Có Bệnh

Chương 69

Trước Sau
Edit: Mạn Già La | Beta: Sugar mami

Kiều Ngộ An không nghĩ tới sẽ gặp phải Lương Uyển Thu ở bệnh viện, càng không ngờ Lương Uyển Thu và Bành Vĩ Dương là đang chữa trị ở bệnh viện nhân dân thành phố.

Kiều Ngộ An nhìn thấy Lương Uyển Thu ở sảnh lớn khi đến phòng cấp cứu hội chẩn, bà ta đang đứng ở cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy anh cũng không ngạc nhiên, giống như biết anh ở đây và đang đứng đây đợi anh đến.

Nhưng Kiều Ngộ An vẫn phớt lờ bà ta, anh thừa nhận rằng mình rất muốn nói chuyện với Lương Uyển Thu, xem rốt cuộc bà ta có biết đứa con trai của bà trốn nhà trốn thế giới tận mười năm là do lựa chọn của bà ta năm đó hay không, hỏi xem bà ta có biết sai rồi chưa, và nếu có cơ hội làm lại từ đầu, bà có còn sẽ lựa chọn làm như vậy không.

Nhưng anh không làm như vậy, một là không muốn chính miệng mình thừa nhận Thời Niên ở biệt thự số 4, hai là vô nghĩa, bà dẫn Bành Vĩ Dương đến đây tìm Thời Niên, về mặt nghĩa lý thì là không cảm thấy làm sai, sau khi tìm được Thời Niên, nếu Thời Niên vẫn không thay đổi mà vẫn thích đàn ông, có lẽ còn sẽ bị bà ta đưa vào trường cải huấn không chừng.

Dù sao học viện cải huấn cũng không phải chỉ chấp nhận trẻ vị thành niên, ngay cả người trưởng thành cũng có thể bị uốn nắn được.

Anh tuyệt đối sẽ không cho phép Lương Uyển Thu tổn thương Thời Niên nữa.

Sau giờ nghỉ trưa, Kiều Ngộ An gọi điện cho Thời Niên, giọng nói của Thời Niên ở trong điện thoại vẫn có chút lười biếng, nghe thấy không có hứng thú gì lắm, Kiều Ngộ An trêu chọc hắn một lúc, nhưng thật ra có thể cảm thấy được hắn khá hơn đôi chút, nhưng Kiều Ngộ An biết đây cũng chỉ là tạm thời.

Cất bước về phía căng tin, Kiều Ngộ An hỏi hắn:

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.” Thời Niên nói: “Anh thì sao? Đã ăn chưa?”

“Đang trên đường đi ăn cơm.” Kiều Ngộ An cười: “Đồ ăn trong căn tin không ngon lắm, nhưng cũng không sao, coi như giảm cân đi.”

Thực ra đồ ăn trong căng tin rất ngon, Kiều Ngộ An cố ý nói lời này là vì để Thời Niên chủ động nói muốn nấu cơm cho anh, mặc dù không muốn Thời Niên vất vả, nhưng nói thế nào nhỉ? Lúc này có thể làm Thời Niên chuyển hướng lực chú ý chưa chắc không phải chuyện tốt.

“Vậy anh muốn ăn gì? Tối về em nấu cho anh ăn?”

“Được đấy.” Kiều Ngộ An nói: “Niên Niên nấu cho anh món gì thì anh ăn món đó, không kén ăn đâu, món nào em nấu cũng ngon hết.”

Hai người nói thêm vài câu, Kiều Ngộ An mới cúp máy, nhưng còn chưa đi được mấy bước, phía sau đã có người gọi anh lại:

“Bác sĩ Kiều.”

Kiều Ngộ An quay đầu lại, bất ngờ là người gọi anh lại là Lương Uyển Thu, hơi nhíu mày.

Sau trận tuyết, hoa viên chỉ bị dọn ra một lối đi nhỏ, không khí lạnh xen lẫn với gió rét, khi gió thổi, tuyết đọng trên cây vẫn có thể lả tả rơi xuống không dứt, Kiều Ngộ An mặc áo đơn và áo blouse trắng đứng trên đường nhỏ nhìn Lương Uyển Thu trước mặt, ánh mắt lạnh lùng như gió cơn lạnh thổi qua này:

“Sao bà biết tôi họ Kiều?”

“Trong hành lang có ảnh và hồ sơ của cậu.” Lương Uyển Thu nói: “Khoa chỉnh hình ở tầng 7, tôi đi nhầm sang tầng 6.”

Tầng 6 là Khoa Nhi, ra khỏi thang máy là có thể nhìn thấy một bảng hồ sơ rất to, nếu Lương Uyển Thu đi nhầm thật, nhìn thấy ảnh của anh thì cũng bình thường.

“Vậy bà tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cậu biết con trai tôi.” Lương Uyển Thu nói, không phải câu hỏi mà là câu khẳng định, bà đang trần thuật một sự thật.

Kiều Ngộ An nhìn bà ta, vẫn là câu nói ngày hôm qua kia: “Tôi không biết.”

“Tôi nghe thấy rồi.” Lương Uyển Thu cũng nhìn Kiều Ngộ An, mắt cũng không chớp: “Người nói chuyện điện thoại với cậu vừa rồi, cậu gọi hắn là Niên Niên, là Thời Niên đúng không? Hai người có quan hệ gì?”



Kiều Ngộ An không nói chuyện, nhưng sự bực bội trong lòng cũng đã sắp lên đến đỉnh điểm, đây là bệnh viện chứ không phải phim gián điệp, có ra sao anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có người vẫn luôn theo sát sau lưng anh, giám sát anh, nghe nội dung cuộc gọi của anh.

“Niên là chữ đặc biệt gì à? Chỉ có con trai bà có thể gọi? Còn người khác thì không được?” Kiều Ngộ An thờ ơ hỏi lại.

“Vậy ngày hôm qua thì sao? Nếu không phải Thời Niên nói cho cậu biết chuyện về Học viện Dục Chương, làm sao cậu biết hiệu trưởng Bành là hiệu trưởng nơi đó?” Lương Uyển Thu kiên định nhìn Kiều Ngộ An: “Cậu biết Thời Niên, cậu biết con trai tôi! Tại sao cậu lại gọi nó là Niên Niên? Rốt cuộc cậu với thằng bé có quan hệ gì?!”

Mãi đến lúc này Kiều Ngộ An mới cảm nhận được sự thù địch của Lương Uyển Thu đối với mình.

Có thể do cách anh gọi Thời Niên khiến bà ta cảm thấy thân mật, nên trên cơ sở biết con trai mình thích đàn ông liền cho rằng anh và Thời Niên có quan hệ không chính đáng, mà bà ta cho rằng đây là bệnh, mối quan hệ giữa anh và Thời Niên cũng là không đúng, thậm chí còn khiến bà ta cảm thấy trị liệu đối với Thời Niên càng khó khăn hơn.

Kiều Ngộ An suýt nữa bị tức đến bật cười, anh đã gặp qua rất nhiều người quá mức cổ hủ khuôn phép, nhưng lại chưa từng gặp người đều đã qua mười năm, sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy vẫn cảm thấy mình không làm gì sai, vẫn muốn thay đổi và uốn nắn cho đúng.

“Tôi không biết tại sao bà lại chắc chắn rằng tôi biết con trai bà? Chẳng lẽ vì bức ảnh bà cho tôi xem kia à? Con trai bà từng xuất hiện ở trong ngôi nhà đó sao? Nhưng xuất hiện ở một nơi không có nghĩa là hắn sẽ ở chỗ đó mãi mãi, biết đâu hắn đã chuyển đi lâu rồi cũng nên, bà vẫn nên đi nơi khác tìm đi, có lẽ còn có thể tìm được đấy, về phần nhà của bạn tôi, tôi khuyên bà vẫn đừng đến quấy rầy nữa thì hơn.”

Kiều Ngộ An nói xong thì định rời đi, lại bị Lương Uyển Thu cản lại:

“Cậu có tin vào trực giác của một người mẹ đối với con trai mình không? Tôi biết nó ở đó, nó ở ngay trong ngôi nhà đó, tôi sẽ không đi đâu hết, tôi nhất định phải tìm được con trai tôi, tôi nhất định phải gặp nó!”

“Trực giác của mẹ đối với con trai?” Kiều Ngộ An cười khẩy: “Nếu là như vậy, bà có cảm nhận được tại sao lúc trước con trai mình phải bỏ đi không?”

“Khi đó thằng bé còn nhỏ, không hiểu tôi.” Lương Uyển Thu nói: “Tôi làm vậy đều là vì…”

“Dừng!” Kiều Ngộ An không nhịn nổi nữa cắt ngang lời bà ta nói: “Trên đời này có quá nhiều chuyện ghê tởm dưới lá cờ ‘vì tốt cho con’ rồi, tôi thấy nhiều rồi, cũng ghê tởm đủ rồi, không muốn nghe thêm nữa.”

Dường như Lương Uyển Thu không ngờ Kiều Ngộ An sẽ đột nhiên phát cáu, sửng sốt một chút, mấy giây sau mới hồi hồn:

“Cậu thì biết cái gì? Cậu đã làm cha mẹ chưa? Cậu có biết cha mẹ có thể vì con mà trả giá hết thảy không? Cậu không hề hiểu gì cả, tôi là một người mẹ, Thời Niên là con tôi, tôi có thể hại con của mình được sao? Đó là thịt rơi xuống từ trên người tôi! Tôi không xót được sao?”

“Tôi chưa từng làm cha mẹ, cả đời này cũng không có khả năng làm một người cha.” Kiều Ngộ An nhìn Lương Uyển Thu: “Nhưng tôi có ba mẹ, ba mẹ tôi nói cho tôi biết ba mẹ thật sự là nên như thế nào.”

“Con cái là con của họ, nhưng không phải là vật sở hữu của họ, họ cho phép con cái có cá tính riêng, cho phép con mình có thể không thành công, thậm chí có thể chấp nhận rằng con mình khác với phần lớn mọi người, bời vì từ lúc bắt đầu họ đã không cần tôi trở thành kiêu ngạo của họ, làm hài lòng họ, họ chỉ mong muốn tôi trở thành kiêu ngạo của riêng mình tôi, làm hài lòng chính mình.”

“Bà là bậc cha mẹ, hiểu cha mẹ nên yêu thương con như thế nào, nhưng phương pháp có thật sự đúng không?” Kiều Ngộ An nhìn bà ta, cười khẽ: “Có một chuyện tôi rất muốn hỏi bà, nếu phương pháp của bà là đúng, thì tại sao con trai bà lại rời đi? Cho dù lúc trước là còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng cũng đã qua mười năm mà hắn vẫn không muốn bà, bà thực sự không hề nghĩ rằng chính bà đã đẩy hắn ra à? Không nghĩ tới bản thân lúc trước đáng sợ bao nhiêu sao?”

Lương Uyển Thu vốn đã có thành kiến ​​với Kiều Ngộ An, đối với những gì anh nói vẫn không hề nghe lọt, cũng không có khả năng nghe vào, Kiều Ngộ An nhìn biểu cảm của bà ta là biết, anh cũng không có hơi sức đâu mà nói nữa, vòng qua bà ta rời đi, nhưng Lương Uyển Thu chẳng chịu bỏ qua:

“Kiều Ngộ An! Tôi sẽ không để cậu ảnh hưởng con trai tôi nữa! Tôi nhất định có thể làm nó bình thường lại!”

“Bình thường?” Kiều Ngộ An dừng bước, quay đầu nhìn Lương Uyển Thu: “Theo tôi, bà mới là người không bình thường đấy, nên bị đưa vào học viện cải huấn uốn nắn lại cũng là bà mới đúng, chỉ khi để bà chịu hết đau khổ ở nơi đó thì bà mới biết cảm giác đi qua một chuyến trong địa ngục như thế nào.”

“Thật đúng là đáng buồn khi con của bà có một người mẹ như bà.”

Vì lời nói của Lương Uyển Thu, Kiều Ngộ An cũng không ăn cơm trưa nữa, trở lại văn phòng chỉ uống một cốc cà phê, nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, cho đến khi gần tới giờ làm việc, anh mới lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho Khương Chanh:

“Buổi tối đón em tan làm đi.”

Khương Chanh cũng không hỏi gì cả, chỉ nói: “Được.”

Buổi tối, Kiều Ngộ An đúng giờ tan làm, xe của Khương Chanh đã chờ sẵn ở cửa, Kiều Ngộ An lên xe, Khương Chanh liếc anh một cái:



“Tâm trạng không tốt?”

“Hiện tại em không khóc là đã tốt rồi.” Kiều Ngộ An thở dài, mệt mỏi nhéo nhéo giữa hai hàng lông mày: “Có đôi khi em thật muốn đến khoa não, nhìn xem sau khi mở đầu người nào đó ra có phải khác với người khác hay không, quá kỳ lạ cũng quá ghê tởm.”

Khương Chanh không hỏi thêm, vừa lái xe ra ngoài, vừa nói:

Chuyện em đánh Bành Vĩ Dương lúc trước, luật sư đã đứng ra giải quyết, gãy hai cọng xương sườn, bị thương nhẹ, đối phương cũng không có mặt dày đòi bồi thường, xem như giải quyết riêng, đừng lo lắng.”

“Cảm ơn.”

Trong xe lặng yên hồi lâu, ngay lúc Khương Chanh tưởng rằng Kiều Ngộ An đã ngủ rồi, anh mới chậm rãi nói:

“Chị, giúp em thêm một việc đi, chị điều tra một trường học, học viện Dục Chương, ở Trạm Tây.”

“Điều tra cái gì?”

“Em đoán có thể chị sẽ không điều tra được quá nhiều thứ, cho nên có thể tra được cái gì thì tra cái đó đi.” Kiều Ngộ An nói: “Bảo người đi điều tra cũng cẩn thận chút, loại người như Bành Vĩ Dương thường đều có bối cảnh cả.”

“Chị gái của em đi được đến bước hiện tại cũng không phải không có thủ đoạn.” Khương Chanh cười: “Phàm đi qua tất có dấu vết, chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhất định sẽ đào ra được thứ gì đó, giao cho chị đi.”

Kiều Ngộ An nhìn con đường phía trước và đáp: “Chỉ mong vậy.”

Kiều Ngộ An muốn những thứ này không phải muốn làm gì, đương nhiên anh muốn tiêu diệt khối u ác tính của nhân gian này, nhưng anh cũng biết rõ năng lực của mình không đủ, sở dĩ anh muốn những thứ này chỉ là cảm thấy nếu Lương Uyển Thu và Bành Vĩ Dương đều sẽ không chịu để yên, vậy thì anh cũng không ngồi yên chờ chết, vẫn phải có chuẩn bị mới được.

Không phải Kiều Ngộ An không nghĩ đến khi bọn họ không tìm được Thời Niên, lại khẳng định anh có quan hệ với Thời Niên sẽ dẫn lửa về phía mình, nhưng điều anh nghĩ chẳng qua là sẽ liên tục tới tìm anh, theo dõi anh thôi, nên mấy ngày sau anh vẫn đều rất chú ý, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại không hề phát triển theo hướng mong đợi.

Hôm nay lúc Kiều Ngộ An đến bệnh viện, ở bãi đậu xe đã nhận được vài sự im lặng đánh giá của mấy đồng nghiệp rồi, nhưng bệnh viện lớn như vậy, Kiều Ngộ An không tài nào quen biết hết mọi người, cho nên dù biết bọn họ đang nhìn mình, nhưng cũng không hỏi, dù sao đâu có quen gì nhau.

Kiều Ngộ An đã cảm nhận được chút gì đó, suốt dọc đường đi anh thật sự đã nhận được quá quá nhiều ánh mắt dò xét nghiên cứu, nhưng dù vậy anh cũng không ngờ sẽ gặp phải Lương Uyển Thu đeo khẩu trang và đang cầm nguyên một xấp áp phích to đùng trong tay ở cửa đại sảnh bệnh viện:

Bác sĩ nhi khoa Kiều Ngộ An là đồng tính luyến ái, không biết liêm sỉ cưỡng bách con trai tôi! Khiến con trai tôi chống đối gia đình! Không biết xấu hổ!!!

Ngoài những dòng chữ này, trên tường của khoa nhi còn có dán một tấm ảnh chụp của anh, nhưng bị phóng to chiếm hơn nửa trang báo, như sợ người khác không biết Kiều Ngộ An là ai.

Bệnh viện vốn đã đông người, cũng không phải ai tới đây cũng là để khám bệnh, có rất nhiều người xúm tới xem trò vui, xung quanh đã có không ít người bu tới, Kiều Ngộ An nhìn bài tố cáo to tướng kia vài giây thì thu lại ánh nhìn, nhìn Lương Uyển Thu một cái, như thể không hề coi trọng chút nào, cất bước đi vào trong bệnh viện.

Nhưng Lương Uyển Thu lại nhìn thấy anh, lên tiếng gọi:

“Cậu ta chính là Kiều Ngộ An!”

Kiều Ngộ An dừng lại, quay đầu nhìn bà ta, mười mấy ánh mắt đổ dồn về phía anh, cũng không thấy có chút khiếp đảm hay xấu hổ nào, mà là một nụ cười khẩy.

Ánh mắt Lương Uyển Thu nhìn anh cũng càng thù địch hơn, thậm chí nghiến răng nghiến lợi nói:

“Cậu trả con trai lại cho tôi!”

Đến mức này rồi, Kiều Ngộ An cũng không còn gì không thể thừa nhận, anh bước tới, đứng trước mặt Lương Uyển Thu, hơi khom người, nói với bà ta bằng giọng chỉ có hai người nghe được:

“Bà nói không sai, tôi biết Thời Niên, có điều em ấy không phải con trai bà, em ấy là người yêu của tôi.”

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau