Chương 20
Tống Kiến Quốc cảm giác hẳn là mình không nên về nhà, bởi vì y nhìn thấy một đôi dã Uyên Ương đang dây dưa trước cửa nhà Đường Văn Minh, mà đáng giận nhất là hai người kia y đều biết !
Nơi Đường Văn Minh đang ở là căn nhà hai tầng kiểu dáng xưa cũ bao gồm một khu vườn nhỏ nằm trong khu chung cư lâu đời, là ông hắn để lại, phòng ốc tuy không lớn lắm nhưng bù lại ngoài vườn trồng đủ các loại hoa hoa cỏ cỏ. Ngày xưa ông bà hắn thường xuyên chăm bón xử lý, còn bây giờ Đường Văn Minh thỉnh thoảng mới tưới nước làm cỏ một lần, bởi vì không có ai kiểm soát nên cây cối phát triển đặc biệt tươi tốt. Vào hai mùa xuân – hạ, căn nhà trông lúc nào cũng dạt dào sức sống.
Không gian độc lập như thế này chỉ cần đóng cổng chính lại, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy được bên trong đang làm gì, vì thế dù Đường Văn Minh và Phương Dịch chim chuột trong sân thì trong lòng cũng không có quá nhiều gánh nặng.
Lúc này hắn đã quên mất Tống Kiến Quốc còn đang ở nhờ nhà mình, bi kịch hơn là đồng chí Tống Kiến Quốc hoàn toàn không ngờ ban ngày ban mặt mà hai người kia dám triền miên dưới gốc cây ngoài sân.
Phương Dịch tựa trên thân cây ôm eo Đường Văn Minh, Đường Văn Minh ôm cổ anh, hai người hôn đến khó bỏ khó phân. Thời điểm Phương Dịch thò tay xuống mò mẫm cặp mông Đường Văn Minh, hơn nữa còn nhéo nhéo mấy cái, Tống Kiến Quốc hối hận biết thế mình không bỏ nhà đi trốn.
Có lẽ hai người bọn họ cảm thấy dựa vào thân cây không thoải mái, vì thế bắt đầu dời vào nhà, hai người giống song bào thai dính chặt lấy nhau không hề tách ra. Khả năng là bị tinh trùng ngập não, hai người loay hoay trước cửa nửa ngày mới mở được, trong suốt quá trình chẳng một ai chú ý tới Tống Kiến Quốc vẫn đang đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ.
Nếu không phải vì lấy văn kiện quan trọng, Tống Kiến Quốc tuyệt đối sẽ đạp cửa đi luôn, may mà hai người kia vào nhà rồi. Thời điểm móc chìa khóa mở cửa, Tống Kiến Quốc chợt nghĩ lỡ bọn họ hành sự ngoài phòng khách thì sao?
Y cẩn thận dè chừng mở cửa, kiễng mũi chân rón rén đi vào nhà, khom lưng cố gắng bước nhẹ chân, rướn cổ nhìn quanh phòng khách, không có ai, Tống Kiến Quốc thở dài một hơi, trong lòng có chút thất vọng.
Y thẳng lưng đi vào, phát hiện có quần áo dưới đất, dọc theo cầu thang lên tầng trên đều rơi vãi quần áo, xem ra bọn họ đã lên lầu.
Tống Kiến Quốc không biết có phải khi hai người đàn ông ở cùng một chỗ, chỉ cần không có ai liền phát tình hay không, dù sao lúc y hẹn hò với bạn gái phần lớn thời gian chỉ có mình y phát tình, sau đó bị cự tuyệt, nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy bi tình.
Tống Kiến Quốc cẩn thận tránh đống quần áo dưới đất đi lên tầng hai, muốn vào phòng dành cho khách phải đi qua phòng Đường Văn Minh. Không biết vì sao, Tống Kiến Quốc có chút nhấc chân không nổi.
Y đấu tranh rất lâu, bỗng nhiên “Rầm” một tiếng đập cửa vang lên làm y hoảng sợ; phát hiện tiếng động truyền ra từ phòng Đường Văn Minh, y nổi lên lòng hiếu kỳ, do dự một lát, quyết định đi về phòng mình đã.
Ngay khi y đi ngang qua cửa phòng Đường Văn Minh thì có tiếng rên rỉ từ sau cánh cửa truyền đến, ngay sau đó một loạt tiếng động có quy luật từ bên trong truyền tới giống như có ai đó không ngừng vỗ lên cửa. Tống Kiến Quốc cố gắng suy nghĩ một phen, rút ra kết luận là hai người kia đang làm trên cửa.
Giường bên trong kìa ! Vì sao hai người không lên giường? !
Tống Kiến Quốc chỉ muốn nhanh nhanh còn đi, thế nhưng chân y cứ như bị dính trên mặt đất không thể động đậy!
“A ! Nhanh nữa lên… mạnh nữa !”
“Sợ em kiệt sức…”
“Tôi thích thế, anh nhanh lên !”
“Ngoan nào bảo bối, mới có hiệp một mà…”
Phòng cũ không tốt ở chỗ này, cách âm quá kém ! Tống Kiến Quốc không biết bọn họ cụ thể làm như thế nào, thế nhưng kịch liệt như vậy cũng được sao? ! Cách một cánh cửa cũng nghe được bọn họ thở dốc, cảm giác cửa sắp bị hai người phá gãy !
Tống Kiến Quốc vẻ mặt vặn vẹo oán thầm, bên kia bỗng nhiên không có động tĩnh. Còn tưởng mình bị phát hiện, y vội vàng rón ra rón rén rời đi, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rú sợ hãi dọa y tí thì ngã sấp xuống.
Là tiếng của Đường Văn Minh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà tần suất rên la lại cao như vậy. Khi Tống Kiến Quốc bắt đầu lo lắng sợ bọn họ làm kịch liệt quá sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sau cửa lại truyền đến thanh âm đứt quãng của Đường Văn Minh, thanh âm này nghe vào tai có chút thống khổ khó chịu, nhưng dựa vào tần suất thở dốc lại không giống với tiếng kêu khi bị thương. Rời khỏi hội xử nam đã khá lâu, Tống Kiến Quốc biết mình đoán lầm rồi, không phải phát sinh cái gì ngoài ý muốn, chắc là bọn họ làm đến giai đoạn “thét chói tai” nào đó thôi.
Tống Kiến Quốc ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, trong lòng không ngừng rít gào: Việc gì mình phải ở ngoài phân tích quá trình làm tình của Đường Văn Minh? !
Tiếng thở dốc của Đường Văn Minh lớn dần, dường như đến một giới hạn nào đó, hắn hét lên một tiếng thống khổ xen lẫn vui thích. Tống Kiến Quốc giống như bị chạm vào nút công tắc, lảo đảo lăn lê đi ra khỏi nhà, tay y run đến mức cầm chìa khóa cũng không xong, đút vào lỗ khóa vài lần mới mở được cửa ra.
Y đóng cửa lại ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt chực khóc, trong lòng nhỏ máu. Thì ra Đường Văn Minh trên giường kêu dũng mãnh như vậy, sau này y biết nhìn mặt Đường Văn Minh như thế nào đây !
Phương Dịch ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Đường Văn Minh ngồi trên đùi anh, ôm eo anh, giữ nguyên tư thế này đỉnh lên. Đường Văn Minh cầm tay Phương Dịch đặt lên thắt lưng mình, nương theo động tác giao hợp không ngừng nhấp nhô lên xuống, hắn mệt không chịu được. Đầu tiên là bị ôm dựa vào cửa làm, sau đó đổi sang xâm nhập từ phía sau, hắn đè trên cửa, tiếp đó đến tư thế này, hắn không ngờ Phương Dịch biết nhiều tư thế như vậy, khiến cho hắn vừa thích vừa khó chịu.
“Lên… lên giường đi…”
Phương Dịch hôn hôn bờ vai Đường Văn Minh, nói: “Cứ ở chỗ này đi.”
“Trên sàn lạnh.”
“Gác lên chân tôi.”
Đường Văn Minh nghĩ không ra lý do thuyết phục anh lên giường, vì thế cho qua.
Hắn hoàn toàn không biết trong lúc vô ý đã làm tâm hồn ông bạn già của mình bị tổn thương. Tội nghiệp Tống Kiến Quốc, bởi vì chịu kích thích quá lớn nên quên luôn mục đích về nhà, cuối cùng bị thủ trưởng gọi điện thoại thúc giục mới vội vã lấy văn kiện trở lại công ty. Thời điểm xuống lầu chạy nhanh quá nên té ngã, may mà y tay chân nhanh lẹ ôm lấy cột cầu thang mới không xảy ra thảm kịch.
Sau khi hoàn hồn, Tống Kiến Quốc bắt đầu suy xét xem có nên về nhà hay không, ăn nhờ ở đậu thật đáng sợ !
Phương Dịch lúc đi còn mang theo một rương hành lý, đều là quần áo giày dép của Đường Văn Minh để sau này hắn ngủ lại nhà anh có cái mà thay giặt, lý do rất chu đáo, Đường Văn Minh không thể cự tuyệt.
Sau khi bị Phương Dịch giày vò một hồi, người cũng bị đóng gói đem về nhà Phương Dịch luôn, nguyên nhân là Phương Dịch muốn làm cơm chiều cho hắn.
Buổi tối Tống Kiến Quốc trở về, nhìn căn nhà tối đen như mực không có một bóng người bỗng nhiên cảm thấy mình không cần cấp bách dọn đi, bởi vì hiện tại Đường Văn Minh lại có thêm chỗ ở, y không phải xem bọn họ show ân ái mỗi ngày.
Cao hứng một lát, Tống Kiến Quốc đối với ngôi nhà trống rỗng thấy hơi phiền muộn, cảm giác thật cô đơn, thật lạnh.
Đường Văn Minh nhận được hoa hồng, Đường Văn Minh được mời ăn tối, Đường Văn Minh được rủ đi xem phim.
Hoa đã nhận, cơm chiều cũng đã ăn, xem xong phim, kế tiếp sẽ về nhà; nhưng Phương Dịch lại lái xe ra ngoại ô, nói là muốn ngắm sao.
Đường Văn Minh tỏ vẻ khó hiểu, Phương Dịch giải thích đây là một trong các thủ tục hẹn hò, vì thế hắn đồng ý. Dù sao quá trình hẹn hò bình thường như vậy hắn còn chưa được thể nghiệm hoàn chỉnh, cảm giác rất mới mẻ.
Hai người đến bên hồ, thời tiết lạnh dần, bầu trời đêm ngược lại trong trẻo, trăng rằm lênh đênh giữa trời, ánh sao lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ lăn tăn, gió nhẹ thổi qua khiến cho tâm hồn thanh tỉnh.
Phương Dịch kéo Đường Văn Minh từ trong xe ra, cầm tấm thảm chuẩn bị từ trước bọc hai người lại ngồi trên mui xe. Nhìn cảnh sắc trước mắt, hai người không ai nói gì, vai kề vai dựa vào nhau, cảm nhận được bên cạnh không ngừng truyền đến nhiệt độ cơ thể, Đường Văn Minh cảm thấy như vậy thực ra cũng không tồi.
Phương Dịch nhìn Đường Văn Minh hơi mỉm cười, trong lòng ấm áp. Anh lại gần, cẩn thận hôn lên khóe miệng hắn một cái, sau đó vờ như chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục ngắm cảnh.
Đường Văn Minh quay sang nhìn anh, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, ngay cả lỗ tai cũng không hồng, không nhịn được bĩu môi nghĩ thầm người này đúng là muộn tao.
Hắn lấy ngón út khều khều ngón tay Phương Dịch, âm thầm quan sát vẻ mặt đối phương, thấy Phương Dịch vì động tác của mình mà nhịn không được cong lên khóe miệng, hắn liền cười đắc ý, sau đó thu ngón tay về.
Phương Dịch nhất thời xụ mặt xuống, túm tay hắn gắt gao nắm lấy, trừng mắt liếc Đường Văn Minh một cái. Đường Văn Minh vênh mặt lên khiêu khích nhìn lại anh, dáng vẻ ngạo kiều này làm Phương Dịch trong lòng ngứa ngáy, giữ chặt cổ hôn hắn, Đường Văn Minh cư nhiên bật cười.
Cảm giác trên môi truyền đến rung động, Phương Dịch cắn hắn một ngụm, thừa dịp Đường Văn Minh hô đau há miệng, anh liền luồn lưỡi vào quấn lấy đầu lưỡi hắn.
Đường Văn Minh làm bộ muốn cắn anh, Phương Dịch vội vàng buông ra. Thấy Đường Văn Minh cười cười, anh biết mình bị lừa rồi, cũng thấy buồn cười theo, trán cụng trán cười ha ha. Hai người ngã vào mui xe, cười mệt mỏi thì dựa vào nhau nhìn trời sao.
Đường Văn Minh gối đầu lên cánh tay anh, hỏi: “Anh không cảm thấy chúng ta như vậy rất ngây thơ sao?”
“Hửm…” Phương Dịch sờ sờ mặt hắn, cười nói: “Không phải có câu ‘đàn ông đều là những đứa trẻ to xác’ sao.”
Đường Văn Minh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, bỗng nhiên rướn người lên nhìn anh, hỏi: “Thế anh trưởng thành chưa?”
Phương Dịch niết niết mũi hắn, cười nói: “Chưa.”
Đường Văn Minh cười phá lên, Phương Dịch kéo hắn xuống ôm vào lòng, chầm chậm vuốt tóc hắn. Đường Văn Minh nghe tiếng tim đập của đối phương, trong lòng không hiểu sao có chút ê ẩm, hắn dùng lực cắn ngón tay không muốn cho nước mắt rớt xuống.
Bởi vì hạnh phúc tới rất bất ngờ, hắn có hơi không chịu nổi.
Ngay tại thời khắc nùng tình mật ý sắp bốc lên đốm lửa kích tình thì ông trời rất không có tình thú, cư nhiên đổ mưa phùn bay bay.
Đường Văn Minh nhìn ánh trăng bị mây đen che khuất, khó hiểu hỏi: “Hôm nay phải về sớm sao?”
“Mưa gió khó lường.”
Phương Dịch cầm tấm thảm che trên đầu Đường Văn Minh sau đó nhét hắn vào xe, tính toán lái xe về nhà. Đường Văn Minh nhìn cửa xe lấm tấm mưa phùn, quay sang cười với anh, nói: “Thực ra thế này cũng rất lãng mạn.”
“Ha ha.” Phương Dịch nghiêng đầu hôn lên má hắn một cái, cảm giác làn da hắn lành lạnh liền chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, sờ sờ tay hắn, thấy vẫn ấm cũng yên tâm hơn, anh khởi động xe, hỏi: “Đói không? Mình đi ăn khuya.”
Đường Văn Minh bị một chuỗi hành động của anh làm cho ngẩn người, nghe anh nói như thế vội hỏi: “Mình đi ăn thịt xiên nướng đi, tiện thể mua cho Tống Kiến Quốc một ít.”
Phương Dịch nhìn chăm chú phía trước, ngón tay gõ gõ vô lăng, đáp: “Cũng được.”
Xem ra đêm nay Đường Văn Minh muốn về nhà hắn, anh không khỏi suy nghĩ tính toán. Lái xe đậu dưới nhà mình, Phương Dịch nói muốn vào lấy vài thứ, kêu Đường Văn Minh ở trong xe chờ, sau đó anh cầm một túi hành lý ra xe.
Đường Văn Minh thấy thế hỏi: “Anh lấy cái gì vậy, túi to thế.”
“Quần áo của tôi.” Phương Dịch cười với hắn, nói: “Ở lại nhà em thuận tiện thay giặt luôn.”
Đường Văn Minh sờ cằm, vẻ mặt ý vị thâm tường nhìn anh, nói: “Cũng được. Phương Dịch, anh muốn xâm nhập lãnh địa cá nhân của tôi sao, đúng là bụng dạ khó lường.”
Phương Dịch nói rất đương nhiên: “Không có em tôi một mình khó ngủ.”
“Không ngờ anh lại mê luyến tôi đến mức này.” Đường Văn Minh thở dài một hơi, nói: “Thôi vậy, đành cho anh dùng chung tủ quần áo.”
Phương Dịch cầm tay hắn, cúi đầu hôn lên mu bàn tay một cái, nói: “Xin cảm ơn, em yêu làm tôi cảm động quá.”
Đường Văn Minh phủi phủi một thân da gà, rút tay về tức giận nói: “Được rồi đừng sến nữa, tôi sắp ói ra rồi !”
Phương Dịch lơ đễnh cười nói: “Bây giờ mình đi ăn gì đó lấp đầy dạ dày em, sau đó…” Tầm mắt anh dời xuống nửa người dưới của Đường Văn Minh.
Thấy Phương Dịch nhướn mày ái muội nhìn mình, Đường Văn Minh hiểu ra, cả giận nói: “Lưu manh !”
“Ừ.” Phương Dịch thò tay niết eo hắn một phen, sau đó mới chậm rãi khởi động xe.
Đường Văn Minh chán nản suy nghĩ nửa ngày, nói: “Đêm nay tôi muốn như bình thường, làm trên giường đi.”
“Em cam đoan cao trào xong không ngủ gật?”
“Tôi đảm bảo !”
“Được rồi, nếu em lại ngủ thì sao đây?”
Đường Văn Minh rối rắm một phen, đối với cam đoan của mình cũng không tin tưởng lắm, cuối cùng hạ quyết tâm: “Hay là cao trào xong anh đá tôi xuống giường ngay lập tức, đảm bảo tôi sẽ không ngủ !”
Phương Dịch im lặng, người này nhẫn tâm nhưng anh nào nỡ? Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, nói: “Nếu em ngủ, tôi sẽ bóp qua qua em.”
“A !” Đường Văn Minh theo phản xạ có điều kiện vội che chắn hạ bộ, la lên: “Anh không thể làm như vậy ! Anh đã đông ý rồi mà !”
“Vậy em cố gắng không ngủ đi, đến khi nào tôi cao trào thì thôi.”
“Được !”
Đường Văn Minh quyết định cao trào xong sẽ tự cấu đùi, nhất định sẽ không buồn ngủ !
Phương Dịch thấy tròng mắt hắn đảo qua đảo lại, không biết trong lòng người này lại suy nghĩ linh tinh gì, có chút tò mò.
Buổi tối hai người mang thịt xiên nướng về cho Tống Kiến Quốc làm bữa ăn khuya. Tống Kiến Quốc vừa cảm động được một lúc, thấy Phương Dịch xách một túi hành lý lên lầu liền hỏi Đường Văn Minh: “Phương Dịch đêm nay ngủ lại đây?”
Đường Văn Minh vẻ mặt đương nhiên, hỏi ngược lại: “Chứ không ngủ đâu?”
Tống Kiến Quốc rất muốn khóc, xem ra mình sắp phải về nhà rồi.
Nơi Đường Văn Minh đang ở là căn nhà hai tầng kiểu dáng xưa cũ bao gồm một khu vườn nhỏ nằm trong khu chung cư lâu đời, là ông hắn để lại, phòng ốc tuy không lớn lắm nhưng bù lại ngoài vườn trồng đủ các loại hoa hoa cỏ cỏ. Ngày xưa ông bà hắn thường xuyên chăm bón xử lý, còn bây giờ Đường Văn Minh thỉnh thoảng mới tưới nước làm cỏ một lần, bởi vì không có ai kiểm soát nên cây cối phát triển đặc biệt tươi tốt. Vào hai mùa xuân – hạ, căn nhà trông lúc nào cũng dạt dào sức sống.
Không gian độc lập như thế này chỉ cần đóng cổng chính lại, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy được bên trong đang làm gì, vì thế dù Đường Văn Minh và Phương Dịch chim chuột trong sân thì trong lòng cũng không có quá nhiều gánh nặng.
Lúc này hắn đã quên mất Tống Kiến Quốc còn đang ở nhờ nhà mình, bi kịch hơn là đồng chí Tống Kiến Quốc hoàn toàn không ngờ ban ngày ban mặt mà hai người kia dám triền miên dưới gốc cây ngoài sân.
Phương Dịch tựa trên thân cây ôm eo Đường Văn Minh, Đường Văn Minh ôm cổ anh, hai người hôn đến khó bỏ khó phân. Thời điểm Phương Dịch thò tay xuống mò mẫm cặp mông Đường Văn Minh, hơn nữa còn nhéo nhéo mấy cái, Tống Kiến Quốc hối hận biết thế mình không bỏ nhà đi trốn.
Có lẽ hai người bọn họ cảm thấy dựa vào thân cây không thoải mái, vì thế bắt đầu dời vào nhà, hai người giống song bào thai dính chặt lấy nhau không hề tách ra. Khả năng là bị tinh trùng ngập não, hai người loay hoay trước cửa nửa ngày mới mở được, trong suốt quá trình chẳng một ai chú ý tới Tống Kiến Quốc vẫn đang đứng ở cổng lớn nhìn bọn họ.
Nếu không phải vì lấy văn kiện quan trọng, Tống Kiến Quốc tuyệt đối sẽ đạp cửa đi luôn, may mà hai người kia vào nhà rồi. Thời điểm móc chìa khóa mở cửa, Tống Kiến Quốc chợt nghĩ lỡ bọn họ hành sự ngoài phòng khách thì sao?
Y cẩn thận dè chừng mở cửa, kiễng mũi chân rón rén đi vào nhà, khom lưng cố gắng bước nhẹ chân, rướn cổ nhìn quanh phòng khách, không có ai, Tống Kiến Quốc thở dài một hơi, trong lòng có chút thất vọng.
Y thẳng lưng đi vào, phát hiện có quần áo dưới đất, dọc theo cầu thang lên tầng trên đều rơi vãi quần áo, xem ra bọn họ đã lên lầu.
Tống Kiến Quốc không biết có phải khi hai người đàn ông ở cùng một chỗ, chỉ cần không có ai liền phát tình hay không, dù sao lúc y hẹn hò với bạn gái phần lớn thời gian chỉ có mình y phát tình, sau đó bị cự tuyệt, nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy bi tình.
Tống Kiến Quốc cẩn thận tránh đống quần áo dưới đất đi lên tầng hai, muốn vào phòng dành cho khách phải đi qua phòng Đường Văn Minh. Không biết vì sao, Tống Kiến Quốc có chút nhấc chân không nổi.
Y đấu tranh rất lâu, bỗng nhiên “Rầm” một tiếng đập cửa vang lên làm y hoảng sợ; phát hiện tiếng động truyền ra từ phòng Đường Văn Minh, y nổi lên lòng hiếu kỳ, do dự một lát, quyết định đi về phòng mình đã.
Ngay khi y đi ngang qua cửa phòng Đường Văn Minh thì có tiếng rên rỉ từ sau cánh cửa truyền đến, ngay sau đó một loạt tiếng động có quy luật từ bên trong truyền tới giống như có ai đó không ngừng vỗ lên cửa. Tống Kiến Quốc cố gắng suy nghĩ một phen, rút ra kết luận là hai người kia đang làm trên cửa.
Giường bên trong kìa ! Vì sao hai người không lên giường? !
Tống Kiến Quốc chỉ muốn nhanh nhanh còn đi, thế nhưng chân y cứ như bị dính trên mặt đất không thể động đậy!
“A ! Nhanh nữa lên… mạnh nữa !”
“Sợ em kiệt sức…”
“Tôi thích thế, anh nhanh lên !”
“Ngoan nào bảo bối, mới có hiệp một mà…”
Phòng cũ không tốt ở chỗ này, cách âm quá kém ! Tống Kiến Quốc không biết bọn họ cụ thể làm như thế nào, thế nhưng kịch liệt như vậy cũng được sao? ! Cách một cánh cửa cũng nghe được bọn họ thở dốc, cảm giác cửa sắp bị hai người phá gãy !
Tống Kiến Quốc vẻ mặt vặn vẹo oán thầm, bên kia bỗng nhiên không có động tĩnh. Còn tưởng mình bị phát hiện, y vội vàng rón ra rón rén rời đi, bỗng nhiên truyền đến một tiếng rú sợ hãi dọa y tí thì ngã sấp xuống.
Là tiếng của Đường Văn Minh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà tần suất rên la lại cao như vậy. Khi Tống Kiến Quốc bắt đầu lo lắng sợ bọn họ làm kịch liệt quá sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sau cửa lại truyền đến thanh âm đứt quãng của Đường Văn Minh, thanh âm này nghe vào tai có chút thống khổ khó chịu, nhưng dựa vào tần suất thở dốc lại không giống với tiếng kêu khi bị thương. Rời khỏi hội xử nam đã khá lâu, Tống Kiến Quốc biết mình đoán lầm rồi, không phải phát sinh cái gì ngoài ý muốn, chắc là bọn họ làm đến giai đoạn “thét chói tai” nào đó thôi.
Tống Kiến Quốc ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu, trong lòng không ngừng rít gào: Việc gì mình phải ở ngoài phân tích quá trình làm tình của Đường Văn Minh? !
Tiếng thở dốc của Đường Văn Minh lớn dần, dường như đến một giới hạn nào đó, hắn hét lên một tiếng thống khổ xen lẫn vui thích. Tống Kiến Quốc giống như bị chạm vào nút công tắc, lảo đảo lăn lê đi ra khỏi nhà, tay y run đến mức cầm chìa khóa cũng không xong, đút vào lỗ khóa vài lần mới mở được cửa ra.
Y đóng cửa lại ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt chực khóc, trong lòng nhỏ máu. Thì ra Đường Văn Minh trên giường kêu dũng mãnh như vậy, sau này y biết nhìn mặt Đường Văn Minh như thế nào đây !
Phương Dịch ngồi chồm hỗm trên mặt đất, Đường Văn Minh ngồi trên đùi anh, ôm eo anh, giữ nguyên tư thế này đỉnh lên. Đường Văn Minh cầm tay Phương Dịch đặt lên thắt lưng mình, nương theo động tác giao hợp không ngừng nhấp nhô lên xuống, hắn mệt không chịu được. Đầu tiên là bị ôm dựa vào cửa làm, sau đó đổi sang xâm nhập từ phía sau, hắn đè trên cửa, tiếp đó đến tư thế này, hắn không ngờ Phương Dịch biết nhiều tư thế như vậy, khiến cho hắn vừa thích vừa khó chịu.
“Lên… lên giường đi…”
Phương Dịch hôn hôn bờ vai Đường Văn Minh, nói: “Cứ ở chỗ này đi.”
“Trên sàn lạnh.”
“Gác lên chân tôi.”
Đường Văn Minh nghĩ không ra lý do thuyết phục anh lên giường, vì thế cho qua.
Hắn hoàn toàn không biết trong lúc vô ý đã làm tâm hồn ông bạn già của mình bị tổn thương. Tội nghiệp Tống Kiến Quốc, bởi vì chịu kích thích quá lớn nên quên luôn mục đích về nhà, cuối cùng bị thủ trưởng gọi điện thoại thúc giục mới vội vã lấy văn kiện trở lại công ty. Thời điểm xuống lầu chạy nhanh quá nên té ngã, may mà y tay chân nhanh lẹ ôm lấy cột cầu thang mới không xảy ra thảm kịch.
Sau khi hoàn hồn, Tống Kiến Quốc bắt đầu suy xét xem có nên về nhà hay không, ăn nhờ ở đậu thật đáng sợ !
Phương Dịch lúc đi còn mang theo một rương hành lý, đều là quần áo giày dép của Đường Văn Minh để sau này hắn ngủ lại nhà anh có cái mà thay giặt, lý do rất chu đáo, Đường Văn Minh không thể cự tuyệt.
Sau khi bị Phương Dịch giày vò một hồi, người cũng bị đóng gói đem về nhà Phương Dịch luôn, nguyên nhân là Phương Dịch muốn làm cơm chiều cho hắn.
Buổi tối Tống Kiến Quốc trở về, nhìn căn nhà tối đen như mực không có một bóng người bỗng nhiên cảm thấy mình không cần cấp bách dọn đi, bởi vì hiện tại Đường Văn Minh lại có thêm chỗ ở, y không phải xem bọn họ show ân ái mỗi ngày.
Cao hứng một lát, Tống Kiến Quốc đối với ngôi nhà trống rỗng thấy hơi phiền muộn, cảm giác thật cô đơn, thật lạnh.
Đường Văn Minh nhận được hoa hồng, Đường Văn Minh được mời ăn tối, Đường Văn Minh được rủ đi xem phim.
Hoa đã nhận, cơm chiều cũng đã ăn, xem xong phim, kế tiếp sẽ về nhà; nhưng Phương Dịch lại lái xe ra ngoại ô, nói là muốn ngắm sao.
Đường Văn Minh tỏ vẻ khó hiểu, Phương Dịch giải thích đây là một trong các thủ tục hẹn hò, vì thế hắn đồng ý. Dù sao quá trình hẹn hò bình thường như vậy hắn còn chưa được thể nghiệm hoàn chỉnh, cảm giác rất mới mẻ.
Hai người đến bên hồ, thời tiết lạnh dần, bầu trời đêm ngược lại trong trẻo, trăng rằm lênh đênh giữa trời, ánh sao lấp lánh phản chiếu trên mặt hồ lăn tăn, gió nhẹ thổi qua khiến cho tâm hồn thanh tỉnh.
Phương Dịch kéo Đường Văn Minh từ trong xe ra, cầm tấm thảm chuẩn bị từ trước bọc hai người lại ngồi trên mui xe. Nhìn cảnh sắc trước mắt, hai người không ai nói gì, vai kề vai dựa vào nhau, cảm nhận được bên cạnh không ngừng truyền đến nhiệt độ cơ thể, Đường Văn Minh cảm thấy như vậy thực ra cũng không tồi.
Phương Dịch nhìn Đường Văn Minh hơi mỉm cười, trong lòng ấm áp. Anh lại gần, cẩn thận hôn lên khóe miệng hắn một cái, sau đó vờ như chưa phát sinh chuyện gì, tiếp tục ngắm cảnh.
Đường Văn Minh quay sang nhìn anh, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, ngay cả lỗ tai cũng không hồng, không nhịn được bĩu môi nghĩ thầm người này đúng là muộn tao.
Hắn lấy ngón út khều khều ngón tay Phương Dịch, âm thầm quan sát vẻ mặt đối phương, thấy Phương Dịch vì động tác của mình mà nhịn không được cong lên khóe miệng, hắn liền cười đắc ý, sau đó thu ngón tay về.
Phương Dịch nhất thời xụ mặt xuống, túm tay hắn gắt gao nắm lấy, trừng mắt liếc Đường Văn Minh một cái. Đường Văn Minh vênh mặt lên khiêu khích nhìn lại anh, dáng vẻ ngạo kiều này làm Phương Dịch trong lòng ngứa ngáy, giữ chặt cổ hôn hắn, Đường Văn Minh cư nhiên bật cười.
Cảm giác trên môi truyền đến rung động, Phương Dịch cắn hắn một ngụm, thừa dịp Đường Văn Minh hô đau há miệng, anh liền luồn lưỡi vào quấn lấy đầu lưỡi hắn.
Đường Văn Minh làm bộ muốn cắn anh, Phương Dịch vội vàng buông ra. Thấy Đường Văn Minh cười cười, anh biết mình bị lừa rồi, cũng thấy buồn cười theo, trán cụng trán cười ha ha. Hai người ngã vào mui xe, cười mệt mỏi thì dựa vào nhau nhìn trời sao.
Đường Văn Minh gối đầu lên cánh tay anh, hỏi: “Anh không cảm thấy chúng ta như vậy rất ngây thơ sao?”
“Hửm…” Phương Dịch sờ sờ mặt hắn, cười nói: “Không phải có câu ‘đàn ông đều là những đứa trẻ to xác’ sao.”
Đường Văn Minh gật đầu tỏ vẻ tán đồng, bỗng nhiên rướn người lên nhìn anh, hỏi: “Thế anh trưởng thành chưa?”
Phương Dịch niết niết mũi hắn, cười nói: “Chưa.”
Đường Văn Minh cười phá lên, Phương Dịch kéo hắn xuống ôm vào lòng, chầm chậm vuốt tóc hắn. Đường Văn Minh nghe tiếng tim đập của đối phương, trong lòng không hiểu sao có chút ê ẩm, hắn dùng lực cắn ngón tay không muốn cho nước mắt rớt xuống.
Bởi vì hạnh phúc tới rất bất ngờ, hắn có hơi không chịu nổi.
Ngay tại thời khắc nùng tình mật ý sắp bốc lên đốm lửa kích tình thì ông trời rất không có tình thú, cư nhiên đổ mưa phùn bay bay.
Đường Văn Minh nhìn ánh trăng bị mây đen che khuất, khó hiểu hỏi: “Hôm nay phải về sớm sao?”
“Mưa gió khó lường.”
Phương Dịch cầm tấm thảm che trên đầu Đường Văn Minh sau đó nhét hắn vào xe, tính toán lái xe về nhà. Đường Văn Minh nhìn cửa xe lấm tấm mưa phùn, quay sang cười với anh, nói: “Thực ra thế này cũng rất lãng mạn.”
“Ha ha.” Phương Dịch nghiêng đầu hôn lên má hắn một cái, cảm giác làn da hắn lành lạnh liền chỉnh nhiệt độ lên cao một chút, sờ sờ tay hắn, thấy vẫn ấm cũng yên tâm hơn, anh khởi động xe, hỏi: “Đói không? Mình đi ăn khuya.”
Đường Văn Minh bị một chuỗi hành động của anh làm cho ngẩn người, nghe anh nói như thế vội hỏi: “Mình đi ăn thịt xiên nướng đi, tiện thể mua cho Tống Kiến Quốc một ít.”
Phương Dịch nhìn chăm chú phía trước, ngón tay gõ gõ vô lăng, đáp: “Cũng được.”
Xem ra đêm nay Đường Văn Minh muốn về nhà hắn, anh không khỏi suy nghĩ tính toán. Lái xe đậu dưới nhà mình, Phương Dịch nói muốn vào lấy vài thứ, kêu Đường Văn Minh ở trong xe chờ, sau đó anh cầm một túi hành lý ra xe.
Đường Văn Minh thấy thế hỏi: “Anh lấy cái gì vậy, túi to thế.”
“Quần áo của tôi.” Phương Dịch cười với hắn, nói: “Ở lại nhà em thuận tiện thay giặt luôn.”
Đường Văn Minh sờ cằm, vẻ mặt ý vị thâm tường nhìn anh, nói: “Cũng được. Phương Dịch, anh muốn xâm nhập lãnh địa cá nhân của tôi sao, đúng là bụng dạ khó lường.”
Phương Dịch nói rất đương nhiên: “Không có em tôi một mình khó ngủ.”
“Không ngờ anh lại mê luyến tôi đến mức này.” Đường Văn Minh thở dài một hơi, nói: “Thôi vậy, đành cho anh dùng chung tủ quần áo.”
Phương Dịch cầm tay hắn, cúi đầu hôn lên mu bàn tay một cái, nói: “Xin cảm ơn, em yêu làm tôi cảm động quá.”
Đường Văn Minh phủi phủi một thân da gà, rút tay về tức giận nói: “Được rồi đừng sến nữa, tôi sắp ói ra rồi !”
Phương Dịch lơ đễnh cười nói: “Bây giờ mình đi ăn gì đó lấp đầy dạ dày em, sau đó…” Tầm mắt anh dời xuống nửa người dưới của Đường Văn Minh.
Thấy Phương Dịch nhướn mày ái muội nhìn mình, Đường Văn Minh hiểu ra, cả giận nói: “Lưu manh !”
“Ừ.” Phương Dịch thò tay niết eo hắn một phen, sau đó mới chậm rãi khởi động xe.
Đường Văn Minh chán nản suy nghĩ nửa ngày, nói: “Đêm nay tôi muốn như bình thường, làm trên giường đi.”
“Em cam đoan cao trào xong không ngủ gật?”
“Tôi đảm bảo !”
“Được rồi, nếu em lại ngủ thì sao đây?”
Đường Văn Minh rối rắm một phen, đối với cam đoan của mình cũng không tin tưởng lắm, cuối cùng hạ quyết tâm: “Hay là cao trào xong anh đá tôi xuống giường ngay lập tức, đảm bảo tôi sẽ không ngủ !”
Phương Dịch im lặng, người này nhẫn tâm nhưng anh nào nỡ? Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, nói: “Nếu em ngủ, tôi sẽ bóp qua qua em.”
“A !” Đường Văn Minh theo phản xạ có điều kiện vội che chắn hạ bộ, la lên: “Anh không thể làm như vậy ! Anh đã đông ý rồi mà !”
“Vậy em cố gắng không ngủ đi, đến khi nào tôi cao trào thì thôi.”
“Được !”
Đường Văn Minh quyết định cao trào xong sẽ tự cấu đùi, nhất định sẽ không buồn ngủ !
Phương Dịch thấy tròng mắt hắn đảo qua đảo lại, không biết trong lòng người này lại suy nghĩ linh tinh gì, có chút tò mò.
Buổi tối hai người mang thịt xiên nướng về cho Tống Kiến Quốc làm bữa ăn khuya. Tống Kiến Quốc vừa cảm động được một lúc, thấy Phương Dịch xách một túi hành lý lên lầu liền hỏi Đường Văn Minh: “Phương Dịch đêm nay ngủ lại đây?”
Đường Văn Minh vẻ mặt đương nhiên, hỏi ngược lại: “Chứ không ngủ đâu?”
Tống Kiến Quốc rất muốn khóc, xem ra mình sắp phải về nhà rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất