Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi
Chương 8
Có bệnh nhân yêu thầm tôi - A Từ Cô Nương
Edit: Kidoisme
Úc Bùi hai năm trước chỉ là cậu học sinh vô danh không có tiếng tăm, ngày thường đi học đều cúi đầu, trong trường không ai chú ý, mà có chú ý chắc chỉ dừng ở việc lớp một ban khoa học tự nhiên có thanh niên vừa béo vừa dốt không được tích sự gì.
Nhưng giờ đã khác, người béo giảm cân thành công trở thành đề tài được bạn học trong khối bàn tán, huống chi một truyền mười, mười truyền một trăm thêm thắt cậu bạn kia đẹp như hoa trên trời, rất nhiều thanh niên tò mò muốn nhìn thử, vừa mới liếc mắt đã cảm thán quả nhiên lời đồn đúng.
Độ nổi tiếng của Úc Bùi lên theo đường thẳng, nháy mắt xếp ngang hàng với con lai Lạc Trường Châu mới chuyển tới.
Hiệu ứng trong lớp có thể không rõ bởi quan hệ hai bên ngày xưa không tốt, cả lớp xấu hổ không dám nói chuyện với cậu nhưng lớp khác chả liên quan, mấy cô nàng tự do phát huy khả năng thu thập thông tin dữ liệu siêu đẳng.
Chỉ là chính chủ Úc Bùi nghe xong cho rằng Đàm Khải Minh nói dối, vả lại mọi sự quan tâm cậu đều đang đặt trên người Lạc Trường Châu, vội vàng cầm cặp chạy mất.
Vừa lên xe Úc Bùi lục điện thoại ra xem nhưng vẫn không có tin nhắn tới, khung chat dừng ở lời chúc ngủ ngon tối qua.
"Cậu chủ nhỏ, nghịch điện thoại trên xe không tốt cho mắt." Trương Canh thấy Úc Bùi cúi đầu mãi, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
"Vâng ạ." Úc Bùi lập tức khóa màn hình nhưng không cất vội mà nắm chặt trong tay, chỉ cần Lạc Trường Châu nhắn là có thể đọc được.
Chờ tới khi về nhà cuối cùng điện thoại cũng reo, Úc Bùi vội vàng nhìn phát hiện ra có người gọi đến. Không phải Lạc Trường Châu, Lạc Trường Châu chưa thân thiết tới mức gọi điện...
Nhưng người gọi là Cố Tranh vậy nên Úc Bùi không buồn nữa, vui vẻ nhấc máy: "Alo, A Tranh..."
"A Bùi!" Cố Tranh bên kia nói rất hưng phấn: "Tớ mua cho cậu nhiều kẹo lắm, có loại cậu thích còn có loại chưa tung ra thị trường, cậu nhớ chú ý nhận nhá!"
Úc Bùi thích ăn kẹo, Cố Tranh chuyển nhà rồi nhưng vẫn thường xuyên gửi đồ qua nên quan hệ của hai người không hoàn toàn bị cắt đứt. Úc Khanh từng hoài nghi liệu có phải do ăn quá nhiều kẹo nên Úc Bùi mới béo, cũng may bác sĩ phủ nhận là do hồi bé cậu bị thuốc điều trị hen suyễn kích thích lại không vận động thường xuyên, nếu không Úc Khanh tuyệt đối sẽ không nhắm mắt bỏ qua đám đồ Cố Tranh gửi.
"Được, cảm ơn A Tranh." Đôi mắt Úc Bùi cong thành hình trăng khuyết.
Cố Tranh xua tay: "Đừng khách khí, nếu muốn cảm ơn thì chờ tớ chuyển tới cậu đưa tớ đi ăn ngon là được."
Đương nhiên Úc Bùi không từ chối, buôn chuyện với Cố Tranh thêm một lát rồi mới luyến tiếp cúp máy. Cậu nhìn hộp thư đến, Lạc Trường Châu chưa trả lời tin nhắn.
Buổi chiều là cơn ác mộng với Úc Bùi, cậu đã vẽ gần xong gương mặt Lạc Trường Châu mà hắn vẫn nghỉ học. Úc Bùi học vẽ từ bé, khả năng hơn hẳn bạn học cùng thời. Cậu dành cả ngày để phác họa lại gương mặt Lạc Trường Châu, kỹ tới mức bất ngờ.
Viên kẹo trong miệng sắp tan hết, bức tranh cũng dần hoàn thành.
Lạc Trường Châu dưới ngòi bút nghiêng đầu viết chữ, ngũ quan rõ rét, mày rậm mắt sâu trông hơi lạnh lùng giống chính chủ ngoài đời.
Nhưng Úc Bùi cảm thấy mình vẽ xấu bởi vì đôi mắt bạn cùng bàn màu xanh, thiếu đi nó khiến tổng thể bức tranh có nhiều lỗ hổng không phù hợp.
Đây không phải Lạc Trường Châu.
Vì vậy giờ ra chơi Úc Bùi chạy xuống cửa hàng văn phòng phẩm mua một chiếc bút bi màu xanh lam tô đè lên đôi mắt hắn, càng vẽ càng cảm thấy quái dị.
Úc Bùi muốn xé nhưng được một nửa lại cảm thấy tiếc, cuối cùng quyết định kẹp vào quyển vở Lạc Trường Châu tặng mình ngày đầu tiên đi học.
Đây là món quà đầu tiên cậu nhận được từ bạn cùng lớp, Úc Bùi giữ rất cẩn thận, bìa bẩn một chút đã hoảng hốt lau đi càng không nói tới chuyện viết lách vào đấy. Thậm chí kẹo Cố Tranh tặng Úc Bùi ăn xong vẫn giữ lại hộp xếp thành chồng nhỏ đặt ở góc phòng.
Kẹo đã tan hết, Úc Bùi chép miệng tính mở cặp sách lấy thêm viên khác đột nhiên nhận ra điện thoại bên cạnh vẫn còn đang sáng.
Cậu vội vàng lôi nó ra, âm thầm cầu nguyện là tin nhắn tới từ Lạc Trường Châu nhưng không dám bấm điện thoại sợ lại là công ty quảng cáo nào đó. Cảm xúc Úc Bùi phập phồng như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trái tim cậu đập rất nhanh, hô hấp không ổn định khiến cho đôi tay run rẩy. Úc Bùi tự nhủ tim cậu còn đang đập, vị ngọt trong miệng như tiếp thêm sức mạnh đưa cậu về phía trước.
Màn hình sáng lên, hộp thư đến có tin nhắn chưa đọc, phía trên còn tên người gửi rõ nét: Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu trả lời tin nhắn: [Ừ, hôm qua tớ bị ốm, vừa tỉnh dậy trong bệnh viện.]
Gương mặt tươi cười của Úc Bùi cứng lại trên mặt, bàn tay lướt nhanh trên bàn phím: [Tớ còn tưởng cậu không muốn trả lời, sao vậy? Hôm qua mưa to quá nên sốt đúng không? Phải tới cả bệnh viện luôn hở?]
Thôi xong, Úc Bùi cảm thấy giọng điệu của mình không ổn. Cái tính dính người thích làm nũng thỉnh thoảng bị cậu ngó lơ, ai bảo bình thường ngoài anh trai và mấy người làm ở nhà cậu không nói chuyện với ai hết. Lúc nãy vì nhớ Lạc Trường Châu quá nên Úc Bùi theo bản năng hỏi, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Còn ở đầu bên kia, Lạc Trường Châu nhận được tin cũng ngẩn cả người, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái mặt nhăn nhó của thiếu niên nhưng lại không ngờ cậu chàng này...dính người đến thế. Hơn nữa vào giờ này chỉ sợ cậu vừa đến trường đã vội vàng nhắn tin hỏi thăm mình.
Từ nhỏ Lạc Trường Châu đã được bố dạy dỗ nghiêm khắc, lần đầu tiên được người ngoài lo lắng cho mình. Hàng ngày thiếu niên đều gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, Lạc Trường Châu cảm thấy mới lạ nhưng thực chất không thấy phiền.
Nghĩ một lát, hắn nhắn lại: [Không phải tại trận mưa hôm qua...chỉ là mẹ tớ nấu canh.]
Sau đó... Lạc Trường Châu bị ngộ độc thực phẩm.
Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của bố, Lạc Trường Châu hoàn toàn không để một trận mưa vào mắt nhưng lại ngã xuống bởi bát canh không rõ nguồn gốc từ mẹ, cả đêm ôm WC than thở cuối cùng gần sáng không chịu được phải tới bệnh viện rửa ruột, xong xuôi sốt cao mơ màng ở lại truyền nước.
[Mẹ tớ không biết nấu cơm, ba bữa bố tớ đều gánh. Chỉ là hôm qua bố về muộn, mẹ thấy tớ đội mưa nên xuống bếp nấu canh, kết quả...]
Lạc Trường Châu giải thích ngắn gọn cho Úc Bùi lý lo hắn phải vào viện.
Úc Bùi không do dự an ủi: [Cậu đáng thương quá, nhớ uống thuốc cho khỏi bệnh.] Hai người nói chuyện một lúc lâu, nhìn khung chat càng ngày càng dài, khóe miệng Úc Bùi chậm rãi giương cao.
Lạc Trường Châu nói chuyện với mình... hai bọn họ là bạn bè?
Từ khi Cố Tranh chuyển trường, Úc Bùi không thể tìm được ai giao lưu nói chuyện phiếm, cậu nhất thời không biết nói gì nữa, mãi mới nghĩ ra Lạc Trường Châu thì đã đi trước, gửi lại cậu một tin: [Học đi, học xong nói chuyện.]
Úc Bùi: "..."
Sao Lạc Trường Châu bị bệnh rồi mà còn muốn học thế!
Úc Bùi rất muốn bảo học nhưng vẫn có thể nhắn tin trộm trong giờ nhưng cuối cùng lại thôi, chả có học sinh giỏi nào thích có bạn coi chuyện học thành trò đùa, đạo lý này Úc Bùi hiểu nên dù tim gan ngứa ngáy cồn cào tới đâu Úc Bùi vẫn phải cất điện thoại chăm chú ngồi học.
Lần đầu tiên trong đời Úc Bùi cảm nhận sự chán ghét của mấy bạn học Nam Hoa than thở sao giờ học chỉ có 25 phút, trước kia cậu cứ ngỡ rất dài, ngủ mãi, ngủ mãi chưa tan học. Chỉ là chẳng hiểu sao thời gian hôm nay trôi qua rất nhanh, nhanh tới mức cậu chỉ ăn được một viên kẹo. Vị ngọt ở đầu lưỡi chưa kịp tan, Úc Bùi thầm nghĩ đúng là loại kẹo thượng hạng, mai Lạc Trường Châu tới cậu nhất định phải chia cho hắn vài viên.
Úc Bùi chống cằm nhìn lên bục giảng, giáo viên đang nói gì đó cậu không hiểu, cả đầu cả óc chỉ nghĩ tới Lạc Trường Châu.
Cuối cùng mọi công sức của Úc Bùi đã được đền đáp, sau giờ học cậu vội vàng ôm cặp sách chạy lên xe nhắn tin cho hắn: [Trường Châu:D, tớ tan học rồi nè, cậu khỏe chưa?]
Úc Bùi cảm thấy mình và Lạc Trường Châu có thể coi là bạn, mà đã là bạn thì chuyện gọi cả tên cả họ của nhau có vẻ không lễ phép lắm, vậy nên cậu tự động gọi thẳng tên bạn cùng bàn.
Lạc Trường Châu đáp lại rất nhanh: [Đỡ hơn nhiều rồi, cậu ngồi xe riêng hả?]
[Ừ, tớ mới lên xe.]
Úc Bùi không hiểu sao hắn lại hỏi câu như vậy, đơn giản cho rằng bạn cùng bàn nhớ hôm trước hai người chào nhau tại ngã tư, ai dè câu tiếp theo Lạc Trường Châu nhắn lại rằng –
[Đợi cậu về nhà rồi nói tiếp, ngồi trên xe nghịch điện thoại hại mắt, về nhà nhớ ăn cơm.]
Úc Bùi: "..."
Hết chương 8
--Kidoisme: Ôi cái cảm giác nhắn tin với crush ấy, xin thề lun là bé Bùi giống tui v~
Truyện không chậm nhiệt nha mấy bồ:) không hề chậm nhiệt.
Edit: Kidoisme
Úc Bùi hai năm trước chỉ là cậu học sinh vô danh không có tiếng tăm, ngày thường đi học đều cúi đầu, trong trường không ai chú ý, mà có chú ý chắc chỉ dừng ở việc lớp một ban khoa học tự nhiên có thanh niên vừa béo vừa dốt không được tích sự gì.
Nhưng giờ đã khác, người béo giảm cân thành công trở thành đề tài được bạn học trong khối bàn tán, huống chi một truyền mười, mười truyền một trăm thêm thắt cậu bạn kia đẹp như hoa trên trời, rất nhiều thanh niên tò mò muốn nhìn thử, vừa mới liếc mắt đã cảm thán quả nhiên lời đồn đúng.
Độ nổi tiếng của Úc Bùi lên theo đường thẳng, nháy mắt xếp ngang hàng với con lai Lạc Trường Châu mới chuyển tới.
Hiệu ứng trong lớp có thể không rõ bởi quan hệ hai bên ngày xưa không tốt, cả lớp xấu hổ không dám nói chuyện với cậu nhưng lớp khác chả liên quan, mấy cô nàng tự do phát huy khả năng thu thập thông tin dữ liệu siêu đẳng.
Chỉ là chính chủ Úc Bùi nghe xong cho rằng Đàm Khải Minh nói dối, vả lại mọi sự quan tâm cậu đều đang đặt trên người Lạc Trường Châu, vội vàng cầm cặp chạy mất.
Vừa lên xe Úc Bùi lục điện thoại ra xem nhưng vẫn không có tin nhắn tới, khung chat dừng ở lời chúc ngủ ngon tối qua.
"Cậu chủ nhỏ, nghịch điện thoại trên xe không tốt cho mắt." Trương Canh thấy Úc Bùi cúi đầu mãi, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
"Vâng ạ." Úc Bùi lập tức khóa màn hình nhưng không cất vội mà nắm chặt trong tay, chỉ cần Lạc Trường Châu nhắn là có thể đọc được.
Chờ tới khi về nhà cuối cùng điện thoại cũng reo, Úc Bùi vội vàng nhìn phát hiện ra có người gọi đến. Không phải Lạc Trường Châu, Lạc Trường Châu chưa thân thiết tới mức gọi điện...
Nhưng người gọi là Cố Tranh vậy nên Úc Bùi không buồn nữa, vui vẻ nhấc máy: "Alo, A Tranh..."
"A Bùi!" Cố Tranh bên kia nói rất hưng phấn: "Tớ mua cho cậu nhiều kẹo lắm, có loại cậu thích còn có loại chưa tung ra thị trường, cậu nhớ chú ý nhận nhá!"
Úc Bùi thích ăn kẹo, Cố Tranh chuyển nhà rồi nhưng vẫn thường xuyên gửi đồ qua nên quan hệ của hai người không hoàn toàn bị cắt đứt. Úc Khanh từng hoài nghi liệu có phải do ăn quá nhiều kẹo nên Úc Bùi mới béo, cũng may bác sĩ phủ nhận là do hồi bé cậu bị thuốc điều trị hen suyễn kích thích lại không vận động thường xuyên, nếu không Úc Khanh tuyệt đối sẽ không nhắm mắt bỏ qua đám đồ Cố Tranh gửi.
"Được, cảm ơn A Tranh." Đôi mắt Úc Bùi cong thành hình trăng khuyết.
Cố Tranh xua tay: "Đừng khách khí, nếu muốn cảm ơn thì chờ tớ chuyển tới cậu đưa tớ đi ăn ngon là được."
Đương nhiên Úc Bùi không từ chối, buôn chuyện với Cố Tranh thêm một lát rồi mới luyến tiếp cúp máy. Cậu nhìn hộp thư đến, Lạc Trường Châu chưa trả lời tin nhắn.
Buổi chiều là cơn ác mộng với Úc Bùi, cậu đã vẽ gần xong gương mặt Lạc Trường Châu mà hắn vẫn nghỉ học. Úc Bùi học vẽ từ bé, khả năng hơn hẳn bạn học cùng thời. Cậu dành cả ngày để phác họa lại gương mặt Lạc Trường Châu, kỹ tới mức bất ngờ.
Viên kẹo trong miệng sắp tan hết, bức tranh cũng dần hoàn thành.
Lạc Trường Châu dưới ngòi bút nghiêng đầu viết chữ, ngũ quan rõ rét, mày rậm mắt sâu trông hơi lạnh lùng giống chính chủ ngoài đời.
Nhưng Úc Bùi cảm thấy mình vẽ xấu bởi vì đôi mắt bạn cùng bàn màu xanh, thiếu đi nó khiến tổng thể bức tranh có nhiều lỗ hổng không phù hợp.
Đây không phải Lạc Trường Châu.
Vì vậy giờ ra chơi Úc Bùi chạy xuống cửa hàng văn phòng phẩm mua một chiếc bút bi màu xanh lam tô đè lên đôi mắt hắn, càng vẽ càng cảm thấy quái dị.
Úc Bùi muốn xé nhưng được một nửa lại cảm thấy tiếc, cuối cùng quyết định kẹp vào quyển vở Lạc Trường Châu tặng mình ngày đầu tiên đi học.
Đây là món quà đầu tiên cậu nhận được từ bạn cùng lớp, Úc Bùi giữ rất cẩn thận, bìa bẩn một chút đã hoảng hốt lau đi càng không nói tới chuyện viết lách vào đấy. Thậm chí kẹo Cố Tranh tặng Úc Bùi ăn xong vẫn giữ lại hộp xếp thành chồng nhỏ đặt ở góc phòng.
Kẹo đã tan hết, Úc Bùi chép miệng tính mở cặp sách lấy thêm viên khác đột nhiên nhận ra điện thoại bên cạnh vẫn còn đang sáng.
Cậu vội vàng lôi nó ra, âm thầm cầu nguyện là tin nhắn tới từ Lạc Trường Châu nhưng không dám bấm điện thoại sợ lại là công ty quảng cáo nào đó. Cảm xúc Úc Bùi phập phồng như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, trái tim cậu đập rất nhanh, hô hấp không ổn định khiến cho đôi tay run rẩy. Úc Bùi tự nhủ tim cậu còn đang đập, vị ngọt trong miệng như tiếp thêm sức mạnh đưa cậu về phía trước.
Màn hình sáng lên, hộp thư đến có tin nhắn chưa đọc, phía trên còn tên người gửi rõ nét: Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu trả lời tin nhắn: [Ừ, hôm qua tớ bị ốm, vừa tỉnh dậy trong bệnh viện.]
Gương mặt tươi cười của Úc Bùi cứng lại trên mặt, bàn tay lướt nhanh trên bàn phím: [Tớ còn tưởng cậu không muốn trả lời, sao vậy? Hôm qua mưa to quá nên sốt đúng không? Phải tới cả bệnh viện luôn hở?]
Thôi xong, Úc Bùi cảm thấy giọng điệu của mình không ổn. Cái tính dính người thích làm nũng thỉnh thoảng bị cậu ngó lơ, ai bảo bình thường ngoài anh trai và mấy người làm ở nhà cậu không nói chuyện với ai hết. Lúc nãy vì nhớ Lạc Trường Châu quá nên Úc Bùi theo bản năng hỏi, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Còn ở đầu bên kia, Lạc Trường Châu nhận được tin cũng ngẩn cả người, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái mặt nhăn nhó của thiếu niên nhưng lại không ngờ cậu chàng này...dính người đến thế. Hơn nữa vào giờ này chỉ sợ cậu vừa đến trường đã vội vàng nhắn tin hỏi thăm mình.
Từ nhỏ Lạc Trường Châu đã được bố dạy dỗ nghiêm khắc, lần đầu tiên được người ngoài lo lắng cho mình. Hàng ngày thiếu niên đều gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, Lạc Trường Châu cảm thấy mới lạ nhưng thực chất không thấy phiền.
Nghĩ một lát, hắn nhắn lại: [Không phải tại trận mưa hôm qua...chỉ là mẹ tớ nấu canh.]
Sau đó... Lạc Trường Châu bị ngộ độc thực phẩm.
Dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của bố, Lạc Trường Châu hoàn toàn không để một trận mưa vào mắt nhưng lại ngã xuống bởi bát canh không rõ nguồn gốc từ mẹ, cả đêm ôm WC than thở cuối cùng gần sáng không chịu được phải tới bệnh viện rửa ruột, xong xuôi sốt cao mơ màng ở lại truyền nước.
[Mẹ tớ không biết nấu cơm, ba bữa bố tớ đều gánh. Chỉ là hôm qua bố về muộn, mẹ thấy tớ đội mưa nên xuống bếp nấu canh, kết quả...]
Lạc Trường Châu giải thích ngắn gọn cho Úc Bùi lý lo hắn phải vào viện.
Úc Bùi không do dự an ủi: [Cậu đáng thương quá, nhớ uống thuốc cho khỏi bệnh.] Hai người nói chuyện một lúc lâu, nhìn khung chat càng ngày càng dài, khóe miệng Úc Bùi chậm rãi giương cao.
Lạc Trường Châu nói chuyện với mình... hai bọn họ là bạn bè?
Từ khi Cố Tranh chuyển trường, Úc Bùi không thể tìm được ai giao lưu nói chuyện phiếm, cậu nhất thời không biết nói gì nữa, mãi mới nghĩ ra Lạc Trường Châu thì đã đi trước, gửi lại cậu một tin: [Học đi, học xong nói chuyện.]
Úc Bùi: "..."
Sao Lạc Trường Châu bị bệnh rồi mà còn muốn học thế!
Úc Bùi rất muốn bảo học nhưng vẫn có thể nhắn tin trộm trong giờ nhưng cuối cùng lại thôi, chả có học sinh giỏi nào thích có bạn coi chuyện học thành trò đùa, đạo lý này Úc Bùi hiểu nên dù tim gan ngứa ngáy cồn cào tới đâu Úc Bùi vẫn phải cất điện thoại chăm chú ngồi học.
Lần đầu tiên trong đời Úc Bùi cảm nhận sự chán ghét của mấy bạn học Nam Hoa than thở sao giờ học chỉ có 25 phút, trước kia cậu cứ ngỡ rất dài, ngủ mãi, ngủ mãi chưa tan học. Chỉ là chẳng hiểu sao thời gian hôm nay trôi qua rất nhanh, nhanh tới mức cậu chỉ ăn được một viên kẹo. Vị ngọt ở đầu lưỡi chưa kịp tan, Úc Bùi thầm nghĩ đúng là loại kẹo thượng hạng, mai Lạc Trường Châu tới cậu nhất định phải chia cho hắn vài viên.
Úc Bùi chống cằm nhìn lên bục giảng, giáo viên đang nói gì đó cậu không hiểu, cả đầu cả óc chỉ nghĩ tới Lạc Trường Châu.
Cuối cùng mọi công sức của Úc Bùi đã được đền đáp, sau giờ học cậu vội vàng ôm cặp sách chạy lên xe nhắn tin cho hắn: [Trường Châu:D, tớ tan học rồi nè, cậu khỏe chưa?]
Úc Bùi cảm thấy mình và Lạc Trường Châu có thể coi là bạn, mà đã là bạn thì chuyện gọi cả tên cả họ của nhau có vẻ không lễ phép lắm, vậy nên cậu tự động gọi thẳng tên bạn cùng bàn.
Lạc Trường Châu đáp lại rất nhanh: [Đỡ hơn nhiều rồi, cậu ngồi xe riêng hả?]
[Ừ, tớ mới lên xe.]
Úc Bùi không hiểu sao hắn lại hỏi câu như vậy, đơn giản cho rằng bạn cùng bàn nhớ hôm trước hai người chào nhau tại ngã tư, ai dè câu tiếp theo Lạc Trường Châu nhắn lại rằng –
[Đợi cậu về nhà rồi nói tiếp, ngồi trên xe nghịch điện thoại hại mắt, về nhà nhớ ăn cơm.]
Úc Bùi: "..."
Hết chương 8
--Kidoisme: Ôi cái cảm giác nhắn tin với crush ấy, xin thề lun là bé Bùi giống tui v~
Truyện không chậm nhiệt nha mấy bồ:) không hề chậm nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất