Chương 16
Namjoon nghe danh Min Yoongi đã lâu, thầm nghĩ, có thể khiến thằng em đẹp trai của mình say mê đến mức hồn bay phách lạc như thế, không biết là thiên sứ hạ phàm từ chốn nào. Đến hôm nay, cuối cùng cũng được tận mắt chiêm ngưỡng.
Không ngờ, trông rõ bình thường.
Namjoon nhìn chằm chằm Yoongi hồi lâu, vuốt cằm trầm ngâm, ngoại trừ trắng ra thì cũng chẳng khác gì mình lắm.
Trong khi đó bên kia, Taehyung đã bắt đầu khen lấy khen để người nhà mình, "Hyung nhìn coi, thầy Min nhà mình rõ đẹp trai, so với cánh đàn ông cũng phải bảy tám điểm ấy nhỉ."
Namjon sửa sang lại đầu tóc mình, "Hyung thì mấy điểm?"
Taehyung chần chừ mở miệng: ".... Chắc là bốn năm điểm gì đấy?" Sau đó vội vàng an ủi hắn, "Nhưng con người bên trong hyung thì phải chấm chín phẩy năm luôn. Em mà là phụ nữ thì chắc chắn sẽ yêu anh đến chết đi sống lại."
"Thôi thôi, cút giùm đi cái thằng vô ơn bội nghĩa này." Namjoon tỏ vẻ cực kỳ khinh thường trước câu an ủi vô cùng qua loa lấy lệ của cậu.
Vốn là Taehyung đang thảo luận với Namjoon ở quán cà phê gần nhà về đoạn cuối của cái bản thảo đang khó nhai này xem viết thế nào, bỗng dưng nhìn thấy Yoongi đi ngang qua cửa tiệm. Taehyung theo phản xạ nhảy bổ xuống ghế, chạy ra ngoài gọi anh vào. Yoongi đến khi bị Taehyung kéo đến trước mặt Namjoon mới hoàn hồn, hỏi cậu: "Bảo anh vào làm gì?"
Ờ ha... Đúng vậy, anh vào cũng có làm gì đâu.
Taehyung gãi đầu một cái, bắt đầu màn giới thiệu không đầu không đuôi: "Đây là Namjoon hyung, biên tập của em. Namjoon hyung, đây là thầy Min."
Hai người cũng không có nhu cầu muốn biết về người kia lắm, nhưng cũng lịch sự bắt tay nhau cái, nói cái gì mà nghe danh đã lâu ngưỡng mộ đã lâu rồi.
Đến khi cà phê của Yoongi được mang tới, hai người kia liền đổi đề tài, bắt đầu nói chuyện về công việc. Yoongi không chen vào được câu nào, chán nản ngồi một bên chơi điện thoại, chơi chút chút lại nhấp một ngụm cà phê. Cà phê quán này làm hơi chua, Yoongi cau mày chép miệng. Namjoon chưa gì đã thấy Taehyung đưa bánh donut của mình đến trước mặt Yoongi dù còn chẳng cần quay đầu lại. Yoongi dường như cũng đã rất quen thuộc với chuyện này, cắn một miếng nhai nhai làm hai má phồng lên.
Namjoon hiện tại không khác nào mang tâm lý của gia đình nhà trai. Nghĩ đến chuyện Taehyung chăm sóc cho người ta kĩ thế nào, vì người ta giận dỗi mà bức bối sốt ruột, công việc cũng ném ra sau đầu, tự dưng cảm thấy Taehyung rõ là đang chịu thua thiệt. Nếu thầy Min không thích Taehyung như Taehyung thích anh ta, vậy chẳng phải Taehyung nhà mình quá đáng thương rồi sao!
Taehyung thảo luận hồi lâu mới nhận ra Yoongi đẩy đẩy bắp chân mình, mới nghiêng đầu sang nhìn anh. Nhìn qua sẽ tưởng Yoongi đang mải mê trên game trên điện thoại đến quên trời quên đất, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy môi hơi chu lên, rõ ràng là đang làm nũng khi nào mới được về vậy, đói quá đi mất.
"Namjoon hyung, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, có gì về rồi chúng ta bàn tiếp vậy nhé." Taehyung nhìn bàn ăn được đánh chén sạch sẽ, thấp giọng hỏi Yoongi anh thích ăn sao. Thấy người kia gật đầu một cái, Taehyung liền chịu thương chịu khó, ra quầy đặt thêm hai chiếc bánh donut nữa gói mang về.
Giỏi, chiếc bạn trai xứng đáng được đưa vào hai mươi tư tấm gương hiếu thảo [1]. Trong mắt Namjoon, Taehyung quả là một người chồng tài đức, một người cha hiền lành, càng cảm thấy với vẻ ngoài bình thường của Yoongi thì sự thật này quá là vô lý vô tình đi, chẳng hiểu sao ngày nào cũng quấn lấy Taehyung bắt cậu làm này làm kia cho! Namjoon quyết định, vì Taehyung, phải dò hỏi suy nghĩ của Yoongi một phen xem sao.
[1] Hai mươi tư tấm gương hiếu thảo: Tác phẩm văn học Trung Quốc kể lại hai mươi tư tấm gương hiếu thảo với cha mẹ. Hầu hết những người con hiếu thảo trong đó đều là con trai báo hiếu mẹ già.
"Theo thầy Min thấy, Taehyung là người như thế nào?"
Yoongi cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Namjoon-ssi đã nghe qua về hiệu ứng bọ chét [2] chưa?"
[2] Hiệu ứng bọ chét: Bắt nguồn từ một thí nghiệm sinh học. Bọ chét bị cho vào hộp có tấm kính đậy, và nó nhảy lên nhảy xuống liên tục. Dần dần, bọ chét trở nên thông minh hơn và điều chỉnh được độ cao của bước nhảy dựa theo độ cao của nắp đậy, cuối cùng mở được nắp. Hiệu ứng này có thể phản ánh lên con người: Nhiều người không dám theo đuổi ước mơ, không phải vì họ không thể mà trong lòng đã mặc định sẵn "độ cao".
Namjoon lập tức giật mình.
Tất nhiên là hắn biết rồi. Hiệu ứng ấy là chỉ, một người sau khi thất bại nhiều lần, thường tự giới hạn độ cao mình có thể nhảy, như vậy sẽ rất khó thành công. Hắn không ngờ Yoongi lại có thể nhìn thấu Taehyung như vậy. Nếu có thể nói ra được câu này, ắt hẳn anh cũng nhìn ra được tài năng của Taehyung, còn thấy tiếc cho tài năng ấy. Taehyung vẻ ngoài điển trai, không thiếu người thích, nhưng tìm một người hiểu được con người của cậu quả thật không dễ.
Namjoon đứng dậy, trịnh trọng bắt tay Yoongi, "Thầy Min quả không hổ danh người làm thầy, lời của thầy thực sự làm tôi rất cảm động. Tôi cũng vì có những lý do riêng, nhưng hôm nay về đúng là phải suy nghĩ lại mới được."
"...????" Yoongi ngẩn người bị Namjoon bắt tay. Có vẻ như Namjoon hiểu nhầm sang hướng nào rồi, nhưng cái hướng sai này vô tình tạo cho anh một lớp vỏ bọc ngoài. Người ta dồn ép thì mình lại phải giả bộ này kia, giờ không ép lại càng không phải giả ngu giả bộ. Yoongi mỉm cười: "Namjoon-ssi hiểu được là tốt rồi."
Khi Taehyung mang túi giấy trở lại, vừa lúc thấy Namjoon đang nắm chặt tay Yoongi. Mặc dù cậu biết Namjoon là trai thẳng, trong lòng không khỏi có chút bất mãn, trên đường về mới làu bàu hỏi Yoongi hai người nói gì sau lưng em đấy.
"Cậu ta hỏi anh thấy em là người thế nào. Anh bảo em giống con bọ chét, mặc cho anh có tức thì vẫn liều mạng nhảy qua giới hạn chịu đựng của anh mới thôi." Yoongi thuật lại, "Sau đó cậu ta như tìm được người nói lên nỗi lòng mình, rất cảm động."
Taehyung cười cười ngượng ngùng, "Haha em chỉ hơi hiếu động chút thôi mờ."
Đến cuối tuần, dường như Yoongi đã hiểu được mục đích của Taehyung khi đưa anh đến gặp Namjoon là gì.
"Em đưa anh đi gặp Namjoon hyung rồi, anh cũng dẫn em đến cái quán bar anh hay tới kia đi." Taehyung ngồi chồm hỗm dưới đất, vẫn chăm chỉ cần cù dạy Hwangie chơi với cún bóng bay. Hwangie trong lòng rõ khổ, Hwangie không thích quả bóng bay này chút nào, bèn quay sang Yoongi với ánh mắt cầu cứu. "Này thật đấy hả? Ba còn chưa đến lượt được đến quán bar đó đây này."
Yoongi nghiêng đầu nhìn qua, thấy đôi mắt cún con long lanh ngấn nước đầy đáng thương, nhìn một hồi thì trái tim có sắt đá đến mức nào đi nữa cũng phải động lòng, cũng không biết phải thỏa hiệp thế nào: "Được rồi được rồi."
"Min hyung đến ạ? Sếp hôm nay có việc riêng không đến, nếu anh định tìm anh ấy thì hay ngày mai quay lại xem sao?" Cậu pha chế vốn đã quen rõ Yoongi, chưa kịp nhìn thấy người phía sau anh để chào hỏi.
"Hửm? Sếp là ai thế, quan hệ tốt như vậy à?" Taehyung ở sau lưng ngờ vực mà lầm bầm.
"Bạn, chỉ là bạn thôi." Yoongi chưa gì đã thấy nhức đầu rồi, quay sang cậu pha chế nháy mắt mấy cái, "Cho cậu ấy coca lạnh, còn của tôi như cũ."
Cậu pha chế biết dạo gần đây Yoongi có cậu bạn trai mới. Quả thật khi nhìn Taehyung thì lập tức phản ứng, trong khi với người khác thì chẳng bao giờ thấy ánh mắt kia.
"Mèo nhỏ, đã lâu không gặp."
Yoongi hệt như chú mèo dựng lông, quay người lại, vô cảm chào đáp, "Đã lâu không gặp."
Ngần ấy năm anh chưa hề gặp lại bạn trai đầu, thế nào lại đụng phải đúng ngày hôm nay.
Taehyung ngay lập tức đánh hơi thấy mùi mờ ám, nheo mắt lại, quan sát người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này với Yoongi, vừa có vẻ là quen biết, lại chẳng có vẻ là quen biết gì. Gã ta gượng gạo nói chuyện với Yoongi một hồi, sau đó dường như mới nhận ra bên cạnh còn một người nữa, lúc ấy mới quay sang nhìn Taehyung một chút. "Mới à?"
Yoongi mất kiên nhẫn "ừ" một tiếng.
Người đàn ông kia liếc cốc coca lạnh trong tay cậu, khẽ cười nhạo, rồi dài giọng nói: "Đúng là con nít." Nói xong, chẳng thèm đoái hoài gì đến sắc mặt đen như đít nồi của Taehyung, gã tự cụng nhẹ ly rượu trong tay Yoongi, tiếng thủy tinh va chạm vang lên lanh lảnh, sau đó cúi xuống bên tai Yoongi, nói với âm lượng đủ để Taehyung nghe rõ: "Anh ở đây chờ em, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể quay lại lần nữa."
Chờ tên đàn ông đó quay lại sàn nhảy, Taehyung mới buồn bực đặt câu hỏi: "Gì vậy?"
Yoongi lúc này thực sự nhức đầu, nhìn ly rượu trong tay mình, "Người đó... Là bạn trai cũ."
"Bạn trai cũ?"
"Được rồi... Là bạn trai đầu tiên..." Yoongi xoa xoa thái dương, hồi tưởng lại vài chuyện không mấy tốt đẹp khi xưa, cảm thấy gã ta còn chẳng hề xứng với cái danh phận mối tình đầu này nữa.
Mẹ nó.
Taehyung nghe xong mà lòng cực kỳ khó chịu, cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ để ý đến cái tên gọi "Mèo nhỏ" kia. Cái biệt danh ấy làm cậu không tránh khỏi suy nghĩ, liệu hồi Yoongi còn thơ dại, có phải ở trên giường sẽ kêu meo meo hay không.
Taehyung nhấp một ngụm coca lạnh để giữ đầu óc tỉnh táo, không ngờ lại càng tức giận đến mức muốn bốc hỏa, đặt chiếc cốc lên bàn đầy nặng nề, rồi bảo pha chế mang cho cậu một ly rượu.
"Này, em không biết uống thì đừng có mà thể hiện."
"Đều là người lớn cả, sao mà không uống được." Taehyung gõ bàn, "Cho tôi một ly giống loại cái tên ban nãy vừa uống."
Tối muộn hôm ấy, Yoongi vừa cõng Taehyung về vừa mắng dọc cả một đường.
Taehyung cao hơn anh hơn nửa cái đầu, được cõng trên lưng Yoongi mà chân vẫn phải kéo lê trên mặt đất, hai người khổ cực muốn chết. Đầu óc Taehyung đã rụng rời, mở miệng than phiền: "Sao lại khó uống như vậy chớ sao anh lại thích uống rượu hở khó uống khó uống chết đi được." Yoongi phải cắn chặt răng, "Đã bảo không biết uống thì đừng có uống rồi!"
Vào đến thang máy, Yoongi quẳng Taehyung sang một góc, xoa xoa bả vai thở hổn hển. Taehyung lại ngoan cố dồn ép, ôm lấy Yoongi ấn anh vào tường thang máy, hơi thở ám đầy mùi rượu phả lên tai anh. Taehyung hôn lên thái dương anh, nhỏ giọng nũng nịu: "Em không muốn chịu thua anh ta."
Thực tế mà nói, hai người sống chung với nhau, ngày thường Taehyung cũng làm nũng khá nhiều.
Taehyung làm nũng rất có tác dụng, Yoongi cũng dễ mềm lòng. Giống như giờ phút này đây, dù bị ghim giữa lồng ngực Taehyung và vách tường, anh cũng không tức giận được, ngược lại còn dỗ dành cậu, không phải, Taehyung là nhất, tốt hơn anh ta nhiều.
Về đến nhà, Taehyung còn ngó lơ Hwangie, lảo đảo ôm Yoongi về phòng ngủ. Yoongi dùng dằng muốn đi tắm, nói cả người toàn mùi rượu kinh không chịu được. Taehyung lúc ấy đang đè trên người anh, bỗng dưng nhớ lại cái tên gọi "Mèo nhỏ" kia, một ngọn lửa hung bạo liền dâng lên trong cậu. Cậu rút thắt lưng da, đè hai tay Yoongi trên đỉnh đầu rồi buộc lại, cúi xuống gặm cắn miệng Yoongi.
"Mèo nhỏ? Mèo nhỏ thì làm những gì đây?"
Nguy hiểm. Yoongi giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng lại bị Taehyung dã man đè xuống, nhanh chóng lột sạch quần áo, khuếch trương qua loa rồi tiến vào. Taehyung bình thường vẫn rất hòa nhã, lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của anh, có thể nói luôn dịu dàng lắng nghe, sẽ hỏi anh có đau không? Chỗ này có thể không? Làm thêm một lần nữa được không? Nhưng hôm nay Taehyung giống như hóa thú, chỉ lo phát tiết, thậm chí còn cắn gáy anh như hổ vồ mồi vậy. Yoongi khóc không thành tiếng giữa cơn đau tê dại và khoái cảm khôn cùng.
Taehyung thở dốc bên tai anh gặng hỏi, "Sao lại gọi là mèo nhỏ? Là anh kêu meo meo hay anh ngoáy mông vẫy đuôi? Hửm?" Miệng Yoongi còn đang bận phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng kèm theo tiếng khóc, không có cách nào để trả lời. Taehyung bất mãn đánh lên mông anh, ngay lập tức hiện lên một mảng đỏ, run run nảy lên rồi hạ xuống.
"Nói xem."
Yoongi xấu hổ phát hiện ra, mình cũng thích Taehyung như này, hoàn toàn không còn nhận ra cậu nhóc ngây thơ trong tiềm thức nữa, giờ đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.
"...Meo."
Taehyung và Yoongi cùng lúc trở nên ngây ngẩn. Trong nháy mắt Yoongi đã đỏ bừng đến mang tai, vùi mặt vào gối. Taehyung ở đằng sau nhanh chóng nhào tới, nắm lấy cằm anh mà hôn lên.
Hwangie cô đơn hiu quạnh, cào cào bên ngoài cửa một hồi, cuối cùng đành rũ đuôi trở về trong ổ, cùng cún bóng bay bị ép duyên đi ngủ.
Không ngờ, trông rõ bình thường.
Namjoon nhìn chằm chằm Yoongi hồi lâu, vuốt cằm trầm ngâm, ngoại trừ trắng ra thì cũng chẳng khác gì mình lắm.
Trong khi đó bên kia, Taehyung đã bắt đầu khen lấy khen để người nhà mình, "Hyung nhìn coi, thầy Min nhà mình rõ đẹp trai, so với cánh đàn ông cũng phải bảy tám điểm ấy nhỉ."
Namjon sửa sang lại đầu tóc mình, "Hyung thì mấy điểm?"
Taehyung chần chừ mở miệng: ".... Chắc là bốn năm điểm gì đấy?" Sau đó vội vàng an ủi hắn, "Nhưng con người bên trong hyung thì phải chấm chín phẩy năm luôn. Em mà là phụ nữ thì chắc chắn sẽ yêu anh đến chết đi sống lại."
"Thôi thôi, cút giùm đi cái thằng vô ơn bội nghĩa này." Namjoon tỏ vẻ cực kỳ khinh thường trước câu an ủi vô cùng qua loa lấy lệ của cậu.
Vốn là Taehyung đang thảo luận với Namjoon ở quán cà phê gần nhà về đoạn cuối của cái bản thảo đang khó nhai này xem viết thế nào, bỗng dưng nhìn thấy Yoongi đi ngang qua cửa tiệm. Taehyung theo phản xạ nhảy bổ xuống ghế, chạy ra ngoài gọi anh vào. Yoongi đến khi bị Taehyung kéo đến trước mặt Namjoon mới hoàn hồn, hỏi cậu: "Bảo anh vào làm gì?"
Ờ ha... Đúng vậy, anh vào cũng có làm gì đâu.
Taehyung gãi đầu một cái, bắt đầu màn giới thiệu không đầu không đuôi: "Đây là Namjoon hyung, biên tập của em. Namjoon hyung, đây là thầy Min."
Hai người cũng không có nhu cầu muốn biết về người kia lắm, nhưng cũng lịch sự bắt tay nhau cái, nói cái gì mà nghe danh đã lâu ngưỡng mộ đã lâu rồi.
Đến khi cà phê của Yoongi được mang tới, hai người kia liền đổi đề tài, bắt đầu nói chuyện về công việc. Yoongi không chen vào được câu nào, chán nản ngồi một bên chơi điện thoại, chơi chút chút lại nhấp một ngụm cà phê. Cà phê quán này làm hơi chua, Yoongi cau mày chép miệng. Namjoon chưa gì đã thấy Taehyung đưa bánh donut của mình đến trước mặt Yoongi dù còn chẳng cần quay đầu lại. Yoongi dường như cũng đã rất quen thuộc với chuyện này, cắn một miếng nhai nhai làm hai má phồng lên.
Namjoon hiện tại không khác nào mang tâm lý của gia đình nhà trai. Nghĩ đến chuyện Taehyung chăm sóc cho người ta kĩ thế nào, vì người ta giận dỗi mà bức bối sốt ruột, công việc cũng ném ra sau đầu, tự dưng cảm thấy Taehyung rõ là đang chịu thua thiệt. Nếu thầy Min không thích Taehyung như Taehyung thích anh ta, vậy chẳng phải Taehyung nhà mình quá đáng thương rồi sao!
Taehyung thảo luận hồi lâu mới nhận ra Yoongi đẩy đẩy bắp chân mình, mới nghiêng đầu sang nhìn anh. Nhìn qua sẽ tưởng Yoongi đang mải mê trên game trên điện thoại đến quên trời quên đất, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy môi hơi chu lên, rõ ràng là đang làm nũng khi nào mới được về vậy, đói quá đi mất.
"Namjoon hyung, giờ cũng không còn sớm nữa rồi, có gì về rồi chúng ta bàn tiếp vậy nhé." Taehyung nhìn bàn ăn được đánh chén sạch sẽ, thấp giọng hỏi Yoongi anh thích ăn sao. Thấy người kia gật đầu một cái, Taehyung liền chịu thương chịu khó, ra quầy đặt thêm hai chiếc bánh donut nữa gói mang về.
Giỏi, chiếc bạn trai xứng đáng được đưa vào hai mươi tư tấm gương hiếu thảo [1]. Trong mắt Namjoon, Taehyung quả là một người chồng tài đức, một người cha hiền lành, càng cảm thấy với vẻ ngoài bình thường của Yoongi thì sự thật này quá là vô lý vô tình đi, chẳng hiểu sao ngày nào cũng quấn lấy Taehyung bắt cậu làm này làm kia cho! Namjoon quyết định, vì Taehyung, phải dò hỏi suy nghĩ của Yoongi một phen xem sao.
[1] Hai mươi tư tấm gương hiếu thảo: Tác phẩm văn học Trung Quốc kể lại hai mươi tư tấm gương hiếu thảo với cha mẹ. Hầu hết những người con hiếu thảo trong đó đều là con trai báo hiếu mẹ già.
"Theo thầy Min thấy, Taehyung là người như thế nào?"
Yoongi cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Namjoon-ssi đã nghe qua về hiệu ứng bọ chét [2] chưa?"
[2] Hiệu ứng bọ chét: Bắt nguồn từ một thí nghiệm sinh học. Bọ chét bị cho vào hộp có tấm kính đậy, và nó nhảy lên nhảy xuống liên tục. Dần dần, bọ chét trở nên thông minh hơn và điều chỉnh được độ cao của bước nhảy dựa theo độ cao của nắp đậy, cuối cùng mở được nắp. Hiệu ứng này có thể phản ánh lên con người: Nhiều người không dám theo đuổi ước mơ, không phải vì họ không thể mà trong lòng đã mặc định sẵn "độ cao".
Namjoon lập tức giật mình.
Tất nhiên là hắn biết rồi. Hiệu ứng ấy là chỉ, một người sau khi thất bại nhiều lần, thường tự giới hạn độ cao mình có thể nhảy, như vậy sẽ rất khó thành công. Hắn không ngờ Yoongi lại có thể nhìn thấu Taehyung như vậy. Nếu có thể nói ra được câu này, ắt hẳn anh cũng nhìn ra được tài năng của Taehyung, còn thấy tiếc cho tài năng ấy. Taehyung vẻ ngoài điển trai, không thiếu người thích, nhưng tìm một người hiểu được con người của cậu quả thật không dễ.
Namjoon đứng dậy, trịnh trọng bắt tay Yoongi, "Thầy Min quả không hổ danh người làm thầy, lời của thầy thực sự làm tôi rất cảm động. Tôi cũng vì có những lý do riêng, nhưng hôm nay về đúng là phải suy nghĩ lại mới được."
"...????" Yoongi ngẩn người bị Namjoon bắt tay. Có vẻ như Namjoon hiểu nhầm sang hướng nào rồi, nhưng cái hướng sai này vô tình tạo cho anh một lớp vỏ bọc ngoài. Người ta dồn ép thì mình lại phải giả bộ này kia, giờ không ép lại càng không phải giả ngu giả bộ. Yoongi mỉm cười: "Namjoon-ssi hiểu được là tốt rồi."
Khi Taehyung mang túi giấy trở lại, vừa lúc thấy Namjoon đang nắm chặt tay Yoongi. Mặc dù cậu biết Namjoon là trai thẳng, trong lòng không khỏi có chút bất mãn, trên đường về mới làu bàu hỏi Yoongi hai người nói gì sau lưng em đấy.
"Cậu ta hỏi anh thấy em là người thế nào. Anh bảo em giống con bọ chét, mặc cho anh có tức thì vẫn liều mạng nhảy qua giới hạn chịu đựng của anh mới thôi." Yoongi thuật lại, "Sau đó cậu ta như tìm được người nói lên nỗi lòng mình, rất cảm động."
Taehyung cười cười ngượng ngùng, "Haha em chỉ hơi hiếu động chút thôi mờ."
Đến cuối tuần, dường như Yoongi đã hiểu được mục đích của Taehyung khi đưa anh đến gặp Namjoon là gì.
"Em đưa anh đi gặp Namjoon hyung rồi, anh cũng dẫn em đến cái quán bar anh hay tới kia đi." Taehyung ngồi chồm hỗm dưới đất, vẫn chăm chỉ cần cù dạy Hwangie chơi với cún bóng bay. Hwangie trong lòng rõ khổ, Hwangie không thích quả bóng bay này chút nào, bèn quay sang Yoongi với ánh mắt cầu cứu. "Này thật đấy hả? Ba còn chưa đến lượt được đến quán bar đó đây này."
Yoongi nghiêng đầu nhìn qua, thấy đôi mắt cún con long lanh ngấn nước đầy đáng thương, nhìn một hồi thì trái tim có sắt đá đến mức nào đi nữa cũng phải động lòng, cũng không biết phải thỏa hiệp thế nào: "Được rồi được rồi."
"Min hyung đến ạ? Sếp hôm nay có việc riêng không đến, nếu anh định tìm anh ấy thì hay ngày mai quay lại xem sao?" Cậu pha chế vốn đã quen rõ Yoongi, chưa kịp nhìn thấy người phía sau anh để chào hỏi.
"Hửm? Sếp là ai thế, quan hệ tốt như vậy à?" Taehyung ở sau lưng ngờ vực mà lầm bầm.
"Bạn, chỉ là bạn thôi." Yoongi chưa gì đã thấy nhức đầu rồi, quay sang cậu pha chế nháy mắt mấy cái, "Cho cậu ấy coca lạnh, còn của tôi như cũ."
Cậu pha chế biết dạo gần đây Yoongi có cậu bạn trai mới. Quả thật khi nhìn Taehyung thì lập tức phản ứng, trong khi với người khác thì chẳng bao giờ thấy ánh mắt kia.
"Mèo nhỏ, đã lâu không gặp."
Yoongi hệt như chú mèo dựng lông, quay người lại, vô cảm chào đáp, "Đã lâu không gặp."
Ngần ấy năm anh chưa hề gặp lại bạn trai đầu, thế nào lại đụng phải đúng ngày hôm nay.
Taehyung ngay lập tức đánh hơi thấy mùi mờ ám, nheo mắt lại, quan sát người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông này với Yoongi, vừa có vẻ là quen biết, lại chẳng có vẻ là quen biết gì. Gã ta gượng gạo nói chuyện với Yoongi một hồi, sau đó dường như mới nhận ra bên cạnh còn một người nữa, lúc ấy mới quay sang nhìn Taehyung một chút. "Mới à?"
Yoongi mất kiên nhẫn "ừ" một tiếng.
Người đàn ông kia liếc cốc coca lạnh trong tay cậu, khẽ cười nhạo, rồi dài giọng nói: "Đúng là con nít." Nói xong, chẳng thèm đoái hoài gì đến sắc mặt đen như đít nồi của Taehyung, gã tự cụng nhẹ ly rượu trong tay Yoongi, tiếng thủy tinh va chạm vang lên lanh lảnh, sau đó cúi xuống bên tai Yoongi, nói với âm lượng đủ để Taehyung nghe rõ: "Anh ở đây chờ em, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể quay lại lần nữa."
Chờ tên đàn ông đó quay lại sàn nhảy, Taehyung mới buồn bực đặt câu hỏi: "Gì vậy?"
Yoongi lúc này thực sự nhức đầu, nhìn ly rượu trong tay mình, "Người đó... Là bạn trai cũ."
"Bạn trai cũ?"
"Được rồi... Là bạn trai đầu tiên..." Yoongi xoa xoa thái dương, hồi tưởng lại vài chuyện không mấy tốt đẹp khi xưa, cảm thấy gã ta còn chẳng hề xứng với cái danh phận mối tình đầu này nữa.
Mẹ nó.
Taehyung nghe xong mà lòng cực kỳ khó chịu, cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ để ý đến cái tên gọi "Mèo nhỏ" kia. Cái biệt danh ấy làm cậu không tránh khỏi suy nghĩ, liệu hồi Yoongi còn thơ dại, có phải ở trên giường sẽ kêu meo meo hay không.
Taehyung nhấp một ngụm coca lạnh để giữ đầu óc tỉnh táo, không ngờ lại càng tức giận đến mức muốn bốc hỏa, đặt chiếc cốc lên bàn đầy nặng nề, rồi bảo pha chế mang cho cậu một ly rượu.
"Này, em không biết uống thì đừng có mà thể hiện."
"Đều là người lớn cả, sao mà không uống được." Taehyung gõ bàn, "Cho tôi một ly giống loại cái tên ban nãy vừa uống."
Tối muộn hôm ấy, Yoongi vừa cõng Taehyung về vừa mắng dọc cả một đường.
Taehyung cao hơn anh hơn nửa cái đầu, được cõng trên lưng Yoongi mà chân vẫn phải kéo lê trên mặt đất, hai người khổ cực muốn chết. Đầu óc Taehyung đã rụng rời, mở miệng than phiền: "Sao lại khó uống như vậy chớ sao anh lại thích uống rượu hở khó uống khó uống chết đi được." Yoongi phải cắn chặt răng, "Đã bảo không biết uống thì đừng có uống rồi!"
Vào đến thang máy, Yoongi quẳng Taehyung sang một góc, xoa xoa bả vai thở hổn hển. Taehyung lại ngoan cố dồn ép, ôm lấy Yoongi ấn anh vào tường thang máy, hơi thở ám đầy mùi rượu phả lên tai anh. Taehyung hôn lên thái dương anh, nhỏ giọng nũng nịu: "Em không muốn chịu thua anh ta."
Thực tế mà nói, hai người sống chung với nhau, ngày thường Taehyung cũng làm nũng khá nhiều.
Taehyung làm nũng rất có tác dụng, Yoongi cũng dễ mềm lòng. Giống như giờ phút này đây, dù bị ghim giữa lồng ngực Taehyung và vách tường, anh cũng không tức giận được, ngược lại còn dỗ dành cậu, không phải, Taehyung là nhất, tốt hơn anh ta nhiều.
Về đến nhà, Taehyung còn ngó lơ Hwangie, lảo đảo ôm Yoongi về phòng ngủ. Yoongi dùng dằng muốn đi tắm, nói cả người toàn mùi rượu kinh không chịu được. Taehyung lúc ấy đang đè trên người anh, bỗng dưng nhớ lại cái tên gọi "Mèo nhỏ" kia, một ngọn lửa hung bạo liền dâng lên trong cậu. Cậu rút thắt lưng da, đè hai tay Yoongi trên đỉnh đầu rồi buộc lại, cúi xuống gặm cắn miệng Yoongi.
"Mèo nhỏ? Mèo nhỏ thì làm những gì đây?"
Nguy hiểm. Yoongi giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng lại bị Taehyung dã man đè xuống, nhanh chóng lột sạch quần áo, khuếch trương qua loa rồi tiến vào. Taehyung bình thường vẫn rất hòa nhã, lúc nào cũng nghĩ đến cảm nhận của anh, có thể nói luôn dịu dàng lắng nghe, sẽ hỏi anh có đau không? Chỗ này có thể không? Làm thêm một lần nữa được không? Nhưng hôm nay Taehyung giống như hóa thú, chỉ lo phát tiết, thậm chí còn cắn gáy anh như hổ vồ mồi vậy. Yoongi khóc không thành tiếng giữa cơn đau tê dại và khoái cảm khôn cùng.
Taehyung thở dốc bên tai anh gặng hỏi, "Sao lại gọi là mèo nhỏ? Là anh kêu meo meo hay anh ngoáy mông vẫy đuôi? Hửm?" Miệng Yoongi còn đang bận phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng kèm theo tiếng khóc, không có cách nào để trả lời. Taehyung bất mãn đánh lên mông anh, ngay lập tức hiện lên một mảng đỏ, run run nảy lên rồi hạ xuống.
"Nói xem."
Yoongi xấu hổ phát hiện ra, mình cũng thích Taehyung như này, hoàn toàn không còn nhận ra cậu nhóc ngây thơ trong tiềm thức nữa, giờ đã là một người đàn ông trưởng thành rồi.
"...Meo."
Taehyung và Yoongi cùng lúc trở nên ngây ngẩn. Trong nháy mắt Yoongi đã đỏ bừng đến mang tai, vùi mặt vào gối. Taehyung ở đằng sau nhanh chóng nhào tới, nắm lấy cằm anh mà hôn lên.
Hwangie cô đơn hiu quạnh, cào cào bên ngoài cửa một hồi, cuối cùng đành rũ đuôi trở về trong ổ, cùng cún bóng bay bị ép duyên đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất