Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung
Chương 11
Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (8)
Người ghi chép: Lý Đình (Y tá khoa Đông Y năm 1999-2002)
Chuyển phòng, khiến người khoa Đông Y rất bất mãn. Kiến nghị, phản ánh lên lãnh đạo, hỏi tại sao lại bắt khoa Đông Y chuyển tới cái phòng kia, thái độ lãnh đạo hết sức kiên quyết, không để cho mọi người chút cửa nào để thương lượng, nhất định bắt khoa Đông Y chuyển đi. Không biết là bác sĩ nào của khoa Đông Y chọc trúng bọn họ.
Tuy vẫn là cùng tầng, chỉ là một bên khác của hành lang, nhưng dù sao thì mọi người cũng hơi sợ căn phòng kia!
Kia chính là phòng bị hỏa hoạn năm 2000! Chưa tới nửa năm, vận rủi đã ập lên đầu khoa chúng tôi.
Tôi là người hơi mê tín. Căn phòng đó là nơi có người chết, lại là chết oan uổng, là nơi rất xui xẻo. Cũng không rõ là bị thiêu cháy thành dạng gì, sau hỏa hoạn liền bị phong tỏa, không cho bất kỳ ai quan sát.
Tất cả mọi người đều đồn rằng cảnh tượng trong đó rất ghê rợn.
Khi thi thể người phụ nữ kia được khiêng ra, có rất nhiều đồng nghiệp của tôi đã nhìn thấy. Họ nói rằng cô ta cháy đen, co quắp, thân thể đã được bọc bởi vải trắng nhưng phần lộ ra ngoài đều cháy thui, cứ như cọ phải sẽ rơi ra từng tảng từng tảng tro bụi.
Thi thể như vậy, đương nhiên sẽ không nhận dạng danh tính được. Bệnh viện cũng không muốn phí tiền để giám định cho một người phụ nữ vô danh. Sau vài ngày dán thông báo ở cửa sau nhưng vẫn không có bất kỳ ai tới nhận, chuyện cũng như vậy mà chấm dứt.
Khoa Đông Y vẫn bị chuyển qua.
Sau khi chuyển phòng, ngược lại với suy nghĩ của mọi người là, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trên tường dán kín các loại tranh ảnh, sơ đồ, nên không nhận ra được chỗ nào bất thường.
Ca sớm hôm nay chưa có ai tới khám, mấy người bọn tôi ngồi với nhau, nói chuyện phiếm.
Mã Ngọc vừa ăn táo, vừa kể chuyện cũ của bệnh viện: "Đứa trẻ bị bỏ rơi kia... tôi nghe tin, rằng bọn họ không cứu nó được, cuối cùng vẫn mất, haiz!"
Đại khái là hai ba ngày trước, khoảng bảy tám giờ tối, có y tá phát hiện được một đứa trẻ bị bỏ rơi trong WC, có vẻ vừa được sinh hạ không lâu, cũng không biết là loại cha mẹ ác độc, rắn rết nào làm ra chuyện đó. Kết quả là, cứu chữa nửa ngày nhưng đứa bé vẫn không sống sót nổi.
"Lòng người đầu năm nay..." Vị bác sĩ Đông Y lớn tuổi nghe thấy liền thở dài.
"Đứa nhỏ kia, sống chưa chắc đã tốt, có loại cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, không phải là khổ đời đưa trẻ hay sao!" Tôi nói.
"Đúng rồi, mọi người nghe chuyện chị Quần Phương kể chưa? Cái, cái nhà vệ sinh tầng chúng ta có chuyện như vậy thật hả?" Mã Ngọc lại bắt đầu muốn kể chuyện ma quỷ đây.
"Nghe lâu rồi!" Hai y tá khác xua xua tay.
"Đó cũng là chuyện về trẻ con, cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, không biết đứa trẻ đó có tìm bọn họ báo thù không!" Mã Ngọc suy tư nói.
Bác sĩ Hứa nghe cô ấy nói vậy liền nghiêm mặt: "Chuyện này không nên nói bừa, đặc biệt là ở chỗ chúng ta đang đứng."
"Không chỉ cha mẹ đâu," Tôi nhanh chóng chuyển đề tài, "Không phải mấy ngày nay luôn có một bác gái ngồi ở cửa viện sao? Cũng không biết vì sao, ngồi một mình ở đó, ngày nào cũng tới, cũng không có ai để ý. Hôm nay tôi đi qua chỗ đó, rốt cuộc không nhịn được tò mò mà hỏi chuyện bác ấy, mọi người đoán xem sao lại vậy?"
Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, Mã Ngọc im lặng một chút mới hỏi: "Sao lại vậy?"
"Bác ấy nói mình tới tìm con gái, con gái của bác làm việc ở bệnh viện chúng ta, tôi không nghe rõ là công việc gì. Khẩu âm của bác ấy rất nặng, có lẽ là người ở vùng sâu vùng xa, nói chuyện không rõ ràng, còn bị nói lắp. Nói chung là, bác ấy luôn lặp đi lặp lại 'tìm con gái, tìm con gái' và 'mang cháu gái đi tìm con gái', phỏng chừng con gái bác ấy luôn làm việc ở đây mà không về quê nhà, chồng ở nhà đã mất, bác ấy liền mang theo cháu gái đi tìm con gái mình."
"Con gái bác ấy đâu?" Mã Ngọc nhăn mày.
"Từ từ, từ từ." Tiểu Thúy cắt ngang đối thoại của chúng tôi, vẻ mặt khó hiểu, "Bác gái nào? Ở cửa bệnh viện chúng ta? Tại sao tôi chưa bao giờ thấy ai như vậy?"
Những y tá khác cũng do dự, nói: "Tôi, tôi cũng chưa từng thấy."
Tôi thấy khó hiểu: "Sao lại không có? Vẫn luôn đứng ở cửa mà, tôi thấy bác ấy đứng đó từ cuối tuần trước rồi. Mã Ngọc, cậu nói xem có phải không?"
Mã Ngọc lắc đầu, ánh mắt cô ấy nhìn tôi càng thêm quái dị: "Thực ra, thực ra tôi cũng không thấy."
Tôi còn định giải thích cho mấy cô ấy, thì bác sĩ Hứa đang ngồi đọc sách ở một bên đột nhiên mở miệng: "Cháu gái bác ấy đâu? Không phải bác ấy mang cháu gái mình theo sao?"
"À, tôi không gặp, có lẽ là ra ngoài chơi rồi..." Nói tới đây, tôi đột nhiên giật mình, một luồng khí lạnh truyền dọc qua sống lưng, "Thế nhưng, thế nhưng... bác, bác ấy vẫn luôn giữ vững tư thế đó..."
Bác ấy luôn vòng tay ra, như đang ôm một đứa trẻ, thế nhưng, không có đứa trẻ nào cả.
"Từ từ," Tôn Chính giữ tay Lộ Hà đang chuẩn bị lật trang, "Dừng ở đây đã, tôi cảm thấy nơi này càng lúc càng nóng, thở cũng khó khăn."
Lộ Hà cũng bị nóng đến đỏ mặt, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống: "Tôi cảm thấy câu chuyện đó có liên hệ rất mật thiết với căn phòng này."
"Đúng vậy." Tôn Chính im lặng một lát, dường như hắn bắt đầu thở dốc, "Chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp để ra khỏi đây trước, nếu không, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ không xong."
"Quả thực không xong." Sắc mặt Lộ Hà hết sức tồi tệ, anh đứng lên quan sát một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ, nói: "Nếu không chúng ta thử xem có thể trèo ra cửa sổ, trèo sang một căn phòng khác không?"
Tôn Chính nhìn thoáng qua cửa sổ, nói: "Đó không phải là ý kiến hay." Mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn đi về phía cửa sổ.
Hằn muốn vặn bung cửa sổ ra, nhưng lại phải rụt tay về: "Nóng quá!"
Lộ Hà lập tức bỏ quyển sổ trong tay xuống, chạy tới bên người Tôn Chính, duỗi tay ra chạm vào cửa sổ, sau đó bị bỏng rụt tay về: "Như bị đốt cháy vậy!"
"Tại sao lại có chuyện như vậy?" Tôn Chính cau mày nhìn Lộ Hà.
Lộ Hà đành tiếp tục cười khổ.
Tôn Chính ảo não nắm tóc: "Tôi không muốn nằm chờ chết, chúng ta tiếp tục nghĩ xem người phụ nữ chết cháy kia là ai?"
Lộ Hà chỉ tay về phía quyển sổ ghi chép, nói dứt khoát: "Không phải bác gái tìm con sao?"
"Cái gì?" Tôn Chính ngạc nhiên kêu lên.
"Đọc tới đoạn này, lòng tôi đã có phán đoán, hơn nữa, cũng rất rõ ràng, không phải sao?" Lộ Hà nhìn Tôn Chính, "Nếu cậu tin tưởng chuyện này thì mọi thứ đều có cách giải thích hợp lý."
Tôn Chính nhếch miệng, nhìn Lộ Hà chằm chằm: "Ý anh là, bác gái tìm con này chính là người phụ nữ bị chết cháy, vậy thì người bác ấy muốn tìm là Trần Quyên sao?"
Lộ Hà nở nụ cười: "Cậu xem, thông minh như cậu, hiểu được chuyện này không phải điều dễ dàng sao?"
Tôn Chính quay đầu đi.
"Nhưng là một người thông minh, cũng không nhận ra Trần Quyên là một kẻ ác độc, táng tận lương tâm như vậy!" Trong giọng nói của Lộ Hà tràn ngập phẫn nộ.
Tôn Chính ngẩn ra: "Sao lại nói vậy?"
Lộ Hà chỉ vào dấu tay trên tường, tức giận tới mức cả người cũng run lên, nói: "Không phải cô ta đã phóng hỏa, thiêu chết mẹ và con của chính mình sao?!"
Người ghi chép: Lý Đình (Y tá khoa Đông Y năm 1999-2002)
Chuyển phòng, khiến người khoa Đông Y rất bất mãn. Kiến nghị, phản ánh lên lãnh đạo, hỏi tại sao lại bắt khoa Đông Y chuyển tới cái phòng kia, thái độ lãnh đạo hết sức kiên quyết, không để cho mọi người chút cửa nào để thương lượng, nhất định bắt khoa Đông Y chuyển đi. Không biết là bác sĩ nào của khoa Đông Y chọc trúng bọn họ.
Tuy vẫn là cùng tầng, chỉ là một bên khác của hành lang, nhưng dù sao thì mọi người cũng hơi sợ căn phòng kia!
Kia chính là phòng bị hỏa hoạn năm 2000! Chưa tới nửa năm, vận rủi đã ập lên đầu khoa chúng tôi.
Tôi là người hơi mê tín. Căn phòng đó là nơi có người chết, lại là chết oan uổng, là nơi rất xui xẻo. Cũng không rõ là bị thiêu cháy thành dạng gì, sau hỏa hoạn liền bị phong tỏa, không cho bất kỳ ai quan sát.
Tất cả mọi người đều đồn rằng cảnh tượng trong đó rất ghê rợn.
Khi thi thể người phụ nữ kia được khiêng ra, có rất nhiều đồng nghiệp của tôi đã nhìn thấy. Họ nói rằng cô ta cháy đen, co quắp, thân thể đã được bọc bởi vải trắng nhưng phần lộ ra ngoài đều cháy thui, cứ như cọ phải sẽ rơi ra từng tảng từng tảng tro bụi.
Thi thể như vậy, đương nhiên sẽ không nhận dạng danh tính được. Bệnh viện cũng không muốn phí tiền để giám định cho một người phụ nữ vô danh. Sau vài ngày dán thông báo ở cửa sau nhưng vẫn không có bất kỳ ai tới nhận, chuyện cũng như vậy mà chấm dứt.
Khoa Đông Y vẫn bị chuyển qua.
Sau khi chuyển phòng, ngược lại với suy nghĩ của mọi người là, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trên tường dán kín các loại tranh ảnh, sơ đồ, nên không nhận ra được chỗ nào bất thường.
Ca sớm hôm nay chưa có ai tới khám, mấy người bọn tôi ngồi với nhau, nói chuyện phiếm.
Mã Ngọc vừa ăn táo, vừa kể chuyện cũ của bệnh viện: "Đứa trẻ bị bỏ rơi kia... tôi nghe tin, rằng bọn họ không cứu nó được, cuối cùng vẫn mất, haiz!"
Đại khái là hai ba ngày trước, khoảng bảy tám giờ tối, có y tá phát hiện được một đứa trẻ bị bỏ rơi trong WC, có vẻ vừa được sinh hạ không lâu, cũng không biết là loại cha mẹ ác độc, rắn rết nào làm ra chuyện đó. Kết quả là, cứu chữa nửa ngày nhưng đứa bé vẫn không sống sót nổi.
"Lòng người đầu năm nay..." Vị bác sĩ Đông Y lớn tuổi nghe thấy liền thở dài.
"Đứa nhỏ kia, sống chưa chắc đã tốt, có loại cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, không phải là khổ đời đưa trẻ hay sao!" Tôi nói.
"Đúng rồi, mọi người nghe chuyện chị Quần Phương kể chưa? Cái, cái nhà vệ sinh tầng chúng ta có chuyện như vậy thật hả?" Mã Ngọc lại bắt đầu muốn kể chuyện ma quỷ đây.
"Nghe lâu rồi!" Hai y tá khác xua xua tay.
"Đó cũng là chuyện về trẻ con, cha mẹ vô trách nhiệm như vậy, không biết đứa trẻ đó có tìm bọn họ báo thù không!" Mã Ngọc suy tư nói.
Bác sĩ Hứa nghe cô ấy nói vậy liền nghiêm mặt: "Chuyện này không nên nói bừa, đặc biệt là ở chỗ chúng ta đang đứng."
"Không chỉ cha mẹ đâu," Tôi nhanh chóng chuyển đề tài, "Không phải mấy ngày nay luôn có một bác gái ngồi ở cửa viện sao? Cũng không biết vì sao, ngồi một mình ở đó, ngày nào cũng tới, cũng không có ai để ý. Hôm nay tôi đi qua chỗ đó, rốt cuộc không nhịn được tò mò mà hỏi chuyện bác ấy, mọi người đoán xem sao lại vậy?"
Mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, Mã Ngọc im lặng một chút mới hỏi: "Sao lại vậy?"
"Bác ấy nói mình tới tìm con gái, con gái của bác làm việc ở bệnh viện chúng ta, tôi không nghe rõ là công việc gì. Khẩu âm của bác ấy rất nặng, có lẽ là người ở vùng sâu vùng xa, nói chuyện không rõ ràng, còn bị nói lắp. Nói chung là, bác ấy luôn lặp đi lặp lại 'tìm con gái, tìm con gái' và 'mang cháu gái đi tìm con gái', phỏng chừng con gái bác ấy luôn làm việc ở đây mà không về quê nhà, chồng ở nhà đã mất, bác ấy liền mang theo cháu gái đi tìm con gái mình."
"Con gái bác ấy đâu?" Mã Ngọc nhăn mày.
"Từ từ, từ từ." Tiểu Thúy cắt ngang đối thoại của chúng tôi, vẻ mặt khó hiểu, "Bác gái nào? Ở cửa bệnh viện chúng ta? Tại sao tôi chưa bao giờ thấy ai như vậy?"
Những y tá khác cũng do dự, nói: "Tôi, tôi cũng chưa từng thấy."
Tôi thấy khó hiểu: "Sao lại không có? Vẫn luôn đứng ở cửa mà, tôi thấy bác ấy đứng đó từ cuối tuần trước rồi. Mã Ngọc, cậu nói xem có phải không?"
Mã Ngọc lắc đầu, ánh mắt cô ấy nhìn tôi càng thêm quái dị: "Thực ra, thực ra tôi cũng không thấy."
Tôi còn định giải thích cho mấy cô ấy, thì bác sĩ Hứa đang ngồi đọc sách ở một bên đột nhiên mở miệng: "Cháu gái bác ấy đâu? Không phải bác ấy mang cháu gái mình theo sao?"
"À, tôi không gặp, có lẽ là ra ngoài chơi rồi..." Nói tới đây, tôi đột nhiên giật mình, một luồng khí lạnh truyền dọc qua sống lưng, "Thế nhưng, thế nhưng... bác, bác ấy vẫn luôn giữ vững tư thế đó..."
Bác ấy luôn vòng tay ra, như đang ôm một đứa trẻ, thế nhưng, không có đứa trẻ nào cả.
"Từ từ," Tôn Chính giữ tay Lộ Hà đang chuẩn bị lật trang, "Dừng ở đây đã, tôi cảm thấy nơi này càng lúc càng nóng, thở cũng khó khăn."
Lộ Hà cũng bị nóng đến đỏ mặt, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống: "Tôi cảm thấy câu chuyện đó có liên hệ rất mật thiết với căn phòng này."
"Đúng vậy." Tôn Chính im lặng một lát, dường như hắn bắt đầu thở dốc, "Chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp để ra khỏi đây trước, nếu không, nếu không cứ tiếp tục như vậy sẽ không xong."
"Quả thực không xong." Sắc mặt Lộ Hà hết sức tồi tệ, anh đứng lên quan sát một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cửa sổ, nói: "Nếu không chúng ta thử xem có thể trèo ra cửa sổ, trèo sang một căn phòng khác không?"
Tôn Chính nhìn thoáng qua cửa sổ, nói: "Đó không phải là ý kiến hay." Mặc dù nói vậy, nhưng hắn vẫn đi về phía cửa sổ.
Hằn muốn vặn bung cửa sổ ra, nhưng lại phải rụt tay về: "Nóng quá!"
Lộ Hà lập tức bỏ quyển sổ trong tay xuống, chạy tới bên người Tôn Chính, duỗi tay ra chạm vào cửa sổ, sau đó bị bỏng rụt tay về: "Như bị đốt cháy vậy!"
"Tại sao lại có chuyện như vậy?" Tôn Chính cau mày nhìn Lộ Hà.
Lộ Hà đành tiếp tục cười khổ.
Tôn Chính ảo não nắm tóc: "Tôi không muốn nằm chờ chết, chúng ta tiếp tục nghĩ xem người phụ nữ chết cháy kia là ai?"
Lộ Hà chỉ tay về phía quyển sổ ghi chép, nói dứt khoát: "Không phải bác gái tìm con sao?"
"Cái gì?" Tôn Chính ngạc nhiên kêu lên.
"Đọc tới đoạn này, lòng tôi đã có phán đoán, hơn nữa, cũng rất rõ ràng, không phải sao?" Lộ Hà nhìn Tôn Chính, "Nếu cậu tin tưởng chuyện này thì mọi thứ đều có cách giải thích hợp lý."
Tôn Chính nhếch miệng, nhìn Lộ Hà chằm chằm: "Ý anh là, bác gái tìm con này chính là người phụ nữ bị chết cháy, vậy thì người bác ấy muốn tìm là Trần Quyên sao?"
Lộ Hà nở nụ cười: "Cậu xem, thông minh như cậu, hiểu được chuyện này không phải điều dễ dàng sao?"
Tôn Chính quay đầu đi.
"Nhưng là một người thông minh, cũng không nhận ra Trần Quyên là một kẻ ác độc, táng tận lương tâm như vậy!" Trong giọng nói của Lộ Hà tràn ngập phẫn nộ.
Tôn Chính ngẩn ra: "Sao lại nói vậy?"
Lộ Hà chỉ vào dấu tay trên tường, tức giận tới mức cả người cũng run lên, nói: "Không phải cô ta đã phóng hỏa, thiêu chết mẹ và con của chính mình sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất