Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung
Chương 41
Giờ thứ mười ba – phòng giải phẫu tầng ba (4)
Băng cassette chuyển động trong máy, ngoại trừ tiếng tạp âm rè rè thì không phát ra âm thanh nào khác.
Hai quyển sổ ghi chép và bản đồ đều đang mở ra trên mặt bàn, đèn pin vốn đang chiếu sáng đột nhiên nhanh như chớp mà lăn xuống, rơi trên mặt đất.
Bụp một tiếng, khiến hai người đang mờ mịt bừng tỉnh.
Lộ Hà nhặt cái đèn pin kia lên, nhét vào tay Tôn Chính, thở dài một hơi, nói: "Đây là những manh mối chúng ta có thể tìm được, chúng ta đã cố hết sức."
Tôn Chính mím môi, đáy lòng cũng cảm thấy thê lương.
"Từ câu chuyện này có thể nhận ra, mụ yêu quái mà bọn họ nhắc tới nhất định là Lưu Tần... Sau sự kiện đó, chuyện quỷ nháo trong bệnh viện liền ít đi nhiều... Đây không phải là vấn đề về huyệt đã được giải quyết hay sao?" Ngoài miệng Lộ Hà nói như vậy, nhưng lại không đủ tự tin.
Nếu đã được giải quyết, thì tình huống hiện tại của chúng ta là sao?
Nếu đã được giải quyết, tại sao trong sổ ghi chép lại tiếp tục xuất hiện trường hợp nhập huyệt?
Bệnh nhân... phòng 315A... phòng giải phẫu...
Tôn Chính đỡ trán, ẩn ẩn cảm thấy có thứ gì đó sắp trồi lên mặt nước, nhưng thế nào cũng không bắt lấy được, còn thiếu chút gì đó... còn thiếu manh mối cuối cùng...
"Phòng bệnh không thể nói tên mà cô ta nhắc tới, chính là 315A?" Lộ Hà vẫn đang tự suy đoán, "Chắc chắn là vậy, thế người đàn ông kia là ai? Đặng Vân kia đã biến mất?"
"Nhưng phòng 315A này không tồn tại, y tá trong câu chuyện này đã đi xem, 314 chính là phòng cuối hành lang." Tôn Chính nhắc nhở Lộ Hà.
"Đúng vậy, căn phòng đó không tồn tại." Lộ Hà lặp lại lời này, trong đầu lại hiện lên gì đó, "Nhưng mà..."
Tôn Chính đột nhiên ôm đầu, cảm giác choáng váng này lại tập kích hắn lần nữa, hắn đẩy bàn ra đứng lên.
Lộ Hà bị hành động của hắn dọa sợ: "Sao vậy?"
Trên trán Tôn Chính bắt đầu có mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, tầm mắt hắn cũng bắt đầu mơ hồ, hắn lắc lắc đầu, cắn răng nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây!"
"Rời khỏi đây?" Lộ Hà nhìn xung quanh, vừa nôn nóng lại bất đắc dĩ, "Chúng ta còn có thể đi đâu?"
"Tôi không biết..." Tôn Chính lại lắc đầu, ánh mắt hơi thanh minh một chút, "Giống như thứ gì đó vô hình đang tụ lại trong đầu tôi..."
Lộ Hà nhìn Tôn Chính, dưới ánh đèn tối tăm, mồ hôi lạnh trên mặt hắn như đang phát sáng lên, bỗng nhiên, trong đầu anh đột nhiên nảy lên một suy nghĩ lớn mật. Anh đột nhiên bắt lấy tay Tôn Chính: "Chúng ta quay lại tầng ba đi! Cậu dám đi cùng không không?"
"Tầng ba?!" Tôn Chính cho rằng Lộ Hà cũng đang bị váng đầu, "Tầng ba tòa nhà này?"
Vô số hồi ức khủng bố trên tầng ba lập tức trào trên.
Thật vất vả mới chạy xuống dưới được, thật vất vả mới rời khỏi tầng ba kia... Thứ bò sàn sạt trên mặt đất, thằng bé đầu cầu thang... và phòng giải phẫu hé cửa...
Quay lại tầng ba?! Sao có thể...
"Chính, nhìn không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, cậu còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì với cậu không?"
Tôn Chính dùng sức lắc đầu, không biết đang cự tuyệt ý tưởng quay lại tầng ba, hay là không nhớ rõ lời Lộ Hà nói.
"Lúc chúng ta ở tầng sáu, trước khi nhập huyệt, lúc đó tôi đã nói một câu đùa với cậu." Lộ Hà thần sắc ngưng trọng, gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh băng của Tôn Chính: "Tòa nhà nội khoa đối diện có một căn phòng không nhìn thấy được, chỉ có thể nhìn thấy nó từ tầng ba tòa nhà chính bên này."
Ánh mắt Tôn Chính sáng lên. Hắn mơ hồ nhớ lại những lời này, nhưng bởi vì sự kỳ quặc lúc đầu chỉ Lộ Hà khiến người ta cảm thấy hắn luôn mê sảng hết bài này tới bài khác, hoàn toàn không đáng tin chút nào.
"Cậu nghĩ xem, có phải không? Nghĩ lại đi, tại sao Lưu Tần năm đó lại muốn bọn họ đẩy bệnh nhân cần cấp cứu tới phòng 315A? Có liên hệ gì với cuộc giải phẫu đang tiến hành trên lầu? Tôi có thể khẳng định phòng Đặng Vân nói chính là 315A, mà 315A chắc chắn có liên hệ chặt chẽ với phòng giải phẫu!"
Phòng giải phẫu?
Tay Tôn Chính run nhè nhẹ, trong đầu chợt lóe qua cánh cửa hơi mở của phòng giải phẫu, bóng tối phía sau cửa tựa hồ có thứ gì đó đang chăm chú nhìn, chờ đợi, ao ước...
"Anh hai tôi cũng đuổi theo Lưu Tần vào phòng giải phẫu, cậu ngẫm lại xem, tại sao tầng ba lại cố tình có một phòng giải phẫu (4), tại sao căn phòng này không được cải tạo? Đây không phải là cấu tạo rất kỳ quái sao?"
Tôn Chính chậm rãi nâng tay, chỉ lên trên tầng: "Đúng vậy... vừa rồi nghe thấy tiếng của 'nó', cũng là trên tầng ba."
Ngữ điệu của hắn thập phần thong thả, như đã ngộ ra điều gì đó, lại như đang cố gắng chứng minh điều gì đó. Đây không phải nhắc nhở cuối cùng của Lộ Hiểu Vân? Đây cũng không phải nơi cuối cùng anh ấy biến mất? Phòng giải phẫu (4)?
Lộ Hà bắt lấy tay Tôn Chính, kích động kéo hắn về phía mình: "Chính, cậu nhìn tôi đi, cậu dám quay lại cùng tôi không?"
Tôn Chính giương mắt nhìn thẳng Lộ Hà, trong mắt Lộ Hà mang theo kiên quyết không dung cự tuyệt.
"Cậu tin tôi không?" Lộ Hà chăm chú nhìn Tôn Chính, mặt hai người gần như chạm vào nhau, ngay cả hơi thở dồn dập cũng hòa vào với nhau, "Hai người chúng ta cùng vào, thì cũng trở về cùng nhau, cùng nhau ra ngoài, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta."
Tôn Chính nhìn người trước mắt này, nhìn khuôn mặt anh, một cảm giác kỳ diệu chậm rãi nảy sinh trong lòng.
Hai người từ bạn bè bình thường, đột nhiên trở thành người đồng sinh cộng tử với nhau, bất quá mới chỉ một buổi tối, rõ ràng có quá nhiều chuyện để làm, ví dụ như đơn giản nhất là đi dạo dưới ánh mặt trời hoặc uống trà nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại, những chuyện đơn giản hàng ngày đó lại trở thành những điều xa xỉ xa vời nhất.
Thời gian của hai người chỉ còn lại ngắn ngủi như vậy, có lẽ chỉ đủ để bọn họ chạy từ tầng một lên tầng ba.
Bóng tối đang chuyển động, sương mù bồi hồi không tan trong bệnh viện, tấm màn đen hiện lên từng cái bóng như đang bay nhẹ sau tấm màn sân khấu.
Tôn Chính đột nhiên cảm thấy một sức mạnh kéo lấy mình, không khí giữa hai người đột nhiên bị áp súc rút cạn, hai cái mũi gần như dán vào nhau.
"Tôi thích cậu." Lộ Hà cúi đầu thì thầm với hắn.
Sau đó, không đợi hắn kịp phản ứng, Lộ Hà đã gió cuốn mây tan mà vơ tất cả các đồ trên bàn và đèn pin vào trong túi, tay kia gắt gao kéo Tôn Chính. Sau đó anh đột nhiên mở cửa phòng quan sát, ngược lại dòng chảy mà chạy như bay vào trong bóng tối.
Nếu nó tới, khả năng cao sẽ trực tiếp chạy về phía tôi, dù sao, biến hóa trên người tôi cũng đã rất rõ ràng.
Nếu những thứ khác tới, khả năng cao cũng sẽ hướng về phía tôi.
Cho nên thời điểm mấu chốt nhất, tối thiếu tôi cũng có thể dẫn chúng rời đi, như vậy, Tôn Chính sẽ có cơ hội thoát ra ngoài.
Cho nên, tôi phải chống chọi tới giây phút cuối cùng.
Thời điểm làm một hoạt những hành động này, trong đầu Lộ Hà lặp đi lặp lại những câu nói đó.
Trước khi đi, Tôn Chính nghiêng ngả lảo đảo bắt được máy cassette, nhét nó vào trong ngực. Hắn cảm thấy đại não và trái tim mình điều không thể điều khiển nổi. Trong đầu mơ mơ hồ hồ, tất cả đều là những hình ảnh lung tung rối loạn, trái tim cũng nhảy lên mãnh liệt, phảng phất như bị câu nói vừa rồi của Lộ Hà va chạm.
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Ngay lúc này, âm thanh quen thuộc đột nhiên chui vào lỗ tai hắn.
"Lộ Hà?" Hắn gọi tên người đang kéo tay mình.
Lộ Hà tựa hồ không chú ý thấy dị động phía sau.
Sàn sạt, sàn sạt.
Tất cả tạp niệm trong đầu Tôn Chính lập tức an tĩnh lại, hắn dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Dường như... không chỉ một cái.
Sàn sạt, sàn sạt.
"Lộ Hà?" Hắn vừa quay đầu nhìn, vừa gọi.
Đèn pin đong đưa chiếu sáng một góc mặt đất.
"Gì vậy?" Lộ Hà rốt cuộc nghe thấy giọng hắn, cảnh giác trả lời.
"Không, không có gì." Tôn Chính tắt đèn pin đi, nhắm chặt mắt lại, lấy tốc độ nhanh hơn chạy theo Lộ Hà về phía cầu thang.
Hắn không nói nên lời. Trong bóng tối phía sau ẩn giấu vài khuôn mặt, vài đôi mắt, đang nhìn chằm chằm về phía này.
Thứ gì đó đang trải đầy đất, sàn sạt bò, dọc theo bước chân bọn họ...
Hắn lắc đầu, muốn đuổi hình ảnh kia ra khỏi óc mình, rời xa chúng, trốn, chạy đi, không nhìn thấy cái gì cả.
Lộp cộp, lộp cộp.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp cầu thang.
Tầng hai, cô gái đang cười khanh khách trong phòng xét nghiệm đã đi đâu rồi?
Bóng tối và tiếng hít thở dồn dập, có dấu vết Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương đã đi qua, cũng tràn đầy hồi ức chạy trốn và tìm kiếm manh mối khắp nơi của hai người Tôn Chính và Lộ Hà.
Có lẽ còn rất nhiều người đã giống như bọn họ, làm thú trong chuồng ở đây, chạy qua lại trên cầu thang, hoặc tránh sau cánh cửa nào đó run bần bật.
Nó không ở tầng hai.
Tôn Chính không biết tại sao mình lại chắc chắn như vậy.
Tầng ba.
Hai người vừa đặt chân lên tầng ba, đồng thời xuất phát từ bản năng mà đè thấp tiếng thở, thả chậm bước chân.
Lộ Hà chậm rãi chuyển đèn pin, quan sát một vòng trên mặt đất, sau khi không phát hiện bất luận dấu vết gì, anh mới rón ra rón rén kéo Tôn Chính về phía phòng giải phẫu trong trí nhớ.
Bệnh viện vẫn trước sau như một, trầm mặc, an tĩnh.
Cảm giác yên tĩnh kéo dài này như một cây kim nhọn, đâm sâu vào thần kinh cốt tủy, dần dần lan ra toàn thân. Im lặng không một tiếng động, khi bạn cho rằng kia chỉ là một cơn gió lạnh thoảng qua, thì vô số bàn tay lạnh lẽo vô hình đã nhẹ nhàng vuốt ve làn da đang lộ ra ngoài không khí của bạn.
Ánh sáng đèn pin đã chạm tới cửa phòng giải phẫu. Cánh cửa kia vẫn như trước, hơi hé ra một khe hở, Lộ Hà thử chiếu đèn pin xuyên qua khe cửa đó.
Bóng tối tựa hồ sâu không thấy đáy, trong nháy mắt đã nuốt sống ánh sáng mỏng manh này.
Lộ Hà hít sâu một hơi, anh là người theo thuyết vô thần, nhưng giờ phút này, anh lại làm một dấu chữ thập trước ngực.
"Đi theo tôi."
Anh nắm chặt tay Tôn Chính, chiếu đèn pin dọc trên mặt đất, chậm rãi đi về phía cửa phòng giải phẫu.
Lộ Hiểu Vân đã từng đuổi theo Lưu Tần đi vào căn phòng này.
Sau đó thì sao?
Không ai biết.
Kẽo kẹt.
Lộ Hà đẩy cánh cửa kia ra.
Dựa theo ấn tượng của anh, thì sau cánh cửa sẽ có một đoạn hành lang, cuối hành lang sẽ có phòng khử trùng, sau đó mới là phòng giải phẫu vô khuẩn.
Hắn bước chân vào, Tôn Chính phía sau cũng bước theo.
Kẽo kẹt.
Bởi vì động tác của hai người, cánh cửa lại kẽo kẹt một tiếng.
Hành lang tối tăm âm trầm, vẫn không thấy bất luận dị động gì như trước, ánh sáng đèn pin chiếu lên bức tường nhạt màu bên trong, vách tường kia sạch sẽ, sáng sủa.
Lộ Hà đột nhiên cảm thấy tay Tôn Chính giật giật.
"Sao vậy?" Anh nhẹ giọng dò hỏi.
Tôn Chính không nói gì, bước nhỏ đi theo.
Đi được vài bước, phía trước liền xuất hiện cửa phòng khử trùng.
Lộ Hà thử đẩy cửa phòng khử trùng, cửa mở ra một khe nhỏ. Anh quay đầu lại, ánh mắt kinh hỉ nhìn Tôn Chính, mạnh tay đẩy cửa phòng khử trùng ra.
Lần này, anh không dám ở lại quá lâu, chỉ vội vàng dùng đèn pin quan sát một chút, xác định không có thứ gì kỳ quái liền kéo Tôn Chính tiếp tục đi về phía trước.
"Kỳ quái." Anh lẩm bẩm một câu.
"Sao?"
Ánh sáng đèn pin quét qua bên phải.
"Cửa phòng giải phẫu thế nhưng ở bên phải, không ở chính diện." Lộ Hà nhìn nơi đó như đang suy tư gì.
Tay Tôn Chính lại giật giật.
"Có phải cậu nghĩ tới cái gì hay không?" Lộ Hà lập tức hỏi.
Người kia vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng đi phía sau anh.
Tay Lộ Hà rốt cuộc chạm vào tay nắm cửa của phòng giải phẫu, xúc cảm lạnh lẽo tràn ngập, phảng phất như hơi lạnh bên trong đang xuyên qua cánh cửa nào phát tán ra bên ngoài.
Anh nhét đèn pin vào túi quần, đưa tay kia ra, đẩy cửa phòng giải phẫu, có lẽ do quá cẩn thận và khẩn trương, anh không dám dùng lực quá lớn.
Cửa giật giật, Tôn Chính vươn một tay, cùng với anh, đẩy cánh cửa này ra.
Mùi thuốc sát trùng ập vào mặt, phảng phất như nghênh đón bọn họ chính là một cảnh tượng giải phẫu bận rộn.
Lộ Hà hít sâu một hơi, bí mật ẩn sâu giờ phút này sắp được vạch trần. Anh lấy đèn pin trong túi ra, chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy, ánh sáng đèn pin hơi lắc lư trong phòng phẫu thuật.
"Bên đó!" Tôn Chính đột nhiên kêu một tiếng, vùng khỏi tay Lộ Hà chạy về một hướng nào đó.
Lộ Hà còn chưa kịp phản ứng lại, không nhìn thấy vị trí Tôn Chính trong bóng tối, chỉ có thể hoảng hốt quét đèn pin xung quanh, sốt ruột hỏi: "Cậu nói gì cơ? Bên đó?"
Tôn Chính đứng ở đó, không khí khử trùng lạnh lẽo dán lên khuôn mặt hắn.
"Anh không nhận ra sao?" Hắn mở miệng nói, tựa hồ vì rất lâu chưa uống nước, giọng nói hơi khô khốc.
"Ừm? Cậu ở đâu?" Lộ Hà liền cảm thấy kỳ quái, rõ ràng phòng giải phẫu không lớn, rốt cuộc Tốn Chính đang ở góc nào? Tại sao lại một mình chạy đi?"
"Cấu tạo phòng giải phẫu (4), và phòng cuối hành lang khu nội khoa đối diện là kết cấu đối xứng."
Vào phòng giải phẫu (4), mới là hành lang, cuối hành lang bên phải là một căn phòng, không có cầu thang.
Cấu tạo nguyên bản không có khả năng thực hiện ở tòa nhà chính, lại được tái hiện y như đúc ở phòng giải phẫu (4).
"Anh xem, căn phòng kia!" Tôn Chính lại hô một tiếng.
Một góc căn phòng.
Mơ hồ, đen nhánh.
Lại có bóng người đang ngồi bên cửa sổ, lờ mờ, tựa hồ đang cười với bên này.
Lộ Hà đột nhiên cảm thấy không đúng! Với điều kiện ánh sáng hiện tại và cửa sổ phòng giải phẫu, bọn họ căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài!
"Chính!" Anh khẩn trương cực độ mà hét to một tiếng.
Đèn pin quét một vòng quanh phòng giải phẫu.
Vách tường lam nhạt, bàn điều khiển, đèn mổ...
Bên cửa sổ có một bóng người.
Toàn thân Lộ Hà đều lạnh lẽo, thứ đang bò lên đùi hắn đã sắp lan tràn ra toàn thân.
"Chính....Ai đó?!"
Băng cassette chuyển động trong máy, ngoại trừ tiếng tạp âm rè rè thì không phát ra âm thanh nào khác.
Hai quyển sổ ghi chép và bản đồ đều đang mở ra trên mặt bàn, đèn pin vốn đang chiếu sáng đột nhiên nhanh như chớp mà lăn xuống, rơi trên mặt đất.
Bụp một tiếng, khiến hai người đang mờ mịt bừng tỉnh.
Lộ Hà nhặt cái đèn pin kia lên, nhét vào tay Tôn Chính, thở dài một hơi, nói: "Đây là những manh mối chúng ta có thể tìm được, chúng ta đã cố hết sức."
Tôn Chính mím môi, đáy lòng cũng cảm thấy thê lương.
"Từ câu chuyện này có thể nhận ra, mụ yêu quái mà bọn họ nhắc tới nhất định là Lưu Tần... Sau sự kiện đó, chuyện quỷ nháo trong bệnh viện liền ít đi nhiều... Đây không phải là vấn đề về huyệt đã được giải quyết hay sao?" Ngoài miệng Lộ Hà nói như vậy, nhưng lại không đủ tự tin.
Nếu đã được giải quyết, thì tình huống hiện tại của chúng ta là sao?
Nếu đã được giải quyết, tại sao trong sổ ghi chép lại tiếp tục xuất hiện trường hợp nhập huyệt?
Bệnh nhân... phòng 315A... phòng giải phẫu...
Tôn Chính đỡ trán, ẩn ẩn cảm thấy có thứ gì đó sắp trồi lên mặt nước, nhưng thế nào cũng không bắt lấy được, còn thiếu chút gì đó... còn thiếu manh mối cuối cùng...
"Phòng bệnh không thể nói tên mà cô ta nhắc tới, chính là 315A?" Lộ Hà vẫn đang tự suy đoán, "Chắc chắn là vậy, thế người đàn ông kia là ai? Đặng Vân kia đã biến mất?"
"Nhưng phòng 315A này không tồn tại, y tá trong câu chuyện này đã đi xem, 314 chính là phòng cuối hành lang." Tôn Chính nhắc nhở Lộ Hà.
"Đúng vậy, căn phòng đó không tồn tại." Lộ Hà lặp lại lời này, trong đầu lại hiện lên gì đó, "Nhưng mà..."
Tôn Chính đột nhiên ôm đầu, cảm giác choáng váng này lại tập kích hắn lần nữa, hắn đẩy bàn ra đứng lên.
Lộ Hà bị hành động của hắn dọa sợ: "Sao vậy?"
Trên trán Tôn Chính bắt đầu có mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, tầm mắt hắn cũng bắt đầu mơ hồ, hắn lắc lắc đầu, cắn răng nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây!"
"Rời khỏi đây?" Lộ Hà nhìn xung quanh, vừa nôn nóng lại bất đắc dĩ, "Chúng ta còn có thể đi đâu?"
"Tôi không biết..." Tôn Chính lại lắc đầu, ánh mắt hơi thanh minh một chút, "Giống như thứ gì đó vô hình đang tụ lại trong đầu tôi..."
Lộ Hà nhìn Tôn Chính, dưới ánh đèn tối tăm, mồ hôi lạnh trên mặt hắn như đang phát sáng lên, bỗng nhiên, trong đầu anh đột nhiên nảy lên một suy nghĩ lớn mật. Anh đột nhiên bắt lấy tay Tôn Chính: "Chúng ta quay lại tầng ba đi! Cậu dám đi cùng không không?"
"Tầng ba?!" Tôn Chính cho rằng Lộ Hà cũng đang bị váng đầu, "Tầng ba tòa nhà này?"
Vô số hồi ức khủng bố trên tầng ba lập tức trào trên.
Thật vất vả mới chạy xuống dưới được, thật vất vả mới rời khỏi tầng ba kia... Thứ bò sàn sạt trên mặt đất, thằng bé đầu cầu thang... và phòng giải phẫu hé cửa...
Quay lại tầng ba?! Sao có thể...
"Chính, nhìn không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại, cậu còn nhớ lúc trước tôi đã nói gì với cậu không?"
Tôn Chính dùng sức lắc đầu, không biết đang cự tuyệt ý tưởng quay lại tầng ba, hay là không nhớ rõ lời Lộ Hà nói.
"Lúc chúng ta ở tầng sáu, trước khi nhập huyệt, lúc đó tôi đã nói một câu đùa với cậu." Lộ Hà thần sắc ngưng trọng, gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh băng của Tôn Chính: "Tòa nhà nội khoa đối diện có một căn phòng không nhìn thấy được, chỉ có thể nhìn thấy nó từ tầng ba tòa nhà chính bên này."
Ánh mắt Tôn Chính sáng lên. Hắn mơ hồ nhớ lại những lời này, nhưng bởi vì sự kỳ quặc lúc đầu chỉ Lộ Hà khiến người ta cảm thấy hắn luôn mê sảng hết bài này tới bài khác, hoàn toàn không đáng tin chút nào.
"Cậu nghĩ xem, có phải không? Nghĩ lại đi, tại sao Lưu Tần năm đó lại muốn bọn họ đẩy bệnh nhân cần cấp cứu tới phòng 315A? Có liên hệ gì với cuộc giải phẫu đang tiến hành trên lầu? Tôi có thể khẳng định phòng Đặng Vân nói chính là 315A, mà 315A chắc chắn có liên hệ chặt chẽ với phòng giải phẫu!"
Phòng giải phẫu?
Tay Tôn Chính run nhè nhẹ, trong đầu chợt lóe qua cánh cửa hơi mở của phòng giải phẫu, bóng tối phía sau cửa tựa hồ có thứ gì đó đang chăm chú nhìn, chờ đợi, ao ước...
"Anh hai tôi cũng đuổi theo Lưu Tần vào phòng giải phẫu, cậu ngẫm lại xem, tại sao tầng ba lại cố tình có một phòng giải phẫu (4), tại sao căn phòng này không được cải tạo? Đây không phải là cấu tạo rất kỳ quái sao?"
Tôn Chính chậm rãi nâng tay, chỉ lên trên tầng: "Đúng vậy... vừa rồi nghe thấy tiếng của 'nó', cũng là trên tầng ba."
Ngữ điệu của hắn thập phần thong thả, như đã ngộ ra điều gì đó, lại như đang cố gắng chứng minh điều gì đó. Đây không phải nhắc nhở cuối cùng của Lộ Hiểu Vân? Đây cũng không phải nơi cuối cùng anh ấy biến mất? Phòng giải phẫu (4)?
Lộ Hà bắt lấy tay Tôn Chính, kích động kéo hắn về phía mình: "Chính, cậu nhìn tôi đi, cậu dám quay lại cùng tôi không?"
Tôn Chính giương mắt nhìn thẳng Lộ Hà, trong mắt Lộ Hà mang theo kiên quyết không dung cự tuyệt.
"Cậu tin tôi không?" Lộ Hà chăm chú nhìn Tôn Chính, mặt hai người gần như chạm vào nhau, ngay cả hơi thở dồn dập cũng hòa vào với nhau, "Hai người chúng ta cùng vào, thì cũng trở về cùng nhau, cùng nhau ra ngoài, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta."
Tôn Chính nhìn người trước mắt này, nhìn khuôn mặt anh, một cảm giác kỳ diệu chậm rãi nảy sinh trong lòng.
Hai người từ bạn bè bình thường, đột nhiên trở thành người đồng sinh cộng tử với nhau, bất quá mới chỉ một buổi tối, rõ ràng có quá nhiều chuyện để làm, ví dụ như đơn giản nhất là đi dạo dưới ánh mặt trời hoặc uống trà nói chuyện phiếm, nhưng hiện tại, những chuyện đơn giản hàng ngày đó lại trở thành những điều xa xỉ xa vời nhất.
Thời gian của hai người chỉ còn lại ngắn ngủi như vậy, có lẽ chỉ đủ để bọn họ chạy từ tầng một lên tầng ba.
Bóng tối đang chuyển động, sương mù bồi hồi không tan trong bệnh viện, tấm màn đen hiện lên từng cái bóng như đang bay nhẹ sau tấm màn sân khấu.
Tôn Chính đột nhiên cảm thấy một sức mạnh kéo lấy mình, không khí giữa hai người đột nhiên bị áp súc rút cạn, hai cái mũi gần như dán vào nhau.
"Tôi thích cậu." Lộ Hà cúi đầu thì thầm với hắn.
Sau đó, không đợi hắn kịp phản ứng, Lộ Hà đã gió cuốn mây tan mà vơ tất cả các đồ trên bàn và đèn pin vào trong túi, tay kia gắt gao kéo Tôn Chính. Sau đó anh đột nhiên mở cửa phòng quan sát, ngược lại dòng chảy mà chạy như bay vào trong bóng tối.
Nếu nó tới, khả năng cao sẽ trực tiếp chạy về phía tôi, dù sao, biến hóa trên người tôi cũng đã rất rõ ràng.
Nếu những thứ khác tới, khả năng cao cũng sẽ hướng về phía tôi.
Cho nên thời điểm mấu chốt nhất, tối thiếu tôi cũng có thể dẫn chúng rời đi, như vậy, Tôn Chính sẽ có cơ hội thoát ra ngoài.
Cho nên, tôi phải chống chọi tới giây phút cuối cùng.
Thời điểm làm một hoạt những hành động này, trong đầu Lộ Hà lặp đi lặp lại những câu nói đó.
Trước khi đi, Tôn Chính nghiêng ngả lảo đảo bắt được máy cassette, nhét nó vào trong ngực. Hắn cảm thấy đại não và trái tim mình điều không thể điều khiển nổi. Trong đầu mơ mơ hồ hồ, tất cả đều là những hình ảnh lung tung rối loạn, trái tim cũng nhảy lên mãnh liệt, phảng phất như bị câu nói vừa rồi của Lộ Hà va chạm.
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Ngay lúc này, âm thanh quen thuộc đột nhiên chui vào lỗ tai hắn.
"Lộ Hà?" Hắn gọi tên người đang kéo tay mình.
Lộ Hà tựa hồ không chú ý thấy dị động phía sau.
Sàn sạt, sàn sạt.
Tất cả tạp niệm trong đầu Tôn Chính lập tức an tĩnh lại, hắn dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Dường như... không chỉ một cái.
Sàn sạt, sàn sạt.
"Lộ Hà?" Hắn vừa quay đầu nhìn, vừa gọi.
Đèn pin đong đưa chiếu sáng một góc mặt đất.
"Gì vậy?" Lộ Hà rốt cuộc nghe thấy giọng hắn, cảnh giác trả lời.
"Không, không có gì." Tôn Chính tắt đèn pin đi, nhắm chặt mắt lại, lấy tốc độ nhanh hơn chạy theo Lộ Hà về phía cầu thang.
Hắn không nói nên lời. Trong bóng tối phía sau ẩn giấu vài khuôn mặt, vài đôi mắt, đang nhìn chằm chằm về phía này.
Thứ gì đó đang trải đầy đất, sàn sạt bò, dọc theo bước chân bọn họ...
Hắn lắc đầu, muốn đuổi hình ảnh kia ra khỏi óc mình, rời xa chúng, trốn, chạy đi, không nhìn thấy cái gì cả.
Lộp cộp, lộp cộp.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp cầu thang.
Tầng hai, cô gái đang cười khanh khách trong phòng xét nghiệm đã đi đâu rồi?
Bóng tối và tiếng hít thở dồn dập, có dấu vết Lộ Hiểu Vân và Nghiêm Ương đã đi qua, cũng tràn đầy hồi ức chạy trốn và tìm kiếm manh mối khắp nơi của hai người Tôn Chính và Lộ Hà.
Có lẽ còn rất nhiều người đã giống như bọn họ, làm thú trong chuồng ở đây, chạy qua lại trên cầu thang, hoặc tránh sau cánh cửa nào đó run bần bật.
Nó không ở tầng hai.
Tôn Chính không biết tại sao mình lại chắc chắn như vậy.
Tầng ba.
Hai người vừa đặt chân lên tầng ba, đồng thời xuất phát từ bản năng mà đè thấp tiếng thở, thả chậm bước chân.
Lộ Hà chậm rãi chuyển đèn pin, quan sát một vòng trên mặt đất, sau khi không phát hiện bất luận dấu vết gì, anh mới rón ra rón rén kéo Tôn Chính về phía phòng giải phẫu trong trí nhớ.
Bệnh viện vẫn trước sau như một, trầm mặc, an tĩnh.
Cảm giác yên tĩnh kéo dài này như một cây kim nhọn, đâm sâu vào thần kinh cốt tủy, dần dần lan ra toàn thân. Im lặng không một tiếng động, khi bạn cho rằng kia chỉ là một cơn gió lạnh thoảng qua, thì vô số bàn tay lạnh lẽo vô hình đã nhẹ nhàng vuốt ve làn da đang lộ ra ngoài không khí của bạn.
Ánh sáng đèn pin đã chạm tới cửa phòng giải phẫu. Cánh cửa kia vẫn như trước, hơi hé ra một khe hở, Lộ Hà thử chiếu đèn pin xuyên qua khe cửa đó.
Bóng tối tựa hồ sâu không thấy đáy, trong nháy mắt đã nuốt sống ánh sáng mỏng manh này.
Lộ Hà hít sâu một hơi, anh là người theo thuyết vô thần, nhưng giờ phút này, anh lại làm một dấu chữ thập trước ngực.
"Đi theo tôi."
Anh nắm chặt tay Tôn Chính, chiếu đèn pin dọc trên mặt đất, chậm rãi đi về phía cửa phòng giải phẫu.
Lộ Hiểu Vân đã từng đuổi theo Lưu Tần đi vào căn phòng này.
Sau đó thì sao?
Không ai biết.
Kẽo kẹt.
Lộ Hà đẩy cánh cửa kia ra.
Dựa theo ấn tượng của anh, thì sau cánh cửa sẽ có một đoạn hành lang, cuối hành lang sẽ có phòng khử trùng, sau đó mới là phòng giải phẫu vô khuẩn.
Hắn bước chân vào, Tôn Chính phía sau cũng bước theo.
Kẽo kẹt.
Bởi vì động tác của hai người, cánh cửa lại kẽo kẹt một tiếng.
Hành lang tối tăm âm trầm, vẫn không thấy bất luận dị động gì như trước, ánh sáng đèn pin chiếu lên bức tường nhạt màu bên trong, vách tường kia sạch sẽ, sáng sủa.
Lộ Hà đột nhiên cảm thấy tay Tôn Chính giật giật.
"Sao vậy?" Anh nhẹ giọng dò hỏi.
Tôn Chính không nói gì, bước nhỏ đi theo.
Đi được vài bước, phía trước liền xuất hiện cửa phòng khử trùng.
Lộ Hà thử đẩy cửa phòng khử trùng, cửa mở ra một khe nhỏ. Anh quay đầu lại, ánh mắt kinh hỉ nhìn Tôn Chính, mạnh tay đẩy cửa phòng khử trùng ra.
Lần này, anh không dám ở lại quá lâu, chỉ vội vàng dùng đèn pin quan sát một chút, xác định không có thứ gì kỳ quái liền kéo Tôn Chính tiếp tục đi về phía trước.
"Kỳ quái." Anh lẩm bẩm một câu.
"Sao?"
Ánh sáng đèn pin quét qua bên phải.
"Cửa phòng giải phẫu thế nhưng ở bên phải, không ở chính diện." Lộ Hà nhìn nơi đó như đang suy tư gì.
Tay Tôn Chính lại giật giật.
"Có phải cậu nghĩ tới cái gì hay không?" Lộ Hà lập tức hỏi.
Người kia vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng đi phía sau anh.
Tay Lộ Hà rốt cuộc chạm vào tay nắm cửa của phòng giải phẫu, xúc cảm lạnh lẽo tràn ngập, phảng phất như hơi lạnh bên trong đang xuyên qua cánh cửa nào phát tán ra bên ngoài.
Anh nhét đèn pin vào túi quần, đưa tay kia ra, đẩy cửa phòng giải phẫu, có lẽ do quá cẩn thận và khẩn trương, anh không dám dùng lực quá lớn.
Cửa giật giật, Tôn Chính vươn một tay, cùng với anh, đẩy cánh cửa này ra.
Mùi thuốc sát trùng ập vào mặt, phảng phất như nghênh đón bọn họ chính là một cảnh tượng giải phẫu bận rộn.
Lộ Hà hít sâu một hơi, bí mật ẩn sâu giờ phút này sắp được vạch trần. Anh lấy đèn pin trong túi ra, chỉ là một động tác nho nhỏ như vậy, ánh sáng đèn pin hơi lắc lư trong phòng phẫu thuật.
"Bên đó!" Tôn Chính đột nhiên kêu một tiếng, vùng khỏi tay Lộ Hà chạy về một hướng nào đó.
Lộ Hà còn chưa kịp phản ứng lại, không nhìn thấy vị trí Tôn Chính trong bóng tối, chỉ có thể hoảng hốt quét đèn pin xung quanh, sốt ruột hỏi: "Cậu nói gì cơ? Bên đó?"
Tôn Chính đứng ở đó, không khí khử trùng lạnh lẽo dán lên khuôn mặt hắn.
"Anh không nhận ra sao?" Hắn mở miệng nói, tựa hồ vì rất lâu chưa uống nước, giọng nói hơi khô khốc.
"Ừm? Cậu ở đâu?" Lộ Hà liền cảm thấy kỳ quái, rõ ràng phòng giải phẫu không lớn, rốt cuộc Tốn Chính đang ở góc nào? Tại sao lại một mình chạy đi?"
"Cấu tạo phòng giải phẫu (4), và phòng cuối hành lang khu nội khoa đối diện là kết cấu đối xứng."
Vào phòng giải phẫu (4), mới là hành lang, cuối hành lang bên phải là một căn phòng, không có cầu thang.
Cấu tạo nguyên bản không có khả năng thực hiện ở tòa nhà chính, lại được tái hiện y như đúc ở phòng giải phẫu (4).
"Anh xem, căn phòng kia!" Tôn Chính lại hô một tiếng.
Một góc căn phòng.
Mơ hồ, đen nhánh.
Lại có bóng người đang ngồi bên cửa sổ, lờ mờ, tựa hồ đang cười với bên này.
Lộ Hà đột nhiên cảm thấy không đúng! Với điều kiện ánh sáng hiện tại và cửa sổ phòng giải phẫu, bọn họ căn bản không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì bên ngoài!
"Chính!" Anh khẩn trương cực độ mà hét to một tiếng.
Đèn pin quét một vòng quanh phòng giải phẫu.
Vách tường lam nhạt, bàn điều khiển, đèn mổ...
Bên cửa sổ có một bóng người.
Toàn thân Lộ Hà đều lạnh lẽo, thứ đang bò lên đùi hắn đã sắp lan tràn ra toàn thân.
"Chính....Ai đó?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất