Chương 26
Bạch Vũ như không tin vào tai mình liền bật dậy hỏi lại: 'Cái gì? Anh nói cái gì?'
'Anh nói khi nào bụng anh bớt đau thì anh sẽ đi.' 'Em ngủ đi mà'
'Đừng nói anh bị đau bụng từ hôm bị nôn quằn quại trong nhà tắm tới giờ?'
'Ừm, mấy hôm còn chịu được, giờ đau quá. Em đừng hỏi nữa, ngủ đi.'
'Anh bị ngốc hay dở hơi? Đã bị đau thì đi khám bệnh hay nghỉ ngơi. Đi theo em làm gì để giờ bị đau như vậy hả?'
'Anh xin lỗi, vì lo cho em nên anh đi theo.'
'Chân em đau, không kéo anh lên được. Mau bò lên đây, nằm đó lạnh.'
Có một người đau đến thở không nổi mà nghe cho phép nằm gần liền cố gắng bò lại lấy một cánh tay của người bên cạnh để duỗi ra bên để mình nằm xuống gối đầu, người ép sát vào người bên cạnh.
Bạch Vũ kéo mền ấm lên, chân mày cậu cau lại khi não bảo cậu tránh xa ra, còn tim bảo cậu ôm sưởi ấm cho người đang ôm bụng có vẻ rất đau bên cạnh. Cậu cau mày đấu tranh tư tưởng một lúc thì xoay người lại đưa tay xoa xoa bụng: 'Cố ngủ một chút đi, ngủ cho quên đau.'
****
Được xoa xoa bụng rất dễ chịu, cảm giác kiểu dù có đau ngàn lần như vậy cũng đáng nên Hắc Lỗi đã có một giấc ngủ ấm áp đến gần sáng. Hắn giật mình dậy thấy mình đang chui rúc rất ấm áp trong lòng người bên cạnh, tay hắn thì đang luồng qua eo mềm ôm chặt. Hắn hạnh phúc dụi dụi nhẹ mặt mình vào vòm ngực ấm, mềm.
'Đã dậy rồi, hết đau rồi thì anh đi đi. Đi về đi, đừng lẩn quẩn ở đây nữa.'- phát hiện ra kẻ rúc trong lòng mình đã thức giấc liền xua đuổi.
'Bên ngoài trời chưa sáng hẳn, chân em lại đau, sao anh đi được? Hôm nay em đau chân cũng không đi hái hồng được, anh cõng em đi thác chơi nha. Ngoài đó đẹp lắm.'
'Không đi, anh về đi.'- mặt lạnh tanh kiểu ta không quan tâm.
'Ngoài đó có rất nhiều lan rừng đẹp lắm, em không muốn mang ít lan rừng đẹp về trồng ở vườn sao?'
'Lan hả? Có lan hoàng thảo kèn không? Em tìm mãi loại này.'- Mắt sáng rỡ, long lanh.
Không rành về lan nhưng cũng ừ đại để dụ dỗ người bên cạnh. Bạch Vũ quên sạch mọi thứ trên đời tóm lấy người bên cạnh ôm cổ: 'Đi, đi, đi liền đi. Đi hái lan hoàng thảo kèn.'
Hắc Lỗi lòng như trăm hoa đua nở nhẹ nhàng cõng người bên cạnh mặc cho trời chưa sáng hẳn băng qua vườn hồng, thảm cỏ đi thẳng ra thác nước 3 tầng đẹp mê hồn. Bạch Vũ vòng tay ôm cổ, mặt áp sát vào gáy- giây phút này tâm tư cậu thật bình lặng, không giận không ghét không sợ hãi, chỉ có hình ảnh lan hoàng thảo kèn đẹp tuyệt trần và hình ảnh 2 người luôn rất thương yêu cậu đọng trong tâm trí.
'A, đúng là lan hoàng thảo kèn kìa, đẹp tuyệt luôn. Hái cho em đi, mau lên, hái cho em 2 gốc. À không 3, không, 4 đi vì nó khó trồng lắm.'
Hắc Lỗi thở phào vì may mắn là có lan hoàng thảo kèn ở ngoài thác thật, và giờ hắn cũng biết chùm lan tím trắng đẹp mê hồn ngay cạnh thác là lan hoàng thảo kèn. Hắn nhẹ nhàng để người trên lưng ngồi xuống một tảng đá phẳng trấn an: 'Em bình tĩnh, anh sẽ hái cho em ngay. Em ngồi đây chờ anh nhé.'
Bạch Vũ hân hoan ngồi nhìn theo dáng thanh niên mặc áo hoodie đen thoăn thoắt như chú sóc đang trèo lên những vách đá tiến về những chùm lan đẹp hút hồn. Mãi hân hoan mê đắm vì lan và muốn có cho bằng được mà cậu quên để ý mất việc làm sao để hái được. Giờ ngồi nhìn vách đá trơn trợt cheo leo và chàng trai đang đu bám leo trèo trên đó thì phát hoảng: 'Lão Hắc, anh xuống đi. Lan gì em cũng không cần nữa. Xuống ngay đi.'
'XUỐNG ĐI MÀ, EM KHÔNG CẦN LAN NỮA.'.....
Mặc cậu khản cổ kêu gào hắn trèo xuống, hắn căn bản không nghe thấy nên vẫn trèo lên với tay hái 4 vò lan tuyệt đẹp cho cậu. Cậu không dám chớp mắt mà sợ sệt nhìn hắn tay ôm hoa tay bám đá trèo xuống. Cậu đến thở mạnh cũng không dám hồi hộp nhìn chăm chú theo từng bước trèo xuống của hắn, bỗng cậu hét lên thảm thiết khi thấy hắn trượt chân rơi xuống: 'ĐỪNG MÀ, LÃO HẮC, ĐỪNG MÀ'.
Cậu gào khóc thảm thiết, mắt cậu ầng ậng nước không thể thấy rõ một bóng người ướt nhẹm tay ôm 4 vò lan cũng ướt nhẹm đang cười tươi tiến về phía cậu.
'Ơ, Tiểu Bạch, sao em lại gào khóc như vậy? Nín nào, anh đã hái lan hoàng thảo kèn cho em nè. Nhìn nè, lan mà em thích đây.'
Bạch Vũ chưa hết sợ hãi, nức nở ôm chặt người bên cạnh: 'Lão Hắc, anh không sao chứ? Có bị thương không?'
'Không có, đừng sợ, may mắn là anh rơi xuống ngay hố nước không có đá.' 'Không khóc nữa nhé, em nhìn lan đẹp nè, anh đã ôm bảo vệ nên không có cành nào bị gãy hết.'
Bạch Vũ càng được dỗ càng khóc tợn: 'Anh điên à? Lỡ anh rơi xuống đá thì sao? Thì em phải làm sao? Em đã bảo không cần lan gì nữa, em đã bảo anh trèo xuống rồi mà.'
'Tiểu Bạch, đừng khóc nữa mà. Xin em đó, mắt của em sưng luôn rồi nè.'- Hắc Lỗi đau lòng, xót ruột ôm chặt người khóc đến run rẩy vào lòng cố dỗ dành.
Một lúc lâu sau thì người trong lòng mình cũng bình tĩnh lại. Hắc Lỗi nhẹ nhàng lau nước mắt, kéo người bên cạnh ngồi dựa đầu vào vai mình hỏi nhỏ nhẹ: 'Tiểu Bạch, em hoảng sợ như vậy vì em còn rất thương anh phải không?'
'Không, em rất ghét anh, cực cực ghét anh vì phải nhìn thấy anh. Em chưa từng muốn anh lại xuất hiện trước mặt em, em chưa từng muốn gặp lại anh.'- lập tức ngồi ngay ngắn lại nói dứt khoát.
Hắc Lỗi lặng yên nước mắt chảy dài cúi mặt cố ngăn cho mình không khóc lớn.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
'Anh nói khi nào bụng anh bớt đau thì anh sẽ đi.' 'Em ngủ đi mà'
'Đừng nói anh bị đau bụng từ hôm bị nôn quằn quại trong nhà tắm tới giờ?'
'Ừm, mấy hôm còn chịu được, giờ đau quá. Em đừng hỏi nữa, ngủ đi.'
'Anh bị ngốc hay dở hơi? Đã bị đau thì đi khám bệnh hay nghỉ ngơi. Đi theo em làm gì để giờ bị đau như vậy hả?'
'Anh xin lỗi, vì lo cho em nên anh đi theo.'
'Chân em đau, không kéo anh lên được. Mau bò lên đây, nằm đó lạnh.'
Có một người đau đến thở không nổi mà nghe cho phép nằm gần liền cố gắng bò lại lấy một cánh tay của người bên cạnh để duỗi ra bên để mình nằm xuống gối đầu, người ép sát vào người bên cạnh.
Bạch Vũ kéo mền ấm lên, chân mày cậu cau lại khi não bảo cậu tránh xa ra, còn tim bảo cậu ôm sưởi ấm cho người đang ôm bụng có vẻ rất đau bên cạnh. Cậu cau mày đấu tranh tư tưởng một lúc thì xoay người lại đưa tay xoa xoa bụng: 'Cố ngủ một chút đi, ngủ cho quên đau.'
****
Được xoa xoa bụng rất dễ chịu, cảm giác kiểu dù có đau ngàn lần như vậy cũng đáng nên Hắc Lỗi đã có một giấc ngủ ấm áp đến gần sáng. Hắn giật mình dậy thấy mình đang chui rúc rất ấm áp trong lòng người bên cạnh, tay hắn thì đang luồng qua eo mềm ôm chặt. Hắn hạnh phúc dụi dụi nhẹ mặt mình vào vòm ngực ấm, mềm.
'Đã dậy rồi, hết đau rồi thì anh đi đi. Đi về đi, đừng lẩn quẩn ở đây nữa.'- phát hiện ra kẻ rúc trong lòng mình đã thức giấc liền xua đuổi.
'Bên ngoài trời chưa sáng hẳn, chân em lại đau, sao anh đi được? Hôm nay em đau chân cũng không đi hái hồng được, anh cõng em đi thác chơi nha. Ngoài đó đẹp lắm.'
'Không đi, anh về đi.'- mặt lạnh tanh kiểu ta không quan tâm.
'Ngoài đó có rất nhiều lan rừng đẹp lắm, em không muốn mang ít lan rừng đẹp về trồng ở vườn sao?'
'Lan hả? Có lan hoàng thảo kèn không? Em tìm mãi loại này.'- Mắt sáng rỡ, long lanh.
Không rành về lan nhưng cũng ừ đại để dụ dỗ người bên cạnh. Bạch Vũ quên sạch mọi thứ trên đời tóm lấy người bên cạnh ôm cổ: 'Đi, đi, đi liền đi. Đi hái lan hoàng thảo kèn.'
Hắc Lỗi lòng như trăm hoa đua nở nhẹ nhàng cõng người bên cạnh mặc cho trời chưa sáng hẳn băng qua vườn hồng, thảm cỏ đi thẳng ra thác nước 3 tầng đẹp mê hồn. Bạch Vũ vòng tay ôm cổ, mặt áp sát vào gáy- giây phút này tâm tư cậu thật bình lặng, không giận không ghét không sợ hãi, chỉ có hình ảnh lan hoàng thảo kèn đẹp tuyệt trần và hình ảnh 2 người luôn rất thương yêu cậu đọng trong tâm trí.
'A, đúng là lan hoàng thảo kèn kìa, đẹp tuyệt luôn. Hái cho em đi, mau lên, hái cho em 2 gốc. À không 3, không, 4 đi vì nó khó trồng lắm.'
Hắc Lỗi thở phào vì may mắn là có lan hoàng thảo kèn ở ngoài thác thật, và giờ hắn cũng biết chùm lan tím trắng đẹp mê hồn ngay cạnh thác là lan hoàng thảo kèn. Hắn nhẹ nhàng để người trên lưng ngồi xuống một tảng đá phẳng trấn an: 'Em bình tĩnh, anh sẽ hái cho em ngay. Em ngồi đây chờ anh nhé.'
Bạch Vũ hân hoan ngồi nhìn theo dáng thanh niên mặc áo hoodie đen thoăn thoắt như chú sóc đang trèo lên những vách đá tiến về những chùm lan đẹp hút hồn. Mãi hân hoan mê đắm vì lan và muốn có cho bằng được mà cậu quên để ý mất việc làm sao để hái được. Giờ ngồi nhìn vách đá trơn trợt cheo leo và chàng trai đang đu bám leo trèo trên đó thì phát hoảng: 'Lão Hắc, anh xuống đi. Lan gì em cũng không cần nữa. Xuống ngay đi.'
'XUỐNG ĐI MÀ, EM KHÔNG CẦN LAN NỮA.'.....
Mặc cậu khản cổ kêu gào hắn trèo xuống, hắn căn bản không nghe thấy nên vẫn trèo lên với tay hái 4 vò lan tuyệt đẹp cho cậu. Cậu không dám chớp mắt mà sợ sệt nhìn hắn tay ôm hoa tay bám đá trèo xuống. Cậu đến thở mạnh cũng không dám hồi hộp nhìn chăm chú theo từng bước trèo xuống của hắn, bỗng cậu hét lên thảm thiết khi thấy hắn trượt chân rơi xuống: 'ĐỪNG MÀ, LÃO HẮC, ĐỪNG MÀ'.
Cậu gào khóc thảm thiết, mắt cậu ầng ậng nước không thể thấy rõ một bóng người ướt nhẹm tay ôm 4 vò lan cũng ướt nhẹm đang cười tươi tiến về phía cậu.
'Ơ, Tiểu Bạch, sao em lại gào khóc như vậy? Nín nào, anh đã hái lan hoàng thảo kèn cho em nè. Nhìn nè, lan mà em thích đây.'
Bạch Vũ chưa hết sợ hãi, nức nở ôm chặt người bên cạnh: 'Lão Hắc, anh không sao chứ? Có bị thương không?'
'Không có, đừng sợ, may mắn là anh rơi xuống ngay hố nước không có đá.' 'Không khóc nữa nhé, em nhìn lan đẹp nè, anh đã ôm bảo vệ nên không có cành nào bị gãy hết.'
Bạch Vũ càng được dỗ càng khóc tợn: 'Anh điên à? Lỡ anh rơi xuống đá thì sao? Thì em phải làm sao? Em đã bảo không cần lan gì nữa, em đã bảo anh trèo xuống rồi mà.'
'Tiểu Bạch, đừng khóc nữa mà. Xin em đó, mắt của em sưng luôn rồi nè.'- Hắc Lỗi đau lòng, xót ruột ôm chặt người khóc đến run rẩy vào lòng cố dỗ dành.
Một lúc lâu sau thì người trong lòng mình cũng bình tĩnh lại. Hắc Lỗi nhẹ nhàng lau nước mắt, kéo người bên cạnh ngồi dựa đầu vào vai mình hỏi nhỏ nhẹ: 'Tiểu Bạch, em hoảng sợ như vậy vì em còn rất thương anh phải không?'
'Không, em rất ghét anh, cực cực ghét anh vì phải nhìn thấy anh. Em chưa từng muốn anh lại xuất hiện trước mặt em, em chưa từng muốn gặp lại anh.'- lập tức ngồi ngay ngắn lại nói dứt khoát.
Hắc Lỗi lặng yên nước mắt chảy dài cúi mặt cố ngăn cho mình không khóc lớn.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất