Chuyện Lạ Ở Bệnh Viện Hiệp Tế Đồng Hoa Trung
Chương 42
Giờ thứ mười ba – phòng giải phẫu tầng ba (4)
Lần đầu tiên hắn bước vào hành lang dày đặc sương đen này, hắn đã thấy một cánh cửa cổ xưa cũ nát.
Lần thứ hai hắn tới hành lang không một bóng người này, tay hắn chạm vào tay nắm cửa kia.
Lần thứ ba, hắn sẽ làm gì?
Hắn sẽ chậm rãi áp sát căn phòng này.
Tim Tôn Chính vẫn đang thình thịch nhảy lên, mang theo một cảm giác khẩn trương khó nói.
Hắn dùng đèn pin quét một vòng xung quanh hành lang quen thuộc lại xa lạ này. Một khắc khi tiến vào phòng giải phẫu kia, hắn liền có dự cảm mơ hồ... mình sẽ một lần nữa đi vào cái hành lang này.
Mà ấm áp thuộc về một người khác trên tay hắn vẫn còn vương lại.
"...Lộ Hà..." Hắn lẩm nhẩm một câu, nắm chặt tay.
Hành lang yên tĩnh không có một tia âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở của chính hắn cũng mỏng manh đến mức khó mà nghe thấy được. Sương đen thâm trầm, tựa hồ ánh sáng đèn pin cũng không thể xuyên thấu toàn bộ hành lang, soi rọi khuôn mặt hoàn chỉnh của nó.
Tựa như một không gian tuyệt đối, một lĩnh vực tuyệt đối.
Lĩnh vực của riêng mình hắn.
Hắn nỗ lực quan sát khoảng không gian đèn pin đang chiếu lên. Cánh cửa trong trí nhớ hắn cách nơi này không xa, đi dọc theo tường, đi vài bước chậm rãi là tới.
Sau lưng là cái gì?!
Trong đầu hắn đột nhiên toát ra ý niệm như vậy. Hắn chưa từng xoay người qua nhìn chỗ khác. Đây là hành lang nào? Có lẽ chỉ cần quay đầu nhìn một cái, là hắn có thể biết được.
Chân trái hắn giật giật về bên phải, phát ra động tĩnh rất nhỏ. Âm thanh này khiến chính bản thân hắn cũng bị dọa. Hắn ngừng một chút, rồi lấy hết can đảm, xoay người sang chỗ khác.
Phía sau cũng là một mảnh đen nhánh, giống hố đen sâu không thấy đáy, ngay cả bóng ma cũng không thể tồn tại được trong đó. Mà bản thân mình đang đứng cạnh hố đen này, chỉ cần đi quá một bước là hắn sẽ bị rơi xuống, cuối cùng mãi mãi không bắt được dù chỉ một giọt ánh sáng.
Hắn chỉ cần kiểm tra một chút. Chỉ cần một chút.
Hắn thật cẩn thận mà đi một bước, đèn pin chiếu sang bên cạnh, thăm dò mặt tường.
Chậm rãi, cuối cùng ánh đèn cũng chạm tới một thứ có màu khác với bức tường, cửa.
Tôn Chính nuốt nuốt nước miếng, ánh sáng đèn pin di động về phía trước, trên mặt cửa cũ rớt bong tróc sơn có một hàng chữ: Nội khoa 314.
Quả nhiên!
Đây quả nhiên chính là khu nội khoa đối diện chỗ Lộ Hà đang đứng.
Qua phòng 314 này, chính là cánh cửa hắn đã một lần thấy qua, phòng 315A.
Hắn không biết tại sao mình lại tới được hành lang này, không biết tại sao mình lại bị đưa tới đây, cũng không biết phòng 315A có thứ gì đang chờ hắn.
Trong đầu chỉ mơ hồ hiện lên khuôn mặt vừa cười với hắn.
Khuôn mặt đó dường như rất quen thuộc...
Tôn Chính suy nghĩ hỗn loạn, hữu kinh vô hiểm mà mò dọc theo vách tường, rốt cuộc cũng mò tới khung cửa bằng gỗ.
Đèn pin chiếu sáng trên cửa, những vết màu đỏ rắc lên mặt cửa như những vết máu đã qua xử lý, khiến người miên man bất định. Tựa hồ bản thân cánh cửa này đang đeo trên lưng không khí nặng nề và tối tăm, lại tựa hồ như đang chiết xạ sự giãy giụa và phản kháng... Giống như tình huống hiện tại của bọn họ.
Càng nghĩ càng tò mò, rốt cuộc Tôn Chính cũng không nhịn nổi mà vặn tay nắm cửa kiểu cũ kia.
Cạch.
Tiếng động vang lên, nhưng cửa lại không mở.
Có phải do quá cũ hay không?
Hắn nghĩ như vậy, liền vừa vặn cửa, vừa dùng thân thể đẩy.
Cạch.
Cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Quả nhiên là bị khóa...
Hắn thất vọng nhìn cánh cửa, lại không có biện pháp nào.
Nhìn kỹ, còn sẽ phát hiện xung quanh khung cửa có vòng những sợi tơ đỏ. Hắn nghĩ đến Lộ Hiểu Vân trong băng cassette đã vòng một thứ tương tự lên cửa phòng khám ngoại khoa tầng ba... Lộ Hà và bản thân mình đều không quan sát kỹ, nhưng chẳng lẽ thứ này lại có điều gì huyền bí?
Lộ Hiểu Vân? Lộ Hiểu Vân có nhắc tới cánh cửa này hay không?
Không...
Nhưng Lưu Tần tất nhiên sẽ biết cách mở cánh cửa này, Lục Hưởng nhất định cũng biết, tại sao bọn họ lại đưa bệnh nhân tới một căn phòng như vậy? Lục Hưởng... Lưu Tần...
Đúng rồi!
Cuối băng cassette Lộ Hiểu Vân đã nói cái gì?
"Anh ném cái gì cho tôi vậy?!"
"Xà cừ, tìm được trên người Lưu Tần, rất đáng giá. Cậu ra khỏi bệnh viện, bán nó lấy tiền đi. Coi như là bồi thường cho cậu."
Xà cừ? Xà cừ trên người Lưu Tần?
Tôn Chính luống cuống tay chân mà kẹp đèn pin dưới cánh tay, lấy từ trong ngực ra chiếc chìa khóa xà cừ kia. Chìa khóa được nhiệt độ cơ thể ủ ấm, mặt ngoài lộ ra ánh sáng oánh nhuận.
Bởi vì bọn họ căn bản không tính tới công năng của chìa khóa, mà chỉ luôn sử dụng nó như vật trừ tà, nhưng...
Tôn Chính đưa chìa khóa sát vào ổ khóa rỉ sét loang lổ, liệu đây có phải nơi chiếc chìa khóa này thuộc về hay không?
Cạch.
Chìa khóa gian nan lắm mới cắm vào ổ được, nhưng lại phù hợp tới hoàn mỹ vô khuyết.
Quả nhiên! Tôn Chính lập tức mừng như điên trong lòng.
Hắn chống cửa, vừa dùng sức đẩy, vừa vặn chìa khóa.
Cạch.
Cửa phát ra một tiếng vang trầm thấp, hé ra một khe hở nhỏ.
Không khí lạnh lẽo ẩm ướt mang theo mùi hôi lập tức không chờ đợi nổi mà tràn qua khe cửa.
Tôn Chính đang định tiến thêm một bước mà đẩy cửa tiến vào thì một thứ tương tự như tờ giấy lại bay ra từ khe cửa, rơi xuống cạnh chân hắn.
Dường như... là một tấm ảnh.
Tôn Chính nhíu mày, cúi người xuống nhặt lên.
Là một tấm ảnh chụp hơi ố vàng. Trên ảnh chụp là khuôn mặt một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mặt trời dừng trên khóe miệng đang cười của hắn, lộ ra một cái răng nanh. Đôi mắt hắn cười híp lại như sợi chỉ, màu da khỏe mạnh đối lập với áo blouse trắng. Kiến trúc phông nền phía sau thập phần quen thuộc, trên cửa có một hàng chữ: Bệnh viện Đồng Hoa.
Đây là một bác sĩ của Đồng Hoa?
Tôn Chính nhìn gương mặt này, loáng thoáng cảm thấy rất giống mộ người.
Một người hắn chưa bao giờ gặp, nhưng đã quen biết.
Hắn lật mặt sau ảnh chụp, trên đó viết mấy chữ.
Nghiêm Ương, tháng 4 năm 2001, Đồng Hoa.
.
Lộ Hà nhìn chằm chằm bóng đen kia, bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Bóng đen này, bất luận là ai, đều có mấu chốt tương quan chặt chẽ với Tôn Chính. Anh cẩn thận bước một bước tới gần bóng đen. Không biết bóng đen kia có cảm nhận được sự tồn tại của anh hay không, cũng bắt đầu chậm rãi di động dọc theo vách tường phòng giải phẫu.
Lộ Hà lặng lẽ bật đèn pin, nghiêng nghiêng chiếu lên một khoảng đất nhỏ. Ánh đèn này cũng đủ để anh nhìn được động tác của bóng đen, lại không kinh động tới nó.
"Chính?" Lộ Hà một lần nữa thử gọi.
Không có hồi âm.
Đầu anh trong trạng thái khẩn trương cực độ bắt đầu vận chuyển cao tốc. Bóng đen này không phải Tôn Chính? Nhưng tại sao Tôn Chính có thể biến mất một cách không thể hiểu nổi ngay trước mặt anh?
Bóng đen mơ mơ hồ hồ, không phát ra âm thanh nào mà ngồi bên cửa sổ, hiện tại lại di động giống như đang bay. Lộ Hà nhắm mắt đi theo nó, đồng thời cố gắng nhớ lại mỗi một chi tiết về bóng đen kia.
.
Tôn Chính nhận ra phòng giải phẫu (4) này và hành lang hắn đã từng đi qua có kết cấu đối xứng nhau. Đúng như hắn sở liệu, phòng giải phẫu này cũng là nơi duy nhất có thể nhìn thấy căn phòng thần bí đối diện.
.
Tuy rằng suy nghĩ này cực kỳ vớ vẩn, nhưng khả năng cao nhất chính là... Tôn Chính vừa từ đây, trong nháy mắt mà di động tới hành lang đối diện.
Nghĩ tới đây, anh lại càng đề phòng hơn.
Hành lang kia, chỉ có thể càng nguy hiểm hơn nơi này.
Vậy bóng đen trước mắt là sao?
Anh nhớ tới tình huống dưới phòng quan sát tầng một. Trước khi 'Nó' xuất hiện, ngoài phòng quan sát đã xảy ra hai hiện tượng kỳ quái.
Bóng đen lướt qua cửa kính, và cửa phòng cấp cứu tự mở.
Chẳng lẽ bóng đen này chính là một với bóng đen đã xuất hiện ở tầng một, theo chân họ đi tới phòng giải phẫu (4)?
Nhưng thứ trước mắt này, rốt cuộc là quái vật gì?
Không phải thứ bò sàn sạt sàn sạt trên mặt đất lúc trước, cũng không giống những thứ anh từng nhìn thấy từ khi nhập huyệt... không đúng...
Lộ Hà nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn bản thân mình.
Không phải chúng nó đang thay đổi... mà là bản thân mình đang thay đổi, cho nên mới có thể nhìn thấy, mới có thể đến gần chúng nó hơn.
"Các cậu đã tìm nó thật lâu phải không?"
Cái gì?!
Lộ Hà bị cả kinh vì âm thanh bất thình lình vang lên, khiến anh thiếu chút nữa đã đánh rơi đèn pin xuống đất. Anh căng thẳng thần kinh, nhìn khắp nơi xung quanh, lại không tìm thấy nơi phát ra âm thanh này.
Từ từ.
Âm thanh này... dường như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Giọng nữ khô khốc nhạt nhẽo như cây thân gỗ.
"Rất nhanh, cậu có thể nhìn thấy nó... cậu có sợ không? Hối hận cũng không còn kịp rồi. Đi theo tôi, đến đây rồi, cậu, tôi đều ở trong huyệt."
Lưu Tần?!
Lộ Hà bị cái tên nhảy ra trong suy nghĩ này dọa sợ ngây người. Đây là giọng Lưu Tần.
Tại sao lại có giọng bà ta?
Không nghĩ ra bất luận khả năng nào... Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên bóng đen đang dựa vào vách tường.
Chẳng lẽ bóng đen kia đang mở miệng nói chuyện?
Lưu Tần đang nói chuyện với mình?
Đại não Lộ Hà không theo kịp biến chuyển của thế cục.
"Dám phá hỏng chuyện của tôi, các cậu có thể sao? Tôi vẫn còn biện pháp..." Âm thanh kia đột nhiên dừng, rồi lại vang lên chói tai, "Cậu biết? Cậu biết còn đuổi theo vào? Cậu biết cái gì?!"
Là đang hỏi tôi sao? Tôi có nói cái gì đâu?
Lộ Hà hoang mang rối loạn.
Tiếng nói chuyện khiến cảm giác nguy hiểm trong không khí lạnh băng giảm bớt rất nhiều, lại khiến anh càng thêm luống cuống tay chân.
Không đúng.
Kinh nghiệm trước đó khiến anh lập tức phản ứng lại.
Tình huống này.... Giống tình huống một câu chuyện trong sổ ghi chép.
Tựa như câu chuyện về con mèo kia, bản thân mình chưa nói câu nào, nhưng giọng Lưu Tần lại liên tục vang lên như đang nói chuyện với người nào đó. Bà ta không nói chuyện với mình! Bà ta đã sớm nhập huyệt, làm sao còn có thể nói chuyện với mình? Vậy bà ta đang nói chuyện với ai?
Bỗng nhiên những manh mối vụn vặt nhận được từ phòng quan sát cho tới bây giờ, giống như mắt xích bắt đầu móc nối với nhau, cạch một tiếng mà ráp lại thành một vòng.
Nếu bóng đen này là Lưu Tần, ban đầu bà ta xuất hiện ở cạnh phòng quan sát, sau đó lại nghe thấy tiếng phòng cấp cứu bị mở ra, không lâu sau cũng nghe thấy tiếng phòng phẫu thuật mở... "Nó" tới. Tôn Chính và mình đi lên tầng ba, trong phòng phẫu thuật lại xuất hiện bóng đen... đang đối thoại với ai đó.
Đây là tái hiện những chuyện đã xảy ra vào ngày băng cassette được ghi âm.
Lưu Tần nhập huyệt bị đuổi theo vào phòng phẫu thuật chưa bao giờ thoát được.
Bà ta gặp Lộ Hiểu Vân trong phòng phẫu thuật.
Hiện tại mình đang đứng trên vị trí năm đó của Lộ Hiểu Vân, nghe cuộc đối thoại năm đó của Lưu Tần và Lộ Hiểu Vân?
Giờ phút này, một tâm tình kích động xưa nay chưa từng có đang tràn ngập lòng Lộ Hà. Giờ phút này anh chính là Lộ Hiểu Vân, đang trình diễn lại hết thảy những chuyện phát sinh năm đó.
Ai là "nó"? Chuyện Lộ Hiểu Vân là sao? Hết thảy mọi chuyện sẽ được giải đáp!
Lần đầu tiên hắn bước vào hành lang dày đặc sương đen này, hắn đã thấy một cánh cửa cổ xưa cũ nát.
Lần thứ hai hắn tới hành lang không một bóng người này, tay hắn chạm vào tay nắm cửa kia.
Lần thứ ba, hắn sẽ làm gì?
Hắn sẽ chậm rãi áp sát căn phòng này.
Tim Tôn Chính vẫn đang thình thịch nhảy lên, mang theo một cảm giác khẩn trương khó nói.
Hắn dùng đèn pin quét một vòng xung quanh hành lang quen thuộc lại xa lạ này. Một khắc khi tiến vào phòng giải phẫu kia, hắn liền có dự cảm mơ hồ... mình sẽ một lần nữa đi vào cái hành lang này.
Mà ấm áp thuộc về một người khác trên tay hắn vẫn còn vương lại.
"...Lộ Hà..." Hắn lẩm nhẩm một câu, nắm chặt tay.
Hành lang yên tĩnh không có một tia âm thanh nào, ngay cả tiếng hít thở của chính hắn cũng mỏng manh đến mức khó mà nghe thấy được. Sương đen thâm trầm, tựa hồ ánh sáng đèn pin cũng không thể xuyên thấu toàn bộ hành lang, soi rọi khuôn mặt hoàn chỉnh của nó.
Tựa như một không gian tuyệt đối, một lĩnh vực tuyệt đối.
Lĩnh vực của riêng mình hắn.
Hắn nỗ lực quan sát khoảng không gian đèn pin đang chiếu lên. Cánh cửa trong trí nhớ hắn cách nơi này không xa, đi dọc theo tường, đi vài bước chậm rãi là tới.
Sau lưng là cái gì?!
Trong đầu hắn đột nhiên toát ra ý niệm như vậy. Hắn chưa từng xoay người qua nhìn chỗ khác. Đây là hành lang nào? Có lẽ chỉ cần quay đầu nhìn một cái, là hắn có thể biết được.
Chân trái hắn giật giật về bên phải, phát ra động tĩnh rất nhỏ. Âm thanh này khiến chính bản thân hắn cũng bị dọa. Hắn ngừng một chút, rồi lấy hết can đảm, xoay người sang chỗ khác.
Phía sau cũng là một mảnh đen nhánh, giống hố đen sâu không thấy đáy, ngay cả bóng ma cũng không thể tồn tại được trong đó. Mà bản thân mình đang đứng cạnh hố đen này, chỉ cần đi quá một bước là hắn sẽ bị rơi xuống, cuối cùng mãi mãi không bắt được dù chỉ một giọt ánh sáng.
Hắn chỉ cần kiểm tra một chút. Chỉ cần một chút.
Hắn thật cẩn thận mà đi một bước, đèn pin chiếu sang bên cạnh, thăm dò mặt tường.
Chậm rãi, cuối cùng ánh đèn cũng chạm tới một thứ có màu khác với bức tường, cửa.
Tôn Chính nuốt nuốt nước miếng, ánh sáng đèn pin di động về phía trước, trên mặt cửa cũ rớt bong tróc sơn có một hàng chữ: Nội khoa 314.
Quả nhiên!
Đây quả nhiên chính là khu nội khoa đối diện chỗ Lộ Hà đang đứng.
Qua phòng 314 này, chính là cánh cửa hắn đã một lần thấy qua, phòng 315A.
Hắn không biết tại sao mình lại tới được hành lang này, không biết tại sao mình lại bị đưa tới đây, cũng không biết phòng 315A có thứ gì đang chờ hắn.
Trong đầu chỉ mơ hồ hiện lên khuôn mặt vừa cười với hắn.
Khuôn mặt đó dường như rất quen thuộc...
Tôn Chính suy nghĩ hỗn loạn, hữu kinh vô hiểm mà mò dọc theo vách tường, rốt cuộc cũng mò tới khung cửa bằng gỗ.
Đèn pin chiếu sáng trên cửa, những vết màu đỏ rắc lên mặt cửa như những vết máu đã qua xử lý, khiến người miên man bất định. Tựa hồ bản thân cánh cửa này đang đeo trên lưng không khí nặng nề và tối tăm, lại tựa hồ như đang chiết xạ sự giãy giụa và phản kháng... Giống như tình huống hiện tại của bọn họ.
Càng nghĩ càng tò mò, rốt cuộc Tôn Chính cũng không nhịn nổi mà vặn tay nắm cửa kiểu cũ kia.
Cạch.
Tiếng động vang lên, nhưng cửa lại không mở.
Có phải do quá cũ hay không?
Hắn nghĩ như vậy, liền vừa vặn cửa, vừa dùng thân thể đẩy.
Cạch.
Cánh cửa vẫn không nhúc nhích.
Quả nhiên là bị khóa...
Hắn thất vọng nhìn cánh cửa, lại không có biện pháp nào.
Nhìn kỹ, còn sẽ phát hiện xung quanh khung cửa có vòng những sợi tơ đỏ. Hắn nghĩ đến Lộ Hiểu Vân trong băng cassette đã vòng một thứ tương tự lên cửa phòng khám ngoại khoa tầng ba... Lộ Hà và bản thân mình đều không quan sát kỹ, nhưng chẳng lẽ thứ này lại có điều gì huyền bí?
Lộ Hiểu Vân? Lộ Hiểu Vân có nhắc tới cánh cửa này hay không?
Không...
Nhưng Lưu Tần tất nhiên sẽ biết cách mở cánh cửa này, Lục Hưởng nhất định cũng biết, tại sao bọn họ lại đưa bệnh nhân tới một căn phòng như vậy? Lục Hưởng... Lưu Tần...
Đúng rồi!
Cuối băng cassette Lộ Hiểu Vân đã nói cái gì?
"Anh ném cái gì cho tôi vậy?!"
"Xà cừ, tìm được trên người Lưu Tần, rất đáng giá. Cậu ra khỏi bệnh viện, bán nó lấy tiền đi. Coi như là bồi thường cho cậu."
Xà cừ? Xà cừ trên người Lưu Tần?
Tôn Chính luống cuống tay chân mà kẹp đèn pin dưới cánh tay, lấy từ trong ngực ra chiếc chìa khóa xà cừ kia. Chìa khóa được nhiệt độ cơ thể ủ ấm, mặt ngoài lộ ra ánh sáng oánh nhuận.
Bởi vì bọn họ căn bản không tính tới công năng của chìa khóa, mà chỉ luôn sử dụng nó như vật trừ tà, nhưng...
Tôn Chính đưa chìa khóa sát vào ổ khóa rỉ sét loang lổ, liệu đây có phải nơi chiếc chìa khóa này thuộc về hay không?
Cạch.
Chìa khóa gian nan lắm mới cắm vào ổ được, nhưng lại phù hợp tới hoàn mỹ vô khuyết.
Quả nhiên! Tôn Chính lập tức mừng như điên trong lòng.
Hắn chống cửa, vừa dùng sức đẩy, vừa vặn chìa khóa.
Cạch.
Cửa phát ra một tiếng vang trầm thấp, hé ra một khe hở nhỏ.
Không khí lạnh lẽo ẩm ướt mang theo mùi hôi lập tức không chờ đợi nổi mà tràn qua khe cửa.
Tôn Chính đang định tiến thêm một bước mà đẩy cửa tiến vào thì một thứ tương tự như tờ giấy lại bay ra từ khe cửa, rơi xuống cạnh chân hắn.
Dường như... là một tấm ảnh.
Tôn Chính nhíu mày, cúi người xuống nhặt lên.
Là một tấm ảnh chụp hơi ố vàng. Trên ảnh chụp là khuôn mặt một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mặt trời dừng trên khóe miệng đang cười của hắn, lộ ra một cái răng nanh. Đôi mắt hắn cười híp lại như sợi chỉ, màu da khỏe mạnh đối lập với áo blouse trắng. Kiến trúc phông nền phía sau thập phần quen thuộc, trên cửa có một hàng chữ: Bệnh viện Đồng Hoa.
Đây là một bác sĩ của Đồng Hoa?
Tôn Chính nhìn gương mặt này, loáng thoáng cảm thấy rất giống mộ người.
Một người hắn chưa bao giờ gặp, nhưng đã quen biết.
Hắn lật mặt sau ảnh chụp, trên đó viết mấy chữ.
Nghiêm Ương, tháng 4 năm 2001, Đồng Hoa.
.
Lộ Hà nhìn chằm chằm bóng đen kia, bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Bóng đen này, bất luận là ai, đều có mấu chốt tương quan chặt chẽ với Tôn Chính. Anh cẩn thận bước một bước tới gần bóng đen. Không biết bóng đen kia có cảm nhận được sự tồn tại của anh hay không, cũng bắt đầu chậm rãi di động dọc theo vách tường phòng giải phẫu.
Lộ Hà lặng lẽ bật đèn pin, nghiêng nghiêng chiếu lên một khoảng đất nhỏ. Ánh đèn này cũng đủ để anh nhìn được động tác của bóng đen, lại không kinh động tới nó.
"Chính?" Lộ Hà một lần nữa thử gọi.
Không có hồi âm.
Đầu anh trong trạng thái khẩn trương cực độ bắt đầu vận chuyển cao tốc. Bóng đen này không phải Tôn Chính? Nhưng tại sao Tôn Chính có thể biến mất một cách không thể hiểu nổi ngay trước mặt anh?
Bóng đen mơ mơ hồ hồ, không phát ra âm thanh nào mà ngồi bên cửa sổ, hiện tại lại di động giống như đang bay. Lộ Hà nhắm mắt đi theo nó, đồng thời cố gắng nhớ lại mỗi một chi tiết về bóng đen kia.
.
Tôn Chính nhận ra phòng giải phẫu (4) này và hành lang hắn đã từng đi qua có kết cấu đối xứng nhau. Đúng như hắn sở liệu, phòng giải phẫu này cũng là nơi duy nhất có thể nhìn thấy căn phòng thần bí đối diện.
.
Tuy rằng suy nghĩ này cực kỳ vớ vẩn, nhưng khả năng cao nhất chính là... Tôn Chính vừa từ đây, trong nháy mắt mà di động tới hành lang đối diện.
Nghĩ tới đây, anh lại càng đề phòng hơn.
Hành lang kia, chỉ có thể càng nguy hiểm hơn nơi này.
Vậy bóng đen trước mắt là sao?
Anh nhớ tới tình huống dưới phòng quan sát tầng một. Trước khi 'Nó' xuất hiện, ngoài phòng quan sát đã xảy ra hai hiện tượng kỳ quái.
Bóng đen lướt qua cửa kính, và cửa phòng cấp cứu tự mở.
Chẳng lẽ bóng đen này chính là một với bóng đen đã xuất hiện ở tầng một, theo chân họ đi tới phòng giải phẫu (4)?
Nhưng thứ trước mắt này, rốt cuộc là quái vật gì?
Không phải thứ bò sàn sạt sàn sạt trên mặt đất lúc trước, cũng không giống những thứ anh từng nhìn thấy từ khi nhập huyệt... không đúng...
Lộ Hà nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn bản thân mình.
Không phải chúng nó đang thay đổi... mà là bản thân mình đang thay đổi, cho nên mới có thể nhìn thấy, mới có thể đến gần chúng nó hơn.
"Các cậu đã tìm nó thật lâu phải không?"
Cái gì?!
Lộ Hà bị cả kinh vì âm thanh bất thình lình vang lên, khiến anh thiếu chút nữa đã đánh rơi đèn pin xuống đất. Anh căng thẳng thần kinh, nhìn khắp nơi xung quanh, lại không tìm thấy nơi phát ra âm thanh này.
Từ từ.
Âm thanh này... dường như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Giọng nữ khô khốc nhạt nhẽo như cây thân gỗ.
"Rất nhanh, cậu có thể nhìn thấy nó... cậu có sợ không? Hối hận cũng không còn kịp rồi. Đi theo tôi, đến đây rồi, cậu, tôi đều ở trong huyệt."
Lưu Tần?!
Lộ Hà bị cái tên nhảy ra trong suy nghĩ này dọa sợ ngây người. Đây là giọng Lưu Tần.
Tại sao lại có giọng bà ta?
Không nghĩ ra bất luận khả năng nào... Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên bóng đen đang dựa vào vách tường.
Chẳng lẽ bóng đen kia đang mở miệng nói chuyện?
Lưu Tần đang nói chuyện với mình?
Đại não Lộ Hà không theo kịp biến chuyển của thế cục.
"Dám phá hỏng chuyện của tôi, các cậu có thể sao? Tôi vẫn còn biện pháp..." Âm thanh kia đột nhiên dừng, rồi lại vang lên chói tai, "Cậu biết? Cậu biết còn đuổi theo vào? Cậu biết cái gì?!"
Là đang hỏi tôi sao? Tôi có nói cái gì đâu?
Lộ Hà hoang mang rối loạn.
Tiếng nói chuyện khiến cảm giác nguy hiểm trong không khí lạnh băng giảm bớt rất nhiều, lại khiến anh càng thêm luống cuống tay chân.
Không đúng.
Kinh nghiệm trước đó khiến anh lập tức phản ứng lại.
Tình huống này.... Giống tình huống một câu chuyện trong sổ ghi chép.
Tựa như câu chuyện về con mèo kia, bản thân mình chưa nói câu nào, nhưng giọng Lưu Tần lại liên tục vang lên như đang nói chuyện với người nào đó. Bà ta không nói chuyện với mình! Bà ta đã sớm nhập huyệt, làm sao còn có thể nói chuyện với mình? Vậy bà ta đang nói chuyện với ai?
Bỗng nhiên những manh mối vụn vặt nhận được từ phòng quan sát cho tới bây giờ, giống như mắt xích bắt đầu móc nối với nhau, cạch một tiếng mà ráp lại thành một vòng.
Nếu bóng đen này là Lưu Tần, ban đầu bà ta xuất hiện ở cạnh phòng quan sát, sau đó lại nghe thấy tiếng phòng cấp cứu bị mở ra, không lâu sau cũng nghe thấy tiếng phòng phẫu thuật mở... "Nó" tới. Tôn Chính và mình đi lên tầng ba, trong phòng phẫu thuật lại xuất hiện bóng đen... đang đối thoại với ai đó.
Đây là tái hiện những chuyện đã xảy ra vào ngày băng cassette được ghi âm.
Lưu Tần nhập huyệt bị đuổi theo vào phòng phẫu thuật chưa bao giờ thoát được.
Bà ta gặp Lộ Hiểu Vân trong phòng phẫu thuật.
Hiện tại mình đang đứng trên vị trí năm đó của Lộ Hiểu Vân, nghe cuộc đối thoại năm đó của Lưu Tần và Lộ Hiểu Vân?
Giờ phút này, một tâm tình kích động xưa nay chưa từng có đang tràn ngập lòng Lộ Hà. Giờ phút này anh chính là Lộ Hiểu Vân, đang trình diễn lại hết thảy những chuyện phát sinh năm đó.
Ai là "nó"? Chuyện Lộ Hiểu Vân là sao? Hết thảy mọi chuyện sẽ được giải đáp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất