Chương 27: Cuộc gặp gỡ sau nhiều năm
Sau vài phút lái xe, Ngọc Thương lái xe đưa Hạ Nhiên tới một quán nhậu cách nhà Hạ Nhiên tầm vài cây số. Quán nhậu này trông khá khang trang đấy chứ, không hề xập xệ như những quán nhậu khác. Quán này nằm ở bãi biển nên cũng ít người qua lại bởi giờ thời tiết cũng chuyển lạnh rồi.
Có vẻ Ngọc Thương rất quen thuộc với quán nhậu này nên cô nhanh chóng gọi đồ ăn và bia, không để Hạ Nhiên phải gọi món.
- Chị dạo này vẫn khoẻ chứ, lâu lắm không gặp trông chị xanh xao hẳn ra. - Ngọc Thương dùng ánh mắt yêu thương của mình nhìn Hạ Nhiên.
- Vẫn khoẻ, chỉ là dạo này có nhiều chuyện không hay lắm thôi. - Hạ Nhiên thở dài.
- Nay em gọi chị ra đây cũng muốn tâm sự với chị một chút về cô bạn Hiểu Ngọc kia.
- Có chuyện gì sao?
*Ngọc Thương hồi tưởng lại câu chuyện.
Hôm ấy là ngày trời mưa rất to, tại quán nhậu gần nhà ga đông đến kì lạ. Có vẻ mọi người đi làm về nhưng do trời mưa to quá nên phải tá túc lại quán nhậu ấy để ăn uống cùng nhau. Hôm đấy Ngọc Thương cùng bạn bè của mình cũng qua đó uống do đấy là căn cứ bí mật để họp nhóm của họ. Tuy nhiên họ không lường trước được hôm nay quán đông đến vậy nên chỗ ngồi cũng không còn cho họ. Nhân viên ngỏ lời mời họ ngồi ghép bàn với 1 bạn học sinh trường bên. Trông cậu ta say khướt, mặt đỏ bừng cả lên, ánh mắt thì thất thần nhìn về phía Ngọc Thương.
- Chúng tôi có thể ngồi ở đây không? Mấy bàn khác hết chỗ rồi. - Ngọc Thương nói.
- Ngồi đi. - Hiểu Ngọc chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
- Cảm ơn ạ. - Ngọc Thương ngay sau khi được sự đồng ý cũng mau chóng ngồi xuống.
Bất chấp ngoài trời có mưa tầm tã như thế nào, nhưng ở trong đây mọi người đều vui vẻ nói chuyện, nâng chén bia chén rượu, hô lên câu nói “1…2…3… dô…”. Tại bàn Ngọc Thương cũng vui không kém, hôm nay bọn họ vừa mới thi học kì xong nên tìm quán bia để giải toả căng thẳng sau những ngày tháng học tập mệt mỏi.
Nhưng, đối lập với họ là cô gái say nhèm, ngồi cô đơn không có ai nói chuyện cùng, khuôn mặt ánh lên sự buồn bã chứa nhiều tâm sự. Ngọc Thương cùng bạn của mình qua bắt chuyện bởi dù sao chính Hiểu Ngọc là người nhường chỗ cho Ngọc Thương cơ mà.
- Này cô gì ơi, chúng ta nâng chén bia nhé. - Người bạn đi cùng Ngọc Thương ngồi cùng phía với Hiểu Ngọc cầm cốc bia đưa ra chỗ Hiểu Ngọc ngỏ ý mời cô uống cùng mình. Cô bạn này tên Chu Hiền.
Hiểu Ngọc cũng đưa cốc mình cụng lại với cốc bia của Chu Hiền. Cô uống ực một phát hết nửa cốc bia.
- Cô đừng uống nữa, cô say lắm rồi đấy. - Ngọc Thương lo lắng nói.
- Uống mới làm tôi quên hết đi nỗi buồn. - Hiểu Ngọc vừa nói vừa đổ lon bia ra cốc.
- Chúng ta có thể tâm sự mà, cô cứ nói ra hết đi, chúng tôi giúp gì được sẽ giúp cho cô mà. - Ngọc Thương bảo.
- Thực ra… tôi thấy crush mình với… bạn… thân có mối quan hệ thân thiết, họ chở nhau đi học, ngồi cùng bàn nữa chứ… tôi vốn ghét con nhỏ đấy! Nó lúc nào cũng được mọi người yêu quý hơn tôi. - Hiểu Ngọc dãi bày tâm sự.
- Có mỗi thằng con trai thôi mà cũng phải tranh nhau, người ta coi cô là bạn thì đã không thân thiết với crush cô vậy rồi nên không phải tiếc. - Cô bạn khác của Ngọc Thương lên tiếng. Đó là Như Hiền.
- Cậu ấy đẹp trai lắm, cậu ấy còn giống với mối tình đầu của tôi… cậu ấy còn tốt bụng nữa… vậy mà lại rơi vào tay con bé kia… không thể chấp nhận được mà! - Hiểu Ngọc vừa nấc vừa nói, đôi lông mày cau lại gần chạm đến nhau, tay thì đổ một mạch cốc bia vào miệng.
- Có ảnh cậu ta không? Cho bọn này xem thử xem có đáng để buồn vậy không? - Như Hiền hỏi.
Hiểu Ngọc mở điện thoại lên vào phần album ảnh, chọn ra tấm đẹp nhất cho họ coi. Lúc này ánh mắt của Ngọc Thương tối sầm lại.
- Anh ấy tên gì vậy? Còn người con gái chị nhắc đến là ai? - Ngọc Thương hỏi.
- Âu Dĩ Hưng, còn con bé kia tên Hạ Nhiên.
Sau khi xác nhận ra đó đều là những người quen cũ, những người mà Ngọc Thương yêu quý trong lòng cô có những cảm xúc kì lạ, dòng kí ức bắt đầu ùa về bên trong cô. Cô nhận ra đây là kẻ đã khiến cho người cô yêu thương suýt bị bỏng lạnh, nằm viện hôn mê suốt mấy ngày. Là con nhỏ mà ngày xưa luôn ức hiếp cô. Cô tức giận muốn đánh cho con ả này một trận nhưng không thể. Cô đành bày mưu tính kế để dạy cô ta một bài học.
- Chúng tôi sẽ giúp chị giải quyết con bạn thân của chị. Chị thấy sao? - Ngọc Thương nhìn thẳng vào ánh mắt Hiểu Ngọc nở nụ cười đầy bí hiểm.
- Bằng cách nào chứ?
- Chị chỉ cần bơ người bạn của mình để cho cậu ta cảm giác đau khổ, để cậu ta nhận ra giá trị của chị rồi sau đó sẽ tránh xa crush của chị thôi. Đừng chơi với cậu ta cho đến khi cậu ta nhận ra lỗi lầm hết về mình. - Ngọc Thương bày mưu kế cho Hiểu Ngọc.
- Đúng là ý tưởng thú vị, chúng ta kết bạn đi, cô sẽ là đối tác lớn của tôi. - Hiểu Ngọc cầm cốc đưa ra để cụng ly với Ngọc Thương.
“Có vẻ cô ta rất vui vẻ khi có người bạn mới chịu đứng ra giúp đỡ mình.”* - Kết thúc hồi tưởng.
- Không… không thể nào… - Hạ Nhiên thốt lên với vẻ bất ngờ, pha chút nghi ngờ… liệu rằng liệu đó có chính là toàn bộ câu chuyện?
Có vẻ Ngọc Thương rất quen thuộc với quán nhậu này nên cô nhanh chóng gọi đồ ăn và bia, không để Hạ Nhiên phải gọi món.
- Chị dạo này vẫn khoẻ chứ, lâu lắm không gặp trông chị xanh xao hẳn ra. - Ngọc Thương dùng ánh mắt yêu thương của mình nhìn Hạ Nhiên.
- Vẫn khoẻ, chỉ là dạo này có nhiều chuyện không hay lắm thôi. - Hạ Nhiên thở dài.
- Nay em gọi chị ra đây cũng muốn tâm sự với chị một chút về cô bạn Hiểu Ngọc kia.
- Có chuyện gì sao?
*Ngọc Thương hồi tưởng lại câu chuyện.
Hôm ấy là ngày trời mưa rất to, tại quán nhậu gần nhà ga đông đến kì lạ. Có vẻ mọi người đi làm về nhưng do trời mưa to quá nên phải tá túc lại quán nhậu ấy để ăn uống cùng nhau. Hôm đấy Ngọc Thương cùng bạn bè của mình cũng qua đó uống do đấy là căn cứ bí mật để họp nhóm của họ. Tuy nhiên họ không lường trước được hôm nay quán đông đến vậy nên chỗ ngồi cũng không còn cho họ. Nhân viên ngỏ lời mời họ ngồi ghép bàn với 1 bạn học sinh trường bên. Trông cậu ta say khướt, mặt đỏ bừng cả lên, ánh mắt thì thất thần nhìn về phía Ngọc Thương.
- Chúng tôi có thể ngồi ở đây không? Mấy bàn khác hết chỗ rồi. - Ngọc Thương nói.
- Ngồi đi. - Hiểu Ngọc chỉ tay vào chiếc ghế đối diện.
- Cảm ơn ạ. - Ngọc Thương ngay sau khi được sự đồng ý cũng mau chóng ngồi xuống.
Bất chấp ngoài trời có mưa tầm tã như thế nào, nhưng ở trong đây mọi người đều vui vẻ nói chuyện, nâng chén bia chén rượu, hô lên câu nói “1…2…3… dô…”. Tại bàn Ngọc Thương cũng vui không kém, hôm nay bọn họ vừa mới thi học kì xong nên tìm quán bia để giải toả căng thẳng sau những ngày tháng học tập mệt mỏi.
Nhưng, đối lập với họ là cô gái say nhèm, ngồi cô đơn không có ai nói chuyện cùng, khuôn mặt ánh lên sự buồn bã chứa nhiều tâm sự. Ngọc Thương cùng bạn của mình qua bắt chuyện bởi dù sao chính Hiểu Ngọc là người nhường chỗ cho Ngọc Thương cơ mà.
- Này cô gì ơi, chúng ta nâng chén bia nhé. - Người bạn đi cùng Ngọc Thương ngồi cùng phía với Hiểu Ngọc cầm cốc bia đưa ra chỗ Hiểu Ngọc ngỏ ý mời cô uống cùng mình. Cô bạn này tên Chu Hiền.
Hiểu Ngọc cũng đưa cốc mình cụng lại với cốc bia của Chu Hiền. Cô uống ực một phát hết nửa cốc bia.
- Cô đừng uống nữa, cô say lắm rồi đấy. - Ngọc Thương lo lắng nói.
- Uống mới làm tôi quên hết đi nỗi buồn. - Hiểu Ngọc vừa nói vừa đổ lon bia ra cốc.
- Chúng ta có thể tâm sự mà, cô cứ nói ra hết đi, chúng tôi giúp gì được sẽ giúp cho cô mà. - Ngọc Thương bảo.
- Thực ra… tôi thấy crush mình với… bạn… thân có mối quan hệ thân thiết, họ chở nhau đi học, ngồi cùng bàn nữa chứ… tôi vốn ghét con nhỏ đấy! Nó lúc nào cũng được mọi người yêu quý hơn tôi. - Hiểu Ngọc dãi bày tâm sự.
- Có mỗi thằng con trai thôi mà cũng phải tranh nhau, người ta coi cô là bạn thì đã không thân thiết với crush cô vậy rồi nên không phải tiếc. - Cô bạn khác của Ngọc Thương lên tiếng. Đó là Như Hiền.
- Cậu ấy đẹp trai lắm, cậu ấy còn giống với mối tình đầu của tôi… cậu ấy còn tốt bụng nữa… vậy mà lại rơi vào tay con bé kia… không thể chấp nhận được mà! - Hiểu Ngọc vừa nấc vừa nói, đôi lông mày cau lại gần chạm đến nhau, tay thì đổ một mạch cốc bia vào miệng.
- Có ảnh cậu ta không? Cho bọn này xem thử xem có đáng để buồn vậy không? - Như Hiền hỏi.
Hiểu Ngọc mở điện thoại lên vào phần album ảnh, chọn ra tấm đẹp nhất cho họ coi. Lúc này ánh mắt của Ngọc Thương tối sầm lại.
- Anh ấy tên gì vậy? Còn người con gái chị nhắc đến là ai? - Ngọc Thương hỏi.
- Âu Dĩ Hưng, còn con bé kia tên Hạ Nhiên.
Sau khi xác nhận ra đó đều là những người quen cũ, những người mà Ngọc Thương yêu quý trong lòng cô có những cảm xúc kì lạ, dòng kí ức bắt đầu ùa về bên trong cô. Cô nhận ra đây là kẻ đã khiến cho người cô yêu thương suýt bị bỏng lạnh, nằm viện hôn mê suốt mấy ngày. Là con nhỏ mà ngày xưa luôn ức hiếp cô. Cô tức giận muốn đánh cho con ả này một trận nhưng không thể. Cô đành bày mưu tính kế để dạy cô ta một bài học.
- Chúng tôi sẽ giúp chị giải quyết con bạn thân của chị. Chị thấy sao? - Ngọc Thương nhìn thẳng vào ánh mắt Hiểu Ngọc nở nụ cười đầy bí hiểm.
- Bằng cách nào chứ?
- Chị chỉ cần bơ người bạn của mình để cho cậu ta cảm giác đau khổ, để cậu ta nhận ra giá trị của chị rồi sau đó sẽ tránh xa crush của chị thôi. Đừng chơi với cậu ta cho đến khi cậu ta nhận ra lỗi lầm hết về mình. - Ngọc Thương bày mưu kế cho Hiểu Ngọc.
- Đúng là ý tưởng thú vị, chúng ta kết bạn đi, cô sẽ là đối tác lớn của tôi. - Hiểu Ngọc cầm cốc đưa ra để cụng ly với Ngọc Thương.
“Có vẻ cô ta rất vui vẻ khi có người bạn mới chịu đứng ra giúp đỡ mình.”* - Kết thúc hồi tưởng.
- Không… không thể nào… - Hạ Nhiên thốt lên với vẻ bất ngờ, pha chút nghi ngờ… liệu rằng liệu đó có chính là toàn bộ câu chuyện?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất