Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung
Chương 29
Giờ thứ mười – phòng xét nghiệm tầng hai
"Cũng thích một người, thật ra Lưu Quần Phương rất sợ hãi," Lộ Hà nói, đôi mắt nhìn Tôn Chính hơi tỏa sáng, "Tôi càng sợ hãi hơn cô ấy, Tôn Chính."
Lộ Hà cảm thấy người mình đang dựa vào dừng chân lại.
Đôi mắt hắn rũ xuống, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, bả vai giật giật, rồi tiếp tục cất bước.
Lộ Hà ngẩng đầu nhìn trần nhà tối thui, thở dài.
"Không sao, chúng ta ra ngoài trước rồi lại nói." Lúc đi qua lối rẽ cầu thang, Lộ Hà bổ sung một câu như vậy.
Anh cũng không biết mình nói lời này cho Tôn Chính nghe, hay nói để tự an ủi bản thân. Cứ như vậy, hai người đều im lặng, dọc theo cầu thang mà đi theo ánh sáng đèn pin mờ mờ. Tầng hai đã gần trước mắt, vòng sáng của đèn pin đã chạm tới sàn nhà lạnh lẽo, chiếu ra tro bụi trôi nổi trong không khí.
Tâm tình Lộ Hà vẫn không bình tĩnh lại được. Anh cho rằng mình sẽ thở dài một hơi như trút được gánh nặng, lại phát hiện gánh nặng này đã chui vào óc mình tự khi nào, hoàn toàn đảo loạn năng lực suy nghĩ của anh.
Anh nhìn sườn mặt Tôn Chính, rồi lại cảm thấy không có bất luận hình ảnh chân thực nào có thể thông qua đôi mắt mà truyền tới đại não anh.
Hắn đang nghĩ cái gì? Có lẽ hắn căn bản không hiểu?
Nếu không vì sự kiện lần này, bọn họ vốn dĩ là người của hai thế giới. Hắn là một sinh viên tài giỏi danh giá, lẽ nào lại không hiểu tôi nói gì? Chưa từng tiếp xúc tình huống như vậy cũng không phải kỳ lạ... Hắn đang nghĩ gì? Mình có lẽ không hiểu được.
Tựa như đèn pin trong tay, trong thế giới xa lạ này, chỉ có thể dùng ánh sáng le lói ấy để kiếm tìm một tia hy vọng.
Bản thân mình, cũng chỉ là một người xâm nhập vào màn đêm này, có lẽ sẽ gặp trắc trở khắp nơi, có lẽ sẽ ngẫu nhiên vượt qua được, nhưng cuối cùng, thời điểm nơi này tiếp nhận mình, cũng chỉ nằm trong đêm nay mà thôi.
"Là ở bên kia sao?" Lúc này, Tôn Chính đột nhiên mở miệng, khiến Lộ Hà hoảng sợ.
"A! Đúng vậy, bên trái." Lộ Hà nhanh chóng phản ứng lại, túm tay Tôn Chính chạy về phía kia.
Còn tệ hơn mình dự đoán... Anh vốn dĩ không để chuyện kia trong lòng.
"Lộ Hà..." Tôn Chính lại gọi một tiếng, giọng nói như bị áp lực nào đó, "Lại bắt đầu..."
"Sao vậy?" Lộ Hà phối hợp Tôn Chính, bước chân chậm lại.
"Cảm giác này... cảm giác lúc vừa tới tầng ba..."
Cảm giác lúc tới tầng ba?
Miên man bất định trong đầu Lộ Hà liền tan thành mây khói.
Cảm giác im ắng ấy, cảm giác trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều đã chết?
Cảm giác những tàn ảnh bồi hồi trong bóng tối từ khi bọn họ nhập huyệt đột nhiên biến mất?
Anh bắt đầu cảm thấy toàn bộ thân thể Tôn Chính không thích ứng.
Lộ Hà vỗ nhẹ vai Tôn Chính, giúp hắn thư hoãn một chút, ánh mắt anh quan sát, đánh giá khắp nơi, anh không bài trừ khả năng đây là dấu hiện thứ gì đó sắp xuất hiện.
Anh cũng không thể để Tôn Chính biến mất trước mắt mình một lần nữa.
Sau khi xác nhận xung quanh không có âm thanh gì kỳ quái, anh khẽ hỏi Tôn Chính: "Thả lỏng, tôi ở ngay đây, cậu chỉ cần đi về phía phòng xét nghiệm là được."
Giờ phút này, Tôn Chính càng lúc càng cảm thấy nặng nề, cảm giác ấy xông thẳng lên đỉnh đầu hắn, khiến hắn đầu váng mắt hoa, không phân biệt rõ phương hướng.
Ngoài tầm mắt mơ hồ, hắn chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở, Lộ Hà.
"Lộ Hà..." Hắn lại gọi, như để xác nhận.
Lộ Hà cũng đã nhận ra rằng hướng đi của Tôn Chính đang trở nên xiêu vẹo, anh cố gắng chuyển sức nặng lên cánh tay chống tường của mình, giảm bớt gánh nặng cho Tôn Chính, đồng thời cũng định nói gì đó giúp Tôn Chính trấn định lại.
"Chính, bả vai của cậu khiến tôi nhớ tới một người." Lộ Hà cố gắng nói thoải mái, cho dù cảm xúc khẩn trương đang đè nén anh.
Trong đầu anh cũng âm thầm suy tư, rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì khiến Tôn Chính sinh ra phản ứng như vậy?
Tôn Chính mơ mơ màng màng trả lời: "Cái...gì?"
Xong rồi, đầu óc Tôn Chính bắt đầu không rõ ràng, dưới tình huống bình thường, hắn sẽ hỏi "Là ai" mà không phải "Cái gì"!
"Anh hai tôi."
"Lại là anh hai anh..." Tôn Chính cảm thấy ý thức của mình chợt gần rồi lại chợt xa, phảng phất như có thứ gì ở một nơi xa xôi đang không ngừng lôi kéo nó, "Khó trách anh luôn ăn vạ trên vai tôi mà không chịu xuống..."
Vẫn ổn, vẫn còn thanh tỉnh.
Lộ Hà dở khóc dở cười, tiếp tục nói: "Rất giống cảm giác anh hai cõng tôi năm đó. Lần đó... cũng là một nơi rất tối, tôi bị nhốt ở đó, anh ấy đã tới vào thời khắc mấu chốt, một mình, cứ như không có thứ gì có thể tiếp cận anh ấy, như một vị anh hùng vậy..."
Thế nhưng... cũng chỉ một lần đó mà thôi.
"Anh hai anh..." Tôn Chính nhịn cơn đau trên trán, "Trông thế nào?"
Lộ Hà nhìn thoáng qua phía trước, sắp tới phòng xét nghiệm rồi, trước mặt cũng không có bất luận thứ gì kỳ quái, vì thế nói tiếp: "Cao cao gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, còn có đôi mắt thâm quầng nữa..."
Hành lang vẫn như trước, yên tĩnh đến đáng sợ. Trong bóng đêm là những cánh cửa nhìn không thấy và không gian sau lưng mà họ nhìn không tới.
Sau khi không gian an tĩnh lại, trong đầu liền tràn ngập suy nghĩ về những đôi mắt ẩn nấp sau cửa phòng và một thứ gì đó bọn họ không biết ẩn giấu trong không gian hành lang tối tăm sau lưng.
Cộng thêm không khí bất thường của tầng hai, khiến sự nghi ngờ lo lắng liền không kiêng nể gì mà xâm chiếm không gian suy ngẫm của anh.
Anh bắt ép bản thân tán gẫu một số vấn đề bình thường với Tôn Chính, giúp Tôn Chính duy trì một tia thanh tỉnh, cũng giúp bản thân duy trì một chút khả năng suy nghĩ cuối cùng.
Anh lại nhớ đến Lộ Hiệu Vân, sau đó tiếp tục kể cho Tôn Chính nghe: "Thật ra, anh ấy rất giống cậu ở một điểm, đó chính là ăn nói kém..."
Lãnh đạm như thể mình chỉ là anh người hắn trùng hợp mà quen biết, trùng hợp mà mỗi ngày đều bắt gặp... nhưng trên phương diện nào đó lại là một thiên tài. Lý trí, bình tĩnh.
"Cho nên, cũng giống như tôi, không có bạn bè sao?" Lúc này, Tôn Chính dường như không suy nghĩ gì, mà trực tiếp hỏi ra miệng.
Lộ Hà nghẹn họng.
"Hừ..." Tôn Chính tiếp tục xiêu vẹo bước tới, phòng xét nghiệm đã gần ngay trước mắt, "Lộ Hà..."
Lộ Hà cười khổ một cái, tuy rằng bản thân anh rất hưởng thụ cảm giác Tôn Chính vô thức gọi tên mình, nhưng hắn đã hoàn toàn mất ý thức như kẻ say rượu rồi.
"Đến rồi, Chính!" Lộ Hà đẩy hai cánh cửa phòng xét nghiệm ra, cuối cùng Tôn Chính cũng nhận ra rằng mình đã tới phòng xét nghiệm, lập tức liền ngồi thụp xuống.
Lộ Hà nhanh tay để hắn dựa vào ven tường.
Phải nói, đây là phòng chờ bên ngoài phòng xét nghiệm. Năm ba hàng ghế, trên mặt đất lát một tầng gạch nhạt màu, bên trái là mấy cái cửa sổ, hẳn là nơi lấy đơn xét nghiệm.
Anh dùng đèn pin quét một vòng quanh đại sảnh, mơ hồ nhìn thấy hai ba chỗ có chậu cây.
Chậu Điếu Lan mấy năm trước, không biết có bị vứt đi sau khi bệnh viện đổi chủ hay không? Hay là đã chết mất? Anh không dám chắc.
Cho dù Lộ HIểu Vân có thể đoán trước rằng anh sẽ tới nơi này, cũng không thể lường trước được rằng nhiều năm về sau, ngay cả bản thân bệnh viện cũng đã thay hình đổi dạng.
Giờ phút này Tôn Chính đang phải chịu đau đớn kịch liệt, sự đau đớn lan tràn khắp toàn thân hắn. Hắn không thể miêu tả được cảm giác khó chịu này, toàn bộ thế giới đều biến thành mơ hồ.
Lộ Hà phát hiện Tôn Chính ngã xuống đất, giống như lần trước mà cuộn mình lại.
Anh luống cuống chân tay, muốn nâng Tôn Chính dậy, nhưng thấy bộ dáng thống khổ của hắn, lại sợ chạm vào sẽ khiến hắn đau hơn.
Tôn Chính hít sâu một hơi, đột nhiên cau mày, nói: "Đó là âm thanh gì?"
Âm thanh...gì?
Bởi vì toàn bộ lực chú ý của Lộ Hà đều tập trung trên người Tôn Chính, xem nhẹ những biến hóa nhỏ xung quanh quanh, nên giờ phút này anh mới nhận ra âm thanh kia. Âm thanh khiến bọn họ sởn tóc gáy.
Sàn sạt, sàn sạt.
Lộ Hà kéo Tôn Chính dậy, không phân trần mà nắm chặt bờ vai hắn.
Bất luận thứ kia xuất hiện như thế nào, thì anh cũng không thể để cho Tôn Chính biến mất một lần nữa.
Sàn sạt, sàn sạt.
Âm thanh quen thuộc, chính là thứ kia.
Tôn Chính giật giật bả vai, bỗng nhiên nói: "Âm thanh này, dường như cách chúng ta không xa."
Sàn sạt, sàn sạt.
Lộ Hà lớn mật dùng đèn pin quét một vòng quanh bốn vách tường.
Tựa hồ không có dấu vết gì.
Mặt đất cũng rất sạch sẽ, không có bất luận dấu vết nào lưu lại trên sàn gạch nhạt màu.
Sàn sạt, sàn sạt.
Anh nắm chặt tay, kéo Tôn Chính lại gần.
"Cầm tay tôi, đừng tùy tiện di chuyển."
Rốt cuộc, là ở đâu?
Sàn sạt, sàn sạt.
Tôn Chính bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt lên đầu.
Hắn sờ đầu, lại nhìn tay.
Mùi tanh....
"Lộ Hà, trên đầu!"
Hai người đồng thời ngẩng đầu.
Đèn pin chiếu sáng trần nhà, trên đó có một vết máu thật lớn.
Máu đang tong tỏng nhỏ giọt.
Ánh sáng đèn pin chiếu dọc theo hướng vết máu kia đi, vết máu kia bị thứ gì đó kéo qua mà khắc dấu lên trần nhà, kéo dài về phía cuối nóc.
Tim Tôn Chính và Lộ Hà dường như đã dừng đập.
Phía cuối chính là một vết máu lớn.
Nhưng không có thứ kia.
Âm thanh, lại đột nhiên biến mất.
Hai người gần như đồng thời kéo nhau đứng dậy.
Rời khỏi đây!!
Tôn Chính nắm chặt bả vai Lộ Hà, đang định nâng anh dậy, lại đột nhiên ngừng.
Toàn bộ thế giới của hắn đều dừng lại trong nháy mắt này.
Tay hắn sở phải một chất lỏng dinh dính nhơm nhớm, mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi hắn.
Lộ Hà cũng phảng phất như ngừng thở, nhìn hắn, đôi mắt dường như không chớp.
Tôn Chính thấy, một cục máu nhầy nhụa chậm rãi bò dậy sau lưng Lộ Hà, nằm trên vai anh.
Một khuôn mặt, một đôi mắt, nhìn thẳng hắn.
"Chính!!!!!!!"
Thật tối.
Không khí thật lạnh.
Đây là đâu?
Tạch.
May mắn đèn vẫn còn pin.
Nơi này là... hành lang?
Hắn đột nhiên cảm thấy hành lang này rất quen thuộc. Sương đen nồng đậm lượn lờ trên hành lang, hành lang yên tĩnh không một bóng người.
Là hành lang không biết tên kia.
Tại sao hắn lại tới đây? Là ảo giác sao?
Hắn nhìn bàn tay mình, máu trên bàn tay hắn đã biến mất, tựa hồ như nó chưa từng tồn tại.
Gương mặt kia, đột nhiên lại xâm nhập não bộ hắn.
Cảm giác ngạt thở lại quấn chặt lấy hắn, hắn ngồi xổm xuống, thống khổ ôm đầu.
Không thể, không thể.
Tại sao lại như vậy?
Đèn pin lăn khỏi bàn tay hắn, dọc theo vách tường mà lăn hai vòng, rồi ngừng lại.
Chiếu sáng mặt tường đối diện, một mảnh trắng xóa, không có cái gì cả.
Tựa như hành lang này, khiến hắn cảm thấy hư không như vậy...
"Tôn Chính..." Hắn gọi tên mình như để xác nhận điều gì đó.
Không nhặt được đèn pin, hắn đành lảo đảo đứng dậy, dựa vào tường.
"...Lộ Hà..." Hắn lại lơ đãng mà gọi một cái tên khác.
Đầu óc hắn dần dần tỉnh táo lại.
Bản thân mình, biến mất khỏi bên người Lộ Hà, rồi tới nơi này.
Đèn pin ở cách đó không xa, Tôn Chính kéo chân bước về phía đó, lại cảm thấy bước chân nặng nề đến vậy, phảng phất như bóng tối này mang theo trọng lượng không tên, lại phảng phất như không khí dày đặc hóa thành một vũng bùn, hắn bị hãm sâu vào đó, cơ hồ một bước cũng khó đi.
Không nhìn thấy, không nhìn thấy xung quanh.
Không cảm thấy được. Không cảm thấy sinh khí nơi này.
Nhiệt độ, hơi thở, không cảm nhận được gì cả.
Hắn đỡ tường chậm rãi đi, bỗng nhiên lại ngừng.
Hắn chạm phải cái gì đó.
Cảm giác khác hẳn với bức tường, giống như... được chế tạo từ gỗ. Hắn chậm rãi vuốt trên bề mặt thứ kia, rốt cuộc là thứ gì? Trên tay truyền tới cảm giác lồi lõm, phảng phất như bề mặt thứ này có rất nhiều vết khắc.
Là cái gì?
Hắn lại có chút nôn nóng, hắn nỗ lực bước một bước về phía trước, ngồi xổm xuống nhặt lấy đèn pin.
Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào thứ kia.
Là cánh cửa kia. Hắn không thể tin được mình vừa chạm vào cánh cửa đó, cánh cửa dữ tợn đó.
Vết máu loang lổ, vô số vết cào khắc sâu, vết máu dọc theo vết cào xiêu xiêu vẹo vẹo mà chảy xuống, cổ xưa, cũ nát, giống như một cánh cửa nhà xác.
Xuất phát từ oán niệm lớn mức nào mới có thể để lại vết cào khắc sâu, quỷ dị tới vậy?
Tựa hồ có âm thanh mỏng manh truyền tới từ sau cánh cửa. Thứ gì đó, đang cào.
Hắn nghiêng tai nghe. Dùng sức cào như vậy, nhưng cánh cửa này vẫn không sứt mẻ chút nào.
Tay nắm cửa, tay nắm cửa bằng kim loại.
Hắn không tự chủ được mà vươn tay ra, chạm vào tay nắm cửa kia.
Hắn khẩn trương, nhắm hai mắt lại.
Sau cánh cửa, là thứ gì? Thứ đang cào cửa, là cái gì?
Lách cách.
Tay nắm cửa hạ xuống một chút, rồi bất động.
Cửa bị khóa.
Hắn lại dùng sức lay cửa. Vẫn không mở được. Cánh cửa này, đã bị khóa.
Hắn tựa hồ càng thêm nóng nảy, miệng ngậm đèn pin, hai tay đồng thời đặt trên tay nắm cửa, dùng sức gạt xuống dưới.
Không biết vì sao, nhưng hắn muốn mở cánh cửa này ra.
"Cũng thích một người, thật ra Lưu Quần Phương rất sợ hãi," Lộ Hà nói, đôi mắt nhìn Tôn Chính hơi tỏa sáng, "Tôi càng sợ hãi hơn cô ấy, Tôn Chính."
Lộ Hà cảm thấy người mình đang dựa vào dừng chân lại.
Đôi mắt hắn rũ xuống, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, bả vai giật giật, rồi tiếp tục cất bước.
Lộ Hà ngẩng đầu nhìn trần nhà tối thui, thở dài.
"Không sao, chúng ta ra ngoài trước rồi lại nói." Lúc đi qua lối rẽ cầu thang, Lộ Hà bổ sung một câu như vậy.
Anh cũng không biết mình nói lời này cho Tôn Chính nghe, hay nói để tự an ủi bản thân. Cứ như vậy, hai người đều im lặng, dọc theo cầu thang mà đi theo ánh sáng đèn pin mờ mờ. Tầng hai đã gần trước mắt, vòng sáng của đèn pin đã chạm tới sàn nhà lạnh lẽo, chiếu ra tro bụi trôi nổi trong không khí.
Tâm tình Lộ Hà vẫn không bình tĩnh lại được. Anh cho rằng mình sẽ thở dài một hơi như trút được gánh nặng, lại phát hiện gánh nặng này đã chui vào óc mình tự khi nào, hoàn toàn đảo loạn năng lực suy nghĩ của anh.
Anh nhìn sườn mặt Tôn Chính, rồi lại cảm thấy không có bất luận hình ảnh chân thực nào có thể thông qua đôi mắt mà truyền tới đại não anh.
Hắn đang nghĩ cái gì? Có lẽ hắn căn bản không hiểu?
Nếu không vì sự kiện lần này, bọn họ vốn dĩ là người của hai thế giới. Hắn là một sinh viên tài giỏi danh giá, lẽ nào lại không hiểu tôi nói gì? Chưa từng tiếp xúc tình huống như vậy cũng không phải kỳ lạ... Hắn đang nghĩ gì? Mình có lẽ không hiểu được.
Tựa như đèn pin trong tay, trong thế giới xa lạ này, chỉ có thể dùng ánh sáng le lói ấy để kiếm tìm một tia hy vọng.
Bản thân mình, cũng chỉ là một người xâm nhập vào màn đêm này, có lẽ sẽ gặp trắc trở khắp nơi, có lẽ sẽ ngẫu nhiên vượt qua được, nhưng cuối cùng, thời điểm nơi này tiếp nhận mình, cũng chỉ nằm trong đêm nay mà thôi.
"Là ở bên kia sao?" Lúc này, Tôn Chính đột nhiên mở miệng, khiến Lộ Hà hoảng sợ.
"A! Đúng vậy, bên trái." Lộ Hà nhanh chóng phản ứng lại, túm tay Tôn Chính chạy về phía kia.
Còn tệ hơn mình dự đoán... Anh vốn dĩ không để chuyện kia trong lòng.
"Lộ Hà..." Tôn Chính lại gọi một tiếng, giọng nói như bị áp lực nào đó, "Lại bắt đầu..."
"Sao vậy?" Lộ Hà phối hợp Tôn Chính, bước chân chậm lại.
"Cảm giác này... cảm giác lúc vừa tới tầng ba..."
Cảm giác lúc tới tầng ba?
Miên man bất định trong đầu Lộ Hà liền tan thành mây khói.
Cảm giác im ắng ấy, cảm giác trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều đã chết?
Cảm giác những tàn ảnh bồi hồi trong bóng tối từ khi bọn họ nhập huyệt đột nhiên biến mất?
Anh bắt đầu cảm thấy toàn bộ thân thể Tôn Chính không thích ứng.
Lộ Hà vỗ nhẹ vai Tôn Chính, giúp hắn thư hoãn một chút, ánh mắt anh quan sát, đánh giá khắp nơi, anh không bài trừ khả năng đây là dấu hiện thứ gì đó sắp xuất hiện.
Anh cũng không thể để Tôn Chính biến mất trước mắt mình một lần nữa.
Sau khi xác nhận xung quanh không có âm thanh gì kỳ quái, anh khẽ hỏi Tôn Chính: "Thả lỏng, tôi ở ngay đây, cậu chỉ cần đi về phía phòng xét nghiệm là được."
Giờ phút này, Tôn Chính càng lúc càng cảm thấy nặng nề, cảm giác ấy xông thẳng lên đỉnh đầu hắn, khiến hắn đầu váng mắt hoa, không phân biệt rõ phương hướng.
Ngoài tầm mắt mơ hồ, hắn chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở, Lộ Hà.
"Lộ Hà..." Hắn lại gọi, như để xác nhận.
Lộ Hà cũng đã nhận ra rằng hướng đi của Tôn Chính đang trở nên xiêu vẹo, anh cố gắng chuyển sức nặng lên cánh tay chống tường của mình, giảm bớt gánh nặng cho Tôn Chính, đồng thời cũng định nói gì đó giúp Tôn Chính trấn định lại.
"Chính, bả vai của cậu khiến tôi nhớ tới một người." Lộ Hà cố gắng nói thoải mái, cho dù cảm xúc khẩn trương đang đè nén anh.
Trong đầu anh cũng âm thầm suy tư, rốt cuộc là thứ gì? Là thứ gì khiến Tôn Chính sinh ra phản ứng như vậy?
Tôn Chính mơ mơ màng màng trả lời: "Cái...gì?"
Xong rồi, đầu óc Tôn Chính bắt đầu không rõ ràng, dưới tình huống bình thường, hắn sẽ hỏi "Là ai" mà không phải "Cái gì"!
"Anh hai tôi."
"Lại là anh hai anh..." Tôn Chính cảm thấy ý thức của mình chợt gần rồi lại chợt xa, phảng phất như có thứ gì ở một nơi xa xôi đang không ngừng lôi kéo nó, "Khó trách anh luôn ăn vạ trên vai tôi mà không chịu xuống..."
Vẫn ổn, vẫn còn thanh tỉnh.
Lộ Hà dở khóc dở cười, tiếp tục nói: "Rất giống cảm giác anh hai cõng tôi năm đó. Lần đó... cũng là một nơi rất tối, tôi bị nhốt ở đó, anh ấy đã tới vào thời khắc mấu chốt, một mình, cứ như không có thứ gì có thể tiếp cận anh ấy, như một vị anh hùng vậy..."
Thế nhưng... cũng chỉ một lần đó mà thôi.
"Anh hai anh..." Tôn Chính nhịn cơn đau trên trán, "Trông thế nào?"
Lộ Hà nhìn thoáng qua phía trước, sắp tới phòng xét nghiệm rồi, trước mặt cũng không có bất luận thứ gì kỳ quái, vì thế nói tiếp: "Cao cao gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, còn có đôi mắt thâm quầng nữa..."
Hành lang vẫn như trước, yên tĩnh đến đáng sợ. Trong bóng đêm là những cánh cửa nhìn không thấy và không gian sau lưng mà họ nhìn không tới.
Sau khi không gian an tĩnh lại, trong đầu liền tràn ngập suy nghĩ về những đôi mắt ẩn nấp sau cửa phòng và một thứ gì đó bọn họ không biết ẩn giấu trong không gian hành lang tối tăm sau lưng.
Cộng thêm không khí bất thường của tầng hai, khiến sự nghi ngờ lo lắng liền không kiêng nể gì mà xâm chiếm không gian suy ngẫm của anh.
Anh bắt ép bản thân tán gẫu một số vấn đề bình thường với Tôn Chính, giúp Tôn Chính duy trì một tia thanh tỉnh, cũng giúp bản thân duy trì một chút khả năng suy nghĩ cuối cùng.
Anh lại nhớ đến Lộ Hiệu Vân, sau đó tiếp tục kể cho Tôn Chính nghe: "Thật ra, anh ấy rất giống cậu ở một điểm, đó chính là ăn nói kém..."
Lãnh đạm như thể mình chỉ là anh người hắn trùng hợp mà quen biết, trùng hợp mà mỗi ngày đều bắt gặp... nhưng trên phương diện nào đó lại là một thiên tài. Lý trí, bình tĩnh.
"Cho nên, cũng giống như tôi, không có bạn bè sao?" Lúc này, Tôn Chính dường như không suy nghĩ gì, mà trực tiếp hỏi ra miệng.
Lộ Hà nghẹn họng.
"Hừ..." Tôn Chính tiếp tục xiêu vẹo bước tới, phòng xét nghiệm đã gần ngay trước mắt, "Lộ Hà..."
Lộ Hà cười khổ một cái, tuy rằng bản thân anh rất hưởng thụ cảm giác Tôn Chính vô thức gọi tên mình, nhưng hắn đã hoàn toàn mất ý thức như kẻ say rượu rồi.
"Đến rồi, Chính!" Lộ Hà đẩy hai cánh cửa phòng xét nghiệm ra, cuối cùng Tôn Chính cũng nhận ra rằng mình đã tới phòng xét nghiệm, lập tức liền ngồi thụp xuống.
Lộ Hà nhanh tay để hắn dựa vào ven tường.
Phải nói, đây là phòng chờ bên ngoài phòng xét nghiệm. Năm ba hàng ghế, trên mặt đất lát một tầng gạch nhạt màu, bên trái là mấy cái cửa sổ, hẳn là nơi lấy đơn xét nghiệm.
Anh dùng đèn pin quét một vòng quanh đại sảnh, mơ hồ nhìn thấy hai ba chỗ có chậu cây.
Chậu Điếu Lan mấy năm trước, không biết có bị vứt đi sau khi bệnh viện đổi chủ hay không? Hay là đã chết mất? Anh không dám chắc.
Cho dù Lộ HIểu Vân có thể đoán trước rằng anh sẽ tới nơi này, cũng không thể lường trước được rằng nhiều năm về sau, ngay cả bản thân bệnh viện cũng đã thay hình đổi dạng.
Giờ phút này Tôn Chính đang phải chịu đau đớn kịch liệt, sự đau đớn lan tràn khắp toàn thân hắn. Hắn không thể miêu tả được cảm giác khó chịu này, toàn bộ thế giới đều biến thành mơ hồ.
Lộ Hà phát hiện Tôn Chính ngã xuống đất, giống như lần trước mà cuộn mình lại.
Anh luống cuống chân tay, muốn nâng Tôn Chính dậy, nhưng thấy bộ dáng thống khổ của hắn, lại sợ chạm vào sẽ khiến hắn đau hơn.
Tôn Chính hít sâu một hơi, đột nhiên cau mày, nói: "Đó là âm thanh gì?"
Âm thanh...gì?
Bởi vì toàn bộ lực chú ý của Lộ Hà đều tập trung trên người Tôn Chính, xem nhẹ những biến hóa nhỏ xung quanh quanh, nên giờ phút này anh mới nhận ra âm thanh kia. Âm thanh khiến bọn họ sởn tóc gáy.
Sàn sạt, sàn sạt.
Lộ Hà kéo Tôn Chính dậy, không phân trần mà nắm chặt bờ vai hắn.
Bất luận thứ kia xuất hiện như thế nào, thì anh cũng không thể để cho Tôn Chính biến mất một lần nữa.
Sàn sạt, sàn sạt.
Âm thanh quen thuộc, chính là thứ kia.
Tôn Chính giật giật bả vai, bỗng nhiên nói: "Âm thanh này, dường như cách chúng ta không xa."
Sàn sạt, sàn sạt.
Lộ Hà lớn mật dùng đèn pin quét một vòng quanh bốn vách tường.
Tựa hồ không có dấu vết gì.
Mặt đất cũng rất sạch sẽ, không có bất luận dấu vết nào lưu lại trên sàn gạch nhạt màu.
Sàn sạt, sàn sạt.
Anh nắm chặt tay, kéo Tôn Chính lại gần.
"Cầm tay tôi, đừng tùy tiện di chuyển."
Rốt cuộc, là ở đâu?
Sàn sạt, sàn sạt.
Tôn Chính bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt lên đầu.
Hắn sờ đầu, lại nhìn tay.
Mùi tanh....
"Lộ Hà, trên đầu!"
Hai người đồng thời ngẩng đầu.
Đèn pin chiếu sáng trần nhà, trên đó có một vết máu thật lớn.
Máu đang tong tỏng nhỏ giọt.
Ánh sáng đèn pin chiếu dọc theo hướng vết máu kia đi, vết máu kia bị thứ gì đó kéo qua mà khắc dấu lên trần nhà, kéo dài về phía cuối nóc.
Tim Tôn Chính và Lộ Hà dường như đã dừng đập.
Phía cuối chính là một vết máu lớn.
Nhưng không có thứ kia.
Âm thanh, lại đột nhiên biến mất.
Hai người gần như đồng thời kéo nhau đứng dậy.
Rời khỏi đây!!
Tôn Chính nắm chặt bả vai Lộ Hà, đang định nâng anh dậy, lại đột nhiên ngừng.
Toàn bộ thế giới của hắn đều dừng lại trong nháy mắt này.
Tay hắn sở phải một chất lỏng dinh dính nhơm nhớm, mùi máu tươi dày đặc xông vào mũi hắn.
Lộ Hà cũng phảng phất như ngừng thở, nhìn hắn, đôi mắt dường như không chớp.
Tôn Chính thấy, một cục máu nhầy nhụa chậm rãi bò dậy sau lưng Lộ Hà, nằm trên vai anh.
Một khuôn mặt, một đôi mắt, nhìn thẳng hắn.
"Chính!!!!!!!"
Thật tối.
Không khí thật lạnh.
Đây là đâu?
Tạch.
May mắn đèn vẫn còn pin.
Nơi này là... hành lang?
Hắn đột nhiên cảm thấy hành lang này rất quen thuộc. Sương đen nồng đậm lượn lờ trên hành lang, hành lang yên tĩnh không một bóng người.
Là hành lang không biết tên kia.
Tại sao hắn lại tới đây? Là ảo giác sao?
Hắn nhìn bàn tay mình, máu trên bàn tay hắn đã biến mất, tựa hồ như nó chưa từng tồn tại.
Gương mặt kia, đột nhiên lại xâm nhập não bộ hắn.
Cảm giác ngạt thở lại quấn chặt lấy hắn, hắn ngồi xổm xuống, thống khổ ôm đầu.
Không thể, không thể.
Tại sao lại như vậy?
Đèn pin lăn khỏi bàn tay hắn, dọc theo vách tường mà lăn hai vòng, rồi ngừng lại.
Chiếu sáng mặt tường đối diện, một mảnh trắng xóa, không có cái gì cả.
Tựa như hành lang này, khiến hắn cảm thấy hư không như vậy...
"Tôn Chính..." Hắn gọi tên mình như để xác nhận điều gì đó.
Không nhặt được đèn pin, hắn đành lảo đảo đứng dậy, dựa vào tường.
"...Lộ Hà..." Hắn lại lơ đãng mà gọi một cái tên khác.
Đầu óc hắn dần dần tỉnh táo lại.
Bản thân mình, biến mất khỏi bên người Lộ Hà, rồi tới nơi này.
Đèn pin ở cách đó không xa, Tôn Chính kéo chân bước về phía đó, lại cảm thấy bước chân nặng nề đến vậy, phảng phất như bóng tối này mang theo trọng lượng không tên, lại phảng phất như không khí dày đặc hóa thành một vũng bùn, hắn bị hãm sâu vào đó, cơ hồ một bước cũng khó đi.
Không nhìn thấy, không nhìn thấy xung quanh.
Không cảm thấy được. Không cảm thấy sinh khí nơi này.
Nhiệt độ, hơi thở, không cảm nhận được gì cả.
Hắn đỡ tường chậm rãi đi, bỗng nhiên lại ngừng.
Hắn chạm phải cái gì đó.
Cảm giác khác hẳn với bức tường, giống như... được chế tạo từ gỗ. Hắn chậm rãi vuốt trên bề mặt thứ kia, rốt cuộc là thứ gì? Trên tay truyền tới cảm giác lồi lõm, phảng phất như bề mặt thứ này có rất nhiều vết khắc.
Là cái gì?
Hắn lại có chút nôn nóng, hắn nỗ lực bước một bước về phía trước, ngồi xổm xuống nhặt lấy đèn pin.
Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào thứ kia.
Là cánh cửa kia. Hắn không thể tin được mình vừa chạm vào cánh cửa đó, cánh cửa dữ tợn đó.
Vết máu loang lổ, vô số vết cào khắc sâu, vết máu dọc theo vết cào xiêu xiêu vẹo vẹo mà chảy xuống, cổ xưa, cũ nát, giống như một cánh cửa nhà xác.
Xuất phát từ oán niệm lớn mức nào mới có thể để lại vết cào khắc sâu, quỷ dị tới vậy?
Tựa hồ có âm thanh mỏng manh truyền tới từ sau cánh cửa. Thứ gì đó, đang cào.
Hắn nghiêng tai nghe. Dùng sức cào như vậy, nhưng cánh cửa này vẫn không sứt mẻ chút nào.
Tay nắm cửa, tay nắm cửa bằng kim loại.
Hắn không tự chủ được mà vươn tay ra, chạm vào tay nắm cửa kia.
Hắn khẩn trương, nhắm hai mắt lại.
Sau cánh cửa, là thứ gì? Thứ đang cào cửa, là cái gì?
Lách cách.
Tay nắm cửa hạ xuống một chút, rồi bất động.
Cửa bị khóa.
Hắn lại dùng sức lay cửa. Vẫn không mở được. Cánh cửa này, đã bị khóa.
Hắn tựa hồ càng thêm nóng nảy, miệng ngậm đèn pin, hai tay đồng thời đặt trên tay nắm cửa, dùng sức gạt xuống dưới.
Không biết vì sao, nhưng hắn muốn mở cánh cửa này ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất