Chương 2: Nhiệm vụ
Phòng giáo viên.
- Gì cơ ạ? Em không nghĩ em làm được!
- Em là lớp trưởng, đã vậy còn là thành viên trong hội học sinh! Bạn mới do từ nhỏ gặp một số vấn đề tâm lí nên từ năm cấp một bạn đó đã không nói chuyện hay hoà đồng với mọi người rồi!
- Em... em không nghĩ em làm được...
- Thế em khoanh tay đứng nhìn người ta im lặng không hoà nhập với mọi người trong lớp à?
- Dạ không muốn... nhỡ bạn đó không thích tính cách của em, em thường nói rất nhiều, bạn đó lại sống rất nội tâm em sợ bạn đó ghét em!
- Em chưa gặp đã nói người ta vậy? Nhỡ đâu sau này lại khác? Nói chung em là lớp trưởng, em phải có trách nhiệm giúp đỡ các bạn.
- Dạ....
- Thôi muộn rồi, tôi cũng phải về nhà!
- Dạ vâng em chào thầy! - Giọng cô lúc này đã nghẹn đi rồi! Cô không dám từ chối thầy, không dám để bạn học sinh mới một mình, cô rất ghét phải thừa nhận nhưng tính cách của cô thật sự rất khó để từ chối một ai đó, luôn luôn đồng ý với mọi việc, sợ mọi người không vừa ý. Lúc này cô thật sự quá mệt mỏi, sao thầy lại trông cậy vào cô gái như cô!?
Điện thoại cô renggg lên! Là Hiểu Ngọc
- Alo Tiểu Ngọc!
- Giọng cậu rất buồn! Thầy đã nói gì với cậu?
- À không! Thầy nhờ xíu chuyện thôi, mà bé cún sao rồi? Liệu mình xuống thăm được không?
- Được chứ! Xuống mình kể cho nghe - Hiểu Ngọc vui mừng nói.
- Ò, mình đang đi xuống cầu thang rồi nè! Chờ xíu nha
- Ô kê nha, pai pai
Cô đi xuống bậc thang, trong lòng cô nặng trĩu, suýt té thì có bóng thanh niên khá cao đỡ cô. Cậu ta trông rất đẹp... đôi mắt to, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai đen, khoác trên mình bộ đồ đen.. trông rất ngầu!
- A cảm ơn cậu!
- Cho hỏi phòng giáo viên?
- Ở kia kìa - cô chỉ tay vào căn phòng rộng nhất ở tầng ba.
- Cảm ơn
- À không có gì.
Cô tiếp tục bước xuống thang. Đi qua cánh cổng trường, bước xuống khu vườn nhỏ ở sau trường, cô thấy bóng dáng người chị em của mình đang bế, vuốt ve bé cún dễ thương của cô.
- Tiểu Ngọc! Cậu giỏi quá đi mà!
- À nãy có cậu bạn nào đó đẹp trai cực, tốt bụng đến băng tay cho mình!
- Uiii!!! Và từ đó Ngọc Ngọc của chúng ta bước sang trang mới, đã biết lần đầu rung độngggg.
- Cậu im đi, cậu chưa nói lí do sao bé này lại bị nhốt trong đó?
- À.... thực ra dài lắm! Quang Lâm mời mình ra khu vườn này để cậu ta tỏ tình! Mình đã từ chối tính quay về với các cậu! Nhưng cậu ta không chịu bèn đá bé cún này vào trong đó xong kéo cửa sắt xuống luôn!
- Gì? Lại là cậu ta? Lần thứ ba trong tháng rồi đó! Quá đáng tự nhiên làm hại đến sinh vật nhỏ bé này! - Hiểu Ngọc phẫn nộ.
- Mình... cũng hơi quá đáng nhỉ? Từ chối cậu ấy hết lần này đến lần khác.
- Ờ ờ cậu ngu mới thấy mình quá đáng, thế chuyện thầy chủ nhiệm nói gì với cậu?
- À thì không có gì! Không bị phạt đâu.
- Có gì phải nói đó. Đừng có giấu.
- Biết rồi mà. Mà thôi đi ăn đi, nay cậu bao đúng không??
- Ơ... sao lại tớ? - Hiểu Ngọc khó hiểu, ngơ ngác quay ra nhìn bạn mình
- Lần trước bốc thăm cậu thua còn gì? Để tớ gọi mọi người.
- aaaa thứ vận may độc ác
- Hì! Cậu xui thôi. - Hạ Nhiên vui vẻ châm chọc cô bạn đen đủi của mình.
- Cười cái gì? Vui lắm mà cười? - Hiểu Ngọc tức giận
- Đừng giận mà, lần sau lại đến người khác.
- Đúng nhỉ! Lần này mình thua chắc gì lần sau mình lại thua. Không sao, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
- Đi thôi nào Tiểu Ngọc.
Tại quán ăn lẩu nướng nổi tiếng của thành phố. Có ba cô gái đang đứng trước cửa đó không ai khác là:
- Liệu Dược Liên
- Ngô Tú
- Mạc Tư Thu
Đây đều là những cô gái xinh đẹp, khi đứng ở đây các cô thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn mình.
- Chào các cậu. Bọn này đến hơi muộn xíu - Hạ Nhiên
- Ò! Cậu đến muộn lắm đó Hiểu Ngọc. Quán ăn sang chảnh như này mà vào ăn xong không có tiền của cậu trả chắc bọn này chết. - Mạc Tư Thu giọng buồn nói.
- Cậu im đi, cậu còn là người không hả? Sao cậu ác thế?
- Gì cănggg vào quán đi các cậu cãi cái gì? - Liệu Dược Liên khuyên ngăn.
- Liên Liên lúc nào cũng cư xử giống người lớn ghê. Chả bao giờ cãi nhau. - Ngô Tú thán phục.
- Đúng rồi đó, vừa giỏi vừa hiền. - Hạ Nhiên thêm lời.
- Các cô không phải khịa nhá. Vào ăn xong tôi còn bận đi học. - Liên khoanh tay nhìn mọi người nói
Hôm đó các cô gái đã ăn hết mình, quẩy nhiệt tình liệu còn chuyện gì xảy ra nữa?
- Gì cơ ạ? Em không nghĩ em làm được!
- Em là lớp trưởng, đã vậy còn là thành viên trong hội học sinh! Bạn mới do từ nhỏ gặp một số vấn đề tâm lí nên từ năm cấp một bạn đó đã không nói chuyện hay hoà đồng với mọi người rồi!
- Em... em không nghĩ em làm được...
- Thế em khoanh tay đứng nhìn người ta im lặng không hoà nhập với mọi người trong lớp à?
- Dạ không muốn... nhỡ bạn đó không thích tính cách của em, em thường nói rất nhiều, bạn đó lại sống rất nội tâm em sợ bạn đó ghét em!
- Em chưa gặp đã nói người ta vậy? Nhỡ đâu sau này lại khác? Nói chung em là lớp trưởng, em phải có trách nhiệm giúp đỡ các bạn.
- Dạ....
- Thôi muộn rồi, tôi cũng phải về nhà!
- Dạ vâng em chào thầy! - Giọng cô lúc này đã nghẹn đi rồi! Cô không dám từ chối thầy, không dám để bạn học sinh mới một mình, cô rất ghét phải thừa nhận nhưng tính cách của cô thật sự rất khó để từ chối một ai đó, luôn luôn đồng ý với mọi việc, sợ mọi người không vừa ý. Lúc này cô thật sự quá mệt mỏi, sao thầy lại trông cậy vào cô gái như cô!?
Điện thoại cô renggg lên! Là Hiểu Ngọc
- Alo Tiểu Ngọc!
- Giọng cậu rất buồn! Thầy đã nói gì với cậu?
- À không! Thầy nhờ xíu chuyện thôi, mà bé cún sao rồi? Liệu mình xuống thăm được không?
- Được chứ! Xuống mình kể cho nghe - Hiểu Ngọc vui mừng nói.
- Ò, mình đang đi xuống cầu thang rồi nè! Chờ xíu nha
- Ô kê nha, pai pai
Cô đi xuống bậc thang, trong lòng cô nặng trĩu, suýt té thì có bóng thanh niên khá cao đỡ cô. Cậu ta trông rất đẹp... đôi mắt to, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi trai đen, khoác trên mình bộ đồ đen.. trông rất ngầu!
- A cảm ơn cậu!
- Cho hỏi phòng giáo viên?
- Ở kia kìa - cô chỉ tay vào căn phòng rộng nhất ở tầng ba.
- Cảm ơn
- À không có gì.
Cô tiếp tục bước xuống thang. Đi qua cánh cổng trường, bước xuống khu vườn nhỏ ở sau trường, cô thấy bóng dáng người chị em của mình đang bế, vuốt ve bé cún dễ thương của cô.
- Tiểu Ngọc! Cậu giỏi quá đi mà!
- À nãy có cậu bạn nào đó đẹp trai cực, tốt bụng đến băng tay cho mình!
- Uiii!!! Và từ đó Ngọc Ngọc của chúng ta bước sang trang mới, đã biết lần đầu rung độngggg.
- Cậu im đi, cậu chưa nói lí do sao bé này lại bị nhốt trong đó?
- À.... thực ra dài lắm! Quang Lâm mời mình ra khu vườn này để cậu ta tỏ tình! Mình đã từ chối tính quay về với các cậu! Nhưng cậu ta không chịu bèn đá bé cún này vào trong đó xong kéo cửa sắt xuống luôn!
- Gì? Lại là cậu ta? Lần thứ ba trong tháng rồi đó! Quá đáng tự nhiên làm hại đến sinh vật nhỏ bé này! - Hiểu Ngọc phẫn nộ.
- Mình... cũng hơi quá đáng nhỉ? Từ chối cậu ấy hết lần này đến lần khác.
- Ờ ờ cậu ngu mới thấy mình quá đáng, thế chuyện thầy chủ nhiệm nói gì với cậu?
- À thì không có gì! Không bị phạt đâu.
- Có gì phải nói đó. Đừng có giấu.
- Biết rồi mà. Mà thôi đi ăn đi, nay cậu bao đúng không??
- Ơ... sao lại tớ? - Hiểu Ngọc khó hiểu, ngơ ngác quay ra nhìn bạn mình
- Lần trước bốc thăm cậu thua còn gì? Để tớ gọi mọi người.
- aaaa thứ vận may độc ác
- Hì! Cậu xui thôi. - Hạ Nhiên vui vẻ châm chọc cô bạn đen đủi của mình.
- Cười cái gì? Vui lắm mà cười? - Hiểu Ngọc tức giận
- Đừng giận mà, lần sau lại đến người khác.
- Đúng nhỉ! Lần này mình thua chắc gì lần sau mình lại thua. Không sao, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn.
- Đi thôi nào Tiểu Ngọc.
Tại quán ăn lẩu nướng nổi tiếng của thành phố. Có ba cô gái đang đứng trước cửa đó không ai khác là:
- Liệu Dược Liên
- Ngô Tú
- Mạc Tư Thu
Đây đều là những cô gái xinh đẹp, khi đứng ở đây các cô thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn mình.
- Chào các cậu. Bọn này đến hơi muộn xíu - Hạ Nhiên
- Ò! Cậu đến muộn lắm đó Hiểu Ngọc. Quán ăn sang chảnh như này mà vào ăn xong không có tiền của cậu trả chắc bọn này chết. - Mạc Tư Thu giọng buồn nói.
- Cậu im đi, cậu còn là người không hả? Sao cậu ác thế?
- Gì cănggg vào quán đi các cậu cãi cái gì? - Liệu Dược Liên khuyên ngăn.
- Liên Liên lúc nào cũng cư xử giống người lớn ghê. Chả bao giờ cãi nhau. - Ngô Tú thán phục.
- Đúng rồi đó, vừa giỏi vừa hiền. - Hạ Nhiên thêm lời.
- Các cô không phải khịa nhá. Vào ăn xong tôi còn bận đi học. - Liên khoanh tay nhìn mọi người nói
Hôm đó các cô gái đã ăn hết mình, quẩy nhiệt tình liệu còn chuyện gì xảy ra nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất