Chương 35
Suốt hành trình tiếp theo và trên đường về Hoắc Thanh thật sự không còn bất kỳ hành động mập mờ nào với Úc Tri nữa làm cậu thở phào một hơi. Sau khi trở lại trường học, Úc Tri tìm được công việc dạy kèm bán thời gian, bắt đầu cuộc hành trình sáng làm học sinh giỏi tối làm gia sư.
Cậu cũng không còn liên lạc nhiều với Chu Sở Khâm, một là sau khi cậu chàng thi đậu đại học thể thao xong bận luyện tập, hai là lần cuối cùng cậu hỏi tin tức của Thích Đình Tiên từ Chu Sở Khâm, cậu chàng cười khổ nói sau khi Thích Đình Tiên biết Úc Tri liên lạc với mình thì không tiết lộ bất kỳ tin tức nào nữa, giống như bốc hơi khỏi thế giới.
Chu Sở Khâm không trách cậu nhưng cậu vẫn thấy áy náy. Khi một mình trong đêm nhớ lại thì thấy tủi thân, cuối cùng biến thành một giọt nước mắt xen lẫn với cái ngáp trước khi ngủ.
Đại học được nghỉ đông sớm, vài người bọn cấp 3 cùng hẹn về trường số 3 thăm thầy cô, khi đến cổng trường thì thấy Phạm Oánh và các bạn khác cũng hẹn nhau về trường.
Cậu chào hỏi với Phạm Oánh, cô nhỏ từ trong đám bạn chạy ra tìm cậu, hỏi thẳng, "Có phải ông với Thích Đình Tiên cãi nhau gì không?"
Úc Tri nghe tên người kia thì tim loạn nhịp nhưng nghe xong lại không hiểu ra sao: "Sao vậy?"
"Kỳ nghỉ tháng 11 Thích Đình Tiên đến Bắc Kinh," Phạm Oánh ngập ngừng, "Ông ấy liên lạc với tớ, bảo muốn nhờ tớ giúp đưa ông ấy đi tham quan Thanh Hoa."
"Lúc đó tớ thấy hơi lạ nhưng nhớ hai người chơi thân với nhau còn tưởng cả hai cùng đi Bắc Kinh chơi nên tớ đồng ý, cuối cùng chỉ có một mình ông ấy... Gặp rồi tớ còn hỏi sao ông ấy không đi cùng ông, ổng bảo ông bận việc chỉ gặp ông ở Kinh Châu một lần rồi tự đến Bắc Kinh." Phạm Oánh nhìn Úc Tri, "Ông không biết hả?"
Úc Tri không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, "... Vậy tại sao bà lại hỏi... có phải hai bọn tôi cãi nhau không?"
"Vì hồi lúc trước quan hệ của ông với Thích Đình Tiên rất thân chứ sao, sau này tụi mình chia lớp cùng thường thấy hai ông đi cùng nhau nên không lý nào ông có việc ở Kinh Châu còn ông ấy đi Bắc Kinh một mình được," Phạm Oánh dừng một lúc, "Hơn nữa lúc đó ông ấy liên tục cảm ơn tớ nhưng nhìn tâm trạng thì không tốt lắm, nên tớ cho rằng hai ông cãi nhau ở Kinh Châu rồi ông ấy mới đi một mình."
Những lời Phạm Oánh nói chứa quá nhiều thông tin, Úc Tri nghĩ đi nghĩ lại những lời này trong đầu vài lần mới hỏi, "Cậu ấy... đi từ Kinh Châu đến Bắc Kinh?"
"Đúng vậy, ông ấy mang thẳng vali đến chỗ tớ luôn, trên vali còn ghi từ Kinh Châu đến Bắc Kinh mà."
"Bà còn nhớ ngày nào không?"
"Hôm trước liên lạc với tớ hôm sau đã đến rồi." Phạm Oánh còn lấy điện thoại ra cho cậu xem lịch sử trò chuyện, đoạn chat rất ngắn, là Thích Đình Tiên hỏi cô nhỏ có thể làm phiền dẫn mình tham quan Thanh Hoa không, Phạm Oánh chờ cậu xem xong mới cất điện thoại đi, thở dài, "Lúc đó vốn định hỏi ông nhưng tớ bận quá quên mất... hôm nay thấy ông mới nhớ lại, cuối cùng thì hai người có chuyện gì thế?"
Trong lòng Úc Tri rối bời nghe câu hỏi của Phạm Oánh chỉ biết lắc đầu không nói được một chữ.
Phạm Oánh còn đang lo lắng cho hai người thì bên kia đã kêu cô bé, Phạm Oánh chỉ đành chào cậu rồi chạy đến chỗ bạn lớp mình.
Thích Đình Tiên về nước, còn đến Kinh Châu thậm chí còn nói gặp mình.
Úc Tri bị những tin tức này làm cho bối rối không yên, ngay cả lúc đi gặp giáo viên với các bạn cũng mất tập trung. Trên bàn cơm, cô Phương gọi cậu mấy lần cậu mới tỉnh lại, bạn học còn chọt tay cậu, "Cô Phương hỏi ông có bạn gái chưa?"
Úc Tri gượng cười lắc đầu, "Chưa ạ, sao nói có là có được."
"Bây giờ yêu đương được rồi, có cô bé nào tốt thì yêu cho đàng hoàng," Cô Phương nói nghiêm túc, "Nhất là Úc Tri, đừng có giống đàn anh Hoắc Thanh của em, từ lúc tốt nghiệp xong bảo là sẽ dẫn bạn gái về ra mắt cô nhưng đến nay đã năm ba rồi vẫn chưa tìm được."
Úc Tri bất đắc dĩ mỉm cười đồng ý, rồi lại nhớ đến chút mập mờ của Hoắc Thanh với cậu lúc đi du lịch cùng nhau.
Hoắc Thanh. cậu chợt sững người.
Lúc Thích Đình Tiên về nước đến Kinh Châu tìm cậu vậy thì chắc chắn phải đến cổng trường đại học Kinh Châu, mà ngày 1 tháng 10 hôm đó ba người bọn cậu và Hoắc Thanh cũng ở cổng trường chuẩn bị đi, Hoắc Thanh còn sờ đầu cậu.
Tất cả đã rõ.
Tại sao Thích Đình Tiên lại đến Bắc Kinh một mình, tại sao Thích Đình Tiên lại nói đã gặp mình với Phạm Oánh.
Thậm chí Úc Tri còn đoán được lịch trình ban đầu của Thích Đình Tiên, người ấy lựa kỳ Quốc khánh để đến tìm mình, họ có thể đến Bắc Kinh cùng nhau, dù cho bây giờ cả hai xa nhau nhưng cũng có thể cùng thực hiện ước mơ họ đã có hồi trung học.
Nhưng chỉ vì nhìn thấy có người sờ đầu cậu.
Vậy mà Thích Đình Tiên không nói một lời đã đi mất.
Cậu không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của bản thân như thế nào, nếu dựa vào tính khí của Thích Đình Tiên trong ký ức, người ấy sẽ kéo cậu ra khỏi Hoắc Thanh rồi ôm vào lòng thì mới đúng kịch bản bình thường nhưng Thích Đình Tiên lại bỏ đi không nói một lời với cậu.
Cậu cũng không còn liên lạc nhiều với Chu Sở Khâm, một là sau khi cậu chàng thi đậu đại học thể thao xong bận luyện tập, hai là lần cuối cùng cậu hỏi tin tức của Thích Đình Tiên từ Chu Sở Khâm, cậu chàng cười khổ nói sau khi Thích Đình Tiên biết Úc Tri liên lạc với mình thì không tiết lộ bất kỳ tin tức nào nữa, giống như bốc hơi khỏi thế giới.
Chu Sở Khâm không trách cậu nhưng cậu vẫn thấy áy náy. Khi một mình trong đêm nhớ lại thì thấy tủi thân, cuối cùng biến thành một giọt nước mắt xen lẫn với cái ngáp trước khi ngủ.
Đại học được nghỉ đông sớm, vài người bọn cấp 3 cùng hẹn về trường số 3 thăm thầy cô, khi đến cổng trường thì thấy Phạm Oánh và các bạn khác cũng hẹn nhau về trường.
Cậu chào hỏi với Phạm Oánh, cô nhỏ từ trong đám bạn chạy ra tìm cậu, hỏi thẳng, "Có phải ông với Thích Đình Tiên cãi nhau gì không?"
Úc Tri nghe tên người kia thì tim loạn nhịp nhưng nghe xong lại không hiểu ra sao: "Sao vậy?"
"Kỳ nghỉ tháng 11 Thích Đình Tiên đến Bắc Kinh," Phạm Oánh ngập ngừng, "Ông ấy liên lạc với tớ, bảo muốn nhờ tớ giúp đưa ông ấy đi tham quan Thanh Hoa."
"Lúc đó tớ thấy hơi lạ nhưng nhớ hai người chơi thân với nhau còn tưởng cả hai cùng đi Bắc Kinh chơi nên tớ đồng ý, cuối cùng chỉ có một mình ông ấy... Gặp rồi tớ còn hỏi sao ông ấy không đi cùng ông, ổng bảo ông bận việc chỉ gặp ông ở Kinh Châu một lần rồi tự đến Bắc Kinh." Phạm Oánh nhìn Úc Tri, "Ông không biết hả?"
Úc Tri không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, "... Vậy tại sao bà lại hỏi... có phải hai bọn tôi cãi nhau không?"
"Vì hồi lúc trước quan hệ của ông với Thích Đình Tiên rất thân chứ sao, sau này tụi mình chia lớp cùng thường thấy hai ông đi cùng nhau nên không lý nào ông có việc ở Kinh Châu còn ông ấy đi Bắc Kinh một mình được," Phạm Oánh dừng một lúc, "Hơn nữa lúc đó ông ấy liên tục cảm ơn tớ nhưng nhìn tâm trạng thì không tốt lắm, nên tớ cho rằng hai ông cãi nhau ở Kinh Châu rồi ông ấy mới đi một mình."
Những lời Phạm Oánh nói chứa quá nhiều thông tin, Úc Tri nghĩ đi nghĩ lại những lời này trong đầu vài lần mới hỏi, "Cậu ấy... đi từ Kinh Châu đến Bắc Kinh?"
"Đúng vậy, ông ấy mang thẳng vali đến chỗ tớ luôn, trên vali còn ghi từ Kinh Châu đến Bắc Kinh mà."
"Bà còn nhớ ngày nào không?"
"Hôm trước liên lạc với tớ hôm sau đã đến rồi." Phạm Oánh còn lấy điện thoại ra cho cậu xem lịch sử trò chuyện, đoạn chat rất ngắn, là Thích Đình Tiên hỏi cô nhỏ có thể làm phiền dẫn mình tham quan Thanh Hoa không, Phạm Oánh chờ cậu xem xong mới cất điện thoại đi, thở dài, "Lúc đó vốn định hỏi ông nhưng tớ bận quá quên mất... hôm nay thấy ông mới nhớ lại, cuối cùng thì hai người có chuyện gì thế?"
Trong lòng Úc Tri rối bời nghe câu hỏi của Phạm Oánh chỉ biết lắc đầu không nói được một chữ.
Phạm Oánh còn đang lo lắng cho hai người thì bên kia đã kêu cô bé, Phạm Oánh chỉ đành chào cậu rồi chạy đến chỗ bạn lớp mình.
Thích Đình Tiên về nước, còn đến Kinh Châu thậm chí còn nói gặp mình.
Úc Tri bị những tin tức này làm cho bối rối không yên, ngay cả lúc đi gặp giáo viên với các bạn cũng mất tập trung. Trên bàn cơm, cô Phương gọi cậu mấy lần cậu mới tỉnh lại, bạn học còn chọt tay cậu, "Cô Phương hỏi ông có bạn gái chưa?"
Úc Tri gượng cười lắc đầu, "Chưa ạ, sao nói có là có được."
"Bây giờ yêu đương được rồi, có cô bé nào tốt thì yêu cho đàng hoàng," Cô Phương nói nghiêm túc, "Nhất là Úc Tri, đừng có giống đàn anh Hoắc Thanh của em, từ lúc tốt nghiệp xong bảo là sẽ dẫn bạn gái về ra mắt cô nhưng đến nay đã năm ba rồi vẫn chưa tìm được."
Úc Tri bất đắc dĩ mỉm cười đồng ý, rồi lại nhớ đến chút mập mờ của Hoắc Thanh với cậu lúc đi du lịch cùng nhau.
Hoắc Thanh. cậu chợt sững người.
Lúc Thích Đình Tiên về nước đến Kinh Châu tìm cậu vậy thì chắc chắn phải đến cổng trường đại học Kinh Châu, mà ngày 1 tháng 10 hôm đó ba người bọn cậu và Hoắc Thanh cũng ở cổng trường chuẩn bị đi, Hoắc Thanh còn sờ đầu cậu.
Tất cả đã rõ.
Tại sao Thích Đình Tiên lại đến Bắc Kinh một mình, tại sao Thích Đình Tiên lại nói đã gặp mình với Phạm Oánh.
Thậm chí Úc Tri còn đoán được lịch trình ban đầu của Thích Đình Tiên, người ấy lựa kỳ Quốc khánh để đến tìm mình, họ có thể đến Bắc Kinh cùng nhau, dù cho bây giờ cả hai xa nhau nhưng cũng có thể cùng thực hiện ước mơ họ đã có hồi trung học.
Nhưng chỉ vì nhìn thấy có người sờ đầu cậu.
Vậy mà Thích Đình Tiên không nói một lời đã đi mất.
Cậu không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của bản thân như thế nào, nếu dựa vào tính khí của Thích Đình Tiên trong ký ức, người ấy sẽ kéo cậu ra khỏi Hoắc Thanh rồi ôm vào lòng thì mới đúng kịch bản bình thường nhưng Thích Đình Tiên lại bỏ đi không nói một lời với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất