Chương 34
Thẩm Diệu chưa kịp hiểu đóng dấu chủ tịch Pugsoft lên mông là đóng thế nào và đóng để làm gì thì đã nghe đau điếng ở 2 bên mông nên hét toáng lên, văng tục theo thói quen: 'Áaaaaa..... WTF*, đau chết cm* ông rồi. ưmmmmm.....ưmmmm....'
Chủ tịch Bạch đưa tay bịt miệng người bên cạnh nhắc nhở: 'Ta đã nói em rồi, không được nói bậy khi ở trên giường. Có muốn ta đóng thêm vài dấu sở hữu nữa không?'
'Ưmmmmmm......ưmmmmm.....không.....không muốn ạ, đau lắm ạ.'- vừa lắc đầu lia lịa vừa xoay đầu, ẹo hông săm soi hai con dấu của chủ tịch Pugsoft ở hai bên mông tròn xinh xinh.
Chủ tịch Bạch khẽ bật cười thích thú nhìn 2 con dấu chủ quyền của mình và khuôn mặt đẹp hơn hoa đang nhăn nhó bên cạnh. Nhưng vạn lần chủ tịch không thể ngờ tới việc khuôn mặt xinh hơn hoa đang nhăn nhó ấy bỗng nhiên trở nên thâm sâu khác lạ, bờ mông tròn xinh xinh có in dấu ấy bỗng dưng di chuyển ngồi lên trên người mình. Chủ tịch chưa kịp biết phải nên phản ứng như thế nào thì 2 tay đã bị nắm chặt trên đỉnh đầu, một giọng nói, tone giọng quen thuộc vang bên tai: 'Đóng dấu chủ quyền rất vui phải không Ạaaaaa....? Cắn cặp mông tròn tử thần là biết trước hậu quả phải không Ạaaaa.....?'
Chủ tịch rùng mình, gai ốc, da gà gì toàn thân dựng lên hết. Môi mềm đã bắt đầu nhấm nháp vành tai, bàn tay nhỏ mềm còn lại đã bắt đầu di chuyển, chủ tịch thở gấp cả người uốn éo cố thương lượng lần cuối trước giờ nghị án: 'Ta.... ta.... em....em.... bảo..... bảo..... ta được đặc cách mà? Ta.... ta..... ư.....ư.....ưmmmmm....ưmmmm....'
Thẩm Diệu không hề tỏ ra thương tiếc hay muốn thương lượng gì, cậu quyết trừng phạt để trả thù cho cặp mông tròn tử thần, nhưng vẫn giải đáp thắc mắc để thoả mãn cho kẻ bị hành quyết ra đi thanh thản: 'Em nói ngài được đặc cách là ngài được sờ, chứ không phải cắn, đóng dấu gì đó Ạaaaaa.....'
'Ta.... ta..... ư.....ư.....ưmmmmm....ưmmmm.... em..... em.....ưm.....'- chữ Ạ kéo dài cũng là báo hiệu công cuộc đào sâu cuốc bẫm, càn quét hang động bắt đầu. Chủ tịch Bạch run rẩy, hơi thở gấp gáp, cơ bụng săn chắc giật giật liên hồi.
Mệt lữ thì nằm vật ra vừa thở vừa nhìn cơ thể to lớn run rẩy bên cạnh một lúc rồi lại tiếp tục hì hục, hì hục. Bao nhiêu cái dấu X xin hàng, bao nhiêu cái rên rỉ 'Ưmmmmm.......aaaaaa......ư
......hư......hư......ta.....ta xin.....' cũng không thể xoa dịu được đòn trả thù của cặp mông tròn tử thần. Kết quả chung cuộc là kẻ đóng dấu chủ quyền bị knockout tại chỗ, kẻ bị đóng dấu mệt lữ thở hồng hộc chui rúc vào lòng kẻ bị knockout ngủ mê mệt đến tận sáng tinh mơ.
'Em giúp ta tắm và thay quần áo đi làm đi, ta đi không nổi.'- chủ tịch gọi với theo cặp mông tròn tử thần đang chuẩn bị trèo xuống giường đi tắm.
'Ngài đi không nổi thì hôm nay ngài ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi. Em đi làm một mình.'- vừa nói vừa cố nhịn nụ cười đểu
'Không, ta muốn đi cùng em. Em giúp ta đi, thật sự ta đi không nổi, 2 chân ta vẫn còn run luôn nè.'
Không nhịn nổi nữa, Thẩm Diệu bật cười không thể nào đểu hơn cất giọng: 'Chủ tịch, ngài còn muốn đóng dấu chủ quyền của chủ tịch Pugsoft nữa không Ạaaaaa...?'
Chủ tịch Bạch sởn hết gai ốc ôm vai người đang đỡ mình cố gắng bước xuống giường: 'Em đừng nói chữ Ạ nữa. Ta giật mình, ta sợ.'
Thẩm Diệu khổ sở vừa cố nhịn nụ cười đểu vừa cố nhịn không nói những câu cà khịa của mình, cậu nhẹ nhàng gội đầu, xoa lưng cho cơ thể to lớn đang dựa cả người vào thành bồn tắm. Đến khi xoa xoa kì cọ cho đôi chân vẫn còn hơi run thì cậu không nhịn nổi nữa mà bật cười nói đểu: 'Chân ngài vẫn còn run nè, hình như đang khiêu gợi em để em làm việc chăm chỉ hơn tối qua Áaaaaa.....em làm việc chăm chỉ ngay bây giờ, ngay tại đây, được không Ạaaaa....'
Hết Á, rồi Ạ kéo dài, cộng với ánh mắt- nụ cười rất đểu của đối phương làm chủ tịch rùng mình rất nhanh co chân, 2 tay ôm chặt cơ thể lắc đầu nguầy nguậy: 'Thôi mà, tắm nhanh kẻo trễ giờ làm việc của em.'
Tự dưng Thẩm Diệu cảm giác như có dòng điện kẹo ngọt chạy rần qua cơ thể, cậu thấy thương người trước mặt hơn bao giờ hết nên nhẹ nhàng giúp tắm gội sạch sẽ, lau khô, sấy tóc, mặc quần áo gọn gàng tươm tất.
Chủ tịch Bạch ôm lấy cậu vào lòng, hôn lên gò má hồng hồng của cậu trước khi kéo cậu ra xe đi làm.
'Ngài khoẻ hơn rồi ạ? Không cần em đỡ ạ?'- kéo kéo tay người đi chậm nhưng không vịn vào người mình.
'Ngâm nước ấm một lúc làm ta khoẻ hơn rồi. Em lập trình xong game Sói con săn mồi thì mang qua cho Bạch Vũ kiểm tra cho ý kiến để chỉnh sửa nếu cần trước khi em trình ra công ty nhé. Ta đã nói trước với Bạch Vũ rồi.'
Ngày hôm đó, Thẩm Diệu bước vào phòng lập trình trước nhiều ánh mắt có chút khác lạ của nhân viên trong phòng. Không ai gọi NÀY NGƯỜI MỚI rồi sai vặt cậu nữa nên cậu có thời gian chuyên tâm lập trình sản phẩm game đầu tay của cậu. Thỉnh thoảng đâu đó cậu nghe được vài lời xì xào to nhỏ về biệt danh cặp mông tròn tử thần.
Gần giờ trưa hôm đó, trong phòng làm việc của giám đốc điều hành, Từ Hiên có chút tức tối vì giám đốc cả ngày không chịu ngồi ở bàn làm việc cùng thư ký mà ôm một ít giấy tờ lại sofa ngồi vừa để người bị thương ôm vừa tranh thủ làm việc, thỉnh thoảng lại quay sang xoa tóc mátxa người đang ôm mình.
Nhịn nhục gần cả buổi sáng đến lúc liếc thấy Bạch Vũ khom người hôn nhẹ lên môi của người đang ôm mình ngủ thì Từ Hiên chịu hết nổi chạy luôn ra khỏi phòng lau nhanh nước mắt đã chảy thành dòng. Thấy bảo vệ đi tới định gõ cửa phòng giám đốc, Từ Hiên ngăn lại hỏi han, biết được người đàn ông mặt đầy thẹo lại đến tìm Hắc Lỗi nên Từ Hiên bảo cứ để mình giải quyết rồi đi nhanh ra gặp để tìm hiểu tình hình cặn kẽ.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Chủ tịch Bạch đưa tay bịt miệng người bên cạnh nhắc nhở: 'Ta đã nói em rồi, không được nói bậy khi ở trên giường. Có muốn ta đóng thêm vài dấu sở hữu nữa không?'
'Ưmmmmmm......ưmmmmm.....không.....không muốn ạ, đau lắm ạ.'- vừa lắc đầu lia lịa vừa xoay đầu, ẹo hông săm soi hai con dấu của chủ tịch Pugsoft ở hai bên mông tròn xinh xinh.
Chủ tịch Bạch khẽ bật cười thích thú nhìn 2 con dấu chủ quyền của mình và khuôn mặt đẹp hơn hoa đang nhăn nhó bên cạnh. Nhưng vạn lần chủ tịch không thể ngờ tới việc khuôn mặt xinh hơn hoa đang nhăn nhó ấy bỗng nhiên trở nên thâm sâu khác lạ, bờ mông tròn xinh xinh có in dấu ấy bỗng dưng di chuyển ngồi lên trên người mình. Chủ tịch chưa kịp biết phải nên phản ứng như thế nào thì 2 tay đã bị nắm chặt trên đỉnh đầu, một giọng nói, tone giọng quen thuộc vang bên tai: 'Đóng dấu chủ quyền rất vui phải không Ạaaaaa....? Cắn cặp mông tròn tử thần là biết trước hậu quả phải không Ạaaaa.....?'
Chủ tịch rùng mình, gai ốc, da gà gì toàn thân dựng lên hết. Môi mềm đã bắt đầu nhấm nháp vành tai, bàn tay nhỏ mềm còn lại đã bắt đầu di chuyển, chủ tịch thở gấp cả người uốn éo cố thương lượng lần cuối trước giờ nghị án: 'Ta.... ta.... em....em.... bảo..... bảo..... ta được đặc cách mà? Ta.... ta..... ư.....ư.....ưmmmmm....ưmmmm....'
Thẩm Diệu không hề tỏ ra thương tiếc hay muốn thương lượng gì, cậu quyết trừng phạt để trả thù cho cặp mông tròn tử thần, nhưng vẫn giải đáp thắc mắc để thoả mãn cho kẻ bị hành quyết ra đi thanh thản: 'Em nói ngài được đặc cách là ngài được sờ, chứ không phải cắn, đóng dấu gì đó Ạaaaaa.....'
'Ta.... ta..... ư.....ư.....ưmmmmm....ưmmmm.... em..... em.....ưm.....'- chữ Ạ kéo dài cũng là báo hiệu công cuộc đào sâu cuốc bẫm, càn quét hang động bắt đầu. Chủ tịch Bạch run rẩy, hơi thở gấp gáp, cơ bụng săn chắc giật giật liên hồi.
Mệt lữ thì nằm vật ra vừa thở vừa nhìn cơ thể to lớn run rẩy bên cạnh một lúc rồi lại tiếp tục hì hục, hì hục. Bao nhiêu cái dấu X xin hàng, bao nhiêu cái rên rỉ 'Ưmmmmm.......aaaaaa......ư
......hư......hư......ta.....ta xin.....' cũng không thể xoa dịu được đòn trả thù của cặp mông tròn tử thần. Kết quả chung cuộc là kẻ đóng dấu chủ quyền bị knockout tại chỗ, kẻ bị đóng dấu mệt lữ thở hồng hộc chui rúc vào lòng kẻ bị knockout ngủ mê mệt đến tận sáng tinh mơ.
'Em giúp ta tắm và thay quần áo đi làm đi, ta đi không nổi.'- chủ tịch gọi với theo cặp mông tròn tử thần đang chuẩn bị trèo xuống giường đi tắm.
'Ngài đi không nổi thì hôm nay ngài ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi. Em đi làm một mình.'- vừa nói vừa cố nhịn nụ cười đểu
'Không, ta muốn đi cùng em. Em giúp ta đi, thật sự ta đi không nổi, 2 chân ta vẫn còn run luôn nè.'
Không nhịn nổi nữa, Thẩm Diệu bật cười không thể nào đểu hơn cất giọng: 'Chủ tịch, ngài còn muốn đóng dấu chủ quyền của chủ tịch Pugsoft nữa không Ạaaaaa...?'
Chủ tịch Bạch sởn hết gai ốc ôm vai người đang đỡ mình cố gắng bước xuống giường: 'Em đừng nói chữ Ạ nữa. Ta giật mình, ta sợ.'
Thẩm Diệu khổ sở vừa cố nhịn nụ cười đểu vừa cố nhịn không nói những câu cà khịa của mình, cậu nhẹ nhàng gội đầu, xoa lưng cho cơ thể to lớn đang dựa cả người vào thành bồn tắm. Đến khi xoa xoa kì cọ cho đôi chân vẫn còn hơi run thì cậu không nhịn nổi nữa mà bật cười nói đểu: 'Chân ngài vẫn còn run nè, hình như đang khiêu gợi em để em làm việc chăm chỉ hơn tối qua Áaaaaa.....em làm việc chăm chỉ ngay bây giờ, ngay tại đây, được không Ạaaaa....'
Hết Á, rồi Ạ kéo dài, cộng với ánh mắt- nụ cười rất đểu của đối phương làm chủ tịch rùng mình rất nhanh co chân, 2 tay ôm chặt cơ thể lắc đầu nguầy nguậy: 'Thôi mà, tắm nhanh kẻo trễ giờ làm việc của em.'
Tự dưng Thẩm Diệu cảm giác như có dòng điện kẹo ngọt chạy rần qua cơ thể, cậu thấy thương người trước mặt hơn bao giờ hết nên nhẹ nhàng giúp tắm gội sạch sẽ, lau khô, sấy tóc, mặc quần áo gọn gàng tươm tất.
Chủ tịch Bạch ôm lấy cậu vào lòng, hôn lên gò má hồng hồng của cậu trước khi kéo cậu ra xe đi làm.
'Ngài khoẻ hơn rồi ạ? Không cần em đỡ ạ?'- kéo kéo tay người đi chậm nhưng không vịn vào người mình.
'Ngâm nước ấm một lúc làm ta khoẻ hơn rồi. Em lập trình xong game Sói con săn mồi thì mang qua cho Bạch Vũ kiểm tra cho ý kiến để chỉnh sửa nếu cần trước khi em trình ra công ty nhé. Ta đã nói trước với Bạch Vũ rồi.'
Ngày hôm đó, Thẩm Diệu bước vào phòng lập trình trước nhiều ánh mắt có chút khác lạ của nhân viên trong phòng. Không ai gọi NÀY NGƯỜI MỚI rồi sai vặt cậu nữa nên cậu có thời gian chuyên tâm lập trình sản phẩm game đầu tay của cậu. Thỉnh thoảng đâu đó cậu nghe được vài lời xì xào to nhỏ về biệt danh cặp mông tròn tử thần.
Gần giờ trưa hôm đó, trong phòng làm việc của giám đốc điều hành, Từ Hiên có chút tức tối vì giám đốc cả ngày không chịu ngồi ở bàn làm việc cùng thư ký mà ôm một ít giấy tờ lại sofa ngồi vừa để người bị thương ôm vừa tranh thủ làm việc, thỉnh thoảng lại quay sang xoa tóc mátxa người đang ôm mình.
Nhịn nhục gần cả buổi sáng đến lúc liếc thấy Bạch Vũ khom người hôn nhẹ lên môi của người đang ôm mình ngủ thì Từ Hiên chịu hết nổi chạy luôn ra khỏi phòng lau nhanh nước mắt đã chảy thành dòng. Thấy bảo vệ đi tới định gõ cửa phòng giám đốc, Từ Hiên ngăn lại hỏi han, biết được người đàn ông mặt đầy thẹo lại đến tìm Hắc Lỗi nên Từ Hiên bảo cứ để mình giải quyết rồi đi nhanh ra gặp để tìm hiểu tình hình cặn kẽ.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất