Chương 21: Không được
Lạc Sanh rời khỏi chỗ của Lạc Thần, gặp phải hai vị đại phu Vương, Lý.
“Vương đại phu dừng bước.” Tiếng của Lạc Sanh không cao không thấp vang lên.
Ở phía trước, Vương đại phu mang theo hòm thuốc dừng bước chân, vội vàng xoay người vấn an nàng.
Lý đại phu bên cạnh bị hành động của Vương đại phu làm cho không hiểu ra sao, thầm nhủ hôm qua lão Vương khách khí với vị biểu cô nương Thịnh phủ này quá mức, còn làm ông ta vái một cái theo, cũng không biết là duyên cớ gì.
Lạc Sanh nhìn hòm thuốc Vương đại phu đang cầm một cái, hỏi: “Hai vị đại phu phải rời đi ư?”
Vương đại phu vội nói: “Công tử đã hạ sốt, chúng ta về y quán trước, ngày mai lại qua đây.”
“Vương đại phu, mượn một bước nói chuyện.” Lạc Sanh chỉ chỉ đình bát giác để hóng gió cách đó không xa.
Thấy Vương đại phu lanh lẹ đi theo Lạc Sanh về phía đình hóng gió, Lý đại phu theo bản năng đuổi theo, lại bị Hồng Đậu ngăn lại.
“Cô nương của chúng ta muốn nói chuyện cùng Vương đại phu mà, ông muốn nghe lén đó hả?”
Lý đại phu tức đỏ mặt, cố tình lại giận mà không dám nói gì, dứt khoát vung tay đi trước.
Lạc Sanh liếc nhìn bóng dáng Lý đại phu bước nhanh rời đi, thu hồi tầm mắt, một lần nữa lại dừng ở trên mặt Vương đại phu.
Vương đại phu nhịn không được hỏi: “Không biết cô nương gọi tiểu lão nhân lại có chuyện gì?”
Ông ta nổi lòng tham với phương thuốc của Thối Hàn Hoàn, đối mặt với Lạc cô nương không tự giác thấp hơn một đầu, cơ mà quý nữ như vậy chắc là không có gì để nói với một lão đại phu như ông ta đâu nhỉ.
“Hẳn là mấy hôm nữa Vương đại phu vẫn sẽ đến đây nhỉ?”
“Công tử còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tất nhiên hàng ngày cần phải đến đây tái khám.”
Lạc Sanh lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa ta đây còn có một loại thuốc làm phiền Vương đại phu phối chế giúp.”
Ánh mắt Vương đại phu sáng lên: “Cô nương yên tâm, tiểu lão nhân chắc chắn sẽ cẩn thận phối chế.”
“Có lời này của Vương đại phu là ta yên tâm rồi, vậy không làm chậm công việc của ông nữa.”
Hồng Đậu đứng ở bên cạnh Lạc Sanh nhìn Vương đại phu rời đi, nhỏ giọng nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy lão già này không an phận.”
“Vì sao?” Lạc Sanh nhìn về phía Hồng Đậu, thần sắc bình tĩnh.
Hồng Đậu bĩu môi: “Cái kiểu đến trước mặt ngài muốn tìm chỗ tốt, nô tỳ thấy nhiều rồi.”
Lạc Sanh cười cười: “Dùng mới không bằng dùng quen. Đi thôi, về hầm cháo.”
Vừa nghe đến nấu cháo, Hồng Đậu không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Cô nương nấu cháo thịt cũng thật là thơm, sáng nay nàng còn được phần một chén đó, khỏi nói ăn ngon cỡ nào.
Nói đến cũng kỳ, nàng ở Đại đô đốc phủ, ở bên cô nương cẩm y ngọc thực, thứ tốt gì mà chưa từng ăn, vì sao cảm thấy những thứ đó còn không bằng một chén cháo thịt?
Tiểu nha hoàn suy ngẫm trong chốc lát mà không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa.
Nghĩ nhiều như vậy không bằng lúc trưa ăn thêm một chén cháo.
Lạc Sanh trở lại viện thì trực tiếp vào phòng bếp nhỏ.
Hai nha hoàn Khinh Hồng và Hàm Thúy đang vừa trông lửa vừa tám chuyện, vừa thấy Lạc Sanh tới thì hai mắt không khỏi sáng lên: “Cô nương đã trở lại.”
Hồng Đậu hung hăng trừng hai nha hoàn một cái.
Hai tiểu đề tử thật không biết xấu hổ, dám ăn cháo thịt mà cô nương nấu.
Lạc Sanh hơi hơi gật đầu, đi về phía trước, nhẹ nhàng ngửi thử mùi hương bay ra từ nồi đất.
Đó là mùi gạo thuần túy.
“Chú ý củi lửa, duy trì lửa lớn như vậy, trong lúc đó không được mở nắp nồi.” Lạc Sanh phân phó một tiếng, lúc này mới ra khỏi phòng bếp nhỏ.
Đảo mắt đã sắp đến giờ dùng cơm trưa, Lạc Sanh lại đi vào phòng bếp nhỏ lần nữa, mở nắp nồi ra.
Nước và gạo giao hòa, đặc sánh vừa phải, hết thảy vừa vặn tốt.
Cho vào hồ tiêu, gừng băm và gia vị lại bỏ cá thái lát đã ướp vào, một nồi cháo cá coi như đã làm xong.
Một nồi cháo cá vô cùng đơn giản, lại khiến cho ba nha hoàn không hẹn mà cùng nuốt nuốt nước miếng.
Các nàng còn chưa quên mùi vị chén cháo thịt kia đâu.
“Đưa đến Phúc Ninh Đường với chỗ tiểu công tử mỗi nơi một phần, còn dư lại thì các ngươi chia đi.”
Vừa nghe lời này, ba nha hoàn đồng thời hoan hô.
“Công tử, nên dùng cơm rồi.” Phù Tùng đem đồ ăn lãnh từ phòng bếp lớn tới, bày ra từng món một.
Một chén cháo trắng, một âu canh gà, hai đĩa rau tươi thanh mát, đúng là thức ăn thích hợp cho người bệnh ăn.
Lạc Thần nhíu mày: “Ta còn chưa đói bụng.”
Cậu không tự giác liếc về phía cửa phòng một cái, trong lòng có chút hỏa khí.
Không phải nói muốn đưa cháo tới à? Quả nhiên không nên chờ mong gì nhiều ở Lạc Sanh.
Lạc Thần đang hờn dỗi, Hồng Đậu liền đến, cười khanh khách nói: “Lần này là cháo cá đó, cũng là cô nương của chúng ta tự tay nấu.”
“Ta không thích ăn cá.”
Một lát sau, Phù Tùng vẫn luôn nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào chén sứ men xanh sạch bóng, chửi thầm không thôi: Nói là không thích ăn cá cơ mà? Hắn ta còn chờ công tử không ăn rồi thưởng xuống mà!
Bên Phúc Ninh Đường thì cơm trưa phong phú hơn Lạc Thần bên này nhiều, Thịnh lão thái thái lại không nhìn thêm vài lần, liên tục gật đầu với một chén cháo cá bày trước mặt.
Gạo và nước giao hòa, mềm thành một thể, nhìn là biết mức lửa vừa đúng.
Thịnh lão thái thái ăn một miếng không khỏi thổi một hơi, lại ăn một lát cá.
Lát cá mỏng như cánh ve mang theo một chút hồ tiêu cay cay vào miệng là tan, làm người ta nhịn không được lại ăn một miếng.
Ăn hết một chén cháo, Thịnh lão thái thái lại không muốn ăn cái khác, cảm thấy mỹ mãn thở dài.
Rất ngon lại rất đơn giản, có thể làm ra một chén cháo có hương vị như vậy, thật là làm người khác xưng kỳ diệu.
Đây có đúng là Sanh Nhi nấu?
Thịnh lão thái thái không thể tin được, nhưng càng sẽ không cho rằng là cái nha hoàn tên Hồng Đậu kia có thể làm được. Nhưng mà trừ Hồng Đậu và hộ vệ đến đây đã quay về, trước lúc ngoại tôn nữ tới Thịnh gia cũng không mang người khác.
Thịnh lão thái thái không nghĩ ra, đi đến một kết luận: Người khác đều có sở trường, thân là ngoại tôn nữ của bà đương nhiên cũng có thể có.
“Nói với biểu cô nương một tiếng, về sau thức ăn đưa đến chỗ Thần Nhi thì cũng đưa đến Phúc Ninh Đường một phần.”
Buổi tối, Lạc Thần được ăn cháo rau xanh, vừa ăn vừa oán trách: “Thì ra chỉ biết nấu cháo!”
Phù Tùng: “……” Hắn ta không muốn nói gì nữa hết, chỉ chờ thu chén.
Ngày hôm sau, đồ ăn sáng là một chén súp lươn thái sợi.
Từng sợi thịt lươn to cỡ sợi tóc, hầm cùng nấm kim châm, bí đao, thân hành thành súp, ăn cùng với bánh bao trắng mềm thơm ngọt, miễn bàn thống khoái bao nhiêu.
Một cái màn thầu xuống bụng, Lạc Thần bắt đầu phát ngốc: Lạc Sanh này rõ ràng là trả thù mà, thế mà lại chỉ đưa một cái màn thầu trắng!
Nháy mắt đã ăn hết rồi……
Như thế tới ngày thứ ba, chưa tới giờ cơm Lạc Thần đã trông mong đến mòn con mắt, rốt cuộc chờ được một tiểu nha hoàn tên Khinh Hồng.
“Hôm nay biểu cô nương mang theo Hồng Đậu lên phố, mệnh nô tỳ tới đây nói một tiếng với ngài.”
“Không đưa đồ ăn sáng?”
Khinh Hồng lắc đầu: “Biểu cô nương nói hôm nay tương đối bận, sẽ không đưa bữa sáng và bữa trưa.”
Lạc Thần nghe được thì sắc mặt biến thành màu đen.
Cậu xác định rồi, Lạc Sanh chính là đang trả thù!
Lạc Sanh đang bị thiếu niên oán niệm thật sâu thì thuận lợi lấy được dược liệu phối chế Dưỡng Nguyên Đan từ Tế Thế Đường, ở cửa Thịnh phủ gặp mấy người không muốn gặp.
Tô Đại cô nương, Tô Nhị cô nương, cùng với Thịnh Giai Ngọc tiễn hai tỷ muội ra ngoài.
Không muốn lãng phí thời gian cùng ba người đó, Lạc Sanh hơi hơi gật đầu xem như đã chào hỏi, lướt qua ba người đi vào bên trong.
Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Ở trong nhà người khác mà lại hại người khác, vẫn còn làm như không có việc gì thế, ta thật đúng là có thêm kiến thức.”
Lạc Sanh dừng bước chân, suy nghĩ rồi xoay người lại đi đến trước mặt Tô Nhị cô nương, bình tĩnh hỏi: “Tô nhị cô nương là đang nói ta sao?”
Tô Nhị cô nương nghiêng mặt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nói ai mà trong lòng mình không biết rõ à?”
“Nhị muội, đừng nhiều chuyện.” Tô Đại cô nương nhẹ nhàng túm ống tay áo Tô nhị cô nương, hơi cong gối với Lạc Sanh, “Xá muội không hiểu chuyện, mong rằng Lạc cô nương đừng so đo với nàng.”
Ở trong mắt Tô Đại cô nương, chỉ cần Lạc Sanh đừng quấn lấy huynh trưởng liền cám ơn trời đất, trêu chọc đối phương đúng là không khôn ngoan.
Lạc Sanh lẳng lặng nhìn Tô Đại cô nương một cái, phun ra hai chữ: “Không được.”
“Vương đại phu dừng bước.” Tiếng của Lạc Sanh không cao không thấp vang lên.
Ở phía trước, Vương đại phu mang theo hòm thuốc dừng bước chân, vội vàng xoay người vấn an nàng.
Lý đại phu bên cạnh bị hành động của Vương đại phu làm cho không hiểu ra sao, thầm nhủ hôm qua lão Vương khách khí với vị biểu cô nương Thịnh phủ này quá mức, còn làm ông ta vái một cái theo, cũng không biết là duyên cớ gì.
Lạc Sanh nhìn hòm thuốc Vương đại phu đang cầm một cái, hỏi: “Hai vị đại phu phải rời đi ư?”
Vương đại phu vội nói: “Công tử đã hạ sốt, chúng ta về y quán trước, ngày mai lại qua đây.”
“Vương đại phu, mượn một bước nói chuyện.” Lạc Sanh chỉ chỉ đình bát giác để hóng gió cách đó không xa.
Thấy Vương đại phu lanh lẹ đi theo Lạc Sanh về phía đình hóng gió, Lý đại phu theo bản năng đuổi theo, lại bị Hồng Đậu ngăn lại.
“Cô nương của chúng ta muốn nói chuyện cùng Vương đại phu mà, ông muốn nghe lén đó hả?”
Lý đại phu tức đỏ mặt, cố tình lại giận mà không dám nói gì, dứt khoát vung tay đi trước.
Lạc Sanh liếc nhìn bóng dáng Lý đại phu bước nhanh rời đi, thu hồi tầm mắt, một lần nữa lại dừng ở trên mặt Vương đại phu.
Vương đại phu nhịn không được hỏi: “Không biết cô nương gọi tiểu lão nhân lại có chuyện gì?”
Ông ta nổi lòng tham với phương thuốc của Thối Hàn Hoàn, đối mặt với Lạc cô nương không tự giác thấp hơn một đầu, cơ mà quý nữ như vậy chắc là không có gì để nói với một lão đại phu như ông ta đâu nhỉ.
“Hẳn là mấy hôm nữa Vương đại phu vẫn sẽ đến đây nhỉ?”
“Công tử còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tất nhiên hàng ngày cần phải đến đây tái khám.”
Lạc Sanh lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa ta đây còn có một loại thuốc làm phiền Vương đại phu phối chế giúp.”
Ánh mắt Vương đại phu sáng lên: “Cô nương yên tâm, tiểu lão nhân chắc chắn sẽ cẩn thận phối chế.”
“Có lời này của Vương đại phu là ta yên tâm rồi, vậy không làm chậm công việc của ông nữa.”
Hồng Đậu đứng ở bên cạnh Lạc Sanh nhìn Vương đại phu rời đi, nhỏ giọng nói: “Cô nương, nô tỳ cảm thấy lão già này không an phận.”
“Vì sao?” Lạc Sanh nhìn về phía Hồng Đậu, thần sắc bình tĩnh.
Hồng Đậu bĩu môi: “Cái kiểu đến trước mặt ngài muốn tìm chỗ tốt, nô tỳ thấy nhiều rồi.”
Lạc Sanh cười cười: “Dùng mới không bằng dùng quen. Đi thôi, về hầm cháo.”
Vừa nghe đến nấu cháo, Hồng Đậu không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Cô nương nấu cháo thịt cũng thật là thơm, sáng nay nàng còn được phần một chén đó, khỏi nói ăn ngon cỡ nào.
Nói đến cũng kỳ, nàng ở Đại đô đốc phủ, ở bên cô nương cẩm y ngọc thực, thứ tốt gì mà chưa từng ăn, vì sao cảm thấy những thứ đó còn không bằng một chén cháo thịt?
Tiểu nha hoàn suy ngẫm trong chốc lát mà không rõ, dứt khoát không nghĩ nữa.
Nghĩ nhiều như vậy không bằng lúc trưa ăn thêm một chén cháo.
Lạc Sanh trở lại viện thì trực tiếp vào phòng bếp nhỏ.
Hai nha hoàn Khinh Hồng và Hàm Thúy đang vừa trông lửa vừa tám chuyện, vừa thấy Lạc Sanh tới thì hai mắt không khỏi sáng lên: “Cô nương đã trở lại.”
Hồng Đậu hung hăng trừng hai nha hoàn một cái.
Hai tiểu đề tử thật không biết xấu hổ, dám ăn cháo thịt mà cô nương nấu.
Lạc Sanh hơi hơi gật đầu, đi về phía trước, nhẹ nhàng ngửi thử mùi hương bay ra từ nồi đất.
Đó là mùi gạo thuần túy.
“Chú ý củi lửa, duy trì lửa lớn như vậy, trong lúc đó không được mở nắp nồi.” Lạc Sanh phân phó một tiếng, lúc này mới ra khỏi phòng bếp nhỏ.
Đảo mắt đã sắp đến giờ dùng cơm trưa, Lạc Sanh lại đi vào phòng bếp nhỏ lần nữa, mở nắp nồi ra.
Nước và gạo giao hòa, đặc sánh vừa phải, hết thảy vừa vặn tốt.
Cho vào hồ tiêu, gừng băm và gia vị lại bỏ cá thái lát đã ướp vào, một nồi cháo cá coi như đã làm xong.
Một nồi cháo cá vô cùng đơn giản, lại khiến cho ba nha hoàn không hẹn mà cùng nuốt nuốt nước miếng.
Các nàng còn chưa quên mùi vị chén cháo thịt kia đâu.
“Đưa đến Phúc Ninh Đường với chỗ tiểu công tử mỗi nơi một phần, còn dư lại thì các ngươi chia đi.”
Vừa nghe lời này, ba nha hoàn đồng thời hoan hô.
“Công tử, nên dùng cơm rồi.” Phù Tùng đem đồ ăn lãnh từ phòng bếp lớn tới, bày ra từng món một.
Một chén cháo trắng, một âu canh gà, hai đĩa rau tươi thanh mát, đúng là thức ăn thích hợp cho người bệnh ăn.
Lạc Thần nhíu mày: “Ta còn chưa đói bụng.”
Cậu không tự giác liếc về phía cửa phòng một cái, trong lòng có chút hỏa khí.
Không phải nói muốn đưa cháo tới à? Quả nhiên không nên chờ mong gì nhiều ở Lạc Sanh.
Lạc Thần đang hờn dỗi, Hồng Đậu liền đến, cười khanh khách nói: “Lần này là cháo cá đó, cũng là cô nương của chúng ta tự tay nấu.”
“Ta không thích ăn cá.”
Một lát sau, Phù Tùng vẫn luôn nuốt nước miếng nhìn chằm chằm vào chén sứ men xanh sạch bóng, chửi thầm không thôi: Nói là không thích ăn cá cơ mà? Hắn ta còn chờ công tử không ăn rồi thưởng xuống mà!
Bên Phúc Ninh Đường thì cơm trưa phong phú hơn Lạc Thần bên này nhiều, Thịnh lão thái thái lại không nhìn thêm vài lần, liên tục gật đầu với một chén cháo cá bày trước mặt.
Gạo và nước giao hòa, mềm thành một thể, nhìn là biết mức lửa vừa đúng.
Thịnh lão thái thái ăn một miếng không khỏi thổi một hơi, lại ăn một lát cá.
Lát cá mỏng như cánh ve mang theo một chút hồ tiêu cay cay vào miệng là tan, làm người ta nhịn không được lại ăn một miếng.
Ăn hết một chén cháo, Thịnh lão thái thái lại không muốn ăn cái khác, cảm thấy mỹ mãn thở dài.
Rất ngon lại rất đơn giản, có thể làm ra một chén cháo có hương vị như vậy, thật là làm người khác xưng kỳ diệu.
Đây có đúng là Sanh Nhi nấu?
Thịnh lão thái thái không thể tin được, nhưng càng sẽ không cho rằng là cái nha hoàn tên Hồng Đậu kia có thể làm được. Nhưng mà trừ Hồng Đậu và hộ vệ đến đây đã quay về, trước lúc ngoại tôn nữ tới Thịnh gia cũng không mang người khác.
Thịnh lão thái thái không nghĩ ra, đi đến một kết luận: Người khác đều có sở trường, thân là ngoại tôn nữ của bà đương nhiên cũng có thể có.
“Nói với biểu cô nương một tiếng, về sau thức ăn đưa đến chỗ Thần Nhi thì cũng đưa đến Phúc Ninh Đường một phần.”
Buổi tối, Lạc Thần được ăn cháo rau xanh, vừa ăn vừa oán trách: “Thì ra chỉ biết nấu cháo!”
Phù Tùng: “……” Hắn ta không muốn nói gì nữa hết, chỉ chờ thu chén.
Ngày hôm sau, đồ ăn sáng là một chén súp lươn thái sợi.
Từng sợi thịt lươn to cỡ sợi tóc, hầm cùng nấm kim châm, bí đao, thân hành thành súp, ăn cùng với bánh bao trắng mềm thơm ngọt, miễn bàn thống khoái bao nhiêu.
Một cái màn thầu xuống bụng, Lạc Thần bắt đầu phát ngốc: Lạc Sanh này rõ ràng là trả thù mà, thế mà lại chỉ đưa một cái màn thầu trắng!
Nháy mắt đã ăn hết rồi……
Như thế tới ngày thứ ba, chưa tới giờ cơm Lạc Thần đã trông mong đến mòn con mắt, rốt cuộc chờ được một tiểu nha hoàn tên Khinh Hồng.
“Hôm nay biểu cô nương mang theo Hồng Đậu lên phố, mệnh nô tỳ tới đây nói một tiếng với ngài.”
“Không đưa đồ ăn sáng?”
Khinh Hồng lắc đầu: “Biểu cô nương nói hôm nay tương đối bận, sẽ không đưa bữa sáng và bữa trưa.”
Lạc Thần nghe được thì sắc mặt biến thành màu đen.
Cậu xác định rồi, Lạc Sanh chính là đang trả thù!
Lạc Sanh đang bị thiếu niên oán niệm thật sâu thì thuận lợi lấy được dược liệu phối chế Dưỡng Nguyên Đan từ Tế Thế Đường, ở cửa Thịnh phủ gặp mấy người không muốn gặp.
Tô Đại cô nương, Tô Nhị cô nương, cùng với Thịnh Giai Ngọc tiễn hai tỷ muội ra ngoài.
Không muốn lãng phí thời gian cùng ba người đó, Lạc Sanh hơi hơi gật đầu xem như đã chào hỏi, lướt qua ba người đi vào bên trong.
Phía sau truyền đến một tiếng hừ lạnh: “Ở trong nhà người khác mà lại hại người khác, vẫn còn làm như không có việc gì thế, ta thật đúng là có thêm kiến thức.”
Lạc Sanh dừng bước chân, suy nghĩ rồi xoay người lại đi đến trước mặt Tô Nhị cô nương, bình tĩnh hỏi: “Tô nhị cô nương là đang nói ta sao?”
Tô Nhị cô nương nghiêng mặt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Nói ai mà trong lòng mình không biết rõ à?”
“Nhị muội, đừng nhiều chuyện.” Tô Đại cô nương nhẹ nhàng túm ống tay áo Tô nhị cô nương, hơi cong gối với Lạc Sanh, “Xá muội không hiểu chuyện, mong rằng Lạc cô nương đừng so đo với nàng.”
Ở trong mắt Tô Đại cô nương, chỉ cần Lạc Sanh đừng quấn lấy huynh trưởng liền cám ơn trời đất, trêu chọc đối phương đúng là không khôn ngoan.
Lạc Sanh lẳng lặng nhìn Tô Đại cô nương một cái, phun ra hai chữ: “Không được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất