Chuyện Tình Nhà Bạch Gia

Chương 44

Trước Sau
Tại phòng lập trình game, Thẩm Diệu đang căng mắt, tay liên tục click click, gõ gõ để hoàn thành cho xong game Sói Ninja đại náo cửu trùng thiên thì bị giật mình bởi một rừng người đang đứng bao quanh mình, cậu ngước mặt lên gãi đầu, gãi tai thắc mắc: 'Sao ạ? Sao mọi người lại nhìn em ghê vậy ạ?'

'Chúc mừng phó phòng lập trình game, từ nay mong phó phòng chiếu cố cho tấm thân nhân viên bé nhỏ này ạ.'- Mễ Mễ vừa nói vừa cúi đầu ra dáng mong được chiếu cố.

Thẩm Diệu chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bị mọi người ôm chặt, chúc mừng rôm rả rồi kéo luôn cậu xuống phòng hội thảo tham dự buổi vinh danh.

MC xinh đẹp cũng là nhân viên sale xuất sắc, nóng bỏng của công ty trịnh trọng đọc thư vinh danh thành công của game ATTACK đến từ chủ tịch Pugsoft và phần thưởng cho tác giả của ATTACK làm Thẩm Diệu mắt đỏ hoe vì bất ngờ và hạnh phúc.

Chủ tịch Bạch liếc nhìn chàng trai nhỏ nhắn đang xúc động thì hơi xót, đang chưa biết làm sao để kéo chàng trai ấy ra góc nào đó mà ôm mà dỗ dành thì bất ngờ khi thấy một chàng trai rất anh tuấn trong bộ vest trắng bước vào kéo Thẩm Diệu ôm chặt, rồi kéo luôn lên bục phát biểu.

Thư ký Từ Hiên và cả chủ tịch Bạch thoáng chút bất ngờ nhìn người mặc vest trắng trên bục phát biểu vì đôi mắt vẫn còn sưng húp nhưng khuôn mặt thì tự tin, tỉnh táo ngời ngời, cảm giác như một Bạch Vũ của lần trước xuất hiện.

'Nhân dịp vinh danh thành công của game ATTACK, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành đến tất cả nhân viên của Pugsoft vì bấy lâu nay tôi chưa làm tròn chức trách của một giám đốc điều hành vì nhiều vướng bận cuộc sống tình cảm. Hôm nay tôi xin chúc mừng tân phó phòng lập trình game Thẩm Diệu và cũng xin hứa từ nay sẽ chuyên tâm làm việc để trong kì hạn 2 năm tới sẽ đưa Pugsoft trở thành công ty lập trình game hàng đầu châu Á. Mong mọi người tiếp tục giúp đỡ và cùng đồng lòng làm việc hết sức mình như thời gian qua.'

Giám đốc điều hành phát biểu đầy tự tin, đầy quyết tâm làm cả phòng hội thảo vỗ tay rôm rả, hừng hực khí thế. Giám đốc trao thư vinh danh và phần thưởng cho phó phòng lập trình đồng thời nhắc lại chuyện cũ:

'Sẵn tiện tôi cũng đại diện Pugsoft gửi lời xin lỗi muộn đến phó phòng Thẩm Diệu vì nỗi oan lập trình hai mang lần trước. Tên phản bội Hán Ninh đã bị bắt và khai luôn việc có nội gián giúp sức là Từ Hạo trong tất cả mọi việc.'

Kết thúc buổi vinh danh, Thẩm Diệu rất vui nhưng cũng có chút lấn cấn trong lòng nên cầm thẻ từ khoá nhà được trao tặng nhét vào tay của người bên cạnh: 'Em trả cho ngài, thư khen ngợi của ngài đã đủ rồi.'

'Em phải nhận nó, đó là phần thưởng của Pugsoft, không phải của ta.'- Chủ tịch Bạch nhét thẻ từ lại cái túi hộp hiphop.

'Em có làm được gì nhiều đâu mà tặng cho em một căn hộ sang trọng như vậy? Em đâu cần nhà làm gì, ngoại thì đã có căn chung cư đó, còn em thì ngài ở đâu em ở đó. Tặng nhà cho em làm gì?'



Chủ tịch Bạch vừa xem game mới Sói ninja đại náo cửu trùng thiên vừa cất giọng trầm buồn: 'Khi không còn ta bên cạnh thì em sẽ cần nó, cuộc đời này không có gì là mãi mãi hết nên em phải dự liệu cho cuộc sống thật tốt của mình khi sống một mình.'

'Em không hiểu, ngài nói vậy là ý gì? Em sẽ không sống một mình, ngài ở đâu thì em theo đó.'

'Em còn rất trẻ, ta thì đã già rồi, em phải hiểu và lo cho tương lai của mình vì ta không thể sống mãi bên em.'

'Em không muốn hiểu, và sẽ không bao giờ muốn hiểu.'

'Diệu Diệu, em tự mình nhìn xem, em lập trình sói ninja một mình chống lại trời, chống lại đất để mong mang sói sư phụ đã chết trở về thì cuối cùng được gì? Sói sư phụ vẫn không thể trở về trong khi sói Ninja lại thương tích đầy mình, chìm đắm trong đau khổ. Em có thể lập trình khác đi mà, sói Ninja quên sự phụ đã chết đi, sống cuộc sống tốt đẹp cho mình.'- chủ tịch Bạch bức xúc mắt đỏ hoe, xoa xoa ngực.

'Chính vì không thể nên sói Ninja mới đại náo cả cửu trùng thiên giành lại sói sư phụ. Không có sói sư phụ thì làm gì có sói Ninja, sói sư phụ là tất cả đối với sói Ninja mà ngài bảo quên và lo sống cho mình? Ngài thật là độc ác.'- Thẩm Diệu tức giận sửng cồ với người bên cạnh.

Chủ tịch Bạch không nói gì nữa, chỉ là đợi xe đậu ngay ngắn vào tầng hầm thì mở cửa xe đi rất nhanh vào phòng không màng chàng tài xế đang mặt nhăn mày nhó khó hiểu với thái độ lạ của người bạn cùng giường.

Cả đêm bị cơ thể bé nhỏ ôm chặt từ phía sau ngủ mê mệt, chủ tịch Bạch nhẹ nhàng chèn gối, nhẹ nhàng xoay người lại ngắm nghía, sờ sờ khuôn mặt đẹp hồi lâu đến khi miệng xinh mớ ngủ càu nhàu: 'Ội.... ôooooi.... không thích.... không thích mà.... ôm.... ôm mà....' rồi quẳng cả gối quơ quơ tay tìm người để cọ cọ mặt, ôm chặt.

Sáng hôm sau, vừa bước vào tầng hầm để xe, chủ tịch Bạch nhìn thấy chàng trai trong bộ vest trắng một mình lẻ bóng nhìn mặt rất ổn nhưng nhìn kĩ lại thấy dáng vẻ của sự cô đơn đang chuẩn bị lên xe đi làm. Không kìm chế được, chủ tịch đi nhanh đến ôm chặt, xoa xoa lưng con trai: 'Bạch Vũ, ba biết con hận ba, con ghét ba. Ba biết ba tệ hại nhưng đừng ghét ba nữa có được không? Con ghét ba như vậy đủ rồi, đau một mình như vậy đủ rồi.'

Bạch Vũ trong một giây rất cần vòng tay ấm áp liền đưa tay ôm lại ba, nhưng rất nhanh ánh mắt hạnh phúc chuyển thành giận giữ đẩy mạnh người đang ôm mình đập ầm vào xe bên cạnh: 'SAO BA KHÔNG BIẾN MẤT ĐI? CON ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY BA MÀ'

Thẩm Diệu nhanh như sói Ninja lao đến tay bóp cổ, tay đấm thẳng vào mặt: 'Hôm nay tôi sẽ thay trời đấm chết đứa con mất dạy như cậu. Đừng lấy nỗi đau của mình mà trút lên đầu những người thương yêu mình. Chính cậu mới là....'

\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau