Chuyện Yêu Đương

Chương 34: Những năm tháng không thể nào quên trong tuổi trẻ, khắc ghi trong lòng, ở lại trên mảnh đất này

Trước Sau
Sau khi về nhà từ Thái Sơn, Nhậm Nguyên và Giản Ninh nghỉ ngơi một hồi, thoát khỏi ba năm vất vả phấn đấu, bây giờ họ có thể thoả thích chơi game lên mạng chơi bóng, dù làm gì cũng không có ý định đọc sách. Nhậm Nguyên và Giản Ninh vẫn thực hiện kế hoạch như cũ, nhưng trước kia đã từng xảy ra chuyện nên họ không dám tìm đối thủ chơi bóng một cách tuỳ tiện nữa.

Lần trước Đinh Lượng và Đan Thần đã hẹn cùng nhau đi cắm trại, địa điểm cũng không xa, là một ngôi làng ở ngoại ô, chỉ có điều khá nhiều muỗi.

Cả hai đang chơi game, đột nhiên nghe thấy có tiếng người kêu mình, lập tức bỏ máy chơi game xuống, mở cửa ra ngoài, thấy Đan Thần và Đinh Lượng cưỡi xe đạp đứng ngoài hàng rào, nhìn bọn họ đến, bật cười ha ha.

“Này, hai người đừng ở nhà đợi mãi, cuồi tuần dã ngoại, bây giờ chưa đi được thì đi ăn đồ nướng, Linh Linh và Tần Quyên đang chờ, lần này hai vị tiểu thư kia rất nể mặt, nói muốn ăn gì cứ giao cho họ, bảo bốn người chúng ta câu cá.”

Đan Thần nói xong, Đinh Lượng bên cạnh cũng hùa theo: “Hai người cứ suốt ngày ở nhà chơi game cũng không thấy chán à, ra ngoài chơi đi!”

Giản Ninh và Nhậm Nguyên nghe thấy ra ngoài chơi, đương nhiên sẽ không từ chối, dọn dẹp đồ đạc xong khoá cửa, chào hỏi người nhà rồi đạp xe, bốn người cùng nhau cưỡi xe đạp đi đến chỗ làm tiệc nướng.

“Này, lần trước hay người cùng đi du lịch, không xảy ra chuyện gì chứ?” Đinh Lượng không phải là thiện nam tín nữ gì, ngẫm lại lúc trước, lần đầu tiên bọn họ biết nguyên nhân mối quan hệ của Nhậm Nguyên chuyển biến tốt, chậc chậc, nam sinh cấp ba mà, dĩ nhiên cũng sẽ ăn vụng trái cấm.

Nhậm Nguyên và Giản Ninh cùng ‘khụ’ một tiếng, không có ý định trả lời vấn đề này.

Xảy ra chuyện gì? Cần phải hỏi sao? Hai người họ sớm đã vượt qua mối quan hệ thuần khiết trong sáng rồi, bước vào cách thức quan hệ của tuổi trẻ thời hiện đại. Đang tuổi huyết khí phương cương, làm sao có thể không xảy ra chuyện gì.

Nếu đã không thể moi ra gì từ miệng Nhậm Nguyên và Giản Ninh, Đinh Lượng chuyển hướng sang Đan Thần. Đan Thần và Phương Linh Linh quen nhau cũng đã một năm, thời gian cũng đủ lâu, hơn nữa Đan Thần không phải người chưa từng có kinh nghiệm, cho nên ——

“Đan Thần, cậu và Phương Linh Linh sao rồi?”

Đề tài của nam sinh đang trưởng thành đa số đều là những nội dung liên quan đến bạn gái không phù hợp cho thiếu nhi, đây là lần đầu tiên Đan Thần bị hỏi một câu hỏi thẳng thắn như vậy.

Đan Thần bĩu môi nói, “Linh Linh là một cô gái ngoan ngoãn, hai chúng tôi thật sự đợi đến khi kết hôn.”



“Tôi không thích nghe lời này của cậu, thế nào? Quyên Tử nhà tôi không phải cô gái ngoan? Hai chúng tôi cũng đợi kết hôn! Đi chết đi!” Đinh Lượng đạp xe bên cạnh Đan Thần, đưa tay đánh vào đầu Đan Thần, Nhậm Nguyên và Giản Ninh làm vẻ mặt không quan tâm.

Lúc bốn chàng trai đùa giỡn đến nơi tổ chức tiệc, hai vị phu nhân đã nướng xong hết mọi thứ bỏ vào trong mâm, thấy bốn người tới, bắt đầu gọi bọn họ ăn trước.

“Các cậu đi lâu quá, nhưng cũng đúng lúc, vừa mới xong.” Phương Linh Linh cẩn thận lấy khăn giấy bao quanh que xiên để tránh làm bẩn tay, nhân thể đưa cho Đan Thần một ly đồ uống.

Đan Thần nhận lấy đồ uống, vui sướng liếc nhìn Đinh Lượng, ý muốn nói cậu nhìn đi, đã bảo Phương Linh Linh của tôi rất hiền lành mà.

Đinh Lượng cũng trừng ngược lại, ôm Tần Quyên hôn một cái, thấy mặt Tần Quyên biến sắc, lập tức đưa một ly Coca cho cô, “Khổ rồi, uống chút đồ giải khát đi.” Đây gọi là khiêu khích trắng trợn, bạn gái là để yêu, không phải dùng để hầu hạ mình.

Nhậm Nguyên và Giản Ninh bên cạnh quan sát trận đấu, cũng không có ý định khuyên bảo gì, mà chỉ nhanh chóng giải quyết món ngon trong mâm, chụm đầu vào nhau, ăn thật nhanh.

“Hai người này lần nào cũng đi cùng nhau, nhưng sao bát tự lại không hợp nhau thế?”

“Ai mà biết, đơn giản là trong suy nghĩ của con trai, bạn gái mình luôn tốt.” Nhậm Nguyên là người từng có bạn gái, tuy là… ừm, chuyện cũ không nên nhắc lại.

Giản Ninh liếc nhìn Nhậm Nguyên, “Nói cứ như cậu rành lắm.” Thái độ khinh bỉ rất nặng nề.

Hình như đã nói sai cái gì rồi. Nhậm Nguyên vội vàng gắp món Giản Ninh thích ăn cho cậu, Giản Ninh hừ hừ hai tiếng, nhận lấy đồ ăn không lên tiếng, không định tiếp tục tranh cãi.

Chờ đến khi hai người nhàn nhã ăn xong hết, Đinh Lượng và Đan Thần đi tới, nhìn mâm đồ ăn trống rỗng, vẻ mặt giống hệt nhau, nhìn chằm chằm Giản Ninh và Nhậm Nguyên: Hai người này thật không biết suy nghĩ, không khuyên thì thôi, đã vậy còn ăn vui vẻ như thế!

Hai người bị lên án không hề tự giác, mượn cần câu ngồi câu cá, hoàn toàn không quan tâm đến hai người kia.

Ánh nắng mặt trời sáng rực, những chàng trai và các cô gái dào dạt thanh xuân tạo nên một bức tranh hoàn mỹ, tuổi trẻ là tốt nhất, những năm tháng không thể nào quên trong tuổi trẻ, khắc ghi trong lòng, ở lại trên mảnh đất này.



Cuối cùng cũng không thể thực hiện chuyến đi dã ngoại, chủ yếu là do chuyện giữa Phương Linh Linh và Đan Thần đã cho người nhà biết rõ, sau đó —— có thể tưởng tượng, ấn tượng của cha mẹ Phương Linh Linh với Đan Thần là thông qua tìm hiểu từ người khác, làm sao cũng không hi vọng con gái mình bên cạnh một thằng ‘côn đồ’.

Không có tình yêu động trời doạ sợ quỷ thần, cũng không trình diễn màn kịch Romeo và Juliet, thời đại tự do yêu đương, mệnh lệnh của cha mẹ cũng không phải là yếu tố chính.

Lúc gặp lại Đan Thần và Phương Linh Linh đi cùng nhau là ngày Nhậm Nguyên và Giản Ninh lên tàu lửa.

Giản Ninh và Nhậm Nguyên ngồi trên tàu lửa, mẹ Giản Ninh dẫn hai người đi đăng ký trường học, những phụ huynh còn lại không có thời gian, đành phải nhờ mẹ Giản Ninh.

“Giản Ninh, nghỉ hè chúng ta gặp lại.”

“Biết rồi, hai người bên nhau muốn ra quả tốt thì cũng phải trải qua một khoảng thời gian gian khổ, sau tốt nghiệp tôi phải thấy hôn lễ của hai người đấy.”

“Nhất định sẽ mỗi người một bao lì xì.”

Nhậm Nguyên nói tiếp, dặn dò Giản Ninh chuẩn bị kĩ, sau đó phất tay với hai người, “Hai người mau về đi, đứng ở đây rất nóng, với lại tàu sẽ chạy ngay, đến lễ mừng năm mới chúng ta lại gặp nhau.”

“Đi đường cẩn thận.” Phương Linh Linh nhìn bóng dáng hai người ngồi trong tàu, nắm chặt tay Đan Thần, nhìn Đan Thần, “Thật tốt, mọi người đều bên nhau.”

“Ơ, sao em lại khóc, về nhà về nhà, bây giờ cha em cũng không đánh anh, để anh đưa em về.”

“Vâng.”

Giản Ninh và Nhậm Nguyên ngồi trên tàu lửa, lấy sách ra xem, dù sao cũng đang chán. Mẹ Giản Ninh ngồi đối diện nhìn bọn họ, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không nói ra được, đành phải tán gẫu với người ngồi bên cạnh.

Giản Ninh và Nhậm Nguyên nghĩ, dù sao chuyện của bọn họ cũng không lừa được lâu, làm ra chút hành động, lấy tư cách là phụ huynh quan sát thì sao có thể không biết việc đó mang ý nghĩa gì, lúc đầu không phát hiện, nhưng lâu dài nhất định sẽ nhận ra manh mối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau