Chương 48: Phạt Đàn (9)
“Diệc Tiêu truyền tin tới, nói ngươi muốn đưa Phong Trọng thượng vị, Cô muốn chính tai nghe lý do từ ngươi.” Lâm Tín và Phong Trọng đều là đồ đệ Chu Tinh Ly, bọn họ muốn làm phản, tất nhiên sẽ kéo Chu Tinh Ly dính vào, cùng đó là toàn bộ Chu gia.
Chu Nhan Cải dẫn hắn tới một gác cao, tên Trích Tinh, trên trụ hành lang viết hai câu:
【 Lên lầu thấp giọng nói, chớ kinh động thượng nhân. 】
Sát hữu giới sự viết ra, dường như cao đến tận trời, rất có hứng thú.
“Sư bá cũng biết, người Trung Nguyên đối xử Nam Vực ra sao?” Lâm Tín đứng trên đài cao không có lan can, nhìn về phương xa. Nơi này đích xác rất cao, có thể nhìn thấy toàn bộ thành Bồ Đề. Trong thành xe ngựa nhộn nhịp, người người nhốn nháo, khắp nơi phơi bày ra cảnh tượng thịnh vượng sung túc.
“Người khác đối xử ra sao, liên quan gì tới ta?” Đài cao gió lớn, cuốn vạt váy dài giao tiêu diễm lệ của Chu Nhan Cải, tựa như phượng hoàng nhảy múa trong liệt hỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.
Chu gia giàu có, ai làm Hoàng Đế đều phải xem sắc mặt hắn, bình thường không cùng hắn tương quan. Không phải vạn bất đắc dĩ, Chu gia sẽ không dính líu tới chuyện tranh quyền đoạt thế như vậy.
“Nam Vực một mảnh ngói, Trung Nguyên mênh mang điền, ” Lâm Tín thu hồi biểu tình nịnh nọt như trẻ nhỏ đòi đường ăn, hướng trưởng bối nghiêm mặt nói, “Không phải Phong Trọng muốn tranh ngôi vị Hoàng Đế, cũng không phải Tín lưu luyến quyền thế. Thái tử có chí trị quốc, nhưng không có tài, tâm tính bảo thủ, lòng dạ chật hẹp… Việc Chước Lộc lệnh kiểm soát Lộc Ly này, sư bá phải hẳn rõ ràng hơn so với Tín.”
Chước Lộc lệnh yêu cầu cống phẩm phải thêm một thành Lộc Ly, mấy năm đầu lợi hại còn chưa hiện rõ, cống phẩm chỉ cần thay hoàng kim thành Lộc Ly. Nhưng theo tồn kho báo nguy, giá Lộc Ly tất sẽ tăng mạnh, thời điểm đó, Chu gia vĩnh viễn không thiếu Lộc Ly lập tức sẽ trở thành con mồi lớn.
Đời trước, Lâm Tín cũng từng nỗ lực làm một trung quân. Dù sao hắn đã là kẻ bất nghĩa thí sư, không muốn chụp thêm mũ bất trung.
Nhưng Phong Chương không tin hắn, Nguyên Sóc Đế băng hà, liền muốn đưa Lâm Tín vào chỗ chết.
“Thần chỉ là cây đao của Tiên Đế, Hoàng Thượng kế vị, thần chính là đao của Hoàng Thượng.” Lâm Tín đầy người sát khí quỳ gối trước mặt Phong Chương, tháo Thôn Câu đặt trên tảng đá xanh trước gối.
Phong Chương mặc hoàng long bào rực rỡ, ngồi trên bảo tọa, xung quanh mười tám tên cao thủ đứng thẳng, sẵn sàng phòng bị Lâm Tín bất cứ lúc nào, “Trẫm dự định thu hồi quặng mỏ Lộc Ly Nam Vực, thế nhưng Chu Nhan Cải thật sự là miếng xương khó gặm.”
Chu gia binh lực cường thịnh, Lộc Ly dồi dào, lại vẫn luôn giao nộp Lộc Ly đúng hạn. Ngoại trừ Chu Nhan Cải tính khí không tốt thường không coi mặt mũi triều đình ra gì, không có bất kỳ sai lầm lớn. Vô cớ tấn công Nam Vực, chắc chắn khiến Chư Hầu Tứ Vực bất mãn, chỉ một chút sơ sẩy sẽ khiến Đại Dung rơi vào hiểm nguy vong quốc.
Muốn cướp mạch hầm mỏ từ trong tay Chu gia, Tân Đế và nịnh thần ra chủ ý, giết Chu Nhan Cải, khiến Chu gia đại loạn, triều đình dùng danh nghĩa bình loạn, lợi dụng cơ hội tiếp quản Chu gia.
“Bệ hạ muốn thần đi giết Giáng Quốc công?” Lâm Tín cụp mắt, trong con ngươi tràn ngập lãnh ý.
“Chuyện như vậy, ái khanh đi làm thích hợp nhất, giống như năm đó ngươi giết… Chung Trường Dạ, ” Phong Chương lộ ra nụ cười đầy hứng thú, “Trẫm tin tưởng năng lực của ngươi.”
Chữ giết sau hơi ngừng lại, tay Lâm Tín dưới vạt áo siết chặt thành quyền. Chu Nhan Cải là sư bá hắn, tuy ban đầu đối với hắn có rất nhiều hiểu lầm. Nhưng qua nhiều năm như vậy, nguyên nhân cái chết của Chu Tinh Ly dần dần trở nên minh bạch, gần đây còn nghĩ tới chuyện năm đó Chu Tinh Ly uỷ thác hắn làm linh kiếm cho Lâm Tín.
Bây giờ, Phong Chương sai hắn đi giết Chu Nhan Cải.
Cầm Thôn Câu trước mặt, Lâm Tín chậm rãi đứng dậy, không liếc nhìn tới Quân Vương trên bảo tọa, lãnh thiết đúc đao, cũng là có tâm.
Ra khỏi đại điện, gặp Phong Trọng đầy mặt u sầu.
“Hoàng Thượng lệnh ta đi Tây Vực bình loạn.” Phong Trọng nhíu chặt mày, bởi vì Chước Lộc lệnh phổ biến, hoàng quyền thu nạp, quốc khố dồi dào. Song Lộc Ly tăng giá, Chư Hầu hà khắc, dân chúng lầm than. Tân Hoàng thay đổi cống nạp, oán than các nơi dậy đất, bách tính khởi nghĩa vũ trang.
Thiên bất nhân, coi vạn vật như chó rơm; quân bất nhân, nhìn mạng người như cỏ rác.
Lâm Tín quay đầu lại, nhìn chính điện xanh vàng rực rỡ, sát ý đầy mắt, “Thiên bất nhân, liền phá thiên; quân bất nhân, liền diệt quân!”
Hắn nhất định là kẻ bất nhân bất nghĩa bất trung lại bất hiếu.
Đời này, tất cả còn chưa phát sinh, muốn thuyết phục Chu Nhan Cải tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, Lâm Tín cũng không có ý định khiến hắn lập tức hết sức giúp đỡ, “Còn chưa tới lúc phải làm phản, sư bá cứ tạm thời quan sát. Chất sẽ tận lực, khiến Hoàng Thượng danh chính ngôn thuận truyền ngôi cho Phong Trọng.”
Mưu phản cứng đối cứng cũng không sáng suốt, coi như được Chu gia chống đỡ, muốn thành công cũng vô cùng khó khăn. Chưa nói Hoàng thất nắm giữ binh lực, thiên tử gặp nạn châm tín hiệu Cần Vương, Chư Hầu như Thẩm Kỳ Duệ, chắc chắn liều chết mà hộ giá.
Chu Nhan Cải giơ tay, ném một linh kiếm tỏa ra ánh sáng lung linh cho Lâm Tín, không nói một lời nhảy xuống đài cao, nhẹ nhàng rời đi.
Lâm Tín tiếp được kiếm, trên mặt cười đến vui vẻ, cao giọng hỏi: “Sư bá, kiếm này tên gọi là gì?”
“Dương Cốc.”
Cổ có Dương Cốc, sinh Phù Tang, mười ngày nắng rực. [1]
[1] Dương Cốc nghĩa là hang Mặt Trời, còn có tên là Thang Cốc. Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Đông Kinh viết: “Dưới có Thang Cốc, trên có Phù Tang, là nơi tắm của mười mặt trời, nằm phía Bắc nước Hắc Xỉ.
Có một chuyện thần thoại cổ Trung Quốc kể rằng Thần Mặt Trời tắm ở ao trời, gọi là đầm Dục Nhật ở Dương Cốc rồi lên chơi ở gốc cây thần gọi là cây Phù Tang, sau đó mới cưỡi xe lửa rong ruổi qua bầu trời từ Đông sang Tây.
Dương Cốc, đất mặt trời lên; Ngu Uyên, nơi mặt trời lặn.
Dùng linh lực đả thông linh kiếm bản mệnh, Lâm Tín nôn nóng chạy về Đại Dung, muốn cho Thẩm Lâu xem kiếm của hắn.
“Đi?” Lâm Tín nhìn gian phòng trống rỗng, đầy mắt thất lạc.
“Đi sứ Bắc Mạc, mang hoàng kỳ cưỡi ngựa đi, thời gian quá muộn, trì hoãn không được.” Chu Tinh Ly cầm Hoàng Tuyền Châu thưởng thức, không nhịn được cảm khái huynh trưởng mình tài năng ngút trời.
“Thần hồn của hắn chưa chữa khỏi, ngươi sao có thể để một mình hắn đi Bắc Mạc?” Lâm Tín đoạt lại Hoàng Tuyền Châu.
“Những thứ ký ức loạn xà ngầu kia đã bỏ cả rồi, ” Chu Tinh Ly lập tức đoạt lại, quay lưng nghiên cứu trận pháp trên mặt, “tiểu tử Thẩm gia thật thông minh, thần hồn ly thể vừa học liền biết.”
Sau khi thần hồn ly thể, cái gì đều thấy, những mảnh vỡ chắp vá cũng có thể thấy rõ ràng, thuận tiện hơn dùng trận pháp xem hồn nhiều. Nhưng thuật này rất khó học, Chu Tinh Ly phải nghiên cứu hồi lâu mới có thể truyền đạt lại.
“Bỏ?” Lâm Tín nhíu mày, muốn xóa tạp chất dính trên thần hồn, không phải chuyện dễ dàng, quá trình chắc chắn không thể tốt đẹp.
“Ừ, dùng hồn bổ hồn mặc dù nhanh, nhưng không phải kế hoạch lâu dài, ta suy nghĩ thêm.” Chu Tinh Ly nói, treo Hoàng Tuyền Châu bên người mình. Không đợi Lâm Tín nói cái gì, đột nhiên chỉ sau lưng.
Lâm Tín quay đầu nhìn, thấy Phong Trọng kỳ quái đứng ở cửa.
“Sư huynh.” Phong Trọng đi tới, ngồi bên người Lâm Tín.
Lâm Tín liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.
“Sư phụ nói với ta rồi, ngày ấy là ta không tốt… Nhưng ngươi cũng nên nói với ta một tiếng…” Nói nửa ngày, không được đến một câu đáp lại, Phong Trọng vò đầu, “Đừng giận, ta mua đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Xì ——” Lâm Tín không nhịn được cười ra tiếng, “Ngươi cho rằng ai cũng tham ăn như ngươi à?”
Không biết sư phụ cùng Phong Trọng nói thế nào, hai người coi như tạm thời hòa hảo. Có sư phụ, Lâm Tín cũng không lo cãi cọ linh tinh gì với Phong Trọng, chỉ một lòng lo Thẩm Lâu nơi Bắc Mạc xa xôi.
Phệ Linh khó giải đáng nguyền rủa ấy, từ Bắc Mạc người Man mà ra. Bắc Mạc nắm giữ Phệ Linh, chính là đầm rồng hang hổ đối với người tu tiên.
Hậu quả của việc Cát Lộc hầu tâm tình không tốt, vô cùng nghiêm trọng.
Chu gia nộp Lộc Ly số lượng sung mãn, phẩm chất hoàn mỹ, không thể xoi mói. Lâm Tín lấy Chu gia làm tiêu chuẩn, đi tới đất phong Vọng Đình hầu nghiệm cống phẩm.
Vọng Đình hầu tự nhận là tâm phúc của Đế Vương, đối với đổi mới chính trị Chước Lộc lệnh siêu ủng hộ, sớm đã chuẩn bị xong Lộc Ly.
“Viên này phẩm chất không đạt, viên này tạp chất quá nhiều, viên này còn mang theo đá vụn…” Lâm Tín ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, chuẩn xác lôi từng khỏa từng khỏa xoi mói.
Ban đầu Vọng Đình hầu còn đầy mặt tự tin, dần dần túa mồ hôi lạnh, “Tiểu Lâm hầu, chọn lựa như vậy, có phải quá hà khắc rồi?”
“Hầu gia hiểu lầm, này sao có thể coi là hà khắc, ” Lâm Tín nhíu mày, ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Vọng Đình hầu ghé sát lại, mở miệng cười, vành tai và tóc mai chạm vào nhau ngữ khí nhẹ phảng phất giữa người yêu, “Bản Hầu còn có thể hà khắc hơn.”
Dứt lời, giơ tay, Uyên A Cửu Nhận đã có kinh nghiệm rầm một tiếng đổ hòm Lộc Ly trên mặt đất, trải phẳng ra.
Vốn chỉ là lựa chọn tỳ vết mặt ngoài, bây giờ lần lượt kiểm nghiệm từng cái.
Vọng Đình hầu bị gọt đi hai huyện, tiểu Liệt Hầu các nơi nhận được tin tức, nhất thời khẩn trương. Lâm Tín một đường đi, một đường tước. Đến cuối năm, gọt hai mươi mấy huyện, trực tiếp đoạt ba tước vị Liệt Hầu.
Đại Dung có bốn vị Quốc Công, ba mươi mấy Liệt Hầu, đều là Chư Hầu có đất phong tự trị. Đại Liệt Hầu có thể có mấy quận, tiểu thì chỉ có mấy huyện. Huyện không đủ tước, chỉ có thể đoạt tước.
Lâm Tín có tiêu chuẩn của mình, vẫn chưa dựa theo bộ của La Thị Quân. Nhóm Liệt Hầu oán than dậy đất, đua nhau bẩm tấu oán giận Lâm Tín quá nghiêm khắc oai lệ. Ngược lại Nguyên Sóc Đế mặt rồng vô cùng vui vẻ, trực tiếp cho Lâm Tín quyền lực tiền trảm hậu tấu.
Các Chư Hầu lập tức im miệng, bắt đầu nghĩ biện pháp tự cứu.
Sứ giả Người Man đã tới kinh, Thẩm Lâu cũng cùng về Đại Dung, ít ngày nữa sẽ tổ chức cung yến. Mà lúc này Lâm Tín, bước lên địa giới Đông Vực Lâm gia.
Nơi ở của Lâm gia, tên Nhụ [2] Tuyết Lư. Đông Vực ấm áp, không có nhiều tuyết, danh tự này là chỉ lau sậy hoa râm ngày Thu, giữa rừng lau sậy, như đạp tuyết mà đi.
[2] đạp
Bây giờ đã qua mùa lau sậy nở hoa, cảnh sắc Nhụ Tuyết Lư vẫn tươi đẹp như trước, nước chảy róc rách, cỏ thơm um tùm. Lau sậy rì rào, tiếng đàn xa xôi, réo rắt tiếng ca như tiếng gió đêm dập dờn lên xuống:
Choang choang đốn gỗ bạch đàn,
Đốn rồi còn để ngổn ngang bên bờ.
Nước sông trong trẻo nhấp nhô,
Dòng sông trong vắt lững lờ trôi xuôi.
Chàng kia quân tử tài hoa,
Lẽ đâu ngồi tỉnh với là ăn không!
[3] Đã qua dịch thơ
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Vài câu thơ cuối, bắt nguồn từ < Kinh Thi · Phạt Đàn >
Nguyên tác:
Khảm khảm Phạt Đàn hề,
Trí chi hà chi can hề.
Hà thủy thanh thả liên y.
Bỉ quân tử hề,
Bất tố xan hề!
Cả bài thơ + Giải nghĩa
Tiểu kịch trường:
( Bài Cát Lộc hầu cực kỳ hung ác)
Liệt Hầu Giáp: Kháng nghị, phương pháp lựa chọn này, cũng quá hà khắc rồi
Tín Tín: Lấy kính hiển vi đến, Lộc Ly không có tám tâm tám mũi đều không hợp lệ
Liệt Hầu Giáp: Hảo hung ác QAQ
Liệt Hầu Ất: Kháng nghị, thủ hạ của ngươi quá hung ác dọa người
Tín Tín: Rút đao, ai không nghe lời trực tiếp giết, chú ý bảo trì mỉm cười khi phục vụ
Liệt Hầu Ất: Hảo hung ác T^T
Lâu Lâu: Kháng nghị, lão công đã hồi kinh, Tín Tín còn không về nhà
Tín Tín: Cởi quần áo, hôm nay ai xin tha trước là cẩu
Lâu Lâu: Hảo hung ác (-﹃-)
Chu Nhan Cải dẫn hắn tới một gác cao, tên Trích Tinh, trên trụ hành lang viết hai câu:
【 Lên lầu thấp giọng nói, chớ kinh động thượng nhân. 】
Sát hữu giới sự viết ra, dường như cao đến tận trời, rất có hứng thú.
“Sư bá cũng biết, người Trung Nguyên đối xử Nam Vực ra sao?” Lâm Tín đứng trên đài cao không có lan can, nhìn về phương xa. Nơi này đích xác rất cao, có thể nhìn thấy toàn bộ thành Bồ Đề. Trong thành xe ngựa nhộn nhịp, người người nhốn nháo, khắp nơi phơi bày ra cảnh tượng thịnh vượng sung túc.
“Người khác đối xử ra sao, liên quan gì tới ta?” Đài cao gió lớn, cuốn vạt váy dài giao tiêu diễm lệ của Chu Nhan Cải, tựa như phượng hoàng nhảy múa trong liệt hỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.
Chu gia giàu có, ai làm Hoàng Đế đều phải xem sắc mặt hắn, bình thường không cùng hắn tương quan. Không phải vạn bất đắc dĩ, Chu gia sẽ không dính líu tới chuyện tranh quyền đoạt thế như vậy.
“Nam Vực một mảnh ngói, Trung Nguyên mênh mang điền, ” Lâm Tín thu hồi biểu tình nịnh nọt như trẻ nhỏ đòi đường ăn, hướng trưởng bối nghiêm mặt nói, “Không phải Phong Trọng muốn tranh ngôi vị Hoàng Đế, cũng không phải Tín lưu luyến quyền thế. Thái tử có chí trị quốc, nhưng không có tài, tâm tính bảo thủ, lòng dạ chật hẹp… Việc Chước Lộc lệnh kiểm soát Lộc Ly này, sư bá phải hẳn rõ ràng hơn so với Tín.”
Chước Lộc lệnh yêu cầu cống phẩm phải thêm một thành Lộc Ly, mấy năm đầu lợi hại còn chưa hiện rõ, cống phẩm chỉ cần thay hoàng kim thành Lộc Ly. Nhưng theo tồn kho báo nguy, giá Lộc Ly tất sẽ tăng mạnh, thời điểm đó, Chu gia vĩnh viễn không thiếu Lộc Ly lập tức sẽ trở thành con mồi lớn.
Đời trước, Lâm Tín cũng từng nỗ lực làm một trung quân. Dù sao hắn đã là kẻ bất nghĩa thí sư, không muốn chụp thêm mũ bất trung.
Nhưng Phong Chương không tin hắn, Nguyên Sóc Đế băng hà, liền muốn đưa Lâm Tín vào chỗ chết.
“Thần chỉ là cây đao của Tiên Đế, Hoàng Thượng kế vị, thần chính là đao của Hoàng Thượng.” Lâm Tín đầy người sát khí quỳ gối trước mặt Phong Chương, tháo Thôn Câu đặt trên tảng đá xanh trước gối.
Phong Chương mặc hoàng long bào rực rỡ, ngồi trên bảo tọa, xung quanh mười tám tên cao thủ đứng thẳng, sẵn sàng phòng bị Lâm Tín bất cứ lúc nào, “Trẫm dự định thu hồi quặng mỏ Lộc Ly Nam Vực, thế nhưng Chu Nhan Cải thật sự là miếng xương khó gặm.”
Chu gia binh lực cường thịnh, Lộc Ly dồi dào, lại vẫn luôn giao nộp Lộc Ly đúng hạn. Ngoại trừ Chu Nhan Cải tính khí không tốt thường không coi mặt mũi triều đình ra gì, không có bất kỳ sai lầm lớn. Vô cớ tấn công Nam Vực, chắc chắn khiến Chư Hầu Tứ Vực bất mãn, chỉ một chút sơ sẩy sẽ khiến Đại Dung rơi vào hiểm nguy vong quốc.
Muốn cướp mạch hầm mỏ từ trong tay Chu gia, Tân Đế và nịnh thần ra chủ ý, giết Chu Nhan Cải, khiến Chu gia đại loạn, triều đình dùng danh nghĩa bình loạn, lợi dụng cơ hội tiếp quản Chu gia.
“Bệ hạ muốn thần đi giết Giáng Quốc công?” Lâm Tín cụp mắt, trong con ngươi tràn ngập lãnh ý.
“Chuyện như vậy, ái khanh đi làm thích hợp nhất, giống như năm đó ngươi giết… Chung Trường Dạ, ” Phong Chương lộ ra nụ cười đầy hứng thú, “Trẫm tin tưởng năng lực của ngươi.”
Chữ giết sau hơi ngừng lại, tay Lâm Tín dưới vạt áo siết chặt thành quyền. Chu Nhan Cải là sư bá hắn, tuy ban đầu đối với hắn có rất nhiều hiểu lầm. Nhưng qua nhiều năm như vậy, nguyên nhân cái chết của Chu Tinh Ly dần dần trở nên minh bạch, gần đây còn nghĩ tới chuyện năm đó Chu Tinh Ly uỷ thác hắn làm linh kiếm cho Lâm Tín.
Bây giờ, Phong Chương sai hắn đi giết Chu Nhan Cải.
Cầm Thôn Câu trước mặt, Lâm Tín chậm rãi đứng dậy, không liếc nhìn tới Quân Vương trên bảo tọa, lãnh thiết đúc đao, cũng là có tâm.
Ra khỏi đại điện, gặp Phong Trọng đầy mặt u sầu.
“Hoàng Thượng lệnh ta đi Tây Vực bình loạn.” Phong Trọng nhíu chặt mày, bởi vì Chước Lộc lệnh phổ biến, hoàng quyền thu nạp, quốc khố dồi dào. Song Lộc Ly tăng giá, Chư Hầu hà khắc, dân chúng lầm than. Tân Hoàng thay đổi cống nạp, oán than các nơi dậy đất, bách tính khởi nghĩa vũ trang.
Thiên bất nhân, coi vạn vật như chó rơm; quân bất nhân, nhìn mạng người như cỏ rác.
Lâm Tín quay đầu lại, nhìn chính điện xanh vàng rực rỡ, sát ý đầy mắt, “Thiên bất nhân, liền phá thiên; quân bất nhân, liền diệt quân!”
Hắn nhất định là kẻ bất nhân bất nghĩa bất trung lại bất hiếu.
Đời này, tất cả còn chưa phát sinh, muốn thuyết phục Chu Nhan Cải tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, Lâm Tín cũng không có ý định khiến hắn lập tức hết sức giúp đỡ, “Còn chưa tới lúc phải làm phản, sư bá cứ tạm thời quan sát. Chất sẽ tận lực, khiến Hoàng Thượng danh chính ngôn thuận truyền ngôi cho Phong Trọng.”
Mưu phản cứng đối cứng cũng không sáng suốt, coi như được Chu gia chống đỡ, muốn thành công cũng vô cùng khó khăn. Chưa nói Hoàng thất nắm giữ binh lực, thiên tử gặp nạn châm tín hiệu Cần Vương, Chư Hầu như Thẩm Kỳ Duệ, chắc chắn liều chết mà hộ giá.
Chu Nhan Cải giơ tay, ném một linh kiếm tỏa ra ánh sáng lung linh cho Lâm Tín, không nói một lời nhảy xuống đài cao, nhẹ nhàng rời đi.
Lâm Tín tiếp được kiếm, trên mặt cười đến vui vẻ, cao giọng hỏi: “Sư bá, kiếm này tên gọi là gì?”
“Dương Cốc.”
Cổ có Dương Cốc, sinh Phù Tang, mười ngày nắng rực. [1]
[1] Dương Cốc nghĩa là hang Mặt Trời, còn có tên là Thang Cốc. Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Đông Kinh viết: “Dưới có Thang Cốc, trên có Phù Tang, là nơi tắm của mười mặt trời, nằm phía Bắc nước Hắc Xỉ.
Có một chuyện thần thoại cổ Trung Quốc kể rằng Thần Mặt Trời tắm ở ao trời, gọi là đầm Dục Nhật ở Dương Cốc rồi lên chơi ở gốc cây thần gọi là cây Phù Tang, sau đó mới cưỡi xe lửa rong ruổi qua bầu trời từ Đông sang Tây.
Dương Cốc, đất mặt trời lên; Ngu Uyên, nơi mặt trời lặn.
Dùng linh lực đả thông linh kiếm bản mệnh, Lâm Tín nôn nóng chạy về Đại Dung, muốn cho Thẩm Lâu xem kiếm của hắn.
“Đi?” Lâm Tín nhìn gian phòng trống rỗng, đầy mắt thất lạc.
“Đi sứ Bắc Mạc, mang hoàng kỳ cưỡi ngựa đi, thời gian quá muộn, trì hoãn không được.” Chu Tinh Ly cầm Hoàng Tuyền Châu thưởng thức, không nhịn được cảm khái huynh trưởng mình tài năng ngút trời.
“Thần hồn của hắn chưa chữa khỏi, ngươi sao có thể để một mình hắn đi Bắc Mạc?” Lâm Tín đoạt lại Hoàng Tuyền Châu.
“Những thứ ký ức loạn xà ngầu kia đã bỏ cả rồi, ” Chu Tinh Ly lập tức đoạt lại, quay lưng nghiên cứu trận pháp trên mặt, “tiểu tử Thẩm gia thật thông minh, thần hồn ly thể vừa học liền biết.”
Sau khi thần hồn ly thể, cái gì đều thấy, những mảnh vỡ chắp vá cũng có thể thấy rõ ràng, thuận tiện hơn dùng trận pháp xem hồn nhiều. Nhưng thuật này rất khó học, Chu Tinh Ly phải nghiên cứu hồi lâu mới có thể truyền đạt lại.
“Bỏ?” Lâm Tín nhíu mày, muốn xóa tạp chất dính trên thần hồn, không phải chuyện dễ dàng, quá trình chắc chắn không thể tốt đẹp.
“Ừ, dùng hồn bổ hồn mặc dù nhanh, nhưng không phải kế hoạch lâu dài, ta suy nghĩ thêm.” Chu Tinh Ly nói, treo Hoàng Tuyền Châu bên người mình. Không đợi Lâm Tín nói cái gì, đột nhiên chỉ sau lưng.
Lâm Tín quay đầu nhìn, thấy Phong Trọng kỳ quái đứng ở cửa.
“Sư huynh.” Phong Trọng đi tới, ngồi bên người Lâm Tín.
Lâm Tín liếc hắn một cái, không để ý tới hắn.
“Sư phụ nói với ta rồi, ngày ấy là ta không tốt… Nhưng ngươi cũng nên nói với ta một tiếng…” Nói nửa ngày, không được đến một câu đáp lại, Phong Trọng vò đầu, “Đừng giận, ta mua đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Xì ——” Lâm Tín không nhịn được cười ra tiếng, “Ngươi cho rằng ai cũng tham ăn như ngươi à?”
Không biết sư phụ cùng Phong Trọng nói thế nào, hai người coi như tạm thời hòa hảo. Có sư phụ, Lâm Tín cũng không lo cãi cọ linh tinh gì với Phong Trọng, chỉ một lòng lo Thẩm Lâu nơi Bắc Mạc xa xôi.
Phệ Linh khó giải đáng nguyền rủa ấy, từ Bắc Mạc người Man mà ra. Bắc Mạc nắm giữ Phệ Linh, chính là đầm rồng hang hổ đối với người tu tiên.
Hậu quả của việc Cát Lộc hầu tâm tình không tốt, vô cùng nghiêm trọng.
Chu gia nộp Lộc Ly số lượng sung mãn, phẩm chất hoàn mỹ, không thể xoi mói. Lâm Tín lấy Chu gia làm tiêu chuẩn, đi tới đất phong Vọng Đình hầu nghiệm cống phẩm.
Vọng Đình hầu tự nhận là tâm phúc của Đế Vương, đối với đổi mới chính trị Chước Lộc lệnh siêu ủng hộ, sớm đã chuẩn bị xong Lộc Ly.
“Viên này phẩm chất không đạt, viên này tạp chất quá nhiều, viên này còn mang theo đá vụn…” Lâm Tín ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, chuẩn xác lôi từng khỏa từng khỏa xoi mói.
Ban đầu Vọng Đình hầu còn đầy mặt tự tin, dần dần túa mồ hôi lạnh, “Tiểu Lâm hầu, chọn lựa như vậy, có phải quá hà khắc rồi?”
“Hầu gia hiểu lầm, này sao có thể coi là hà khắc, ” Lâm Tín nhíu mày, ngoắc ngoắc tay, ra hiệu Vọng Đình hầu ghé sát lại, mở miệng cười, vành tai và tóc mai chạm vào nhau ngữ khí nhẹ phảng phất giữa người yêu, “Bản Hầu còn có thể hà khắc hơn.”
Dứt lời, giơ tay, Uyên A Cửu Nhận đã có kinh nghiệm rầm một tiếng đổ hòm Lộc Ly trên mặt đất, trải phẳng ra.
Vốn chỉ là lựa chọn tỳ vết mặt ngoài, bây giờ lần lượt kiểm nghiệm từng cái.
Vọng Đình hầu bị gọt đi hai huyện, tiểu Liệt Hầu các nơi nhận được tin tức, nhất thời khẩn trương. Lâm Tín một đường đi, một đường tước. Đến cuối năm, gọt hai mươi mấy huyện, trực tiếp đoạt ba tước vị Liệt Hầu.
Đại Dung có bốn vị Quốc Công, ba mươi mấy Liệt Hầu, đều là Chư Hầu có đất phong tự trị. Đại Liệt Hầu có thể có mấy quận, tiểu thì chỉ có mấy huyện. Huyện không đủ tước, chỉ có thể đoạt tước.
Lâm Tín có tiêu chuẩn của mình, vẫn chưa dựa theo bộ của La Thị Quân. Nhóm Liệt Hầu oán than dậy đất, đua nhau bẩm tấu oán giận Lâm Tín quá nghiêm khắc oai lệ. Ngược lại Nguyên Sóc Đế mặt rồng vô cùng vui vẻ, trực tiếp cho Lâm Tín quyền lực tiền trảm hậu tấu.
Các Chư Hầu lập tức im miệng, bắt đầu nghĩ biện pháp tự cứu.
Sứ giả Người Man đã tới kinh, Thẩm Lâu cũng cùng về Đại Dung, ít ngày nữa sẽ tổ chức cung yến. Mà lúc này Lâm Tín, bước lên địa giới Đông Vực Lâm gia.
Nơi ở của Lâm gia, tên Nhụ [2] Tuyết Lư. Đông Vực ấm áp, không có nhiều tuyết, danh tự này là chỉ lau sậy hoa râm ngày Thu, giữa rừng lau sậy, như đạp tuyết mà đi.
[2] đạp
Bây giờ đã qua mùa lau sậy nở hoa, cảnh sắc Nhụ Tuyết Lư vẫn tươi đẹp như trước, nước chảy róc rách, cỏ thơm um tùm. Lau sậy rì rào, tiếng đàn xa xôi, réo rắt tiếng ca như tiếng gió đêm dập dờn lên xuống:
Choang choang đốn gỗ bạch đàn,
Đốn rồi còn để ngổn ngang bên bờ.
Nước sông trong trẻo nhấp nhô,
Dòng sông trong vắt lững lờ trôi xuôi.
Chàng kia quân tử tài hoa,
Lẽ đâu ngồi tỉnh với là ăn không!
[3] Đã qua dịch thơ
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích: Vài câu thơ cuối, bắt nguồn từ < Kinh Thi · Phạt Đàn >
Nguyên tác:
Khảm khảm Phạt Đàn hề,
Trí chi hà chi can hề.
Hà thủy thanh thả liên y.
Bỉ quân tử hề,
Bất tố xan hề!
Cả bài thơ + Giải nghĩa
Tiểu kịch trường:
( Bài Cát Lộc hầu cực kỳ hung ác)
Liệt Hầu Giáp: Kháng nghị, phương pháp lựa chọn này, cũng quá hà khắc rồi
Tín Tín: Lấy kính hiển vi đến, Lộc Ly không có tám tâm tám mũi đều không hợp lệ
Liệt Hầu Giáp: Hảo hung ác QAQ
Liệt Hầu Ất: Kháng nghị, thủ hạ của ngươi quá hung ác dọa người
Tín Tín: Rút đao, ai không nghe lời trực tiếp giết, chú ý bảo trì mỉm cười khi phục vụ
Liệt Hầu Ất: Hảo hung ác T^T
Lâu Lâu: Kháng nghị, lão công đã hồi kinh, Tín Tín còn không về nhà
Tín Tín: Cởi quần áo, hôm nay ai xin tha trước là cẩu
Lâu Lâu: Hảo hung ác (-﹃-)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất