Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây

Chương 30: Tụ họp

Trước Sau
Hồ Lập Cường rõ ràng là muốn kéo dài thời gian để chèn ép bọn họ, thầy Tống hừ lạnh một tiếng:” An nguy của chúng tôi không cần Hồ tiên sinh phải bận tâm, nếu hôm nay việc này có thể xử lý xong thì Hồ tiên sinh có thể rời đi.”

Hồ Lập Cường giả vờ kinh ngạc nói:” Lão Tống, ông đang nói chuyện hồ đồ gì vậy? Con người của tôi rất nghiêm túc với công việc, tôi chưa bao giờ coi khinh bất kỳ mạng sống nào, hơn nữa ông là đồng nghiệp của tôi, tôi càng không thể ngồi yên mà nhìn a!”

Hướng Tu Tề lo thu dọn đồ đạc của chính mình, không hề để lời nói của Hồ Lập Cường vào tai, cho dù Hồ Lập Cường có nói gì đi nữa, chờ đến sáu giờ hơn, hắn và Thẩm tiên sinh đều phải dựa theo kế hoạch lần này để cứu các thôn dân trở về.

Chỉ hy vọng Hồ Lập Cường không tìm chết, nhân lúc bọn họ làm việc mà xuống tay. Hiện tại hắn cực kỳ hối hận vì mời lão gia hoả này tới đây, nếu sớm biết chuyện này một mình bọn họ có thể giải quyết thì có đánh chết hắn cũng không tạo nên bất cứ quan hệ nào với gã.

Thấy không ai để ý tới mình, Hồ Lập Cường cũng không tức giận mà là cầm chén nước cười nhỏ, vô cùng thích ý, hình như đang đánh giá thiếu niên ngồi bên cạnh mình, lại thường hay liếc nhìn về phía Thẩm Thư, ánh mắt tối đi.

Hướng Tu Tề đang bận rộn nhưng nhận ra được ánh mắt của Hồ Lập Cường, lập tức kêu Thẩm Thư qua, dùng thân thể mình chặn ánh mắt của Hồ Lập Cường.

Tuy rằng với thực lực của Thẩm tiên sinh đương nhiên không cần hắn bảo vệ, nhưng đã làm đàn em của Cố tiên sinh thì Hướng Tu Tề cũng không thể trơ mắt nhìn cái gã sống dai này nhìn Thẩm Thư với ánh mắt như vậy.

Thời gian trôi qua, buổi chiều năm giờ hơn, mấy người họ ăn uống đơn giản một chút liền đi đến bãi đất trống ở trung tâm thôn.

Thầy Tống có chút lo lắng hỏi Hướng Tu Tề:” Hướng tiên sinh, cậu có nắm chắc thành công không?”

Hướng Tu Tề gật gật đầu:” Ông yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt.”

Thầy Tống gật gật đầu:’ Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi... nếu có yêu cầu tôi làm gì, cậu cứ việc lên tiếng.”

Sáu giờ, loa lớn trong thôn đúng giờ kêu lên, để những người có trong danh sách tập hợp đến quảng trường, cũng dặn dò ai không liên quan thì không được đến gần.

Bắt đầu từ bảy giờ, những người có trên danh sách lục tục đi vào, có nhân viên cầm danh sách để xem, người nào tới thì gạch tên người đó đi, cho đến bảy giờ rưỡi đã đến gần một trăm người đông đủ.

Cầm danh sách điều tra được đi đối chiếu chính là hai người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, lại đợi thêm mười phút nữa nhưng không có ai đến, người đó mới cầm danh sách đến chỗ Tống Ngạn, nhỏ giọng nói:” Ngại quá, còn hai người chưa tới, tôi vừa mới gọi cho người nhà thì nghe nói hai người đó đi trực đêm có khả năng buổi tối hôm nay sẽ không đến được.”

Tống Ngạn khó xử nhìn về phía Hướng Tu Tề, Hướng Tu Tề nhíu mày nói:” Việc này vô cùng quan trọng, chẳng lẽ hôm nay cả hai người bọn họ đều không thể đến đây sao?”

Mặt thanh niên nhăn nhúm:” Không còn cách nào hết, người lúc này còn sinh sống trong thôn không đi làm công nhân thì là người già, hoặc là cơ thể không khoẻ mạnh, bọn họ kiếm sống cũng không dễ dàng, nếu bởi vì chuyện này mà xin nghỉ thì sẽ bị sa thải, mất nhiều hơn được, chúng tôi có khuyên thế nào họ cũng không đến.”

“ Đó là do các cậu không nói cho họ hiểu, chuyện đó so với an toàn của bản thân họ quan trọng hơn sao?” Tống Ngạn nóng nảy, rõ ràng y đã dặn dò phải nói chuyện này thật nghiêm trọng, nếu không thôn dân nhất định sẽ không đến.

Người trẻ tuổi khó xử nói:” Nói rồi, tôi đã hù doạ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng bọn họ không hề để chuyện này trong lòng! Anh xem như vậy có ổn không? Tôi ở đây theo dõi thôn dân cho hai người, hai người xem chuyện tôi làm có tác dụng sao?”

Hướng Tu Tề chậc một tiếng, có chút không kiên nhẫn nói:” Cậu đây là đang chất vấn thay bọn họ sao? Quên đi, cậu chắc là có địa chỉ của hai người đó đúng không? Tống Ngạn, cậu đi tìn hai người kia một chuyến đi.”

Tống Ngạn do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý, rốt cuộc thì ở đây ngoại trừ Hướng tiên sinh cũng chỉ có y có thể xử lý chuyện này. Về phần Hồ Lập Cường, tuy rằng Tống Ngạn không tiếp xúc nhiều lắm với nhân vật lớn thế này, nhưng y cũng đã nhìn ra, tên họ Hồ này căn bản là không muốn giúp mấy người bọn họ, gã không kéo chân sau đã là tốt lắm rồi.

Hồ Lập Cường hoàn toàn bị lơ đi lại không chịu cô đơn một mình mà nhảy ra, nói với Hướng Tu Tề:” Tên nhóc này có thể làm được gì, hay là cậu để tôi ở lại đây, Tiểu Hướng đi tìn hai người kia? Tôi cũng rất muốn giúp đỡ mọi người, nhưng rốt cuộc tuổi tôi cũng lớn, loại người hay chạy việc này vẫn nên để người trẻ tuổi các cậu làm.”

Hướng Tu Tề lạnh giọng từ chối gã, hắn tình nguyện trực tiếp từ bỏ hai người không tới kia, cũng tuyệt đối không giao nơi này cho Hồ Lập Cường, dựa theo tính cách của Hồ Lập Cường, cho dù không gϊếŧ chết hết tất cả những người này thì sẽ khiến họ bị để lại một ít di chứng, gã cũng hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lý nào.



Thẩm Thư nhìn Hồ Lập Cường, bỗng nhiên cười với thầy Tống nói:” Thầy à, hay là thầy đi cùng Tống Ngạn đi, cũng có thể dễ dàng chăm sóc nhau.”

Hướng Tu Tề lập tức hiểu rõ, cậu là muốn thầy Tống rời đi chỗ khác, cũng lên tiếng:” Tống tiên sinh, tiểu Thẩm nói rất đúng, khi Tống Ngạn làm việc vẫn cần người chỉ bảo thêm, bên này có tôi ở đây sẽ không có vấn đề gì đâu, ông vẫn nên đi cùng tiểu Tống tìm hai thôn dân kia.”

Thầy Tống biết tình hình của chính mình, ở lại đây cũng không giúp ích được gì, tên nhóc Tống Ngạn này đúng là vẫn cần người chỉ bảo thêm, liền đồng ý.

Chờ hai người đi rồi, Hướng Tu Tề yêu cầu người thanh niên kiểm tra danh sách lại và đưa những người không liên quan đi, sau đó liền cùng mọi người đi ra bên ngoài thôn.

Tuy rằng loa hô rất to rằng những người không liên quan không được vây xem , nhưng cuối cùng thì bọn họ vẫn còn ở trong thôn nên không có khả năng ngăn chặn hoàn toàn ánh mắt của thôn dân, cho nên chỉ có thể mang những người này rời khỏi thôn, tìm một chỗ thật thích hợp.

Hướng Tu Tề đi ở phía trước dẫn đường, Thẩm Thư theo ở phía sau mọi người phòng ngừa có thôn dân khác không đuổi kịp.

Trong đám người đang bàn tán sôi nổi, đến khi đi qua cầu, thấy Hướng Tu Tề vẫn còn đi về phía trước, rốt cuộc có người không nhịn được lên tiếng hỏi:” Rốt cuộc là đang đi đâu vậy? Tối thui thế này có chuyện gì không thể để ban ngày rồi giải quyết sao, một hai phải đi ra ngoài vào nửa đêm.”

“ Cuối cùng tại sao các người không thể nói là đang làm gì ? Không nói gì mà lại mang chúng tôi đến bãi đất hoang, tôi không đi nữa, tôi phải về nhà!”

Hồ Lập Cường vui sướng nhìn Hướng Tu Tề khi thấy người gặp hoạ, Hướng Tu Tề không nói gì, vẫn cứ đi về phía trước.

“ Tiểu Hướng à, sao cậu không giải thích với các cô chú ở đây một chút, mọi người dựa vào đâu mà phải mơ hồ đi theo cậu chứ? Tốt xấu gì cũng nên cho các cô chú một lời giải thích, nếu không giờ này lại để mọi người đi ra bãi đất hoang sẽ khiến người ta hoảng sợ đấy. Phải biết rằng khu đất hoang này chôn không ít người đâu, lỡ như gặp được cái thứ gì thì phải làm sao bây giờ?”

Nghe được lời nói của Hồ Lập Cường, đám người dứt khoát dừng lại, thậm chí có người trực tiếp xoay người trở về thôn.

“ Đi thôi, mau chạy nhanh về nhà đi, trời lạnh rồi cứ để bọn họ ở khu đất hoang mà chịu!”

Hướng Tu Tề lúc này mới dừng bước, xoay người lại. Hồ Lập Cường bước đến bên cạnh Hướng Tu Tề, khoanh tay nhìn đám người đang hỗn loạn, cười hắc hắc nói:” Người trẻ tuổi làm việc thật thiếu thoả đáng, vốn dĩ nên nghe lời tôi, chuẩn bị mọi chuyện tốt hết mới ra tay.”

Hướng Tu Tề cười lạnh:” Chờ ngày này để chế giễu tôi sao?”

“ Cậu đang nói cái gì vậy, tôi đây cũng là muốn tốt cho các cậu thôi.” Hồ Lập Cường giả bộ tức giận.

Nói xong gã liền lui về một bên, bộ dạng đang xem kịch vui.

Gã không hề quan tâm nhiệm vụ hay không nhiệm vụ gì cả, dù sao gã cũng chỉ là tới hỗ trợ, trách nhiệm cuối cùng vẫn là Hướng Tu Tề gánh, chỉ cần không có ai chết thì liền tính là gã đã hoàn thành nhiệm vụ.

Về việc liệu Hướng Tu Tề có cứu được những thôn dân này hay không thì gã không đoán trước được.

Nhưng chỉ cần những con cá tạp nham này đã có thể gây khó dễ với Hướng Tu Tề cũng khiến gã rất vui.

Có người ầm ĩ, thôn dân cũng bắt đầu làm loạn lên, chỉ trong vài giây tiếng bàn tán trong đám đông ong ong truyền ra, có không ít người đi theo hai người vừa quay trở về lúc nãy.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Thư đứng cách đám người tầm năm mét, cái người vừa la lên to nhất đi ngang qua cậu thì trong nháy mắt ngón tay cậu nhẹ nhàng điểm trên trán người đó một chút, người nọ lập tức đứng yên tại chỗ, hai người đi ở phía sau người này cũng không hề dừng lại mà là hung hăng đánh người ngã trên mặt đất.

Mà điều kỳ lạ chính là, người nọ tuy rằng bị ngã trên mặt đất nhưng vẫn cứ duy trì nguyên tư thế khi đứng, một chân nhấc lên, đầu hơi hơi nghiêng về phía bên phải, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi nào.

Nhờ vào ánh đèn đường, mọi người đều thấy cảnh tượng quỷ dị này, mấy thôn dân xung quanh lập tức im bặt, nhìn về phía Thẩm Thư mà run nhè nhẹ. Còn người đi phía sau không thấy rõ tình huống đằng trước, vẫn cứ chen lấn để được xem.



“ Đây, đây là chuyện gì vậy, Liễu Tam Nhi, hắn, hắn đã chết sao?”

Có người nhớ đến buổi sáng ngày hôm qua Liễu Phi Tiệp đã chết gần trường học, thiếu niên kia cũng không nói tiếng nào đã ngã chết trên mặt đất, chẳng lẽ đây là bệnh, bệnh truyền nhiễm sao?

Nghĩ đến đây bọn họ bắt đầu bối rối, chẳng lẽ bọn họ bị kêu ra đây là bởi vì giống với Liễu Phi Tiệp, sẽ chết một cách khó hiểu?

Lúc này Thẩm Thư đi đến trước mặt người đang nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng nhấn trên cổ người nọ một cái, thân thể người đó lập tức thả lỏng ra, không hề duy trì tư thế cứng đờ như vừa rồi.

Thẩm Thư nâng người dậy, khi mọi người nhìn đến đã thấy Liễu Tam Nhi tuy rằng có chút yếu ớt nhưng đúng là đã sống lại.

Lúc này có người phản ứng lại, cho rằng Liễu Tam Nhi vừa té xỉu nhất định là do cậu giở trò quỷ trước mắt mọi người! Không nhìn thấy trước khi Liễu Tam Nhi ngã xuống thì cậu đã chạm vào sao?

“ Cậu, cậu rốt cuộc đã làm gì Liễu Tam Nhi rồi!”

“Các người rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn hại chúng tôi? Tôi cảnh cáo hai người, nơi này là Liễu Doanh, là địa bàn của chúng tôi, các cậu nên cẩn thận một chút!”

Thẩm Thư cười nhạo một tiếng, không chút để ý nói:” Chúng tôi có lòng tốt giúp các người, các người lại có thái độ này? Được rồi Hướng Tu Tề, tôi nhìn mấy người này liền thấy phiền phức, không muốn làm nữa, chúng ta đi thôi.”

Nói xong liền đút tay vào túi, xoay người rời khỏi

Hướng Tu Tề nhìn hành động của Thẩm Thư mà nhất thời cảm thấy choáng váng.

Người ta nói mấy lời như vậy có lẽ là để hù doạ thôn dân, khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Thẩm Thư không phải người ta, cậu đã nói như vậy thì tám phần là lời thật lòng, hơn nữa còn muốn mặc kệ những thôn dân này ở đây.

Rốt cuộc thì hắn cũng đã được trải nghiệm sự tùy hứng của Thẩm tiên sinh.

“ Thẩm, Thẩm tiên sinh à, tôi cảm thấy chúng ta nên báo với thầy Tống một tiếng trước khi đi a...” Bây giờ người có thể khuyên Thẩm tiên sinh ở lại, sợ là chỉ có mình thầy Tống.

Trong lòng Hướng Tu Tề thầm mắng chính mình không có đầu óc, vừa nãy còn phụ hoạ với Thẩm tiên sinh để thầy Tống đi theo tên nhóc Tống Ngạn kia.

Mà lúc này thôn dân cũng há hốc mồm.

Sao, sao giờ lại muốn rời đi rồi?

“ Không phải, các cậu rốt cuộc là muốn làm gì, có chuyện gì không thể từ từ nói sao, dẫn chúng tôi đi một vòng, bây giờ nói đi là đi, các cậu đang đùa chúng tôi sao?”

Có người hạ giọng.

“ Đúng vậy, không phải các cậu nói chuyện thì chúng tôi không nghe, quan trọng là tốt xấu gì cũng nên nói rõ ràng đi?”

Thẩm Thư dừng lại, xoay người nhún nhún vai nói:” Nói cái gì? Nói tất cả các người đều bị ác quỷ ám, không quá hai ngày nữa thì sẽ giống như Liễu Gia Duyệt và Liễu Phi Tiệp, haizz~, chết không rõ nguyên do sao? Chú à, chú phải biết rằng, tôi là tự nguyện tới đây làm chuyện tốt mà còn bị mắng, tôi bị ngốc hay gì, một hai phải ở đây hứng chịu sự tức giận của các người?”

“ Xin lỗi, tôi cũng không phải cái túi để trút giận, các người không vui phải không? Tôi cũng rất không vui a, nếu mọi người đã không vui vậy thì giải tán. Mọi người trở về chuẩn bị sẵn đám tang cho mình đi, tôi trở về với anh trai tôi, mọi người đều vui vẻ về nhà, rất tốt a!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau