Chương 53
Thẩm Diệu biết phòng lập trình đang bị làm khó nên khá bức xúc đi nhanh qua phòng chủ tịch. Cậu gõ cửa cho có lệ rồi đẩy cửa đi nhanh vào mà không cần đợi ai lên tiếng.
'Chủ tịch, sao ngài lại xử ép phòng lập trình như vậy? Đã điều người đi rồi còn rút ngắn deadline? Ngài không thấy mình vô lý sao?'
'Có lý để trị có lý, vô lý để trị vô lý. Em không thấy mình vô lý khi chống đối ta sao?'- chủ tịch vẫn rất ôn nhu nhìn người đầu đang bốc khói trước mặt.
'Vô lý? Tôi chống đối chủ tịch khi nào ạ?'
'Tại sao ta gọi em qua gặp ta thì em lại không qua?'
'Tôi có rất nhiều việc phải làm, ngài gọi tôi qua gặp ngài để làm gì?'
'Em lại gần đây, ta sẽ cho em thấy ta cần gặp em để làm gì.'
'Thẩm Diệu không muốn phòng lập trình bị liên luỵ vì mình nữa nên nén cơn bực tức đi lại gần chủ tịch. Chủ tịch Bạch không nói không rằng mà kéo người trước mặt ngã lên chân mình rồi ôm chặt.
'Ngài làm gì vậy? Ngài muốn tôi làm gì hả? Buông ra.'
'Ta muốn em làm trợ lý riêng của ta như trước.'
Thẩm Diệu vùng vẫy rất mạnh để đứng bật dậy, giọng nói đanh thép: 'Không, không bao giờ có chuyện đó.'
Chủ tịch không nói gì chỉ nghiêm mặt, bốc điện thoại gọi xử lý công việc: 'Alo, phòng nhân sự phải không. Lập tức điều chuyển nhân sự ở phòng lập trình như tôi yêu cầu.' 'Alo, phòng kế hoạch sửa lại deadline của phòng lập trình như tôi đã nói.'
'Ngài..... ngài.... ngài ép người như vậy thì tôi sẽ nghỉ việc. Dù gì tôi cũng không muốn nhìn thấy ngài.'- Thẩm Diệu uất ức tột cùng tháo thẻ nhân viên ra để trước mặt chủ tịch rồi quay lưng bỏ đi.
'Được, em muốn nghỉ thì cứ nghỉ. Món nợ khi xưa của em coi như ta tặng cho em.'
Thẩm Diệu lập tức dừng bước quay đầu lại: 'Không, tôi không thích thiếu nợ, nhất là ngài. Bao năm qua tôi đã tiết kiệm rất nhiều tiền, tôi sẽ trả đầy đủ cho ngài. Ngài nói đi, tôi còn nợ của ngài bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ trả đủ.'
'Khi xưa ta đã nói với em. Ta không cần em trả, nhưng nếu em muốn trả thì làm trợ lý riêng cho ta để trả nợ dần dần.'
'Khi xưa tôi không có tiền nên mới đồng ý, bây giờ tôi muốn một lần trả dứt khoát hết cho ngài.'
'Ta là chủ nợ, ta có quyền quyết định hình thức trả nợ. Em không muốn trả thì cứ việc đi, coi như ta tặng cho em.'
'Tôi không cần ngài tặng, tôi muốn trả hết nợ, tôi không muốn thiếu nợ ngài.'
'Vậy thì cứ tiếp tục làm trợ lý riêng của ta như xưa là được.'
'Không, ngài thật là vô lý. Tôi mặc kệ.'- Thẩm Diệu quay lưng bỏ đi thẳng.
'1....2....3...4....5'- chủ tịch Bạch gõ gõ tay lên bàn đếm chậm rãi.
Thẩm Diệu bỏ ra tới cửa lại vò đầu tóc cho rối tung lên rồi lại quay vào đi tới trước mặt người đang gõ bàn ngó lơ, cậu nuốt ực hết tất cả uất ức cất giọng nhỏ nhẹ: 'Trong bao lâu?'
'Một năm, một năm là ta và em không còn nợ gì nhau.'
'Được, điều kiện của tôi là ngài không được làm khó phòng lập trình nữa và không được động vào tôi nếu tôi không muốn.'
'Được, điều kiện của ta là em phải có mặt khi ta cần gặp, không được xưng tôi nữa.'
Thoả thuận xong, Thẩm Diệu cảm thấy rất buồn, rất tổn thương nên mắt đỏ hoe vùi đầu vào công việc. Cả phòng lập trình được thoát nạn nên vui mừng vụng trộm cùng nhau lôi học bàn của Mễ Mễ ra mở tiệc snack.
Thẩm Diệu nhắn tin báo không trực tiệm game, cậu đi thẳng về nhà sau khi tan ca vì cảm thấy mệt và rất buồn. Về đến nhà cậu ngồi bệt luôn dưới sàn, lưng dựa cửa khóc nức nở Tại sao chứ? Tại sao lại bỏ rơi mình? Tại sao lại trở về khi mình sắp có thể quên chứ? Tại sao xem mình như một thói quen rồi bây giờ xem mình như một trò chơi chứ?
Cậu hỏi bao nhiêu cái tại sao mà cũng chẳng thể đưa ra được một lý do nào để bênh vực được người đã làm cậu rất đau. Nằm co ro khóc mãi ngay cửa đến tận nửa đêm thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cậu vừa mở cửa thì một bóng dáng to lớn ôm chầm lấy cậu rất chặt, vùi mặt vào vai cậu khóc nức nở:
'Ta không ngủ được, ta rất nhớ em. Em tha thứ cho ta, cho ta cơ hội để mình làm lại, có được không?'
Đang trong trạng thái quá xúc động, Thẩm Diệu không phản ứng gì mà gục luôn trên vai của người ôm mình mặc cho nước mắt tuôn như suối. Chủ tịch Bạch khóc quá nhiều nên không còn sức lực để rời đi, trong khi Thẩm Diệu cũng khóc quá nhiều nên không có sức lực để đuổi. Cả hai khóc chán chê thì vô thức đỡ nhau lại sofa rúc vào lòng nhau ngủ mê mệt.
Sáng sớm, Thẩm Diệu nhét vội cái khăn vào tay người đang có vẻ rất mỏi mệt ngồi ở sofa: 'Ngài vào tắm, vệ sinh rồi đi đi. Từ nay đừng chạy đến đây lúc nửa đêm nữa. Tôi..... em sẽ không mở cửa đâu.
****
Trong cuộc họp tổng duyệt lập trình hoàn chỉnh của game DESTROYER, Thẩm Diệu rất tâm đắc với game này nên tập trung vào bài thuyết trình không thể chê vào đâu được của mình. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn quý ông ngồi ở cuối bàn có vẻ rất mỏi mệt, tay liên tục xoa xoa ngực.
Chủ tịch Bạch duyệt cho game DESTROYER được đưa lên sàn game với level A+ rồi vội vã rời đi để tiếp tục tham gia cuộc họp quan trọng khác.
****
Tới giờ ăn trưa, Thẩm Diệu vừa mở hộp thức ăn nhỏ chưa kịp động đũa thì nghe Hy Ka vừa nhai vừa buôn chuyện với Mễ Mễ kế bên:
' Hôm nay phòng họp lớn bị một phen hú vía, tui nghe Kỳ Kỳ bên phòng sale nói nó sợ xanh mặt khi thấy chủ tịch ngất xỉu giữa cuộc họp đó.'
'Sao lại ngất xỉu?'- Mễ mễ hồ hởi tám chuyện.
'Kỳ Kỳ nói từ lúc vào họp đã thấy chủ tịch hình như không khoẻ, thỉnh thoảng hay ôm ngực nhăn nhó. Rồi giữa lúc cao trào thư ký báo cáo sai phạm lớn của phòng sale, mọi người đang nín thở chờ xem chủ tịch sẽ nói gì, phạt gì, ai dè chủ tịch gục xuống ngất xỉu luôn.'
Mễ Mễ vừa buông đũa xuống nhìn sang trưởng phòng đang ngồi ăn ngay bên cạnh định hỏi khi họp duyệt game có thấy chủ tịch bất thường không thì giật mình vì người mới đó đã biến đi đâu mất.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\
'Chủ tịch, sao ngài lại xử ép phòng lập trình như vậy? Đã điều người đi rồi còn rút ngắn deadline? Ngài không thấy mình vô lý sao?'
'Có lý để trị có lý, vô lý để trị vô lý. Em không thấy mình vô lý khi chống đối ta sao?'- chủ tịch vẫn rất ôn nhu nhìn người đầu đang bốc khói trước mặt.
'Vô lý? Tôi chống đối chủ tịch khi nào ạ?'
'Tại sao ta gọi em qua gặp ta thì em lại không qua?'
'Tôi có rất nhiều việc phải làm, ngài gọi tôi qua gặp ngài để làm gì?'
'Em lại gần đây, ta sẽ cho em thấy ta cần gặp em để làm gì.'
'Thẩm Diệu không muốn phòng lập trình bị liên luỵ vì mình nữa nên nén cơn bực tức đi lại gần chủ tịch. Chủ tịch Bạch không nói không rằng mà kéo người trước mặt ngã lên chân mình rồi ôm chặt.
'Ngài làm gì vậy? Ngài muốn tôi làm gì hả? Buông ra.'
'Ta muốn em làm trợ lý riêng của ta như trước.'
Thẩm Diệu vùng vẫy rất mạnh để đứng bật dậy, giọng nói đanh thép: 'Không, không bao giờ có chuyện đó.'
Chủ tịch không nói gì chỉ nghiêm mặt, bốc điện thoại gọi xử lý công việc: 'Alo, phòng nhân sự phải không. Lập tức điều chuyển nhân sự ở phòng lập trình như tôi yêu cầu.' 'Alo, phòng kế hoạch sửa lại deadline của phòng lập trình như tôi đã nói.'
'Ngài..... ngài.... ngài ép người như vậy thì tôi sẽ nghỉ việc. Dù gì tôi cũng không muốn nhìn thấy ngài.'- Thẩm Diệu uất ức tột cùng tháo thẻ nhân viên ra để trước mặt chủ tịch rồi quay lưng bỏ đi.
'Được, em muốn nghỉ thì cứ nghỉ. Món nợ khi xưa của em coi như ta tặng cho em.'
Thẩm Diệu lập tức dừng bước quay đầu lại: 'Không, tôi không thích thiếu nợ, nhất là ngài. Bao năm qua tôi đã tiết kiệm rất nhiều tiền, tôi sẽ trả đầy đủ cho ngài. Ngài nói đi, tôi còn nợ của ngài bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ trả đủ.'
'Khi xưa ta đã nói với em. Ta không cần em trả, nhưng nếu em muốn trả thì làm trợ lý riêng cho ta để trả nợ dần dần.'
'Khi xưa tôi không có tiền nên mới đồng ý, bây giờ tôi muốn một lần trả dứt khoát hết cho ngài.'
'Ta là chủ nợ, ta có quyền quyết định hình thức trả nợ. Em không muốn trả thì cứ việc đi, coi như ta tặng cho em.'
'Tôi không cần ngài tặng, tôi muốn trả hết nợ, tôi không muốn thiếu nợ ngài.'
'Vậy thì cứ tiếp tục làm trợ lý riêng của ta như xưa là được.'
'Không, ngài thật là vô lý. Tôi mặc kệ.'- Thẩm Diệu quay lưng bỏ đi thẳng.
'1....2....3...4....5'- chủ tịch Bạch gõ gõ tay lên bàn đếm chậm rãi.
Thẩm Diệu bỏ ra tới cửa lại vò đầu tóc cho rối tung lên rồi lại quay vào đi tới trước mặt người đang gõ bàn ngó lơ, cậu nuốt ực hết tất cả uất ức cất giọng nhỏ nhẹ: 'Trong bao lâu?'
'Một năm, một năm là ta và em không còn nợ gì nhau.'
'Được, điều kiện của tôi là ngài không được làm khó phòng lập trình nữa và không được động vào tôi nếu tôi không muốn.'
'Được, điều kiện của ta là em phải có mặt khi ta cần gặp, không được xưng tôi nữa.'
Thoả thuận xong, Thẩm Diệu cảm thấy rất buồn, rất tổn thương nên mắt đỏ hoe vùi đầu vào công việc. Cả phòng lập trình được thoát nạn nên vui mừng vụng trộm cùng nhau lôi học bàn của Mễ Mễ ra mở tiệc snack.
Thẩm Diệu nhắn tin báo không trực tiệm game, cậu đi thẳng về nhà sau khi tan ca vì cảm thấy mệt và rất buồn. Về đến nhà cậu ngồi bệt luôn dưới sàn, lưng dựa cửa khóc nức nở Tại sao chứ? Tại sao lại bỏ rơi mình? Tại sao lại trở về khi mình sắp có thể quên chứ? Tại sao xem mình như một thói quen rồi bây giờ xem mình như một trò chơi chứ?
Cậu hỏi bao nhiêu cái tại sao mà cũng chẳng thể đưa ra được một lý do nào để bênh vực được người đã làm cậu rất đau. Nằm co ro khóc mãi ngay cửa đến tận nửa đêm thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cậu vừa mở cửa thì một bóng dáng to lớn ôm chầm lấy cậu rất chặt, vùi mặt vào vai cậu khóc nức nở:
'Ta không ngủ được, ta rất nhớ em. Em tha thứ cho ta, cho ta cơ hội để mình làm lại, có được không?'
Đang trong trạng thái quá xúc động, Thẩm Diệu không phản ứng gì mà gục luôn trên vai của người ôm mình mặc cho nước mắt tuôn như suối. Chủ tịch Bạch khóc quá nhiều nên không còn sức lực để rời đi, trong khi Thẩm Diệu cũng khóc quá nhiều nên không có sức lực để đuổi. Cả hai khóc chán chê thì vô thức đỡ nhau lại sofa rúc vào lòng nhau ngủ mê mệt.
Sáng sớm, Thẩm Diệu nhét vội cái khăn vào tay người đang có vẻ rất mỏi mệt ngồi ở sofa: 'Ngài vào tắm, vệ sinh rồi đi đi. Từ nay đừng chạy đến đây lúc nửa đêm nữa. Tôi..... em sẽ không mở cửa đâu.
****
Trong cuộc họp tổng duyệt lập trình hoàn chỉnh của game DESTROYER, Thẩm Diệu rất tâm đắc với game này nên tập trung vào bài thuyết trình không thể chê vào đâu được của mình. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn quý ông ngồi ở cuối bàn có vẻ rất mỏi mệt, tay liên tục xoa xoa ngực.
Chủ tịch Bạch duyệt cho game DESTROYER được đưa lên sàn game với level A+ rồi vội vã rời đi để tiếp tục tham gia cuộc họp quan trọng khác.
****
Tới giờ ăn trưa, Thẩm Diệu vừa mở hộp thức ăn nhỏ chưa kịp động đũa thì nghe Hy Ka vừa nhai vừa buôn chuyện với Mễ Mễ kế bên:
' Hôm nay phòng họp lớn bị một phen hú vía, tui nghe Kỳ Kỳ bên phòng sale nói nó sợ xanh mặt khi thấy chủ tịch ngất xỉu giữa cuộc họp đó.'
'Sao lại ngất xỉu?'- Mễ mễ hồ hởi tám chuyện.
'Kỳ Kỳ nói từ lúc vào họp đã thấy chủ tịch hình như không khoẻ, thỉnh thoảng hay ôm ngực nhăn nhó. Rồi giữa lúc cao trào thư ký báo cáo sai phạm lớn của phòng sale, mọi người đang nín thở chờ xem chủ tịch sẽ nói gì, phạt gì, ai dè chủ tịch gục xuống ngất xỉu luôn.'
Mễ Mễ vừa buông đũa xuống nhìn sang trưởng phòng đang ngồi ăn ngay bên cạnh định hỏi khi họp duyệt game có thấy chủ tịch bất thường không thì giật mình vì người mới đó đã biến đi đâu mất.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất