Chương 18: Cuộc điều tra
Sau khi đi đến dưới lầu Thẩm Thư ngẩng đầu nhìn lại, người đàn ông đang dựa vào lan can lẳng lặng nhìn ra phía trước, hình như cảm nhận được là Thẩm Thư đang nhìn hắn, hắn giơ tay vẫy vẫy xuống phía dưới.
Thẩm Thư không hề đáp lại mà xoay người rời đi.
Vừa đi đến bên ngoài phòng bệnh của Tào Trình Vĩ thì Tống Ngạn đã chờ sẵn ở cửa, thấy Thẩm Thư đến y mới nhẹ nhàng thở ra nói: ”Sao bây giờ cậu mới tới, tôi gọi điện thoại cũng không thấy trả lời.”
Thẩm Thư lấy di động ra, phát hiện trên màn hình có một chuỗi thông báo cuộc gọi nhỡ.
“Xin lỗi, tôi tắt tiếng điện thoại rồi, tư liệu đã có rồi sao?” Cậu hỏi.
Tống Ngạn mặt đầy lo lắng nói: ”Có rồi, nhưng tình hình có chút không tốt, anh Tào bây giờ thật sự không thể xuống giường được, chỉ có ba chúng ta sợ là không được, phân cục bên kia nói sẽ lại phái thêm người đến hỗ trợ chúng ta.”
Thẩm Thư nghĩ đến “người” cậu vừa mới đụng phải trên sân thượng đúng là không phải loại hai người Tào Trình Vĩ và Tống Ngạn có thể đối phó.
“Rốt cuộc sự việc sao lại thành ra như thế này? Đợi đến khi tình huống không tốt như vậy mới chịu phái thêm người đến đây sao?” Thẩm Thư nhíu mày, rõ ràng đã biết tình hình của trấn Tây Hoa bên này, trực tiếp phái người phù hợp không được sao, một hai phải đưa Tào Trình Vĩ kia đến đây, chờ đến khi chết người rồi mới bắt đầu ứng cứu.
Tống Ngạn thở dài nói: ”Không phải không phái người tới đây, mà là khoảng thời gian trước vì đuổi bắt cái tên Cố Nghiên kia, ngoại trừ mấy người tép riu như chúng tôi thì tất cả những người khác đều đã đuổi theo hắn rồi, hai ngày nay họ mới trở về, tiền bối được phái tới là nhóm đầu tiên trở về.”
Thẩm Thư khụ một tiếng nói: ”Thì ra là thế, chúng ta nghiên cứu tư liệu một chút trước đi rồi tính toán bước tiếp theo vậy.”
“Con linh đó đột nhiên xuất hiện nên rất ít tư liệu, chỉ biết là khó tìm, giỏi về che dấu, cho nên lần này các tiền bối mang đến con rối theo dõi. Về phần tư liệu của người tự sát kia, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu.” Tống Ngạn liền chuyển điện thoại có tư liệu của mình cho Thẩm Thư.
Sau khi Thẩm Thư mở ra, phát hiện tin tức về quan hệ xung quanh thiếu niên kia quá ít ỏi, đơn giản chỉ là gia đình bất hoà, bạn bè không nhiều lắm, bắt nạt bạn học, ở bên ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Có quan hệ tương đối tốt với thiếu niên kia là hai người bạn học có cùng cảnh ngộ, còn có một đám thanh niên lưu manh bỏ học.
Tính tình thiếu niên đã trở nên hung dữ và quái dị từ mấy năm trước sau khi cha tái hôn, càng lớn thì hành vi của cậu bé ấy càng thêm nổi loạn. Một hai năm trở lại đây, cậu bé thường hay gây gổ với gia đình, thậm chí còn đánh nhau với cha, đối với em trai cũng tràn đầy ác ý.
Cho nên so với biểu hiện ngày xưa của thiếu niên cũng không phải là thay đổi tính tình ngay lập tức, nhưng linh hồn thì đúng là đã không còn.
“… Hiện tại cũng không thể xác định cậu bé ấy có thật sự bị linh sống nhờ hay không.” Tống Ngạn có chút buồn rầu nói: ”Nhưng nếu không có linh sống nhờ trên người thì linh hồn của cậu bé không có lý do gì mà không có a. Rõ ràng lúc đó chúng ta ở hiện trường, cũng không thể có người ở dưới mí mắt của chúng ta ra tay mà thần không biết quỷ không hay được, động tác nhanh như vậy sao?”
Thẩm Thư nhớ lại, nói: ”Nếu như thân thể đã trống rỗng trước khi nhảy xuống thì sao? Suy nghĩ như vậy thì ra rồi.”
“Cậu đang nói cái gì?” Tống Ngạn nghi hoặc nhìn Thẩm Thư nói: ”Trước khi nhảy xuống sao có thể không có linh hồn, người đã chết mấy ngày linh hồn còn không tiêu tan, đằng này cậu bé ấy còn chưa chết ba hồn làm sao lìa xác? Làm sao có thể a, trừ khi cậu bé đã chết từ lâu, sau đó bị người khác ném từ trên lầu xuống.”
“Nhưng buổi sáng hôm nay cậu bé ấy còn đang ở bệnh viện đánh nhau với ba, thêm nữa là theo kết quả điều tra, hiện trường căn bản không có dấu vết của những người khác xuất hiện, cậu bé chính là tự mình đi lên để tự sát.”
Nói xong trong mắt y hiện lên chút ghét bỏ, chuyện đơn giản như vậy cũng làm cho khó thêm, tên nhóc này có vẻ không được rồi.
Thẩm Thư bỏ cuộc: ”Vậy cậu giải thích chuyện này thế nào?”
“Tôi, tôi cũng không biết giải thích thế nào, cho nên mới phải đợi đến khi tiền bối tới mới có thể điều tra rõ ràng a. Chỉ cần có được con rối theo dõi, tìm thấy con linh kia thì sự thật sẽ phơi bày, nói không chừng là do linh mới biến dị nên mới xuất hiện loại tình huống này.”
Tống Ngạn nói mà mặt đỏ cả lên, đồng thời lại ẩn chứa chút hổ thẹn, Thẩm Thư quá lắm chỉ là đệ tử chưa chính thức nhập môn của Tống Khánh Văn, không hiểu biết nhiều về linh là chuyện bình thường, y đã nhập môn nhiều năm như vậy mà lại một hỏi ba không biết, vừa rồi còn có mặt mũi ghét bỏ người khác.
Thẩm Thư thở dài nói: ”Vậy thì chờ vị tiền bối đó tới đây trước đi, bây giờ chúng ta tra từ từ trước xem những người xung quanh thiếu niên tự sát kia còn xuất hiện tình trạng dị thường gì khác không.”
“Đúng vậy, chúng ta có thể liệt kê một số người khả nghi.” Tống Ngạn vỗ vỗ mặt cho tinh thần tỉnh táo.
Y cũng không phải không làm được gì, ít nhất có thể hỗ trợ thu nhỏ lại phạm vi tìm kiếm, đỡ phải lãng phí số lần sử dụng con rối trong tay tiền bối.
Mang theo tài liệu của Tống Ngạn tìm được đi đến tiệm in để in chúng ra, Thẩm Thư liền cùng Tống Ngạn trở về khách sạn.
Sau khi thầy Tống xem xong tư liệu thì lâm vào trầm mặc một lúc, nhiều năm như vậy, ông cũng là lần đầu tiên gặp được loại chuyện kỳ quái như vậy.
Ông nhìn về phía Tống Ngạn nói: ”Tư liệu cậu cũng đã xem qua rồi, đối với vị trí của con linh kia cậu có ý kiến gì không?”
Tống Ngạn nhận xấp giấy tư liệu từ tay ông, nêu ra một vài người có quan hệ với thiếu niên tự sát kia.
“Người nhà của cậu bé ấy chắc là không phải mục tiêu, trừ cái này ra thì có quan hệ thân thiết với cậu bé cũng chỉ có hai người bạn học, cùng mấy người bạn bên ngoài. Nhưng bạn học quá thân thiết thì linh sẽ không chọn làm mục tiêu. Cho nên còn dư lại là những người có liên hệ với cậu bé nhưng không quá thân thiết.”
“Để đề phòng, tôi cảm thấy lần đầu sàng lọc thì phạm vi nên mở rộng chút, điều kiện là những người ngày thường có tiếp xúc qua với cậu bé ấy đều phải kiểm tra sơ qua, sau đó tập trung vào số ít người này.”
Tống Ngạn đơn giản nói ra suy tính trong lòng, dựa theo phạm vi hoạt động của thiếu niên kia mà điều tra tuy rằng không ít người nhưng cũng không phải chuyện gì quá khó.
Rốt cuộc thì khi linh chọn vật chủ, sẽ không đi chọn những người gia đình êm ấm, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Chúng nó sẽ đặt mục tiêu là tất cả những người có cuộc sống khó khăn, hoặc là đang yên lành thì gặp phải chuyện không tốt lành, dẫn tới dục vọng nội tâm bộc lộ mạnh mẽ, lúc này là lúc dễ dàng bị mê hoặc nhất.
Cứ như vậy, muốn thu nhỏ phạm vi mục tiêu liền dễ dàng hơn nhiều.
Thầy Tống gật gật đầu, ý bảo Tống Ngạn đi làm chuyện này, tốt nhất là ngày mai có thể xác định phạm vi mục tiêu khái quát, sau đó lại tính tới chuyện khác.
Chờ sau khi Tống Ngạn rời đi, thầy Tống nhìn về phía Thẩm Thư nói: ”Hôm nay chúng ta cần trở về chuẩn bị một chút, chờ ngày mai y tới đưa ra kết quả thì cùng nhau hành động.”
Hai người đơn giản thu dọn đồ đạc một chút liền rời khỏi khách sạn và bắt xe buýt đến thị trấn Tây Hoa.
Trên xe buýt trở về nhà, Thẩm Thư lại lần nữa gặp được người kỳ quái ở trên sân thượng.
Sau khi lên xe người nọ ngồi cách Thẩm Thư một cái lối đi nhỏ, cười với Thẩm Thư một chút.
Thẩm Thư hờ hững gật đầu, liền không để ý hắn nữa.
Cậu nhìn nhìn thầy Tống, phát hiện ông đang nhắm mắt dưỡng thần, không có bất cứ phản ứng gì với người này.
Cho nên, ông cũng không thể nhận ra được sự dị thường của người này sao?
Thẩm Thư vô thức vuốt ve ngón tay, cứ như vậy đi, cậu tốt nhất không nên nói ra việc này, bằng không dù thầy Tống có miễn cưỡng tin lời cậu thì vị “tiền bối” được phái tới cũng không có khả năng tin tưởng.
Một người mới còn chưa nhập môn, dựa vào cái gì có thể cảm nhận được thứ mà bọn họ không cảm nhận được chứ?
Trừ khi trên người có cái gì đặc biệt, ví dụ như có bảo bối có thể phát hiện ra hơi thở dị thường hoặc là cậu che giấu thể chất Linh Khôi.
Liếc nhìn người nọ một cái, ánh mắt Thẩm Thư trầm xuống, nếu người này có ý định động tay động chân ở trấn Tây Hoa, vậy thì không thể giữ lại, muốn không để người khác biết việc này, chỉ còn cách ra tay với hắn.
Dù bằng cách nào, đều phải diệt trừ hắn trước khi hắn kịp hành động.
Thẩm Thư không hề đáp lại mà xoay người rời đi.
Vừa đi đến bên ngoài phòng bệnh của Tào Trình Vĩ thì Tống Ngạn đã chờ sẵn ở cửa, thấy Thẩm Thư đến y mới nhẹ nhàng thở ra nói: ”Sao bây giờ cậu mới tới, tôi gọi điện thoại cũng không thấy trả lời.”
Thẩm Thư lấy di động ra, phát hiện trên màn hình có một chuỗi thông báo cuộc gọi nhỡ.
“Xin lỗi, tôi tắt tiếng điện thoại rồi, tư liệu đã có rồi sao?” Cậu hỏi.
Tống Ngạn mặt đầy lo lắng nói: ”Có rồi, nhưng tình hình có chút không tốt, anh Tào bây giờ thật sự không thể xuống giường được, chỉ có ba chúng ta sợ là không được, phân cục bên kia nói sẽ lại phái thêm người đến hỗ trợ chúng ta.”
Thẩm Thư nghĩ đến “người” cậu vừa mới đụng phải trên sân thượng đúng là không phải loại hai người Tào Trình Vĩ và Tống Ngạn có thể đối phó.
“Rốt cuộc sự việc sao lại thành ra như thế này? Đợi đến khi tình huống không tốt như vậy mới chịu phái thêm người đến đây sao?” Thẩm Thư nhíu mày, rõ ràng đã biết tình hình của trấn Tây Hoa bên này, trực tiếp phái người phù hợp không được sao, một hai phải đưa Tào Trình Vĩ kia đến đây, chờ đến khi chết người rồi mới bắt đầu ứng cứu.
Tống Ngạn thở dài nói: ”Không phải không phái người tới đây, mà là khoảng thời gian trước vì đuổi bắt cái tên Cố Nghiên kia, ngoại trừ mấy người tép riu như chúng tôi thì tất cả những người khác đều đã đuổi theo hắn rồi, hai ngày nay họ mới trở về, tiền bối được phái tới là nhóm đầu tiên trở về.”
Thẩm Thư khụ một tiếng nói: ”Thì ra là thế, chúng ta nghiên cứu tư liệu một chút trước đi rồi tính toán bước tiếp theo vậy.”
“Con linh đó đột nhiên xuất hiện nên rất ít tư liệu, chỉ biết là khó tìm, giỏi về che dấu, cho nên lần này các tiền bối mang đến con rối theo dõi. Về phần tư liệu của người tự sát kia, bây giờ tôi sẽ đưa cho cậu.” Tống Ngạn liền chuyển điện thoại có tư liệu của mình cho Thẩm Thư.
Sau khi Thẩm Thư mở ra, phát hiện tin tức về quan hệ xung quanh thiếu niên kia quá ít ỏi, đơn giản chỉ là gia đình bất hoà, bạn bè không nhiều lắm, bắt nạt bạn học, ở bên ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Có quan hệ tương đối tốt với thiếu niên kia là hai người bạn học có cùng cảnh ngộ, còn có một đám thanh niên lưu manh bỏ học.
Tính tình thiếu niên đã trở nên hung dữ và quái dị từ mấy năm trước sau khi cha tái hôn, càng lớn thì hành vi của cậu bé ấy càng thêm nổi loạn. Một hai năm trở lại đây, cậu bé thường hay gây gổ với gia đình, thậm chí còn đánh nhau với cha, đối với em trai cũng tràn đầy ác ý.
Cho nên so với biểu hiện ngày xưa của thiếu niên cũng không phải là thay đổi tính tình ngay lập tức, nhưng linh hồn thì đúng là đã không còn.
“… Hiện tại cũng không thể xác định cậu bé ấy có thật sự bị linh sống nhờ hay không.” Tống Ngạn có chút buồn rầu nói: ”Nhưng nếu không có linh sống nhờ trên người thì linh hồn của cậu bé không có lý do gì mà không có a. Rõ ràng lúc đó chúng ta ở hiện trường, cũng không thể có người ở dưới mí mắt của chúng ta ra tay mà thần không biết quỷ không hay được, động tác nhanh như vậy sao?”
Thẩm Thư nhớ lại, nói: ”Nếu như thân thể đã trống rỗng trước khi nhảy xuống thì sao? Suy nghĩ như vậy thì ra rồi.”
“Cậu đang nói cái gì?” Tống Ngạn nghi hoặc nhìn Thẩm Thư nói: ”Trước khi nhảy xuống sao có thể không có linh hồn, người đã chết mấy ngày linh hồn còn không tiêu tan, đằng này cậu bé ấy còn chưa chết ba hồn làm sao lìa xác? Làm sao có thể a, trừ khi cậu bé đã chết từ lâu, sau đó bị người khác ném từ trên lầu xuống.”
“Nhưng buổi sáng hôm nay cậu bé ấy còn đang ở bệnh viện đánh nhau với ba, thêm nữa là theo kết quả điều tra, hiện trường căn bản không có dấu vết của những người khác xuất hiện, cậu bé chính là tự mình đi lên để tự sát.”
Nói xong trong mắt y hiện lên chút ghét bỏ, chuyện đơn giản như vậy cũng làm cho khó thêm, tên nhóc này có vẻ không được rồi.
Thẩm Thư bỏ cuộc: ”Vậy cậu giải thích chuyện này thế nào?”
“Tôi, tôi cũng không biết giải thích thế nào, cho nên mới phải đợi đến khi tiền bối tới mới có thể điều tra rõ ràng a. Chỉ cần có được con rối theo dõi, tìm thấy con linh kia thì sự thật sẽ phơi bày, nói không chừng là do linh mới biến dị nên mới xuất hiện loại tình huống này.”
Tống Ngạn nói mà mặt đỏ cả lên, đồng thời lại ẩn chứa chút hổ thẹn, Thẩm Thư quá lắm chỉ là đệ tử chưa chính thức nhập môn của Tống Khánh Văn, không hiểu biết nhiều về linh là chuyện bình thường, y đã nhập môn nhiều năm như vậy mà lại một hỏi ba không biết, vừa rồi còn có mặt mũi ghét bỏ người khác.
Thẩm Thư thở dài nói: ”Vậy thì chờ vị tiền bối đó tới đây trước đi, bây giờ chúng ta tra từ từ trước xem những người xung quanh thiếu niên tự sát kia còn xuất hiện tình trạng dị thường gì khác không.”
“Đúng vậy, chúng ta có thể liệt kê một số người khả nghi.” Tống Ngạn vỗ vỗ mặt cho tinh thần tỉnh táo.
Y cũng không phải không làm được gì, ít nhất có thể hỗ trợ thu nhỏ lại phạm vi tìm kiếm, đỡ phải lãng phí số lần sử dụng con rối trong tay tiền bối.
Mang theo tài liệu của Tống Ngạn tìm được đi đến tiệm in để in chúng ra, Thẩm Thư liền cùng Tống Ngạn trở về khách sạn.
Sau khi thầy Tống xem xong tư liệu thì lâm vào trầm mặc một lúc, nhiều năm như vậy, ông cũng là lần đầu tiên gặp được loại chuyện kỳ quái như vậy.
Ông nhìn về phía Tống Ngạn nói: ”Tư liệu cậu cũng đã xem qua rồi, đối với vị trí của con linh kia cậu có ý kiến gì không?”
Tống Ngạn nhận xấp giấy tư liệu từ tay ông, nêu ra một vài người có quan hệ với thiếu niên tự sát kia.
“Người nhà của cậu bé ấy chắc là không phải mục tiêu, trừ cái này ra thì có quan hệ thân thiết với cậu bé cũng chỉ có hai người bạn học, cùng mấy người bạn bên ngoài. Nhưng bạn học quá thân thiết thì linh sẽ không chọn làm mục tiêu. Cho nên còn dư lại là những người có liên hệ với cậu bé nhưng không quá thân thiết.”
“Để đề phòng, tôi cảm thấy lần đầu sàng lọc thì phạm vi nên mở rộng chút, điều kiện là những người ngày thường có tiếp xúc qua với cậu bé ấy đều phải kiểm tra sơ qua, sau đó tập trung vào số ít người này.”
Tống Ngạn đơn giản nói ra suy tính trong lòng, dựa theo phạm vi hoạt động của thiếu niên kia mà điều tra tuy rằng không ít người nhưng cũng không phải chuyện gì quá khó.
Rốt cuộc thì khi linh chọn vật chủ, sẽ không đi chọn những người gia đình êm ấm, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Chúng nó sẽ đặt mục tiêu là tất cả những người có cuộc sống khó khăn, hoặc là đang yên lành thì gặp phải chuyện không tốt lành, dẫn tới dục vọng nội tâm bộc lộ mạnh mẽ, lúc này là lúc dễ dàng bị mê hoặc nhất.
Cứ như vậy, muốn thu nhỏ phạm vi mục tiêu liền dễ dàng hơn nhiều.
Thầy Tống gật gật đầu, ý bảo Tống Ngạn đi làm chuyện này, tốt nhất là ngày mai có thể xác định phạm vi mục tiêu khái quát, sau đó lại tính tới chuyện khác.
Chờ sau khi Tống Ngạn rời đi, thầy Tống nhìn về phía Thẩm Thư nói: ”Hôm nay chúng ta cần trở về chuẩn bị một chút, chờ ngày mai y tới đưa ra kết quả thì cùng nhau hành động.”
Hai người đơn giản thu dọn đồ đạc một chút liền rời khỏi khách sạn và bắt xe buýt đến thị trấn Tây Hoa.
Trên xe buýt trở về nhà, Thẩm Thư lại lần nữa gặp được người kỳ quái ở trên sân thượng.
Sau khi lên xe người nọ ngồi cách Thẩm Thư một cái lối đi nhỏ, cười với Thẩm Thư một chút.
Thẩm Thư hờ hững gật đầu, liền không để ý hắn nữa.
Cậu nhìn nhìn thầy Tống, phát hiện ông đang nhắm mắt dưỡng thần, không có bất cứ phản ứng gì với người này.
Cho nên, ông cũng không thể nhận ra được sự dị thường của người này sao?
Thẩm Thư vô thức vuốt ve ngón tay, cứ như vậy đi, cậu tốt nhất không nên nói ra việc này, bằng không dù thầy Tống có miễn cưỡng tin lời cậu thì vị “tiền bối” được phái tới cũng không có khả năng tin tưởng.
Một người mới còn chưa nhập môn, dựa vào cái gì có thể cảm nhận được thứ mà bọn họ không cảm nhận được chứ?
Trừ khi trên người có cái gì đặc biệt, ví dụ như có bảo bối có thể phát hiện ra hơi thở dị thường hoặc là cậu che giấu thể chất Linh Khôi.
Liếc nhìn người nọ một cái, ánh mắt Thẩm Thư trầm xuống, nếu người này có ý định động tay động chân ở trấn Tây Hoa, vậy thì không thể giữ lại, muốn không để người khác biết việc này, chỉ còn cách ra tay với hắn.
Dù bằng cách nào, đều phải diệt trừ hắn trước khi hắn kịp hành động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất