Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi
Chương 5: Phượng Hoàng kim ti (*)
(*) Kim ti: Tơ vàng
Long Quân Trạch xách một cái lồng chim màu vàng về Côn Luân tông, người trong tông môn đã sớm đặc biệt chuẩn bị một biệt viện, lúc y trở về, Thần Hoàn Tinh Quân đang ở trong sân suy đoán hiện tượng thiên văn, một thân y phục giấu giếm huyền sắc tinh vân ở dưới ánh mặt trời thật sự rất bình thường, trước mặt có một cái la bàn màu xanh chậm rãi xoay tròn, ánh sáng hình ngôi sao lóe lên không ngừng, một tinh đồ liên tục hiện ra, mờ mịt hư vô, tràn đầy một cảm giác huyền diệu.
Thấy Long Quân Trạch trở lại, hắn phẩy tay áo thu la bàn lại, cúi người thi lễ, “Bệ hạ.”
Long Quân Trạc đặt lồng chim lên mặt bàn trước mặt, nói: “Xem thế nào rồi? Có thấy tung tích của thúc phụ không?”
Thần Hoàn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng Điểu trong lồng chim, tựa như phát hiện ra điều gì, thần sắc trên mặt có chút cổ quái, may mà hắn cúi đầu, Long Quân Trạch cũng không phát hiện, ngay sau đó liền nghe hắn nói: “Tuy rằng cảm ứng được, nhưng cũng không biết rốt cuộc là ở đâu, bây giờ là ban ngày, tinh mang không hiện, đến buổi tối có thể thử lại một lần.”
Long Quân Trạch tuy có vui vẻ yên tâm, nhưng vẫn có chút không hiểu, “Chính là nói, đúng là hắn còn sống, vì vậy tại sao ba trăm năm lại không có chút tung tích nào?”
Thần Hoàn chắp hai tay thi lễ một cái, “Hồi bẩm bệ hạ, chúng ta cũng không biết, trước đây Tử Vi Tinh ba trăm năm không hiện, chúng ta vẫn cho rằng Long Đế bệ hạ đã mất, bây giờ Tử Vi Tinh đột nhiên ở lúc ngài lên ngôi chia làm hai, một phần vì ngài, một phần khác… Chắc hẳn chính là Long Đế bệ hạ, thế nhưng ánh sáng của phần Tử Vi Tinh ảm đảm tối tăm, không thể xem được, Long Đế bệ hạ… Sợ rằng tình hình không ổn.”
Long Quân Trạch nhíu mày một lúc, “Lúc trước hắn và Phượng Hoàng thần cùng nhau rơi vào thiên hà xuống nhân gian, nếu hắn còn sống, vậy… Phượng Hoàng thần có thể còn sống hay không?”
Thần Hoàn nhìn Tiểu Hồng Điêu kia một cái, há hốc mồm, muốn nói gì đó, Tiểu Hồng Điểu đột nhiên há mỏ, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Long Quân Trạch nhướng mi, cầm lồng chim lên, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiểu Hồng Điêu bên trong, “Suốt đường đi không chịu kêu tiếng nào, lúc này lại lên tiếng, bổn đế hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thấy người hồng y đó không?”
Tiểu Hồng Điểu tức giận lắc đầu một cái, không thèm để ý đến y!
Vẻ mặt Long Quân Trạch lạnh lẽo, đặt lồng chim thật mạnh lên bàn, cả giận nói: “Nếu ngươi không mở miệng, vậy thì cứ ở trong cái lồng này cả đời đi!”
Khóe miệng Thần Hoàn co rút một cái, ho khan, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, con chim này là…”
Sắc mặt Long Quân Trạch thối muốn chết, “Nhặt được!”
Thần Hoàn: “…”
Hình như Long Quân Trạch cũng ý thức được lời của mình hơi quá, chỉnh lại sắc mặt, lạnh lùng nói: “Ta phát hiện tung tích của Phượng Trường Ca, nhất định con chim này thấy hắn, nhưng lại không nói cho ta biết hắn ở đâu, ta hứa với nó nếu bắt được Phượng Trường Ca sẽ để nó làm tiên điểu, vậy mà con chim này…”
Y cắn răng, “Nó quất ta một cánh rồi liều chết chạy!”
Thần Hoàn: “…”
Tam giới này ai lại không mong lên thiên giới làm tiên nhân chứ, hết lần này đến lần khác con chim này vừa nghe đến lên Thiên Cung liền muốn bỏ trốn, ý tứ chê bai lộ ra ngoài đôi mắt nhỏ kia, khiến lòng tự ái của Thiên Đế bệ hạ tổn thương nghiêm trọng.
Long Quân Trạch đưa tay gõ gõ lồng chim, thanh âm lạnh đến mức có thể ngưng tụ thành băng sương, “Sau một ngày, sau một ngày mà ngươi không chịu mở miệng, ta sẽ nướng ngươi lên ăn!”
Thần Hoàn: “…”
Ngươi chắc chắn muốn nướng nó hay là để giúp nó tu bổ nguyên khí?
Tiểu Hồng Điểu: “…”
Nướng thì nướng đi, xem ta nướng ngươi hay là ngươi nướng ta?
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Lần đầu tiên nghe nói đến Phượng Hoàng cũng có thể bị nướng ăn.
Thần Hoàn ho khan một cái, không biết làm sao thay đổi đề tài, “Bệ hạ, ngài vừa mới hỏi ta có phải Phượng Hoàng thần còn sống hay không? Tình hình lúc đó ngài cũng thấy, Thần Hư Yêu Tổ đánh đổi hơn nửa yêu lực đối kháng với Phượng Hoàng thần, Phượng Hoàng thần vì bảo vệ Thiên Cung mà bị thương nghiêm trọng, cuối cùng hóa thành Phượng Hoàng lửa kéo Thần Hư Yêu Tổ cùng nhau rơi vào thiên hà, dưới đáy thiên hà có thể thông với trần gian, nhưng phải xuyên qua phong trận uy lực khổng lồ, thần tiên như vậy nếu rơi vào đó hẳn là chết không còn nghi ngờ gì nữa, huống chi lúc đó Phượng Hoàng thần đã bị thương nghiêm trọng, Phượng Hoàng tinh cũng mất, Phượng Hoàng thần… chín phần là không còn ở đây.”
Ánh mắt Long Quân Trạch run rẩy, “…Thật sự không còn ở đây?”
Y nhắm mắt một cái, thở ra một hơi thật dài, “Hắn coi như cũng đã cứu ta một mạng, ta… Ta không đi dỡ cung điện của hắn nữa.”
Y dứt lời liền xoay người đi vào trong phòng, nhàn nhạt nói: “Con chim này giao cho ngươi, trong một ngày, phải hỏi ra tung tích của hắn cho ta.”
Thiên Đế bệ hạ phất tay áo, mang theo một đám mây, tư thế vô cùng tiêu sái, khí chất vô cùng cao lãnh, Thần Hoàn thấy vậy không nhịn được sờ mũi, chậm rãi nói: “Bệ hạ, ta hỏi qua người của Côn Luân tông, ba trăm năm trước, thiên hỏa rơi xuống cách Côn Luân tông trăm dặm về phía tây, sau đó chỗ đó linh khí đậm đặc, trăm hoa đua nở, đã trở thành một mảnh đất lành động trời, hẳn là ảnh hưởng do sinh cơ của Phượng Hoàng lửa, nếu ngài muốn làm lễ truy điệu hắn, dựng một “Thiên Phượng Bia” ở chỗ đó liền tốt.”
Bóng người dửng dưng trầm ổn của Thiên Đế bệ hạ bỗng nhiên lảo đảo một cái, cắn răng nói: “Ai muốn truy điệu đồ điên cuồng ngược đãi đó?”
Thần Hoàn: “…”
Tiểu Hồng Điêu: “…”
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Sau khi Long Quân Trạch đi, tại chỗ chỉ có một Tiểu Hồng Điểu và một vị tinh quân đại nhân mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thần Hoàn yên lặng hồi lâu, hướng về phía lồng chim thi lễ một cái, rốt cuộc nói: “Ra mắt Phượng Hoàng thần miện hạ.” (*)
(*) Miện hạ: Danh xưng với vị thần cao quý nhất (Baidu)
“Thần Hoàn à…” Tiểu Hồng Điểu trợn một đôi mắt cá chết buồn bã nhìn hắn, “Trước khi hành lễ, có thể mở giúp ta cái lồng chim này không?”
Thần Hoàn: “…”
Sau một nén nhang…
Thần Hoàn thu hồi một đống chìa khóa các loại, xấu hổ cúi đầu xuống, “Ngại quá, đây là khóa Chí Bảo Kim Ti của Long tộc, ta… không mở được.
Tiểu Hồng Điểu yếu ớt trợn mắt một cái, vỗ cánh ra, trong nháy mắt thân hình lớn hơn chút, hai cánh chấn động một cái, chợt cuốn lên một trận gió mạnh, ngay cả lồng chim cũng bị cuốn lên không trung, nghiêng trái ngã phải một hồi, dưới con mắt trợn trừng ngây ngốc nhìn chăm chú của Thần Hoàn…
“Rầm” một tiếng đập vào cửa phòng của Long Quân Trạch.
Thần Hoàn: “…”
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Tiểu Hồng Điểu: “…”
Long Quân Trạch nghe được tiếng động ra mở cửa: “…”
Long Quân Trạch cúi đầu quan sát nó hồi lâu, buồn bực nói: “Mập lên không ít a, có thể ăn được rồi.”
Tiểu Hồng Điểu: “…”
—Hết chương 5—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Quân Trạch: Có thể ăn rồi ~ rốt cuộc có thể báo thù!
Phượng Trường Ca: …
Long Quân Trạch: Là nướng, hay nấu, hay chưng, hay châm, hay là hấp đây? Phượng Trường Ca: …
Một lúc lâu sau…
Long Quân Trạch: …Ta vì nấu chín Phượng Hoàng, khiến kim chân gãy, nước nóng bốc hơi, lửa đem cho nó… tẩm bổ.
Phượng Trường Ca: Thật thoải mái ~
Long Quân Trạch: …Ngươi có thể đừng đốt nữa không, thu lửa lại!
Phượng Trường Ca: Đến đây đốt lửa đi ~
Long Quân Trạch: …
Long Quân Trạch xách một cái lồng chim màu vàng về Côn Luân tông, người trong tông môn đã sớm đặc biệt chuẩn bị một biệt viện, lúc y trở về, Thần Hoàn Tinh Quân đang ở trong sân suy đoán hiện tượng thiên văn, một thân y phục giấu giếm huyền sắc tinh vân ở dưới ánh mặt trời thật sự rất bình thường, trước mặt có một cái la bàn màu xanh chậm rãi xoay tròn, ánh sáng hình ngôi sao lóe lên không ngừng, một tinh đồ liên tục hiện ra, mờ mịt hư vô, tràn đầy một cảm giác huyền diệu.
Thấy Long Quân Trạch trở lại, hắn phẩy tay áo thu la bàn lại, cúi người thi lễ, “Bệ hạ.”
Long Quân Trạc đặt lồng chim lên mặt bàn trước mặt, nói: “Xem thế nào rồi? Có thấy tung tích của thúc phụ không?”
Thần Hoàn nhìn chằm chằm vào Tiểu Hồng Điểu trong lồng chim, tựa như phát hiện ra điều gì, thần sắc trên mặt có chút cổ quái, may mà hắn cúi đầu, Long Quân Trạch cũng không phát hiện, ngay sau đó liền nghe hắn nói: “Tuy rằng cảm ứng được, nhưng cũng không biết rốt cuộc là ở đâu, bây giờ là ban ngày, tinh mang không hiện, đến buổi tối có thể thử lại một lần.”
Long Quân Trạch tuy có vui vẻ yên tâm, nhưng vẫn có chút không hiểu, “Chính là nói, đúng là hắn còn sống, vì vậy tại sao ba trăm năm lại không có chút tung tích nào?”
Thần Hoàn chắp hai tay thi lễ một cái, “Hồi bẩm bệ hạ, chúng ta cũng không biết, trước đây Tử Vi Tinh ba trăm năm không hiện, chúng ta vẫn cho rằng Long Đế bệ hạ đã mất, bây giờ Tử Vi Tinh đột nhiên ở lúc ngài lên ngôi chia làm hai, một phần vì ngài, một phần khác… Chắc hẳn chính là Long Đế bệ hạ, thế nhưng ánh sáng của phần Tử Vi Tinh ảm đảm tối tăm, không thể xem được, Long Đế bệ hạ… Sợ rằng tình hình không ổn.”
Long Quân Trạch nhíu mày một lúc, “Lúc trước hắn và Phượng Hoàng thần cùng nhau rơi vào thiên hà xuống nhân gian, nếu hắn còn sống, vậy… Phượng Hoàng thần có thể còn sống hay không?”
Thần Hoàn nhìn Tiểu Hồng Điêu kia một cái, há hốc mồm, muốn nói gì đó, Tiểu Hồng Điểu đột nhiên há mỏ, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Long Quân Trạch nhướng mi, cầm lồng chim lên, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tiểu Hồng Điêu bên trong, “Suốt đường đi không chịu kêu tiếng nào, lúc này lại lên tiếng, bổn đế hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thấy người hồng y đó không?”
Tiểu Hồng Điểu tức giận lắc đầu một cái, không thèm để ý đến y!
Vẻ mặt Long Quân Trạch lạnh lẽo, đặt lồng chim thật mạnh lên bàn, cả giận nói: “Nếu ngươi không mở miệng, vậy thì cứ ở trong cái lồng này cả đời đi!”
Khóe miệng Thần Hoàn co rút một cái, ho khan, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, con chim này là…”
Sắc mặt Long Quân Trạch thối muốn chết, “Nhặt được!”
Thần Hoàn: “…”
Hình như Long Quân Trạch cũng ý thức được lời của mình hơi quá, chỉnh lại sắc mặt, lạnh lùng nói: “Ta phát hiện tung tích của Phượng Trường Ca, nhất định con chim này thấy hắn, nhưng lại không nói cho ta biết hắn ở đâu, ta hứa với nó nếu bắt được Phượng Trường Ca sẽ để nó làm tiên điểu, vậy mà con chim này…”
Y cắn răng, “Nó quất ta một cánh rồi liều chết chạy!”
Thần Hoàn: “…”
Tam giới này ai lại không mong lên thiên giới làm tiên nhân chứ, hết lần này đến lần khác con chim này vừa nghe đến lên Thiên Cung liền muốn bỏ trốn, ý tứ chê bai lộ ra ngoài đôi mắt nhỏ kia, khiến lòng tự ái của Thiên Đế bệ hạ tổn thương nghiêm trọng.
Long Quân Trạch đưa tay gõ gõ lồng chim, thanh âm lạnh đến mức có thể ngưng tụ thành băng sương, “Sau một ngày, sau một ngày mà ngươi không chịu mở miệng, ta sẽ nướng ngươi lên ăn!”
Thần Hoàn: “…”
Ngươi chắc chắn muốn nướng nó hay là để giúp nó tu bổ nguyên khí?
Tiểu Hồng Điểu: “…”
Nướng thì nướng đi, xem ta nướng ngươi hay là ngươi nướng ta?
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Lần đầu tiên nghe nói đến Phượng Hoàng cũng có thể bị nướng ăn.
Thần Hoàn ho khan một cái, không biết làm sao thay đổi đề tài, “Bệ hạ, ngài vừa mới hỏi ta có phải Phượng Hoàng thần còn sống hay không? Tình hình lúc đó ngài cũng thấy, Thần Hư Yêu Tổ đánh đổi hơn nửa yêu lực đối kháng với Phượng Hoàng thần, Phượng Hoàng thần vì bảo vệ Thiên Cung mà bị thương nghiêm trọng, cuối cùng hóa thành Phượng Hoàng lửa kéo Thần Hư Yêu Tổ cùng nhau rơi vào thiên hà, dưới đáy thiên hà có thể thông với trần gian, nhưng phải xuyên qua phong trận uy lực khổng lồ, thần tiên như vậy nếu rơi vào đó hẳn là chết không còn nghi ngờ gì nữa, huống chi lúc đó Phượng Hoàng thần đã bị thương nghiêm trọng, Phượng Hoàng tinh cũng mất, Phượng Hoàng thần… chín phần là không còn ở đây.”
Ánh mắt Long Quân Trạch run rẩy, “…Thật sự không còn ở đây?”
Y nhắm mắt một cái, thở ra một hơi thật dài, “Hắn coi như cũng đã cứu ta một mạng, ta… Ta không đi dỡ cung điện của hắn nữa.”
Y dứt lời liền xoay người đi vào trong phòng, nhàn nhạt nói: “Con chim này giao cho ngươi, trong một ngày, phải hỏi ra tung tích của hắn cho ta.”
Thiên Đế bệ hạ phất tay áo, mang theo một đám mây, tư thế vô cùng tiêu sái, khí chất vô cùng cao lãnh, Thần Hoàn thấy vậy không nhịn được sờ mũi, chậm rãi nói: “Bệ hạ, ta hỏi qua người của Côn Luân tông, ba trăm năm trước, thiên hỏa rơi xuống cách Côn Luân tông trăm dặm về phía tây, sau đó chỗ đó linh khí đậm đặc, trăm hoa đua nở, đã trở thành một mảnh đất lành động trời, hẳn là ảnh hưởng do sinh cơ của Phượng Hoàng lửa, nếu ngài muốn làm lễ truy điệu hắn, dựng một “Thiên Phượng Bia” ở chỗ đó liền tốt.”
Bóng người dửng dưng trầm ổn của Thiên Đế bệ hạ bỗng nhiên lảo đảo một cái, cắn răng nói: “Ai muốn truy điệu đồ điên cuồng ngược đãi đó?”
Thần Hoàn: “…”
Tiểu Hồng Điêu: “…”
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Sau khi Long Quân Trạch đi, tại chỗ chỉ có một Tiểu Hồng Điểu và một vị tinh quân đại nhân mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thần Hoàn yên lặng hồi lâu, hướng về phía lồng chim thi lễ một cái, rốt cuộc nói: “Ra mắt Phượng Hoàng thần miện hạ.” (*)
(*) Miện hạ: Danh xưng với vị thần cao quý nhất (Baidu)
“Thần Hoàn à…” Tiểu Hồng Điểu trợn một đôi mắt cá chết buồn bã nhìn hắn, “Trước khi hành lễ, có thể mở giúp ta cái lồng chim này không?”
Thần Hoàn: “…”
Sau một nén nhang…
Thần Hoàn thu hồi một đống chìa khóa các loại, xấu hổ cúi đầu xuống, “Ngại quá, đây là khóa Chí Bảo Kim Ti của Long tộc, ta… không mở được.
Tiểu Hồng Điểu yếu ớt trợn mắt một cái, vỗ cánh ra, trong nháy mắt thân hình lớn hơn chút, hai cánh chấn động một cái, chợt cuốn lên một trận gió mạnh, ngay cả lồng chim cũng bị cuốn lên không trung, nghiêng trái ngã phải một hồi, dưới con mắt trợn trừng ngây ngốc nhìn chăm chú của Thần Hoàn…
“Rầm” một tiếng đập vào cửa phòng của Long Quân Trạch.
Thần Hoàn: “…”
Ngọc Kỳ Lân: “…”
Tiểu Hồng Điểu: “…”
Long Quân Trạch nghe được tiếng động ra mở cửa: “…”
Long Quân Trạch cúi đầu quan sát nó hồi lâu, buồn bực nói: “Mập lên không ít a, có thể ăn được rồi.”
Tiểu Hồng Điểu: “…”
—Hết chương 5—
Tác giả có lời muốn nói:
Long Quân Trạch: Có thể ăn rồi ~ rốt cuộc có thể báo thù!
Phượng Trường Ca: …
Long Quân Trạch: Là nướng, hay nấu, hay chưng, hay châm, hay là hấp đây? Phượng Trường Ca: …
Một lúc lâu sau…
Long Quân Trạch: …Ta vì nấu chín Phượng Hoàng, khiến kim chân gãy, nước nóng bốc hơi, lửa đem cho nó… tẩm bổ.
Phượng Trường Ca: Thật thoải mái ~
Long Quân Trạch: …Ngươi có thể đừng đốt nữa không, thu lửa lại!
Phượng Trường Ca: Đến đây đốt lửa đi ~
Long Quân Trạch: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất