Chương 51
Thịnh Tam Lang hốt hoảng bị Lạc Sanh túm đến cửa, vừa nhìn đã thấy một đám phụ nhân đứng ở hành lang, bị giật mình dọa tỉnh.
“Biểu muội ——”
Lạc Sanh cười trấn an với Thịnh Tam Lang, nhìn về phía mấy phụ nhân kia: “Đại di nương ——”
Phụ nhân có tuổi nhất vội đứng dậy: “Cô nương có việc ạ?”
Bây giờ Lạc Sanh mới có thời gian rỗi cẩn thận đánh giá đại di nương một cái.
Phụ nhân bảo dưỡng thích đáng, nhìn có vẻ chỉ mới 30, chắc tuổi thực tế sẽ lớn hơn một xíu, vấn một búi tóc bóng loáng quy quy củ củ.
Nhìn không giống thích gây ra chuyện xấu.
“Sắp xếp cho biểu công tử và hộ vệ huynh ấy mang đến một chỗ ở.” Nói đến đây, Lạc Sanh gọi Tú Nguyệt tiến đến, “Đây là Tú Cô, ta mang về từ phía nam, sau này sẽ làm việc ở trong viện của ta, tiền tiêu vặt bằng với Hồng Đậu.”
Ngực Hồng Đậu như trúng một mũi tên.
Thế mà lại cùng ngồi cùng ăn với Tú Cô, quá mất mặt mũi!
Nhưng mà đây là cô nương sắp xếp, không cao hứng thì cũng phải nhịn.
Tiểu nha hoàn lặng lẽ lườm Tú Nguyệt một cái, thầm nghĩ sơ ý rồi, mệt cho nàng ấy vì muốn có tào phớ mỹ vị siêu ngon ăn bất cứ lúc nào, ai ngờ lại là dẫn sói vào nhà.
“Cô nương yên tâm, ta sẽ lập tức sắp xếp.” Đại di nương vội đồng ý.
Nhiều năm kinh nghiệm đã đủ để đại di nương rõ ràng, cô nương nói cái gì thì là cái đó, cô nương muốn gì thì đưa nấy, như vậy mới có thể sống những ngày yên ổn.
Lạc Sanh hơi hơi gật đầu xem như đáp lại đại di nương, bước đi ra ngoài.
Một bóng dáng lại nhào đến: “Cô nương, ngài đã trở lại rồi!”
Lạc Sanh tránh đi theo bản năng, nhìn người tới bổ nhào vào trên người Hồng Đậu.
Hồng Đậu mang vẻ mặt ghét bỏ đẩy người ra, xoa cánh tay dỗi nói: “Khấu Nhi, ngươi muốn đụng chết ta à!”
Thì ra là một đại nha hoàn khác của Lạc cô nương - Khấu Nhi.
Khấu Nhi nhìn có vẻ ngang tuổi Hồng Đậu, có một gương mặt trái xoan trắng nõn, giờ phút này hai mắt rưng rưng nhìn Lạc Sanh, rất có cảm giác của vẻ đẹp nhu nhược.
Lạc Sanh nghĩ đến mỗi lần Hồng Đậu nhắc tới Khấu Nhi đều bĩu môi nói một câu thế này: Cô nương đừng nhớ đồ phiền toái kia mà, có nô tỳ còn chưa đủ ư?
Hiện giờ cuối cùng cũng nhìn thấy người, lại không biết người này có bản tính thế nào.
Đối với người không thể nhận thức rõ ràng, Lạc Sanh không muốn để lại bên người thêm phiền toái, ít nhất không thể hầu hạ gần người.
“Về phòng đã.” Lạc Sanh không biết đường, cơ mà có Hồng Đậu và Khấu Nhi ở đây, tất nhiên là không cần lo lắng việc này.
Trên đường quay về viện, Khấu Nhi chưa từng ngừng miệng.
“Cô nương, sao ngài trở về mà không phái người đưa tin, nô tỳ còn biết đi ra ngoài thành đón ngài. Như vậy không được nha, gặp phải kẻ đui mù va chạm ngài thì thế nào đây?”
“Phải, nô tỳ biết những kẻ đui mù đó đều không đánh lại ngài, nhưng ngài tự lên mãi thì không được đâu, tiểu thư khuê các ai lại tự lên chứ, không phải còn có Hồng Đậu và nô tỳ à…”
“A hu hu, cô nương gầy rồi. Nô tỳ đã nói là đi Kim Sa không mang theo nô tỳ là không được mà, Hồng Đậu có làm được gì đâu ——”
Cuối cùng Hồng Đậu không thể nhịn được nữa nên bùng nổ: “Khấu Nhi, ngươi im miệng cho ta!”
Nửa đường nhảy ra một Tú Cô đã làm địa vị đại nha hoàn của nàng ấy tràn ngập nguy cơ, thế mà tiểu đề tử Khấu Nhi này còn bỏ đá xuống giếng.
Khấu Nhi chớp chớp mắt, hiển nhiên không sợ lửa giận của Hồng Đậu: “Hồng Đậu, khi ngươi đi ta đã dặn dò rồi, tới nhà ngoại của cô nương thì phải thu liễm tính tình. Thịnh gia người ta là dòng dõi thư hương, ngươi như vậy là không được mà, sẽ làm cô nương mất mặt…”
“Không được, không được mãi, ta thấy hôm nay không đánh ngươi một trận mới là không được này!” Hồng Đậu vung nắm tay lên vọt qua.
Thấy hai nha hoàn sắp lao vào thành một đoàn, Tú Nguyệt yên lặng đi theo phía sau Lạc Sanh đã trợn mắt há hốc mồm.
Nàng ấy cho rằng nha hoàn như Hồng Đậu đã rất hiếm thấy, không nghĩ tới còn có một Khấu Nhi…
Tú Nguyệt lặng lẽ nhìn Lạc Sanh một cái, tâm tình phức tạp: Nhìn từ điểm này, Lạc cô nương không giống quận chúa của các nàng một chút nào.
Nghĩ một chút đến Sơ Phong, Triều Hoa còn có Giáng Tuyết, ai mà không phải người xuất sắc có bản lĩnh lớn, dù là ngu dốt như nàng ấy cũng có một tay trù nghệ không có trở ngại.
Lại nhìn đại nha hoàn của Lạc cô nương —— nhìn hai tiểu nha hoàn có khuôn mặt hoạt bát tinh thần phấn chấn, ánh mắt Tú Nguyệt hơi tối lại.
Phổ phổ thông thông thì thế nào, có thể sống vui vui vẻ vẻ là được, bọn Giáng Tuyết lại không còn nữa.
Tháng ba, sân vườn của Lạc phủ là lúc phồn hoa náo nhiệt nhất, hai tiểu nha hoàn ríu rít càng náo nhiệt hơn. Lạc Sanh bước đi trong sự náo nhiệt này, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Có thể có cục diện thế này đã rất tốt, nàng tin tưởng mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt.
Ánh mặt trời trong veo, một bụi hoa mẫu đơn bên đường nở rộ đỏ rực rỡ như lửa. Lạc Sanh nhấc làn váy chầm chậm đi về phía một viện lạc thấp thoáng ở giữa những cây hoa.
Ba vị nghĩa tử khác của Lạc đại đô đốc nghe nói Lạc Sanh đã trở về thì lục tục chạy tới. Không ngoài ý muốn, bị ăn bế môn canh ở chỗ Lạc Sanh.
Khi trước, vị hòn ngọc quý trên tay nghĩa phụ này cũng không để mấy nghĩa huynh bọn họ vào mắt.
“Đại ca, Tam muội muội thật sự nói rằng ngày mai muốn đi mời Lý thần y?” Một nam tử trẻ tuổi mặc áo suông màu lam đi ở bên cạnh Bình Lật hỏi.
Bình Lật nhìn nam tử trẻ tuổi một cái, hảo tâm nhắc nhở: “Tứ đệ, tốt nhất sau này ngươi đừng gọi nàng là Tam muội muội, vẫn nên gọi là tam cô nương đi.”
Tuổi trẻ nam tử không khỏi nhíu mày: “Đây là lại làm sao?”
“Nàng không thích.”
Nam tử trẻ tuổi giật giật môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt lời nói xuống, cười nói: “Đa tạ đại ca nhắc nhở. Nhưng tam cô nương muốn đi tìm Lý thần y, sao đại ca lại không cản?”
“Cản?” Bình Lật tựa như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, “Tứ đệ, có phải ngươi đã quên tam cô nương là ai rồi hay không? Nàng là hòn ngọc quý trên tay nghĩa phụ, ta cản thế nào?”
“Nhưng mệnh của nghĩa phụ đã ở sớm tối ——”
Bình Lật nhàn nhạt ngắt lời nam tử trẻ tuổi: “Đúng là như thế, chúng ta mới càng nên quan tâm đến tam cô nương.”
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Đại ca nói phải, tam cô nương muốn làm gì thì để nàng làm đi.”
Một tiểu nha đầu được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều thôi, bọn họ mà ngăn cản nói không chừng còn phải thêm phiền toái.
Vẫn là đại ca nghĩ thông thấu.
Chấn động của việc Lạc Sanh hồi kinh mang đến không chỉ ở Đại đô đốc phủ.
Vương thái y xem bệnh cho Lạc đại đô đốc xong, khi trở lại Thái Y Thự thì đặt hòm thuốc lên trên bàn bịch một cái, tức giận đến run râu: “Buồn cười, thật là cuồng vọng vô tri!”
“Sao Vương huynh lại tức đến như vậy?” Một vị đồng liêu hỏi.
Vương thái y thổi râu không nói lời nào.
Các đồng liêu càng tò mò.
“Vương huynh mới về từ Đại đô đốc phủ hả, hay là người Đại đô đốc phủ làm khó huynh?”
Lạc đại đô đốc trọng thương hôn mê được toàn bộ trên dưới kinh thành chú ý, đối với các thái y mà nói thì lại càng liên quan chặt chẽ.
Những thái y ở đây không có người nào chưa từng đi qua Đại đô đốc phủ.
Nghĩ đến thương thế của Lạc đại đô đốc không có khởi sắc, Vương thái y không may gặp phải liên lụy ở Đại đô đốc phủ cũng không kỳ lạ.
“Đích nữ của Lạc đại đô đốc đã về kinh.”
Các thái y kinh hãi: “Cái gì, chính là vị Lạc cô nương dám đùa giỡn Khai Dương Vương trên đường kia à?”
Đa phần bọn họ chưa từng gặp vị Lạc cô nương này, nhưng không ai chưa từng nghe qua.
Vương thái y nén giận gật đầu: “Chính là vị Lạc cô nương đó! Thế mà nàng ta phát ngôn bừa bãi muốn đi mời Lý thần y, muốn lấy quyền thế áp người!”
“Cầm quyền thế ra bức bách Lý thần y? Hoang đường!” Một thái y giận dữ.
Một thái y khác cũng vô cùng giận dữ: “Buồn cười!”
“Vô sỉ!” Toàn bộ các thái y nổi trận lôi đình.
Do các thái y thả lời, chuyện cười Lạc cô nương muốn lấy quyền thế bức bách Lý thần y cứu trị phụ thân rất nhanh đã bị truyền ra.
“Biểu muội ——”
Lạc Sanh cười trấn an với Thịnh Tam Lang, nhìn về phía mấy phụ nhân kia: “Đại di nương ——”
Phụ nhân có tuổi nhất vội đứng dậy: “Cô nương có việc ạ?”
Bây giờ Lạc Sanh mới có thời gian rỗi cẩn thận đánh giá đại di nương một cái.
Phụ nhân bảo dưỡng thích đáng, nhìn có vẻ chỉ mới 30, chắc tuổi thực tế sẽ lớn hơn một xíu, vấn một búi tóc bóng loáng quy quy củ củ.
Nhìn không giống thích gây ra chuyện xấu.
“Sắp xếp cho biểu công tử và hộ vệ huynh ấy mang đến một chỗ ở.” Nói đến đây, Lạc Sanh gọi Tú Nguyệt tiến đến, “Đây là Tú Cô, ta mang về từ phía nam, sau này sẽ làm việc ở trong viện của ta, tiền tiêu vặt bằng với Hồng Đậu.”
Ngực Hồng Đậu như trúng một mũi tên.
Thế mà lại cùng ngồi cùng ăn với Tú Cô, quá mất mặt mũi!
Nhưng mà đây là cô nương sắp xếp, không cao hứng thì cũng phải nhịn.
Tiểu nha hoàn lặng lẽ lườm Tú Nguyệt một cái, thầm nghĩ sơ ý rồi, mệt cho nàng ấy vì muốn có tào phớ mỹ vị siêu ngon ăn bất cứ lúc nào, ai ngờ lại là dẫn sói vào nhà.
“Cô nương yên tâm, ta sẽ lập tức sắp xếp.” Đại di nương vội đồng ý.
Nhiều năm kinh nghiệm đã đủ để đại di nương rõ ràng, cô nương nói cái gì thì là cái đó, cô nương muốn gì thì đưa nấy, như vậy mới có thể sống những ngày yên ổn.
Lạc Sanh hơi hơi gật đầu xem như đáp lại đại di nương, bước đi ra ngoài.
Một bóng dáng lại nhào đến: “Cô nương, ngài đã trở lại rồi!”
Lạc Sanh tránh đi theo bản năng, nhìn người tới bổ nhào vào trên người Hồng Đậu.
Hồng Đậu mang vẻ mặt ghét bỏ đẩy người ra, xoa cánh tay dỗi nói: “Khấu Nhi, ngươi muốn đụng chết ta à!”
Thì ra là một đại nha hoàn khác của Lạc cô nương - Khấu Nhi.
Khấu Nhi nhìn có vẻ ngang tuổi Hồng Đậu, có một gương mặt trái xoan trắng nõn, giờ phút này hai mắt rưng rưng nhìn Lạc Sanh, rất có cảm giác của vẻ đẹp nhu nhược.
Lạc Sanh nghĩ đến mỗi lần Hồng Đậu nhắc tới Khấu Nhi đều bĩu môi nói một câu thế này: Cô nương đừng nhớ đồ phiền toái kia mà, có nô tỳ còn chưa đủ ư?
Hiện giờ cuối cùng cũng nhìn thấy người, lại không biết người này có bản tính thế nào.
Đối với người không thể nhận thức rõ ràng, Lạc Sanh không muốn để lại bên người thêm phiền toái, ít nhất không thể hầu hạ gần người.
“Về phòng đã.” Lạc Sanh không biết đường, cơ mà có Hồng Đậu và Khấu Nhi ở đây, tất nhiên là không cần lo lắng việc này.
Trên đường quay về viện, Khấu Nhi chưa từng ngừng miệng.
“Cô nương, sao ngài trở về mà không phái người đưa tin, nô tỳ còn biết đi ra ngoài thành đón ngài. Như vậy không được nha, gặp phải kẻ đui mù va chạm ngài thì thế nào đây?”
“Phải, nô tỳ biết những kẻ đui mù đó đều không đánh lại ngài, nhưng ngài tự lên mãi thì không được đâu, tiểu thư khuê các ai lại tự lên chứ, không phải còn có Hồng Đậu và nô tỳ à…”
“A hu hu, cô nương gầy rồi. Nô tỳ đã nói là đi Kim Sa không mang theo nô tỳ là không được mà, Hồng Đậu có làm được gì đâu ——”
Cuối cùng Hồng Đậu không thể nhịn được nữa nên bùng nổ: “Khấu Nhi, ngươi im miệng cho ta!”
Nửa đường nhảy ra một Tú Cô đã làm địa vị đại nha hoàn của nàng ấy tràn ngập nguy cơ, thế mà tiểu đề tử Khấu Nhi này còn bỏ đá xuống giếng.
Khấu Nhi chớp chớp mắt, hiển nhiên không sợ lửa giận của Hồng Đậu: “Hồng Đậu, khi ngươi đi ta đã dặn dò rồi, tới nhà ngoại của cô nương thì phải thu liễm tính tình. Thịnh gia người ta là dòng dõi thư hương, ngươi như vậy là không được mà, sẽ làm cô nương mất mặt…”
“Không được, không được mãi, ta thấy hôm nay không đánh ngươi một trận mới là không được này!” Hồng Đậu vung nắm tay lên vọt qua.
Thấy hai nha hoàn sắp lao vào thành một đoàn, Tú Nguyệt yên lặng đi theo phía sau Lạc Sanh đã trợn mắt há hốc mồm.
Nàng ấy cho rằng nha hoàn như Hồng Đậu đã rất hiếm thấy, không nghĩ tới còn có một Khấu Nhi…
Tú Nguyệt lặng lẽ nhìn Lạc Sanh một cái, tâm tình phức tạp: Nhìn từ điểm này, Lạc cô nương không giống quận chúa của các nàng một chút nào.
Nghĩ một chút đến Sơ Phong, Triều Hoa còn có Giáng Tuyết, ai mà không phải người xuất sắc có bản lĩnh lớn, dù là ngu dốt như nàng ấy cũng có một tay trù nghệ không có trở ngại.
Lại nhìn đại nha hoàn của Lạc cô nương —— nhìn hai tiểu nha hoàn có khuôn mặt hoạt bát tinh thần phấn chấn, ánh mắt Tú Nguyệt hơi tối lại.
Phổ phổ thông thông thì thế nào, có thể sống vui vui vẻ vẻ là được, bọn Giáng Tuyết lại không còn nữa.
Tháng ba, sân vườn của Lạc phủ là lúc phồn hoa náo nhiệt nhất, hai tiểu nha hoàn ríu rít càng náo nhiệt hơn. Lạc Sanh bước đi trong sự náo nhiệt này, khóe miệng không tự giác nhếch lên.
Có thể có cục diện thế này đã rất tốt, nàng tin tưởng mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt.
Ánh mặt trời trong veo, một bụi hoa mẫu đơn bên đường nở rộ đỏ rực rỡ như lửa. Lạc Sanh nhấc làn váy chầm chậm đi về phía một viện lạc thấp thoáng ở giữa những cây hoa.
Ba vị nghĩa tử khác của Lạc đại đô đốc nghe nói Lạc Sanh đã trở về thì lục tục chạy tới. Không ngoài ý muốn, bị ăn bế môn canh ở chỗ Lạc Sanh.
Khi trước, vị hòn ngọc quý trên tay nghĩa phụ này cũng không để mấy nghĩa huynh bọn họ vào mắt.
“Đại ca, Tam muội muội thật sự nói rằng ngày mai muốn đi mời Lý thần y?” Một nam tử trẻ tuổi mặc áo suông màu lam đi ở bên cạnh Bình Lật hỏi.
Bình Lật nhìn nam tử trẻ tuổi một cái, hảo tâm nhắc nhở: “Tứ đệ, tốt nhất sau này ngươi đừng gọi nàng là Tam muội muội, vẫn nên gọi là tam cô nương đi.”
Tuổi trẻ nam tử không khỏi nhíu mày: “Đây là lại làm sao?”
“Nàng không thích.”
Nam tử trẻ tuổi giật giật môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt lời nói xuống, cười nói: “Đa tạ đại ca nhắc nhở. Nhưng tam cô nương muốn đi tìm Lý thần y, sao đại ca lại không cản?”
“Cản?” Bình Lật tựa như nghe được chuyện vô cùng buồn cười, “Tứ đệ, có phải ngươi đã quên tam cô nương là ai rồi hay không? Nàng là hòn ngọc quý trên tay nghĩa phụ, ta cản thế nào?”
“Nhưng mệnh của nghĩa phụ đã ở sớm tối ——”
Bình Lật nhàn nhạt ngắt lời nam tử trẻ tuổi: “Đúng là như thế, chúng ta mới càng nên quan tâm đến tam cô nương.”
Nam tử trẻ tuổi trầm mặc một lát, khẽ gật đầu: “Đại ca nói phải, tam cô nương muốn làm gì thì để nàng làm đi.”
Một tiểu nha đầu được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều thôi, bọn họ mà ngăn cản nói không chừng còn phải thêm phiền toái.
Vẫn là đại ca nghĩ thông thấu.
Chấn động của việc Lạc Sanh hồi kinh mang đến không chỉ ở Đại đô đốc phủ.
Vương thái y xem bệnh cho Lạc đại đô đốc xong, khi trở lại Thái Y Thự thì đặt hòm thuốc lên trên bàn bịch một cái, tức giận đến run râu: “Buồn cười, thật là cuồng vọng vô tri!”
“Sao Vương huynh lại tức đến như vậy?” Một vị đồng liêu hỏi.
Vương thái y thổi râu không nói lời nào.
Các đồng liêu càng tò mò.
“Vương huynh mới về từ Đại đô đốc phủ hả, hay là người Đại đô đốc phủ làm khó huynh?”
Lạc đại đô đốc trọng thương hôn mê được toàn bộ trên dưới kinh thành chú ý, đối với các thái y mà nói thì lại càng liên quan chặt chẽ.
Những thái y ở đây không có người nào chưa từng đi qua Đại đô đốc phủ.
Nghĩ đến thương thế của Lạc đại đô đốc không có khởi sắc, Vương thái y không may gặp phải liên lụy ở Đại đô đốc phủ cũng không kỳ lạ.
“Đích nữ của Lạc đại đô đốc đã về kinh.”
Các thái y kinh hãi: “Cái gì, chính là vị Lạc cô nương dám đùa giỡn Khai Dương Vương trên đường kia à?”
Đa phần bọn họ chưa từng gặp vị Lạc cô nương này, nhưng không ai chưa từng nghe qua.
Vương thái y nén giận gật đầu: “Chính là vị Lạc cô nương đó! Thế mà nàng ta phát ngôn bừa bãi muốn đi mời Lý thần y, muốn lấy quyền thế áp người!”
“Cầm quyền thế ra bức bách Lý thần y? Hoang đường!” Một thái y giận dữ.
Một thái y khác cũng vô cùng giận dữ: “Buồn cười!”
“Vô sỉ!” Toàn bộ các thái y nổi trận lôi đình.
Do các thái y thả lời, chuyện cười Lạc cô nương muốn lấy quyền thế bức bách Lý thần y cứu trị phụ thân rất nhanh đã bị truyền ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất