Chước Lộc

Chương 33: Lang bạt (4)

Trước Sau
Tường cung cao trăm trượng, lòng người tựa biển sâu.

Bởi vì Lộc Ly tồn tại, người chia làm ba bảy loại, người phàm, tu sĩ bình thường, tu sĩ quý tộc, tu sĩ đại quý tộc.

Lâm Tín xuyên Chu gia giáng hồng giao tiêu, trên đường, cung nhân ngang qua đều cúi đầu hướng hắn hành lễ. Phần lớn cung nữ, thái giám đều là người phàm, chỉ có cận vệ và đại cung nữ là tiên giả.

“Đông cung đi thế nào?” Lâm Tín kéo một tiểu cung nữ dò hỏi, nắm lấy ống tay áo của nàng xoa nhẹ một chút, chất vải thô ráp, không giống vải vóc đắt giá của hạ nhân trong Vừa Đọc cung.

Tiểu cung nữ thấy động tác này của hắn, mặt ửng đỏ, liếc trộm tướng mạo Lâm Tín một cái, sắc ửng đỏ từ hai má tràn tận đến cổ, “Hồi, bẩm đại nhân, ở bên kia.”

Lâm Tín khẽ gật đầu, thưởng viên kim tử cho nàng. Đây là thứ trước khi đi đòi sư bá, Chu gia thường dùng để khen thưởng, mỗi viên đều được khắc cực kỳ tinh xảo, trơn nhẵn không có bất kỳ góc sờn nhô ra, mặt bên có chữ “Chu” nho nhỏ.

Hoàng thất là chủ thiên hạ, vải vóc cung nhân lại không sánh nổi với hạ nhân Vừa Đọc cung, một phần do Chu gia xa hoa lãng phí, nhưng phần lớn do quốc khố trống.

Thần sắc Lâm Tín có chút nghiêm nghị, cứ theo đà này, lệnh Chước Lộc chẳng mấy sẽ có người đề cập.



“Trẫm biết trong lòng ngươi oan ức, việc kia Trẫm sẽ thay ngươi giải thích, ” Phong Trác Dịch đem một phần tấu biểu giao cho hắn, “Xem trước cái này một chút.”

【 Tứ Vực hoành hành vô kỵ, nuôi quân đông đảo, không nghe hiệu lệnh từ lâu, cứ thế mãi, quân uy mỏng, giang sơn rung chuyển, tông miếu không tồn. Thi hành lệnh Cát Lộc, tiến cống sai lệch, tước đất phong chư hầu… 】



Nỗ lực nhớ lại từng chữ trong hồi ức, song năm tháng trôi qua dĩ nhiên nhớ không rõ.

“Tín Tín.” Âm thanh Thẩm Lâu đánh gãy tâm tư Lâm Tín, ngẩng đầu trong nháy mắt, lệ khí âm trầm không kịp che lấp toàn bộ lọt vào trong mắt Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu đứng dưới thềm đá ngoài cửa Đông cung, không có cung nhân tuỳ tùng, hiển nhiên đang chờ hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Tín nhất thời cười rộ lên, thần sắc vừa rồi tựa hồ chưa từng tồn tại, bước nhanh về phía trước, “Ngươi đang chờ ta?”

“Ừ, sư phụ ngươi sợ ngươi lạc đường.” Thẩm Lâu nói xong, mới ý thức hành vi của chính mình có chút ngốc, Lâm Tín có ký ức kiếp trước, làm gì có chuyện không nhớ rõ đường tới Đông cung.

Sư phụ? Chu Tinh Ly sẽ không làm ra hành vi này, mà nói hắn nếu không tìm được đường thì leo tường. Mím môi nhịn cười, nhớ tới câu “Chỉ tốt với ngươi” kia trong cơn mưa lớn ở Nhạn Khâu, đầu quả tim nóng lên.

“Ta vừa nãy lừa Hoàng Thượng, ” Lâm Tín đi nhanh hai bước, vòng tới trước mặt Thẩm Lâu đi ngược, “Ta nói tên chữ ta ý là không phụ hoàng ân.”

Thẩm Lâu nghiêm túc nói, “Đây không gọi lừa gạt, gọi tiếng phổ thông.”

“Ha ha ha, ” không nghĩ tới Thẩm thế tử chính trực sẽ nói như vậy, Lâm Tín không nhịn được cười rộ lên, “Vậy ngươi cũng nói câu tiếng phổ thông ta nghe một chút?”

“Ngươi sau này là Hầu gia, ta là Thế tử, phải hành lễ với ngươi.” Thẩm Lâu kéo Lâm Tín sắp đụng vào cây cột lại, bỗng nhiên biến sắc mặt, dùng sức đem người đẩy ra phía sau, rút ra Ngu Uyên Tà Dương chuẩn xác tiếp được một kiếm từ trên xuống.

Người đánh lén hú lên quái dị, toàn thân dục vọng bỏ trốn, bị Thẩm Lâu dùng bao kiếm đánh trúng cẳng chân, bất đắc dĩ trở lại đón chiêu.

“Đừng đánh, đừng đánh, kiếm của ngươi sao nhanh như vậy!” Chung Hữu Ngọc hét lên.

Thẩm Lâu đem Ngu Uyên kiếm chưa ra khỏi vỏ treo bên hông, “Không phải ta nhanh, là ngươi quá chậm.”

“Phi!” Chung Hữu Ngọc tức giận nhảy dựng lên, “Đó là ta nhường ngươi, đi, chúng ta đến võ trường đánh một trần.” Cấm cung không cho sử dụng Lộc Ly so kiếm, muốn dùng Lộc Ly phải tới võ trường.

Thẩm Lâu không để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn Thái tử một thân hạnh hoàng [1] thường phục đang đứng trên thềm đá —— Phong Chương, khom mình hành lễ, “Tham kiến Thái tử điện hạ.”

[1] vàng có sắc đỏ, như màu mơ chín

“Không cần đa lễ, ” Thái tử đi xuống bậc thang, Chung Vô Mặc trầm mặc không nói đi theo phía sau, “Nhiều ngày không gặp, kiếm pháp tiểu Lâu càng tiến bộ.”

Thái tử Phong Chương lớn tuổi hơn Thẩm Lâu, hai gò má thon gầy, núm đồng tiền bên khóe miệng thiên về hẹp dài, thoạt nhìn có chút lạnh lùng nghiêm nghị.



Lâm Tín trốn sau Thẩm Lâu, quan sát đến huynh đệ Chung gia. Thân là cấp dưới, hai người tất nhiên không được tự tại như ở Tây Vực, nhưng không có vẻ khổ sở gì, chỉ là Chung Hữu Ngọc càng ngày càng nói nhiều, mà Chung Vô Mặc càng thêm ít lời.

Hắn đối huynh đệ Chung gia không có ác cảm gì, Chung Trường Dạ đã chết, thù giết cha đã báo, không liên quan tới kẻ khác. Huống hồ hai gã ngốc này căn bản không rõ sự tình.

“Vị này hẳn là Thế tử Tầm Lộc hầu?” Thái tử nhìn về phía Lâm Tín.

Lâm Tín từ phía sau Thẩm Lâu đi ra, cấp Thái tử hành lễ, “Thần Lâm Tín, Lâm Bất Phụ, tham kiến Thái tử điện hạ.”

Phong Chương đưa tay nâng Lâm Tín dậy, “Nghe phụ hoàng nói, mấy ngày nữa sẽ hạ chỉ cho ngươi nhận tước.” Thái tử thuở nhỏ thông tuệ, nói chuyện làm việc dù mang theo vài phần kiêu ngạo, cũng tuyệt đối lễ nghi chu toàn. Lời này giống như luôn luôn để ý tới Lâm Tín, khiến người sinh hảo cảm trong lòng.

Dứt lời, liền quay đầu trêu ghẹo huynh đệ Chung gia và Thẩm Lâu, “Tầm Lộc hầu là liệt hầu, sau này Bất Phụ là hầu gia, các ngươi vẫn là Thế tử, thấy nhân gia, phải hành lễ.”

Đây cũng thật là tiếng phổ thông, Lâm Tín không nhịn được nhìn Thẩm Lâu chớp chớp mắt.

Dăm ba câu, kéo gần khoảng cách mấy người, Thái tử mời mọi người tới trong sảnh ăn tiệc, để Thẩm Lâu và Lâm Tín đón gió.

“Tạ ơn ý tốt của Thái tử, thần muốn tới thăm Lục hoàng tử.” Lời Lâm Tín vừa thốt ra, mặt mọi người đều biến sắc.

Lục Hoàng tử là ai? Hoàng gia dòng dõi đơn bạc, huynh đệ của Thái tử hầu hết đều chết yểu, vị Hoàng tử điện hạ gần đây mới tìm về này, đối địa vị Thái tử là uy hiếp không nhỏ. Bình thường không ai dám ở trước mặt Thái tử đề cập tới, Lâm Tín này ngược lại, lần đầu gặp đã vứt mặt mũi Thái tử đi, còn muốn tới thăm Lục Hoàng tử.

Cũng không biết là thật không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, hay do cố ý.

“Hoàng đệ thương thế chưa lành, tại biệt trang điều dưỡng, hôm nay sợ là không gặp được.” Thái tử mặt không đổi sắc nói, trong mắt mơ hồ có chút không vui.

Thương thế chưa lành…

Lâm Tín sờ cánh tay mình hoàn hảo không chút tổn hại, mâu sắc hơi tối tăm. Thời gian này kiếp trước hắn ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết Phong Trọng trải qua làm sao. Mà sau hơn nửa năm gặp lại, cả người rõ ràng thay đổi rất nhiều.

Ngày hôm sau, lúc Lâm Tín tới tìm Phong Trọng, cái tên này đang trong trà lâu gặm gà quay.

Nẹp trên tay đã bỏ, chỉ còn quấn vải, không thể nắm vật. Hai thị nữ dung mạo trẻ tuổi đứng bên người, một người rót nước, một cái giương đùi gà.

“Ngươi thực là tự tại.” Lâm Tín đi tới tát sau gáy hắn một cái.

“A… Khụ khục…” Phong Trọng bị nghẹn thịt gà, thị nữ rót nước vội vàng đưa cốc trà tới, giúp hắn uống ngụm lớn, lại giúp vỗ vỗ ngực. Khó khăn lắm mới dùng lại, phát hiện sư huynh đang dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn mình, chợt cảm thấy mất mặt, khoát tay nói, “Được rồi, hai người các ngươi ra ngoài đợi đi.”

Hai thị nữ nghe lệnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ.

“Tay ngươi xảy ra chuyện gì?” Lâm Tín kéo một cánh quấn đầy vải qua xem, gảy gảy ngón tay lộ ra, “Lâu như vậy rồi còn chưa khỏi sao?”

“Thái y nói thương tổn gân cốt một trăm ngày, hôm qua đến xem còn nói chưa tốt.” Phong Trọng bất đắc dĩ nói, không có tay rất bất tiện, ăn cơm cũng cần thị nữ đút.

“Vậy ngươi không biết gọi người viết thay phong thư trở về sao?” Lâm Tín thành thục tháo vải, nắm cánh tay Phong Trọng kiểm tra.

Phong Trọng lắc đầu, “Như vậy, bọn họ sẽ chú ý tới ngươi.” Nói xong, thở dài, dù hắn đã tận lực che giấu, Lâm Tín vẫn bị Hoàng Đế phát hiện.

“Chậc, ăn gạo Đại Dung mấy ngày, nói năng sẽ lập dị.” Lâm Tín dùng sức vỗ một phát lên cánh tay Phong Trọng.

“A a a, gãy mất!” Phong Trọng sợ hết hồn, vội vàng thu tay thu lại, một hồi mới phát hiện không sao hết, “Ồ?”

Gân cốt hoàn hảo, hoạt động như thường.

Rõ ràng đã khỏi hẳn, thái y lại nói hắn chưa tốt, đây là vì sao?

“Vì mấy hôm nữa là Nhàn Trì săn bắn.” Lâm Tín đem vải ném tới trên đầu hắn, vì sư phụ vẫn còn, trong lòng không có oán hận, người sư đệ này của hắn thực sự là càng ngày càng choáng váng, chỉ có biết ăn thôi.

Mấy năm qua Thẩm Lâu không tham gia, Thái tử vẫn đứng đầu Nhàn Trì săn bắn. Năm nay là lần cuối Thái tử tham gia Nhàn Trì săn bắn, sang năm bắt đầu lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc. Nếu bại bởi Thẩm Lâu không mất mặt, dù sao Thế tử Huyền Quốc công mười hai tuổi đã ra chiến trường, không phải người bọn hắn có thể so sánh. Nhưng nếu bại bởi đệ đệ không biết nơi nào chui ra này, thật sự khó coi.

“Thái tử cũng thật là cả nghĩ, dùng tư chất của ta, sao có thể thắng được.” Phong Trọng cầm gà quay còn dở tiếp tục ăn, quả nhiên tự mình cầm ăn vẫn thoải mái hơn.



Lâm Tín nhíu mày, “Đúng vậy, tư chất ngươi kém như vậy, chỉ sợ sẽ mất mặt. Ném mặt mũi ngươi đi không quan trọng, bẻ tên tuổi sư phụ mới là không tốt, hắn muốn làm Thái sư.”

Phong Trọng gặm gà nghe vậy, hơi nhướng mày, sầu khổ mà tiếp tục ăn, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”

Gõ sư đệ xong, Lâm Tín hài lòng đi xuống lầu. Trong đại sảnh tiên sinh kể chuyện đang nói kỳ văn dị sự Nam Vực, bàn trà phần lớn là người trẻ tuổi vừa thi võ khoa tới.

“Lời này, chẳng lẽ Chu gia còn nhiều tiền hơn Hoàng gia sao?” Có người không tin tưởng lắm với lời tán thưởng Vừa Đọc cung của tiên sinh kể chuyện. Tuy rằng toàn bộ Đại Dung đều biết Nam Vực giàu có và đông đúc, nhưng trong mắt tiên giả phổ thông và người phàm, trong thiên hạ có tiền nhất hẳn là Hoàng thất.

“Mạch hầm mỏ Lộc Ly ở Đại Dung ta, tất cả đều ở Nam Vực, một cái cũng không cho Trung Nguyên, ngươi nói Chu gia có bao nhiêu tiền?”

“Chu gia chỉ giỏi xa hoa lãng phí, hàng năm khai thác Lộc Ly, phần lớn đều đem tiến cống, sao có thể so sánh với Hoàng gia?”

“Ngươi biết Chu gia khai thác bao nhiêu Lộc Ly, tiến cống bao nhiêu?”

Mọi người bắt đầu tranh chấp, dân Đại Dung tự do ngôn luận, nhưng bọn họ cũng không dám thẳng thắng nói xấu đại gia tộc, dù sao đây là hoàng thành, xung quanh không thiếu gia tộc gia thế hiển hách, không chắc bị vị đại nhân vật nào nghe được.

“Chư hầu Tứ Vực tay nắm trọng binh, thực lực quá mạnh, lâu tất thành đại họa. Phải làm sao thu nạp biên giới, quyền về với thiên tử mới phải!” Đột nhiên có người nói một câu như vậy, toàn trường đều kinh hãi, toàn bộ phòng lớn đều tĩnh lặng, nhìn sang người nói chuyện.

Lâm Tín cũng nhìn theo, nói chuyện là một nam tử thân mang nho sam màu chàm, bị mọi người nhìn chằm chằm, rất khoái mặt liền đỏ lên. Đồng bọn cùng bàn nhanh chóng giải thích, “Hắn uống nhiều rồi, chư vị chớ trách.”

Ở ngoài trà lâu, Thẩm Lâu đợi mãi không thấy người bèn tìm vào, vừa vặn thấy cảnh này, đi tới bên người Lâm Tín đang đứng xem trò vui, thấp giọng nói: “Người kia phàm nhân, con Vọng Đình hầu tiến cử, sang năm muốn tham gia thi Xuân.”

“Sao ngươi biết?” Lâm Tín ngạc nhiên nói, loại tiểu nhân vật này, hẳn là không có cơ hội có thể khiến Thẩm thế tử nhớ mặt.

“Chào.” Thẩm Lâu mặt không đổi sắc nói, cũng không nói cụ thể đã gặp nhau ở nơi nào.

Chu Tinh Ly mới nhậm chức Thái sư, lấy lí do sắp tới săn bắn mùa thu, không đến Học cung giảng bài, cả ngày trốn trong Tàng Thư Các Hoàng gia xem sách cổ.

Cho đến ngày Nhàn Trì săn bắn, Thái tử điện hạ còn chưa thấy Thái sư.

Đổi một thân y phục, Lâm Tín như trước theo sau Thẩm Lâu. Thánh chỉ chưa tuyên, nên chưa xưng Lâm Tín là Thế tử, nhưng trên thực tế Lâm Tín cũng không bị phong mất tử, vì vậy mọi người tạm thời gọi hắn tiểu Hầu gia.

“Ta nói, chúng ta có phải từng gặp ở đâu không?” Chung Hữu Ngọc nhìn Lâm Tín và Thẩm Lâu dính vào nhau, luôn cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng quen biết.

Thái tử và Lục Hoàng tử điện hạ đang lúc huynh đệ tình thâm, nghe vậy lập tức xoay đầu lại.

Chung Vô Mặc lôi huynh trưởng lại, ra hiệu hắn giả mù đừng hỏi nhiều.

Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Lâm Tín cũng không tính lừa gạt, vô cùng chân thành đáp: “Ngươi không nhớ rõ, chúng ta khi còn bé từng gặp, ta chính là tùy thị làm ấm giường Thẩm Thế tử thu, A Tín a.”

Thẩm Lâu đang kiểm tra cung tên: “…”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Phóng viên Chung Hữu Ngọc: Xin hỏi làm tùy thị làm ấm giường, ngươi rất kiêu ngạo có đúng không?

Minh tinh Tín Tín: Không sai, dựa trên quy tắc ngầm, vẫn trong vòng truyền thống tốt đẹp, ta thật cao hứng có thể vì văn hóa truyền thống cống hiến sức mạnh bản thân

Phóng viên Chung Hữu Ngọc: … Chúng ta đây là bát quái kênh, không phải bản tin thời sự

Minh tinh Tín Tín: Nha, thật không, ahaha, hóa ra là trên tin tức, không cẩn thận thành thói quen CCTV

Phóng viên Chung Hữu Ngọc: Tin mới gì?

Kim chủ Lâu Lâu: Tin tức xã hội ==

( khiếp sợ, Đại Dung hiện đang kinh sợ vì thảm án diệt môn, Cát Lộc hầu Lâm Tín có hiềm nghi lớn nhất)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau