Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây

Chương 17: Kì dị

Trước Sau
Thầy Tống và Thẩm Thư còn chưa đi đến phòng bệnh của Tào Trình Vĩ, liền nhìn thấy Tống Ngạn với vẻ mặt do dự đứng ở hành lang.

Tống Ngạn đem ý kiến của Tào Trình Vĩ nói lại với thầy Tống và Thẩm Thư, sau đó lại tỏ ý muốn hành động cùng với hai người, tuy rằng y không thể mạnh như Tào Trình Vĩ nhưng ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho hai người họ.

Sau khi nói xong y có chút thấp thỏm nhìn về phía thầy Tống, trong lòng vô cùng xấu hổ. Bọn họ vốn được phái đến là để xử lý con linh mới xuất hiện ở chỗ này, bây giờ Tào Trình Vĩ nằm bất động trên giường bệnh thì không nói, thế nhưng lại yêu cầu y không được nhúng tay vào chuyện này, thật sự là có chút quá đáng.

Tính toán của Tào Trình Vĩ cũng không nằm ngoài dự đoán của thầy Tống, nên ông rất bình tĩnh gật đầu đồng ý với Tống Ngạn: ”Chuyện này hai người không cần nhúng tay, chúng tôi sẽ xử lý tốt.”

Tống Ngạn lo lắng nói: ”Anh Tào chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, ông đừng nóng giận, một mình tôi xử lý cũng được.”

Thầy Tống lắc đầu: ”Cậu ở yên trong bệnh viện đi, tôi mang đệ tử của tôi đi cùng, cậu cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi không cần phải tức giận với hắn.”

Nói xong liền xoay người rời đi cùng với Thẩm Thư.

Tống Ngạn nhìn bóng dáng của hai người, khẽ cắn môi gửi một tin nhắn cho Tào Trình Vĩ, sau đó tắt điện thoại rồi nhanh đuổi theo hai người Thẩm Thư.

Sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Thư hỏi thầy Tống: ”Thầy, bây giờ chúng ta nên làm cái gì ạ?”

Linh hồn của thiếu niên kia đã bị ăn mất, linh đã nhập vào cơ thể của cậu bé ấy đương nhiên đã bỏ trốn mất dạng từ lâu.

Nhưng linh cấp thấp chỉ có thể ký sinh ở trên cơ thể con người, nếu rời khỏi cơ thể con người thì không bao lâu sẽ tiêu tán, cho nên trước tiên bọn chúng phải tìm một vật chủ thích hợp tiếp theo, hiện tại linh này chắc hẳn đã sống nhờ trên cơ thể của một người khác rồi.

Linh cấp thấp một khi ký sinh trên cơ thể con người, nếu không đến giai đoạn sau vật chủ bị mất trí hoàn toàn mà làm ra những hành vi kì lạ thì rất khó phát hiện ra, muốn tìm được con linh kia, chỉ có thể dùng cách là điều tra các loại người ở xung quanh thiếu niên kia.

Sau khi xác định đại khái phạm vi của vật chủ, liền có thể dùng loại con rối theo dõi để xác định vị trí của linh, chỉ là loại rối này không dễ chế tác, mỗi con rối cũng chỉ có thể dùng hai đến ba lần, cho nên nếu không bị dồn đến cùng, linh khôi sư tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Nhưng đối với Thẩm Thư mà nói, muốn tìm được vị trí của con linh này cũng không phải việc gì khó, cậu vốn là thể chất Linh Khôi nên chỉ cần tiến vào trong phạm vi vị trí của linh thì lập tức có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

“Trước tiên điều tra tình hình cụ thể về thiếu niên kia một chút đã.” Thầy Tống nói: ”Nếu có thể nắm bắt được tình hình cụ thể, bước tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Thẩm Thư có chút sầu não, gãi gãi đầu: ”Hay là em đi tìm bác sĩ hoặc hộ sĩ ở đây hỏi thăm một chút ạ?”

Hoặc là đi tìm những người bệnh khác để tìm hiểu về địa chỉ nhà của thiếu niên kia một chút, lại từ từ điều tra, nhưng hiệu suất như vậy thật sự quá chậm, đợi đến khi bọn họ hỏi thăm xong thì vật chủ thứ hai đã mất mạng rồi.

Thẩm Thư âm thầm tính toán như thế nào mới có thể khiến bản thân vừa không bị bại lộ dưới tình huống này, vừa có thể dùng tốc độ nhanh nhất, cách hợp lý nhất để tìm được con linh kia.

Thầy Tống lắc đầu cười nói: ”Làm theo cách của em thì tìm đến ngày tháng năm nào mới tìm được a, không bằng để Tống Ngạn nghĩ cách đem thông tin sắp xếp lại một chút, chúng ta chỉ cần từ đó tìm ra manh mối có ích là được.”

Lúc này Tống Ngạn chạy chậm mới đuổi kịp, thở hồng hộc nói: ”Tôi, tôi liền đi gọi điện thoại, nói cấp trên phối hợp, đem, đem thông tin lấy về đây.”

Thầy Tống lần này không có đuổi người đi, mà chỉ tiếp tục đi lên lầu.

Sân thượng đã bị phong toả, có người canh gác, ba người họ không thể đi lên, chỉ có thể từ bỏ.

Người tới xem náo nhiệt ở hành lang rất nhiều, tuy rằng đã có hộ sĩ và bảo vệ phối hợp đuổi đi nhưng vẫn có người đứng ở cuối chỗ xa xa nhìn, trong đó có không ít người mặc đồ bệnh nhân.

Thẩm Thư ra ý với thầy Tống và Tống Ngạn sau đó liền đi tới chỗ đám người, tiến đến bên cạnh một người đang không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ và bàn tán với những người già xung quanh.

“Đứa trẻ này rất hư đốn, giống như con súc vật trong nhà tôi vậy, rất không nghe lời, không vừa ý liền ném đồ vật rồi chửi mắng lung tung, nói thế nào cũng đều không nghe, tôi tận mắt nhìn thấy nó đem hộp cơm mà mẹ kế đưa ném ra đầy đất đấy! Còn đem quần áo của cha nó ném từ trên lầu ném xuống, đúng là đứa con bất hiếu mà!”



“Haizz, đã có mẹ kế thì đương nhiên sẽ có cha kế, bà chị à, làm sao bà biết trong nhà có ngược đãi đứa trẻ này hay không, nó không chịu nổi mới ném đồ vật linh tinh? Đến hôm nay thì bị bức đến mức đi nhảy lầu, bà còn ở đây nói ra nói vào, ít nói lại đi, ở đây là bệnh viện âm khí rất nặng, nói không chừng buổi tối…chậc chậc chậc.” Có người nghe không nổi lời bà lão này nói, không nặng không nhẹ nhắc bà ta vài câu.

Bà lão nghe được lời này thì không vui, trừng mắt nhìn người trẻ tuổi vừa mới nói chuyện một cái, hung dữ nói: ”Nó ném quần áo của cha nó đã là không đúng, đó là cha của nó, dù có bị đánh chết cũng không thể ném quần áo cha mình như vậy, còn nhảy lầu, cha nó nuôi nó lớn đến vậy, mà nó còn chưa trả ơn xong đã nhảy lầu, đây là bất hiếu!”

“Một đứa con bất hiếu, ai cũng có thể mắng, tại sao tôi lại không được mắng, nó dám đến tìm tôi thử xem!”

Những người khác nghe được lời này thì trợn trắng mắt, mặc kệ bà ta, họ đều quay đầu bỏ đi không nghe bà ta nói lời nào nữa, bà lão có chút nghẹn lại, sắc mặt đều đỏ lên.

Thẩm Thư lúc này đi lên hỏi: ”Bà ơi, làm sao bà biết nhiều như vậy ạ, có phải là bà quen với người nhà của đứa trẻ kia không?”

Bà lão lập tức tinh thần phấn chấn, vô cùng đắc ý nói: ”Tôi với em trai của đứa trẻ nhảy lầu này chung một phòng bệnh, cậu hỏi tôi làm sao biết nhiều chuyện như vậy. Để tôi nói cho cậu nghe, đứa trẻ này đúng là không phải thứ tốt lành gì, em trai nó tại sao lại nằm viện còn không phải do nó cố ý đẩy ngã từ trên lầu xuống nên bị thương ở chân sao? Tính tình hư hỏng!”

“Đúng không ạ, dù vậy cũng không thể bức chết người a.” Thẩm Thư lắc đầu thở dài nói.

“Haizz, chính nó tự nguyện nhảy lầu thì ai có thể ngăn được nha? Em trai nó chỉ là môt đứa bé, mỗi ngày đều đau đến oa oa khóc lớn, cha mẹ nó cũng đã quen rồi, dỗ xong đứa nhỏ còn phải dỗ sang đứa lớn, vậy mà còn nhảy lầu, đây chẳng phải là làm bậy sao!”

“Tôi còn nghe nói, đứa trẻ này học cũng không được tốt lắm, mỗi ngày đều trốn học đánh nhau, sau đó bị cấm túc ở nhà, mới chạy tới bệnh viện cãi nhau với cha mẹ nó, nếu nó là con tôi, tôi đã đánh gãy chân nó rồi, xem nó có còn nhảy lầu được nữa hay không!”

Thẩm Thư trầm mặc nhìn bà lão nói mà nước miếng bay tứ tung, cậu nhíu mày.

Bà lão càng nói càng kích động, hai má đều đỏ hết lên, tròng mắt chậm rãi xuất hiện vài tơ máu, cơ bắp trên mặt tự nhiên run rẩy, bây giờ dù có không ai để ý đến bà ta, thì bà ta vẫn sẽ mắng, thậm chí còn bắt đầu quơ chân múa tay.

Giống như là bị mê hoặc, đem cảm xúc trong lòng chính mình khuếch đại ngày một lớn, cuối cùng giống như một quả khinh khí cầu, bùm, nổ tung.

Chuyện này thật không bình thường, nếu một người bình thường thì trong lòng sẽ có cảm xúc, cũng không thể ở trước mặt bao nhiêu người há mồm chửi rủa một người đã chết, trừ khi là có cái gì đó đã làm cho bà ta mất đi lý trí.

Thẩm Thư cố gắng cảm nhận hơi thở của linh ở trên người bà lão, nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu vết nào, hơi thở lộn xộn quanh quẩn khắp nơi, một chút quy luật hoạt động cũng không thể nhìn ra, Thẩm Thư chậm rãi rời khỏi đám người, nhíu chặt mày trở về bên cạnh thầy Tống cùng Tống Ngạn.

“Có tin tức gì có ích sao?” Tống Ngạn chạy nhanh đến mở miệng dò hỏi.

Thẩm Thư gật gật đầu nói: ”Cha mẹ của thiếu niên kia là kết hôn lần thứ hai và có một đứa em trai, mấy ngày hôm trước đứa trẻ đó đẩy em trai từ trên lầu xuống, đứa trẻ này có quan hệ rất kém với cha mẹ, ở bệnh viện còn xảy ra cãi vã.”

Thầy Tống thở dài nói: ”Đáng tiếc chúng ta phát hiện quá muộn.”

Nhưng vào đúng lúc này, đám người vây xem ở cuối hành lang đột nhiên xuất hiện rối loạn, đám người vội vàng tản ra, ở giữa hiện ra một bà lão đang nằm trên mặt đất, thống khổ cuộn tròn, miệng ồn ào kêu đau.

Bác sĩ và hộ sĩ nhanh chóng đi tới, đem người đẩy đến phòng cấp cứu ở dưới lầu.

Thầy Tống híp mắt nhìn, hỏi Thẩm Thư: ”Vừa mới cùng bà ấy nói chuyện, em có phát hiện ra điều gì lạ gì hay không?”

Thẩm Thư gật gật đầu nói: ”Người này khi nói đến thiếu niên vừa mới tự sát kia thì cảm xúc kích động vô cùng, lúc đầu còn tốt, nói xong câu cuối cả người đều có chút điên cuồng.”

“Có khi nào, có khi nào con linh kia ở trên người bà ấy không?” Tống Ngạn có chút phấn khích hỏi.

Nếu đúng là như thế, nhiệm vụ lần này liền đơn giản hơn rất nhiều.

Thầy Tống chậm rãi lắc đầu nói: ”Không đơn giản như vậy đâu, cậu đi điều tra một chút xem tình huống rốt cuộc là như thế nào, nếu còn không tra ra được cái gì, vậy thì đành ở nơi này nhìn rồi chờ tư liệu được đưa tới lại tính tiếp thôi.”

Nếu là linh cấp thấp kém nhất, bản năng muốn sống sẽ khiến chúng nhanh chóng rời xa khu vực xảy ra sự cố, không ngần ngại mà từ bỏ vật chủ tốt tiếp theo.



Nhưng tình huống của bà lão kia giống như là biểu hiện sau khi bị linh sống nhờ, chẳng lẽ lại là một con linh khác?

Hoặc là bản thân bà lão đó đã có vấn đề về thần kinh?

Thầy Tống nhất thời không dám đưa ra kết quả suy luận, nhưng thà rằng tin còn hơn không tin, nếu thật sự còn có một con linh khác ở chỗ này, hôm nay gặp phải bọn họ cũng coi như may mắn, bằng không để qua mấy ngày thì có khi lại thêm một mạng người nữa.

Giữa trưa, Tống Ngạn trở lại phòng bệnh đem cơm cho Tào Trình Vĩ, Thẩm Thư đưa thầy Tống ra nhà ăn của bệnh viện tùy tiện ăn chút gì đó, thấy thầy Tống có chút mệt mỏi, cậu liền tìm một khách sạn ở gần đó cho ông nghỉ ngơi trước.

“Tư liệu chắc là đã được đưa tới, em đi tìm Tống Ngạn rồi lấy về đây, thuận tiện hỏi thăm tình hình cụ thể của bà lão kia một chút, thầy nghỉ ngơi trước đi, lát nữa còn có nhiều việc cần làm nên sẽ bận lắm ạ.” Thẩm Thư khuyên nhủ.

Thầy Tống cũng không từ chối, sau đó Thẩm Thư một mình đi ra khỏi phòng.

Sau khi an bài cho thầy Tống thật tốt, Thẩm Thư thở phào nhẹ nhõm, đi ra khỏi khách sạn.

Cậu trở lại bệnh viện nhưng không có đi tìm Tống Ngạn mà là lập tức đi lên sân thượng của một toà nhà khác trong bệnh viện.

Hai toà nhà độ cao không giống nhau, toà khẩn cấp chỉ có năm tầng, mà toà nhà này có đến bảy tầng, đứng trên toà nhà này cậu có thể thấy hết toàn cảnh sân thượng của toà khẩn cấp.

Trên sân thượng không có người, cũng không có bất cứ dấu vết gì, chỉ có sợi dây bao xung quanh hiện trường đang xôn xao rung rinh trong gió.

Ánh mắt Thẩm Thư dừng tại vị trí mà đứa trẻ kia nhảy lầu, hơi hơi nheo mắt.

Buổi sáng cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng đi theo thầy Tống và Tống Ngạn lên lên xuống xuống vẫn chưa kịp suy nghĩ lại, bây giờ nhìn sân thượng trống rỗng, cậu đột nhiên hiểu được.

Linh hồn của thiếu niên nhảy lầu kia trống rỗng không có bất cứ hơi thở nào của linh, bọn họ liền tự nhiên cho rằng nó là bị linh sống nhờ, sau đó bị mê hoặc thần trí, cuối cùng phải tự sát rồi bị linh nuốt lấy linh hồn.

Nhưng trên người thiếu niên quá sạch sẽ, một tia hơi thở của linh đều không có, đây chính là điều không bình thường, đặc biệt là với thể chất của Thẩm Thư thế nhưng cũng không cảm nhận được một tia hơi thở nào.

Một con linh cấp thấp, sao có thể nuốt luôn linh hồn của đứa trẻ đó trong nháy mắt, đem hơi thở của chính mình thu lại một cách hoàn hảo và vô cùng sạch sẽ như vậy chứ?

Thẩm Thư nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái, cậu xoay người muốn đi xuống lầu, lại nhìn thấy có người mang khẩu trang đang đứng ở chỗ cầu thang gần cửa, híp mắt lại không biết đang xem cái gì.

Cảm nhận được tầm mắt của Thẩm Thư, người nọ quay đầu nhìn về phía cậu hơi mỉm cười nói: ”Cậu cũng lên đây để ngắm phong cảnh sao?”

“Không phải.” Thẩm Thư nhíu mày, xung quanh bệnh viện làm gì có phong cảnh để ngắm, huống chi cách đó không lâu vừa có người chết.

Cậu đi đến cửa rồi bước lại gần cầu thang, trong lòng hơi cảnh giác, sau khi lướt qua người đàn ông đó, Thẩm Thư sửng sốt một chút.

“Làm sao vậy?” Người kia hỏi.

Thẩm Thư nhìn hắn một cái, lắc đầu không nói gì, lập tức đi xuống dưới lầu.

Người này, không có thân thể.

Cậu vừa đi vừa nghĩ, không có thân thể, tại sao lại còn sống?

Hoặc là nói, thứ đang đứng ở cửa cầu thang lúc này rốt cuộc là cái gì?

Người kia di chuyển, tiếng bước chân hướng về phía sân thượng, Thẩm Thư cũng không có quay đầu lại mà đi thẳng xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau