Chương 11: Kẻ hại người
Phương nam nhiều sông nước, tuy Lạc Thần vì cơ thể yếu mà được dưỡng ở nhà ngoại, nhưng cậu có bốn biểu ca, tất nhiên là có không ít cơ hội xuống nước.
Nhưng muốn nói biết bơi giỏi, đó là không thể.
Ngâm trong hồ nước mùa xuân, Lạc Thần sinh ra cảm giác tuyệt vọng, không còn sức ngăn cản thân thể chìm xuống.
Lực đẩy đột nhiên truyền đến làm cậu mở mắt ra theo bản năng, khuôn mặt trắng sứ của thiếu nữ như ẩn như hiện trong màn nước mông lung.
Lạc Thần muốn nói gì đó, môi vừa hé đã sặc một ngụm nước, khi được Hồng Đậu kéo lên đã yếu không thể chịu nổi, ho đến kinh thiên động địa.
Rất nhanh Lạc Sanh và Thịnh Giai Lan trước sau đều được cứu lên.
Lạc Sanh được một bà tử có mặt vuông dài cứu lên, người còn lại cứu Thịnh Giai Lan lên là Thịnh Tam Lang.
Sau khi Thịnh Tam Lang kéo Thịnh Giai Lan lên bờ, thấy nàng ta không có việc gì, lập tức giao người cho nha hoàn bà tử một bên, phân phó hạ nhân vây đầy bên hồ: “Mau đưa nhị cô nương và biểu cô nương về phòng thay quần áo, cũng mời đại phu tới phòng biểu công tử!”
Nói xong lời này, hắn khom lưng bế Lạc Thần đang ho khan không ngừng lên, chớp mắt đã chạy đi không còn bóng dáng.
Chuyện Lạc Sanh và Thịnh Giai Lan rơi xuống nước truyền khắp trên dưới Thịnh phủ một cách nhanh chóng.
Một nha hoàn mặc bỉ giáp* màu xanh lá bước nhanh vào khuê phòng của Thịnh Giai Ngọc, giọng gấp gáp nói: “Đại cô nương, nhị cô nương và biểu cô nương rơi xuống nước rồi!”
*Bỉ giáp 比甲: áo khoác không có tay
Hôm nay Thịnh Giai Ngọc bởi vì không hẹn được Thịnh Giai Lan cùng đi dạo cửa hàng son phấn nên đang nhàm chán thêu hoa, nghe vậy liền ném khung thêu đi, lập tức đứng dậy: “Bọn họ đâu?”
Nha hoàn mặc áo xanh trả lời: “Hai vị cô nương thay xiêm y xong đã bị lão thái thái gọi đến Phúc Ninh Đường ——”
Thịnh Giai Ngọc không thèm nghe hết, xách váy lên chạy đến Phúc Ninh Đường.
Bên trong Phúc Ninh Đường, bốn huynh đệ Thịnh Đại Lang đã đến trước một bước so với Thịnh Giai Ngọc, đang đứng ở bên cạnh cây quất nhỏ giọng nói chuyện.
“Ta vừa nghe Nhị muội và Lạc biểu muội rơi vào trong hồ đã gấp muốn chết, thấy biểu đệ đã nhảy xuống cứu Lạc biểu muội, nên đã nhanh chóng cứu Nhị muội lên.” Thịnh Tam Lang kể lại chuyện nguy hiểm vừa nãy, sắc mặt có chút khó coi.
Thịnh Nhị Lang nhíu mày: “Nói như vậy, lúc đệ chạy tới thì Nhị muội và Lạc biểu muội đã ở trong hồ?”
“Đúng vậy.”
Thịnh Nhị Lang nhìn về phía cửa phòng một cái, cười lạnh nói: “Nhị muội thật đúng là một năm không may mắn.”
Thịnh Tam Lang nghe không hiểu lắm, vuốt mặt một cái: “Nhị ca đây là có ý gì?”
Thịnh Đại Lang bên cạnh không tán đồng, nói: “Nhị đệ, Nhị muội và Lạc biểu muội đang được tổ mẫu hỏi chuyện, sự tình còn chưa biết rõ ràng, đừng nói linh tinh.”
Thịnh Nhị Lang bĩu môi: “Có phải nói linh tinh hay không thì sẽ biết ngay thôi.”
Lúc này Thịnh Tam Lang mới hậu tri hậu giác nhận ra, thất thanh nói: “Nhị ca, ý huynh là Nhị muội bị Lạc biểu muội đẩy xuống?”
“Có phải đệ bị ngốc hay không?” Thịnh Nhị Lang lấy quạt xếp gõ đầu Thịnh Tam Lang, tức giận nói, “Không biết cái gì gọi ngầm hiểu sao, cứ phải gào ra. Ta hỏi đệ, khi đó nếu biểu đệ không đi cứu Lạc biểu muội, sau khi đệ nhảy xuống sẽ cứu ai trước?”
Thịnh Tam Lang bị hỏi đến nghẹn họng.
Vấn đề này của Thịnh Nhị Lang khiến cho Thịnh Đại Lang và Thịnh Tứ Lang tò mò mãnh liệt, toàn bộ ba người không chớp mắt nhìn chằm chằm Thịnh Tam Lang chờ đáp án.
Thịnh Tam Lang chỉ cảm thấy áp lực như núi, lúng ta lúng túng nói: “Không biết…”
“Không biết?” Giọng Thịnh Nhị Lang hơi cao lên.
Thịnh Tam Lang cảm nhận được sự khinh bỉ đến từ huynh trưởng, vội giải thích: “Một người là đường muội, một người là biểu muội, chuyện này không dễ chọn mà, chờ đệ do dự xong thì người đã chết đuối rồi, đệ cảm thấy chắc cách ai gần thì cứu người đó.”
Thịnh Tam Lang cảm thấy đáp án này rất hoàn hảo, không nghĩ tới đỉnh đầu lại ăn quạt xếp.
“Đương nhiên là cứu Nhị muội rồi!” Thịnh Nhị Lang dùng giọng hận sắt không thành thép dạy dỗ huynh đệ, “Nhiều hạ nhân chạy tới như vậy còn có thể để người chết đuối? Trước mặt mọi người đệ lại bế Lạc biểu muội lên, vậy thì tổ mẫu tìm được ngoại tôn nữ tế rồi!”
Thịnh Tam Lang há to miệng: “Còn, còn có thể như vậy?”
Thịnh Nhị Lang hừ lạnh một tiếng: “Nói không chừng đây là kế hoạch của Lạc biểu muội ——”
Thịnh Đại Lang nhíu mày ngắt lời Thịnh Nhị Lang nói: “Nhị đệ, lời này có hơi quá rồi.”
Thịnh Giai Ngọc như một trận gió vọt vào sân: “Đại ca, mấy người Nhị muội ở bên trong à?”
Thấy đám người Thịnh Đại Lang gật đầu, Thịnh Giai Ngọc vội vàng bước lên bậc thang, đẩy cửa vào trong.
Rốt cuộc thì Thịnh Tứ Lang còn nhỏ tuổi, thấy Thịnh Giai Ngọc đi vào thì nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Đệ đi nghe một chút xem mấy người tổ mẫu đang nói gì.”
Mắt thấy Thịnh Tứ Lang cũng chạy, Thịnh Nhị Lang mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sao nam nhân có thể nghe lén vách tường chứ, thật kỳ cục! Đại ca, tam đệ chờ một lát, ta đây sẽ xách Tứ đệ về.”
Thịnh Tam Lang nhìn bóng dáng Thịnh Nhị Lang rồi sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Hình như cảm thấy không đúng chỗ nào…”
Thịnh Đại Lang lắc đầu cười cười, lẳng lặng đứng ở cạnh cây quất.
Trong phòng, một tay Hồng Đậu chống hông, đang vạch trần hành vi phạm tội của Thịnh Giai Lan: “Cô nương của chúng ta phân phó ta trở về phòng lấy chút hạt dưa tới, không nghĩ tới ta mới vừa mang hạt dưa chạy tới hoa viên thì nhìn thấy nhị biểu cô nương đẩy cô nương của chúng ta xuống… Thịnh lão thái thái, việc ngày hôm nay nếu ngài không làm chủ cho cô nương của chúng ta, thì ta, ta sẽ thu thập tay nải hồi kinh nói cho Đại đô đốc biết!”
Tiểu nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng, nói một tràng đến mức làm cho sắc mặt đám người Thịnh lão thái thái đầy mây đen.
Lạc Sanh rũ mắt mà đứng, thở dài ở trong lòng: Tiểu nha đầu vẫn hơi đơn thuần, có khổ chủ nào có bộ dáng hung hãn như vậy chứ.
Tuy nhiên —— Lạc Sanh nghĩ đến bản thân, cong cong khóe môi.
Nàng cũng không phải loại người gặp uất ức là khóc sướt mướt cầu xin sự đồng tình, như vậy xem ra chủ tớ các nàng cũng coi như hợp nhau.
Dưới sự đe dọa của Hồng Đậu, Thịnh lão thái thái nhíu mày nhìn về phía Thịnh Giai Lan.
Thịnh Giai Lan đã đổi một bộ váy áo màu nguyệt bạch, tóc đen hơi ướt, vài sợi tóc đen xõa xuống dán vào gò má, khiến cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Thịnh Giai Lan không chờ Thịnh lão thái thái mở miệng đã quỳ xuống, giọng run rẩy nói: “Đều là lỗi của cháu gái, xin tổ mẫu trách phạt.”
Trừ câu này ra, nàng ta không nói một chữ nào nữa, đầu dán xuống đất, cả người run rẩy.
Hồng Đậu nhấc chân đá Thịnh Giai Lan lăn ra, mắng: “Ta thèm vào, giả vờ làm đoá hoa nhu nhược yếu đuối gì chứ, xem ta xé nát miệng ngươi!”
Tiểu nha hoàn cũng không phải người chỉ nói không làm, lập tức vén tay áo đi kéo Thịnh Giai Lan bị đá đến ngốc.
Thịnh lão thái thái nào từng gặp nha hoàn như vậy, thế nhưng nhất thời không phản ứng lại.
Lạc Sanh nhẹ mím môi mỏng, không hề định ngăn lại.
Đối mặt với kẻ hại người, nàng không ngại thu chút lãi trước.
“Dừng tay!” Một giọng nói rối rít truyền đến, Thịnh Giai Ngọc vọt vào phòng kéo Hồng Đậu đang đơn phương ẩu đả Thịnh Giai Lan ra, chỉ vào Lạc Sanh mắng, “Lạc Sanh, ngươi nhất định phải bẫy Nhị muội ta vào chỗ chết đúng hay không? Ta chưa từng thấy người nào ác độc như ngươi vậy!”
Trước kia Hồng Đậu đi theo Lạc cô nương thì ngay cả thiên kim tướng phủ cũng từng đánh, làm sao lại sợ Thịnh Giai Ngọc, lập tức vung nắm tay lên chuẩn bị thu thập biểu cô nương hơi cường tráng này lại nói sau.
Lạc Sanh ý bảo Hồng Đậu dừng tay, bình tĩnh nhìn Thịnh Giai Ngọc: “Biểu muội không nghe Hồng Đậu nói? Kẻ muốn đẩy người vào chỗ chết chính là Thịnh Giai Lan.”
Thịnh Giai Ngọc cười lạnh: “Hồng Đậu là nha hoàn của ngươi, đương nhiên là ngươi muốn nàng nói thế nào nàng sẽ nói thế ấy!”
Thịnh lão thái thái nghe được lời này, ánh mắt hơi loé lên.
Suy nghĩ một chút đến hành động của ngoại tôn nữ sau khi vào Thịnh gia, không thể không nói lời này của trưởng tôn nữ vẫn có vài phần đạo lý.
So với sự tức giận của Thịnh Giai Ngọc, vẻ mặt Lạc Sanh vẫn thong dong, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy biểu muội không hiếu kỳ vì sao Thịnh Giai Lan lại xuất hiện ở bên hồ sao?”
Nhưng muốn nói biết bơi giỏi, đó là không thể.
Ngâm trong hồ nước mùa xuân, Lạc Thần sinh ra cảm giác tuyệt vọng, không còn sức ngăn cản thân thể chìm xuống.
Lực đẩy đột nhiên truyền đến làm cậu mở mắt ra theo bản năng, khuôn mặt trắng sứ của thiếu nữ như ẩn như hiện trong màn nước mông lung.
Lạc Thần muốn nói gì đó, môi vừa hé đã sặc một ngụm nước, khi được Hồng Đậu kéo lên đã yếu không thể chịu nổi, ho đến kinh thiên động địa.
Rất nhanh Lạc Sanh và Thịnh Giai Lan trước sau đều được cứu lên.
Lạc Sanh được một bà tử có mặt vuông dài cứu lên, người còn lại cứu Thịnh Giai Lan lên là Thịnh Tam Lang.
Sau khi Thịnh Tam Lang kéo Thịnh Giai Lan lên bờ, thấy nàng ta không có việc gì, lập tức giao người cho nha hoàn bà tử một bên, phân phó hạ nhân vây đầy bên hồ: “Mau đưa nhị cô nương và biểu cô nương về phòng thay quần áo, cũng mời đại phu tới phòng biểu công tử!”
Nói xong lời này, hắn khom lưng bế Lạc Thần đang ho khan không ngừng lên, chớp mắt đã chạy đi không còn bóng dáng.
Chuyện Lạc Sanh và Thịnh Giai Lan rơi xuống nước truyền khắp trên dưới Thịnh phủ một cách nhanh chóng.
Một nha hoàn mặc bỉ giáp* màu xanh lá bước nhanh vào khuê phòng của Thịnh Giai Ngọc, giọng gấp gáp nói: “Đại cô nương, nhị cô nương và biểu cô nương rơi xuống nước rồi!”
*Bỉ giáp 比甲: áo khoác không có tay
Hôm nay Thịnh Giai Ngọc bởi vì không hẹn được Thịnh Giai Lan cùng đi dạo cửa hàng son phấn nên đang nhàm chán thêu hoa, nghe vậy liền ném khung thêu đi, lập tức đứng dậy: “Bọn họ đâu?”
Nha hoàn mặc áo xanh trả lời: “Hai vị cô nương thay xiêm y xong đã bị lão thái thái gọi đến Phúc Ninh Đường ——”
Thịnh Giai Ngọc không thèm nghe hết, xách váy lên chạy đến Phúc Ninh Đường.
Bên trong Phúc Ninh Đường, bốn huynh đệ Thịnh Đại Lang đã đến trước một bước so với Thịnh Giai Ngọc, đang đứng ở bên cạnh cây quất nhỏ giọng nói chuyện.
“Ta vừa nghe Nhị muội và Lạc biểu muội rơi vào trong hồ đã gấp muốn chết, thấy biểu đệ đã nhảy xuống cứu Lạc biểu muội, nên đã nhanh chóng cứu Nhị muội lên.” Thịnh Tam Lang kể lại chuyện nguy hiểm vừa nãy, sắc mặt có chút khó coi.
Thịnh Nhị Lang nhíu mày: “Nói như vậy, lúc đệ chạy tới thì Nhị muội và Lạc biểu muội đã ở trong hồ?”
“Đúng vậy.”
Thịnh Nhị Lang nhìn về phía cửa phòng một cái, cười lạnh nói: “Nhị muội thật đúng là một năm không may mắn.”
Thịnh Tam Lang nghe không hiểu lắm, vuốt mặt một cái: “Nhị ca đây là có ý gì?”
Thịnh Đại Lang bên cạnh không tán đồng, nói: “Nhị đệ, Nhị muội và Lạc biểu muội đang được tổ mẫu hỏi chuyện, sự tình còn chưa biết rõ ràng, đừng nói linh tinh.”
Thịnh Nhị Lang bĩu môi: “Có phải nói linh tinh hay không thì sẽ biết ngay thôi.”
Lúc này Thịnh Tam Lang mới hậu tri hậu giác nhận ra, thất thanh nói: “Nhị ca, ý huynh là Nhị muội bị Lạc biểu muội đẩy xuống?”
“Có phải đệ bị ngốc hay không?” Thịnh Nhị Lang lấy quạt xếp gõ đầu Thịnh Tam Lang, tức giận nói, “Không biết cái gì gọi ngầm hiểu sao, cứ phải gào ra. Ta hỏi đệ, khi đó nếu biểu đệ không đi cứu Lạc biểu muội, sau khi đệ nhảy xuống sẽ cứu ai trước?”
Thịnh Tam Lang bị hỏi đến nghẹn họng.
Vấn đề này của Thịnh Nhị Lang khiến cho Thịnh Đại Lang và Thịnh Tứ Lang tò mò mãnh liệt, toàn bộ ba người không chớp mắt nhìn chằm chằm Thịnh Tam Lang chờ đáp án.
Thịnh Tam Lang chỉ cảm thấy áp lực như núi, lúng ta lúng túng nói: “Không biết…”
“Không biết?” Giọng Thịnh Nhị Lang hơi cao lên.
Thịnh Tam Lang cảm nhận được sự khinh bỉ đến từ huynh trưởng, vội giải thích: “Một người là đường muội, một người là biểu muội, chuyện này không dễ chọn mà, chờ đệ do dự xong thì người đã chết đuối rồi, đệ cảm thấy chắc cách ai gần thì cứu người đó.”
Thịnh Tam Lang cảm thấy đáp án này rất hoàn hảo, không nghĩ tới đỉnh đầu lại ăn quạt xếp.
“Đương nhiên là cứu Nhị muội rồi!” Thịnh Nhị Lang dùng giọng hận sắt không thành thép dạy dỗ huynh đệ, “Nhiều hạ nhân chạy tới như vậy còn có thể để người chết đuối? Trước mặt mọi người đệ lại bế Lạc biểu muội lên, vậy thì tổ mẫu tìm được ngoại tôn nữ tế rồi!”
Thịnh Tam Lang há to miệng: “Còn, còn có thể như vậy?”
Thịnh Nhị Lang hừ lạnh một tiếng: “Nói không chừng đây là kế hoạch của Lạc biểu muội ——”
Thịnh Đại Lang nhíu mày ngắt lời Thịnh Nhị Lang nói: “Nhị đệ, lời này có hơi quá rồi.”
Thịnh Giai Ngọc như một trận gió vọt vào sân: “Đại ca, mấy người Nhị muội ở bên trong à?”
Thấy đám người Thịnh Đại Lang gật đầu, Thịnh Giai Ngọc vội vàng bước lên bậc thang, đẩy cửa vào trong.
Rốt cuộc thì Thịnh Tứ Lang còn nhỏ tuổi, thấy Thịnh Giai Ngọc đi vào thì nhịn không được, nhỏ giọng nói: “Đệ đi nghe một chút xem mấy người tổ mẫu đang nói gì.”
Mắt thấy Thịnh Tứ Lang cũng chạy, Thịnh Nhị Lang mang vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sao nam nhân có thể nghe lén vách tường chứ, thật kỳ cục! Đại ca, tam đệ chờ một lát, ta đây sẽ xách Tứ đệ về.”
Thịnh Tam Lang nhìn bóng dáng Thịnh Nhị Lang rồi sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: “Hình như cảm thấy không đúng chỗ nào…”
Thịnh Đại Lang lắc đầu cười cười, lẳng lặng đứng ở cạnh cây quất.
Trong phòng, một tay Hồng Đậu chống hông, đang vạch trần hành vi phạm tội của Thịnh Giai Lan: “Cô nương của chúng ta phân phó ta trở về phòng lấy chút hạt dưa tới, không nghĩ tới ta mới vừa mang hạt dưa chạy tới hoa viên thì nhìn thấy nhị biểu cô nương đẩy cô nương của chúng ta xuống… Thịnh lão thái thái, việc ngày hôm nay nếu ngài không làm chủ cho cô nương của chúng ta, thì ta, ta sẽ thu thập tay nải hồi kinh nói cho Đại đô đốc biết!”
Tiểu nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng, nói một tràng đến mức làm cho sắc mặt đám người Thịnh lão thái thái đầy mây đen.
Lạc Sanh rũ mắt mà đứng, thở dài ở trong lòng: Tiểu nha đầu vẫn hơi đơn thuần, có khổ chủ nào có bộ dáng hung hãn như vậy chứ.
Tuy nhiên —— Lạc Sanh nghĩ đến bản thân, cong cong khóe môi.
Nàng cũng không phải loại người gặp uất ức là khóc sướt mướt cầu xin sự đồng tình, như vậy xem ra chủ tớ các nàng cũng coi như hợp nhau.
Dưới sự đe dọa của Hồng Đậu, Thịnh lão thái thái nhíu mày nhìn về phía Thịnh Giai Lan.
Thịnh Giai Lan đã đổi một bộ váy áo màu nguyệt bạch, tóc đen hơi ướt, vài sợi tóc đen xõa xuống dán vào gò má, khiến cho sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Thịnh Giai Lan không chờ Thịnh lão thái thái mở miệng đã quỳ xuống, giọng run rẩy nói: “Đều là lỗi của cháu gái, xin tổ mẫu trách phạt.”
Trừ câu này ra, nàng ta không nói một chữ nào nữa, đầu dán xuống đất, cả người run rẩy.
Hồng Đậu nhấc chân đá Thịnh Giai Lan lăn ra, mắng: “Ta thèm vào, giả vờ làm đoá hoa nhu nhược yếu đuối gì chứ, xem ta xé nát miệng ngươi!”
Tiểu nha hoàn cũng không phải người chỉ nói không làm, lập tức vén tay áo đi kéo Thịnh Giai Lan bị đá đến ngốc.
Thịnh lão thái thái nào từng gặp nha hoàn như vậy, thế nhưng nhất thời không phản ứng lại.
Lạc Sanh nhẹ mím môi mỏng, không hề định ngăn lại.
Đối mặt với kẻ hại người, nàng không ngại thu chút lãi trước.
“Dừng tay!” Một giọng nói rối rít truyền đến, Thịnh Giai Ngọc vọt vào phòng kéo Hồng Đậu đang đơn phương ẩu đả Thịnh Giai Lan ra, chỉ vào Lạc Sanh mắng, “Lạc Sanh, ngươi nhất định phải bẫy Nhị muội ta vào chỗ chết đúng hay không? Ta chưa từng thấy người nào ác độc như ngươi vậy!”
Trước kia Hồng Đậu đi theo Lạc cô nương thì ngay cả thiên kim tướng phủ cũng từng đánh, làm sao lại sợ Thịnh Giai Ngọc, lập tức vung nắm tay lên chuẩn bị thu thập biểu cô nương hơi cường tráng này lại nói sau.
Lạc Sanh ý bảo Hồng Đậu dừng tay, bình tĩnh nhìn Thịnh Giai Ngọc: “Biểu muội không nghe Hồng Đậu nói? Kẻ muốn đẩy người vào chỗ chết chính là Thịnh Giai Lan.”
Thịnh Giai Ngọc cười lạnh: “Hồng Đậu là nha hoàn của ngươi, đương nhiên là ngươi muốn nàng nói thế nào nàng sẽ nói thế ấy!”
Thịnh lão thái thái nghe được lời này, ánh mắt hơi loé lên.
Suy nghĩ một chút đến hành động của ngoại tôn nữ sau khi vào Thịnh gia, không thể không nói lời này của trưởng tôn nữ vẫn có vài phần đạo lý.
So với sự tức giận của Thịnh Giai Ngọc, vẻ mặt Lạc Sanh vẫn thong dong, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy biểu muội không hiếu kỳ vì sao Thịnh Giai Lan lại xuất hiện ở bên hồ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất