Có Bệnh

Chương 20

Trước Sau
Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An bảy giờ sáng ngày hôm sau lên máy bay, thời gian gấp gáp đến mức không có thời gian đi gặp Thời Niên, anh chỉ có thể gọi điện cho Triển Đồ sau khi xuống máy bay.

Triển Đồ gắt gỏng khi nhận cuộc gọi từ Kiều Ngộ An:

“Tốt nhất là anh đừng có nói cho tôi là anh tôi đã có chuyện.”

“Vậy thì không.” Kiều Ngộ An nói với Triển Đồ ở đầu dây bên kia trong lúc chờ lấy hành lý, “Nhưng Thời Niên tối qua hình như không được ổn, cũng không cho tôi ở bên cạnh cậu ấy, trước lúc đi tôi có đi xem cậu ấy, cậu ấy ngủ ở trong tủ quần áo, hôm nay tốt nhất cậu đi gặp cậu ấy đi.”

Bên Triển Đồ im lặng vài giây, ngay lúc Kiều Ngộ An chuẩn bị nghe Triển Đồ chất vấn, nhưng không ngờ Triển Đồ chỉ ‘ừ’ một tiếng rồi nói:

“Tôi biết rồi.”

Nói xong thì cúp máy, khiến Kiều Ngộ An có hơi bất ngờ.

——

Lúc Triển Đồ đến biệt thự số 4, Thời Niên chỉ vừa mới ngủ dậy, đang ngẩn người nhìn hộp giữ tươi trên bàn ăn, Triển Đồ bật đèn đi tới:

“Sao không ăn mà nhìn chi vậy?”

Thời Niên liếc y một cái, không nói chuyện.

Trước khi hắn xuống lầu có đến thư phòng, nhìn thấy mảnh giấy Kiều Ngộ An để lại cho mình, hắn không biết tối hôm qua Kiều Ngộ An về lúc mấy giờ, rồi nấu cơm trong tình huống thế nào, nhưng Thời Niên quan tâm không phải điều này, quan trọng là anh sẽ không đến trong vòng một tuần tới.

Thật ra một người bình thường nào, chỉ cần làm việc thì khó tránh chuyện đi công tác, cho dù có là bác sĩ, nhưng Thời Niên không phải người bình thường, điều hắn nghĩ đến đầu tiên lúc nhìn thấy tờ giấy của Kiều Ngộ An là không biết có phải Kiều Ngộ An tức giận hay không, có phải không muốn làm bạn với mình không, có phải đi công tác chỉ là cái cớ hay không?

Tuy rằng lý trí nói cho hắn biết không thể nào, nhưng Thời Niên vẫn không kiềm được suy nghĩ, lúc nhìn thấy đồ ăn trong tủ lạnh trong lòng mới hơi bình tĩnh lại, nhưng Kiều Ngộ An lại không có nếm thử đồ ăn trước mặt hắn, hắn không dám ăn.

Hắn biết Kiều Ngộ An sẽ không bỏ thứ gì vào, nhưng hắn vẫn không yên tâm, không liên quan đến Kiều Ngộ An, là vấn đề của chính hắn.

Dù sao thì Triển Đồ cũng đã theo Thời Niên gần mười năm rồi, lúc này nhìn biểu cảm của hắn là biết tại sao, y cầm hộp giữ tươi lên:

“Em nếm thay anh.”

Nói xong thì xoay người đi vào bếp, cầm một đôi đũa ra, ăn thử mỗi món một ít trước mặt Thời Niên, vẻ mặt Thời Niên có hơi do dự, nhưng cũng không ngăn cản, đợi sau khi Triển Đồ đã nếm thử một lần, Thời Niên mới ngồi xuống, lấy một đôi đũa khác bắt đầu ăn.

Triển Đồ kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống trước mặt Thời Niên, hỏi:

“Hôm qua hai người có chuyện gì vậy? Cãi nhau?”

Thời Niên ngừng động tác ăn cơm, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Triển Đồ.

“Kiều Ngộ An.” Triển Đồ nói: “Buổi sáng gọi điện cho em, bảo em đến coi anh, sợ anh xảy ra chuyện.”

Thời Niên im lặng vài giây: “Không sao.”

Nói rồi lại cúi đầu ăn cơm, Triển Đồ bất đắc dĩ thở dài một hơi:

“Thật ra em rất vui khi bên cạnh anh có thêm người bầu bạn, tuy lúc đầu em không yên tâm Kiều Ngộ An lắm, nhưng sau mấy ngày quan sát em biết anh ta là người khá tốt, nhưng anh à, anh cũng đừng coi trọng quá, anh ta ở đây phần lớn nguyên nhân đều là vì cháu gái nhỏ của anh ta, đến lúc nào đó cháu gái nhỏ của anh ta rời đi, không chừng anh ta sẽ không đến nữa, em lo đến lúc đó anh lại khó chịu.”

Thời Niên hiểu một hàm ý khác mà Triển Đồ không nói: Y lo một ngày nào đó Kiều Ngộ An sẽ vì chuyện không biết khi nào sẽ chạm giới hạn của Thời Niên mà cảm thấy mệt mỏi, từ đó cắt đứt quan hệ.

Triển Đồ không có ý xấu, chỉ là y đã quen tính mọi chuyện theo kết cục xấu nhất, bởi vì không muốn thất vọng, mà trước giờ cũng không ôm hi vọng.

Thấy Thời Niên không nói gì, Triển Đồ lại nói tiếp:

“Nếu, nếu anh cảm thấy con người Kiều Ngộ An tốt, muốn mãi làm bạn với anh ta, vậy thì hãy nói rõ chuyện với anh ta, nói về anh, nói về công việc của anh, để anh ta nói cảm nhận ​​​​của mình, em cảm thấy vậy sẽ công bằng hơn.”



Triển Đồ ở lại cả buổi chiều hôm nay, nhưng cũng không nói nhiều với Thời Niên, đến tận chạng vạng mới rời đi.

Thời Niên hẳn phải đi làm việc, hắn còn bản thảo chưa viết xong, nhưng ngồi trước máy tính lại chẳng có chút cảm hứng gì, thậm chí còn chẳng muốn chạm vào bàn phím.

Thời Niên cảm thấy mình chỉ thẩn thờ một lúc, nhưng đến khi hắn hoàn hồn lại thì đã mười một giờ đêm, nhớ đến Khương Tiểu Mễ trên lầu, hắn đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Trước khi Kiều Ngộ An đi có nhắn trong giấy không cho hắn tiếp xúc với Khương Tiểu Mễ một mình, nhưng Thời Niên cảm thấy không có gì nguy hiểm, lần đầu là do hắn không biết Khương Tiểu Mễ là người, nên lúc Khương Tiểu Mễ nắm lấy cổ tay hắn, khi hắn cảm nhận được nhiệt độ thuộc về người sống mới hoảng sợ đờ người, để Khương Tiểu Mễ làm hắn bị thương.

Nhưng hiện tại hắn đã biết Khương Tiểu Mễ là một người sống, cũng biết cô bé có sự nguy hiểm và tính công kích, vì thế cho dù có đi lên hắn cũng sẽ không lơ là cảnh giác.

Chẳng lẽ một người đàn ông trưởng thành lại không chế phục được một đứa trẻ sao?

Khương Tiểu Mễ rất bất ngờ vì Thời Niên đến, cứ ngẩng đầu nhìn Thời Niên miết, Thời Niên không để tâm, đặt đĩa hoa quả trước mặt cô bé, nhìn cô bé một lúc rồi đứng dậy, có điều không rời đi mà đi đến trước cửa sổ gác xép, nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ một lúc, sau đó ngồi xuống chỗ Kiều Ngộ An đã từng ngồi khi trước, dựa vào vách tường nhìn Khương Tiểu Mễ.

Khương Tiểu Mễ tò mò nhìn hắn, mấy giây sau thì chậm rãi nở nụ cười.

“Nhóc cười gì đó?” Thời Niên hỏi cô bé.

Khương Tiểu Mễ nhướng mày, một bộ đã hiểu rõ hết rồi, nhưng không mở miệng nói chuyện.

Lúc ở cùng Kiều Ngộ An, Thời Niên cũng chưa từng thấy Khương Tiểu Mễ lên tiếng, nên cũng không thấy ngạc nhiên, hắn lên đây cũng không phải muốn nghe Khương Tiểu Mễ đáp lại cái gì, chỉ là vẫn đắm chìm trong tự trách rằng có phải Kiều Ngộ An tức giận hay không.

“Em ấy không có giận đâu.”

Khương Tiểu Mễ bất chợt mở lời khiến Thời Niên sửng sốt một thoáng, không phải cô bé đột ngột lên tiếng, mà bởi bất kể giọng điệu hay cách nói, Thời Niên đều cảm thấy đó là dáng vẻ mà một người trưởng thành mới có.

Kiều Ngộ An từng nói Khương Tiểu Mễ có nhiều hơn một nhân cách, vậy nên những gì thể hiện ra lúc này chắc là một Khương Tiểu Mễ khác.

Khương Tiểu Mễ nhìn sang, nở nụ cười dịu dàng với hắn:

“Hôm qua lúc Ngộ An đi lên không có tức giận, nhưng em ấy rất lo cho cậu.”

“Sao cô biết?” Thời Niên hỏi cô bé.  

“Thằng bé là em trai tôi, tôi đương nhiên biết.”

Câu nói này khiến Thời Niên có chút kinh ngạc, hắn biết Khương Tiểu Mễ trước mặt khác biệt, nhưng vẫn không ngờ rằng một nhân cách khác lại là mẹ của Khương Tiểu Mễ và là chị Kiều Ngộ An.

Nhưng Thời Niên không quan tâm chuyện này, hắn lên đây cũng không phải vì để nói với Khương Tiểu Mễ mấy chuyện này, thế nên cũng không tiếp tục, nhìn Khương Tiểu Mễ một lúc, rồi lại nhìn đám búp bê bên cạnh cô bé, hơi thắc mắc tại sao cô bé muốn làm như vậy, vì thế hắn hỏi:

“Vì sao phải giết bọn nó?”

Vấn đề này có chút mẫn cảm, Thời Niên cũng không chắc Khương Tiểu Mễ có đáp lại, hoặc là phát bệnh hay không, hắn cũng không có nhiều chờ mong rằng Khương Tiểu Mễ mở miệng, nhưng ai dè Khương Tiểu Mễ lại trả lời hắn, cô bé nói:

“Luyện tập.”

“Luyện tập cái gì?” Thời Niên hỏi.

“Giết người.” Khương Tiểu Mễ cười nhẹ, không đợi Thời Niên nói chuyện, Khương Tiểu Mễ nói tiếp: “Cậu sợ không?”

Thời Niên im lặng vài giây, lắc đầu: “Không sợ, cô không giết tôi được.”

“Tôi cũng sẽ không giết cậu.” Khương Tiểu Mễ cúi đầu tiếp tục tháo rời búp bê trong tay, thản nhiên nói: “Tôi chỉ giết người nên giết.”

Thời Niên tuy rằng kinh ngạc, nhưng không nói nữa, Khương Tiểu Mễ dù có quái dị cỡ nào hắn cũng không cảm thấy gì, chính bản thân hắn cũng rất quái dị, không phải sao?

Khương Tiểu Mễ không nói gì nữa, tiếp tục tháo búp bê ra, hai người cứ thế trầm mặc thật lâu, cho đến khi gần hai giờ, Khương Tiểu Mễ bỏ cây kéo trong tay xuống rồi đứng dậy, Thời Niên thấy vậy cũng đứng dậy, nhường ra vị trí cửa sổ.



Sau khi Khương Tiểu Mễ nhảy lên cửa sổ thì quay đầu lại nhìn Thời Niên, khẽ cười:

“Chắc tôi gây ra cho cậu không ít rắc rối, cũng làm cậu bị thương, lý nên phải xin lỗi cậu, rất xin lỗi, cũng cảm ơn cậu đồng ý cho tôi tiếp tục sang đây.”

Thời Niên im lặng vài giây, nhìn màn đêm vô biên ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng hắn vẫn đáp:

“Em trai Kiều Ngộ An của cô đã nói hết rồi.”

“Em trai tôi cũng đã làm phiền cậu không ít.”

“Không đâu.” Thời Niên vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô bé.

Khương Tiểu Mễ cười: “Tôi không mong cuộc nói chuyện của chúng ta bị Ngộ An biết, nếu không có thể tôi sẽ không bao giờ mở miệng nói nữa.”

Khương Tiểu Mễ nói xong câu đó thì nhảy lên cành tùng, động tác nhanh nhẹn trèo xuống, sau đó đi về hướng biệt thự số 1.

——

Mấy ngày Kiều Ngộ An ở vùng núi này có thể nói là bận tối tăm mặt mày, lặn lội khắp các thôn xóm, hầu như không lúc nào dừng chân, đêm khuya nằm trên giường mới có thể tranh thủ được thời gian cho bản thân, anh thường nghĩ đến Thời Niên vào lúc này.

Nếu có thể, anh muốn gọi điện cho Thời Niên, hỏi thăm cuộc sống mấy ngày nay của hắn, chưa kể Thời Niên căn bản không có điện thoại, mà cho dù có, thì vùng núi Kiều Ngộ An ở đây cũng thường không có tín hiệu.

Nên mấy ngày anh ra ngoài này đừng nói là liên lạc với Thời Niên, ngay cả Triển Đồ cũng không hề liên lạc được.

Trước đây Kiều Ngộ An cũng thường xuyên ra ngoài khám bệnh từ thiện, nhưng chưa lần nào muốn quay về sớm như lần này, nên khiến đồng nghiệp đi cùng cũng nhìn ra manh mối:

“Bác sĩ Kiều đây là bị người trong nhà câu mất hồn rồi à.”

Cũng không đến mức ấy, nếu không phải trước khi đi có chút dao động cảm xúc với Thời Niên, có lẽ Kiều Ngộ An đã không như thế này, nhưng cũng may, ngày mai là anh có thể quay về rồi.

Máy bay vừa hạ cánh, điện thoại của Kiều Ngộ An vừa mới khởi động là đã có cuộc gọi đến, không ngờ lại là cuộc gọi từ Triển Đồ, anh chào đồng nghiệp rồi bảo họ đi trước, mình thì đi sau một bước bắt máy:

“Triển Đồ?”

“Tới rồi à?”

Hai ngày trước khi Kiều Ngộ An gọi điện cho Triển Đồ để hỏi thăm tình hình của Thời Niên có nói ngày mình về, nhưng Kiều Ngộ An cảm thấy quan hệ của anh và Triển Đồ còn chưa thân đến độ y sẽ liên lạc với anh vào lúc này, khả năng duy nhất chỉ có Thời Niên:

“Vừa xuống máy bay, sao vậy? Có phải Thời Niên xảy ra chuyện gì rồi không?”

Triển Đồ ở đầu kia điện thoại hừ một tiếng:

“Ra đi, tôi chờ anh ở cửa ra sân bay.”

Triển Đồ nói xong thì cúp máy, chẳng cho Kiều Ngộ An cơ hội hỏi, nhưng sẽ gặp ngay thôi, cũng không cần vội vàng quá, nhưng Kiều Ngộ An nghĩ đến Thời Niên thì vẫn có chút không yên, chào đồng nghiệp đi cùng xong thì đi trước.

Ở cửa ra sân bay, Triển Đồ mặc nguyên bộ đồ đen đứng đó, đặc biệt bắt mắt, nhìn thấy Kiều Ngộ An đi ra, lười nhác vẫy vẫy tay:

“Ở đây này.”

Kiều Ngộ An xách hành lý bước nhanh đến chỗ Triển Đồ, Triển Đồ liếc anh một cái:

“Đừng mong tôi xách hành lý cho anh.”

“Thời Niên sao rồi?” Kiều Ngộ An đi thẳng vào vấn đề.

Triển Đồ vốn đang đi về phía lối ra của sảnh lớn lại bởi vì mấy lời này của Kiều Ngộ An mà dừng lại, y nhìn Kiều Ngộ An, thấy rõ vẻ lo lắng trên mặt anh, trong khung cảnh ồn ào người đến người đi, Triển Đồ hơi nheo mắt, nói:

“Bị thương.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau