Chương 39: Hiểu lầm được giải quyết!
- Thôi mau nín đi, mọi chuyện cũng đã qua rồi, mày cũng được giải oan rồi. - Liên ôm lấy Hiểu Ngọc an ủi. - Tao nghĩ ra giờ mày cũng cần có lời giải thích với Hạ Nhiên. Nên là bọn tao đi để cho chúng mày có không gian riêng.
- Ừm… tao biết rồi - Hiểu Ngọc nhỏ nhẹ nói.
Liên kéo hai người bạn còn lại của mình ra khỏi đấy, để lại không gian tĩnh lặng cho Hạ Nhiên và Hiểu Ngọc.
Trong không khí yên lặng, chỉ có tiếng lào xào của lá cây ấy làm cho Hiểu Ngọc ngượng ngùng không dám ngỏ lời. Cô chẳng biết xin lỗi sao cho hết tội lỗi mình gây ra cho người bạn thân của mình. Cô biết rằng nếu mình ngỏ lời giải thích thì Hạ Nhiên cũng sẽ tha thứ cho cô nhưng trong thân tâm thì Hiểu Ngọc cũng không được thanh thản.
- Mình… xin lỗi nhé! - Hiểu Ngọc ấp úng mở lời.
- Không sao cả, mình cũng không giận cậu. - Hạ Nhiên quay lại nhìn Hiểu Ngọc nói.
- Thà rằng cậu chửi mắng mình thậm chí đánh mình thì mình mới thấy bớt có lỗi. Chứ cậu cứ nói không sao làm cho mình thấy cậu chưa thể tha thứ cho mình ấy. Mình biết rằng là chuyện mình làm không đáng để tha thứ dễ dàng như vậy… nhưng…
- Cậu giận dỗi cũng đúng thôi. Mình mà thấy người mình thích đi cùng bạn thân mình thì mình cũng giận lắm chứ. Nhưng cậu cũng nên nghe mình giải thích mọi chuyện thay vì cậu nghe những câu chuyện bịa đặt bên ngoài để né mặt mình, không nói chuyện với mình. Cậu biết hôm cậu dỗi, mình đã đến tận nhà đợi cậu mà mãi cậu không về…
- Thật vậy sao…? Mình… không có biết.
- Thực ra thì mình và Dĩ Hưng ở cạnh nhà nhau, do bố mẹ luôn đi công tác không có nhà nên chú dì cậu ấy đã ngỏ lời chăm sóc mình! Dĩ Hưng vì bị ép nên cậu ấy với mình mới thân với nhau một chút. Giữa chúng mình không hề có chuyện gì. Lúc mình định giải thích nhưng mình không muốn để lộ chuyện thầy và Dĩ Hưng là mối quan hệ họ hàng. Bởi nó cũng gây nhiều rắc rối cho thầy và cậu ấy. Nên mình mới nói dối. Đấy cũng là lỗi mình, mình rất xin lỗi. - Hạ Nhiên kể lại toàn bộ câu chuyện mình muốn nói từ lâu cho Hiểu Ngọc nghe. Cô đã ấp ủ từ rất lâu nhưng mãi đến tận hôm nay mới có thể nói ra. Lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm đến kì lạ vì sau biết bao nhiêu chuyện thì giờ đây cô và bạn cô đã quay trở lại nói chuyện với nhau như lúc xưa.
- Mình không còn đủ tư cách thích cậu ấy rồi, mình cũng biết rằng cậu ấy vĩnh viễn không thích mình nên mình quyết định từ bỏ rồi Hạ Nhiên à! - Hiểu Ngọc quay ra nắm lấy tay Hạ Nhiên nói.
- Tại sao vậy? - Hạ Nhiên ngơ ngác nhìn bạn mình.
- Thực ra thì có nhiều lúc mình ghen tỵ với cậu, cậu xinh đẹp, học giỏi, lại có nhiều người thích. Vậy nên mình dễ bị lôi kéo bởi những câu chuyện bịa đặt như cậu với mình là mối quan hệ lợi dụng, rồi yêu chung một người… và nhiều chuyện khác nữa. Rồi người ta luôn khen cậu, dìm mình xuống nên mình sinh ra lòng đố kị… ganh ghét cậu… - Hiểu Ngọc nghẹn ngào nói. Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
- Mình còn tưởng cậu vì một người con trai mà ghét mình, hoá ra còn nguyên nhân khác. - Hạ Nhiên ôm lấy Hiểu Ngọc đang khóc nức nở để dỗ dành, vỗ về.
- Còn nữa, lúc nghe tin rằng Dĩ Hưng thích cậu thì mình cũng để ý rằng đấy không phải tin đồn nữa rồi.
- Ý cậu là sao? - Hạ Nhiên không hiểu ý nghĩa câu nói của Hiểu Ngọc nên hỏi lại.
- Mình nghĩ là cậu cũng hiểu mà. Dĩ Hưng đâu đối xử với ai tốt như với cậu, cậu ta còn không nói chuyện với mấy người hâm mộ cơ, ai đến hỏi cũng im im. Còn với cậu thì nói rất nhiều, còn xuất hiện những lúc cậu cần… cậu nghĩ xem đó là gì?
- Không có nha, cậu ta lúc học với mình cũng có nói gì đâu… với lại do ngồi cùng bàn nên cậu ta mới nói chuyện với mình.
- Cậu đúng là vẫn ngốc nghếch như xưa. À còn chuyện nhờ cậu nói với Dĩ Hưng gặp mặt mình như nào rồi?
- Cậu ta đồng ý rồi, chờ cậu nhắn địa điểm, thời gian để mình gửi cậu ta.
- Được, mình gửi luôn - Hiểu Ngọc lôi điện thoại ra để gửi thông tin cần thiết cho Hạ Nhiên. Sau khi gửi xong Hiểu Ngọc ngỏ lời mời Hạ Nhiên đi ăn - Mình muốn mời cậu đi ăn để xin lỗi…
- Được thôi! Cậu có lòng thì mình có dạ! - Hạ Nhiên nằm tựa lên vai Hiểu Ngọc.
- Hẹn cậu sau nhé!
- À… nghe bảo cậu sắp chuyền trường? - Hạ Nhiên nhớ ra điều mình cần hỏi.
- Đúng vậy. Nhưng mình cần xem xét một chút trước khi đưa ra quyết định.
- Giờ chúng t làm lành rồi mà vẫn muốn được chuyển trường sao? - Hạ Nhiên nhìn thẳng vào mắt Hiểu Nhọc.
- Thì giờ mới xem xét lại nè! Chắc không chuyển nữa đâu! Ở lại với cậu!
- Tốt quá rồi! - Hạ Nhiên quay ra ôm chầm lấy Hiểu Ngọc.
Hiểu lầm của họ cũng đã được giải quyết, bao tâm sự khi xưa đã được nói ra. Hai người lại quay trở về làm đôi bạn thân thiết như ngày xưa. Nhưng sau cuộc nói chuyện này thì họ lại hiểu nhau hơn, gắn bó hơn.
- Ừm… tao biết rồi - Hiểu Ngọc nhỏ nhẹ nói.
Liên kéo hai người bạn còn lại của mình ra khỏi đấy, để lại không gian tĩnh lặng cho Hạ Nhiên và Hiểu Ngọc.
Trong không khí yên lặng, chỉ có tiếng lào xào của lá cây ấy làm cho Hiểu Ngọc ngượng ngùng không dám ngỏ lời. Cô chẳng biết xin lỗi sao cho hết tội lỗi mình gây ra cho người bạn thân của mình. Cô biết rằng nếu mình ngỏ lời giải thích thì Hạ Nhiên cũng sẽ tha thứ cho cô nhưng trong thân tâm thì Hiểu Ngọc cũng không được thanh thản.
- Mình… xin lỗi nhé! - Hiểu Ngọc ấp úng mở lời.
- Không sao cả, mình cũng không giận cậu. - Hạ Nhiên quay lại nhìn Hiểu Ngọc nói.
- Thà rằng cậu chửi mắng mình thậm chí đánh mình thì mình mới thấy bớt có lỗi. Chứ cậu cứ nói không sao làm cho mình thấy cậu chưa thể tha thứ cho mình ấy. Mình biết rằng là chuyện mình làm không đáng để tha thứ dễ dàng như vậy… nhưng…
- Cậu giận dỗi cũng đúng thôi. Mình mà thấy người mình thích đi cùng bạn thân mình thì mình cũng giận lắm chứ. Nhưng cậu cũng nên nghe mình giải thích mọi chuyện thay vì cậu nghe những câu chuyện bịa đặt bên ngoài để né mặt mình, không nói chuyện với mình. Cậu biết hôm cậu dỗi, mình đã đến tận nhà đợi cậu mà mãi cậu không về…
- Thật vậy sao…? Mình… không có biết.
- Thực ra thì mình và Dĩ Hưng ở cạnh nhà nhau, do bố mẹ luôn đi công tác không có nhà nên chú dì cậu ấy đã ngỏ lời chăm sóc mình! Dĩ Hưng vì bị ép nên cậu ấy với mình mới thân với nhau một chút. Giữa chúng mình không hề có chuyện gì. Lúc mình định giải thích nhưng mình không muốn để lộ chuyện thầy và Dĩ Hưng là mối quan hệ họ hàng. Bởi nó cũng gây nhiều rắc rối cho thầy và cậu ấy. Nên mình mới nói dối. Đấy cũng là lỗi mình, mình rất xin lỗi. - Hạ Nhiên kể lại toàn bộ câu chuyện mình muốn nói từ lâu cho Hiểu Ngọc nghe. Cô đã ấp ủ từ rất lâu nhưng mãi đến tận hôm nay mới có thể nói ra. Lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm đến kì lạ vì sau biết bao nhiêu chuyện thì giờ đây cô và bạn cô đã quay trở lại nói chuyện với nhau như lúc xưa.
- Mình không còn đủ tư cách thích cậu ấy rồi, mình cũng biết rằng cậu ấy vĩnh viễn không thích mình nên mình quyết định từ bỏ rồi Hạ Nhiên à! - Hiểu Ngọc quay ra nắm lấy tay Hạ Nhiên nói.
- Tại sao vậy? - Hạ Nhiên ngơ ngác nhìn bạn mình.
- Thực ra thì có nhiều lúc mình ghen tỵ với cậu, cậu xinh đẹp, học giỏi, lại có nhiều người thích. Vậy nên mình dễ bị lôi kéo bởi những câu chuyện bịa đặt như cậu với mình là mối quan hệ lợi dụng, rồi yêu chung một người… và nhiều chuyện khác nữa. Rồi người ta luôn khen cậu, dìm mình xuống nên mình sinh ra lòng đố kị… ganh ghét cậu… - Hiểu Ngọc nghẹn ngào nói. Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.
- Mình còn tưởng cậu vì một người con trai mà ghét mình, hoá ra còn nguyên nhân khác. - Hạ Nhiên ôm lấy Hiểu Ngọc đang khóc nức nở để dỗ dành, vỗ về.
- Còn nữa, lúc nghe tin rằng Dĩ Hưng thích cậu thì mình cũng để ý rằng đấy không phải tin đồn nữa rồi.
- Ý cậu là sao? - Hạ Nhiên không hiểu ý nghĩa câu nói của Hiểu Ngọc nên hỏi lại.
- Mình nghĩ là cậu cũng hiểu mà. Dĩ Hưng đâu đối xử với ai tốt như với cậu, cậu ta còn không nói chuyện với mấy người hâm mộ cơ, ai đến hỏi cũng im im. Còn với cậu thì nói rất nhiều, còn xuất hiện những lúc cậu cần… cậu nghĩ xem đó là gì?
- Không có nha, cậu ta lúc học với mình cũng có nói gì đâu… với lại do ngồi cùng bàn nên cậu ta mới nói chuyện với mình.
- Cậu đúng là vẫn ngốc nghếch như xưa. À còn chuyện nhờ cậu nói với Dĩ Hưng gặp mặt mình như nào rồi?
- Cậu ta đồng ý rồi, chờ cậu nhắn địa điểm, thời gian để mình gửi cậu ta.
- Được, mình gửi luôn - Hiểu Ngọc lôi điện thoại ra để gửi thông tin cần thiết cho Hạ Nhiên. Sau khi gửi xong Hiểu Ngọc ngỏ lời mời Hạ Nhiên đi ăn - Mình muốn mời cậu đi ăn để xin lỗi…
- Được thôi! Cậu có lòng thì mình có dạ! - Hạ Nhiên nằm tựa lên vai Hiểu Ngọc.
- Hẹn cậu sau nhé!
- À… nghe bảo cậu sắp chuyền trường? - Hạ Nhiên nhớ ra điều mình cần hỏi.
- Đúng vậy. Nhưng mình cần xem xét một chút trước khi đưa ra quyết định.
- Giờ chúng t làm lành rồi mà vẫn muốn được chuyển trường sao? - Hạ Nhiên nhìn thẳng vào mắt Hiểu Nhọc.
- Thì giờ mới xem xét lại nè! Chắc không chuyển nữa đâu! Ở lại với cậu!
- Tốt quá rồi! - Hạ Nhiên quay ra ôm chầm lấy Hiểu Ngọc.
Hiểu lầm của họ cũng đã được giải quyết, bao tâm sự khi xưa đã được nói ra. Hai người lại quay trở về làm đôi bạn thân thiết như ngày xưa. Nhưng sau cuộc nói chuyện này thì họ lại hiểu nhau hơn, gắn bó hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất