Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 19: Lá Cây 2

Trước Sau
Tang La từ mặt trên bốc một nắm tro để vào trong bát, đổ nước lạnh từ nồi đất vào, khuấy lên rồi để yên.

Thẩm An và Thẩm Ninh chỉ nhìn, không phát biểu chút bình luận nào.

Đại tẩu của bọn họ trước tiên là hái lá cây nói có thể ăn, bây giờ lại vọc một đám tro… tiểu huynh muội hai người vừa nhìn đến nỗi hoài nghi nhân sinh, đồng thời lại cảm thấy bình tĩnh đến khó hiểu, thậm chí trong lòng còn kỳ quái đại tẩu rốt cuộc có thể làm ra cái gì, nhịn không được quan sát trước sau.

Thẩm An cảm thấy chính mình như vậy không hợp lý thường.

Chẳng qua cậu bé luôn cảm thấy đại tẩu nhà mình hôm nay cực kỳ không đúng.

Thẩm An không thể nói ra chỗ nào không đúng, quan sát hồi lâu, chỉ có thể quy về trận bệnh hai hôm trước, đặc biệt là hôm qua, hôm nàng không tỉnh lâu như vậy.

Thật ra, nếu không phải lúc trước Tang La bày ra cách bắt cá có vẻ không tồi, Thẩm An thậm chí nghi ngờ đại tẩu cậu bé sau cơn bệnh ngày hôm qua bị tổn thương đến não.

Tất nhiên, những lời này chỉ thoáng qua trong lòng, quá vô lễ, như vậy không được, trong lòng cậu bé hận không thể đánh chết ý niệm này.

Nước tro để đó dùng sau, giờ nên xử lý “lá thần tiên”, câu hỏi lại đến, không có vải xô…

Tang La cho dù những ngày tháng bệnh tật ở kiếp trước tôi luyện ra hàm dưỡng, lúc này cũng thật sự không nhìn được mà tham trong lòng một tiếng, quá nghèo rồi!

Đúng là muốn cái gì đều không có.

Nàng suy nghĩ nửa ngày, giặt sạch cái khăn tay duy nhất trong hành lý của nguyên thân có thể coi làm đồ thay thế, sau đó đun trong nồi đất để khử trùng, dùng lọc thay cho vải xô.

Vừa khử trùng vải xô để lọc, vừa sai Thẩm An và Thẩm Ninh đi tuốt sạch những lá cây kia, hai tiểu huynh muội làm xong liền quan sát toàn bộ quá trình Tang La làm sao đun nóng đống lá kia lên, sau đó từ lá cây biến thành một đống nát nhừ, lại từ đống lá cây nát nhừ kia lọc thành hai bát nước lá màu xanh biếc.

Không sai, hai bát, trừ bát đang đựng nước tro than ra, hai bát còn lại là một bát cháo Thẩm An chừa lại và một bát là đường mạch nha của Trần bà tử, bát đựng cháo Tang La đưa cho hai tiểu hài tử, bảo bọn họ chia nhau ăn, bát kia lúc ăn cơm đã chuyển đến trên hòn đá, trên một miếng tre sạch sẽ.  

Quá nghèo, chỉ có một nồi đất và ba cái bát như vậy…



Lúc Thẩm An và Thẩm Ninh chia nhau chút cháo không dễ gì mới chừa được kia, vẻ mặt mang đầy vẻ đau lòng, nhà ai lãng phí lương thực như thế chứ, thời đại này mọi người chỉ ăn bữa cơm, nhìn nhà bọn họ, nửa đêm hôm nay uống một ngụm nước đường muối, trời vừa sáng lại ăn cháo trắng đặc, giờ mới ban sáng lại ăn tiếp, chưa từng lãng phí lương thực như vậy.

Mặc dù lượng cháo này ít đến đáng thương, nhưng tiểu huynh muội hai người mấy tháng nay vẫn luôn ăn uống rất đáng thương, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.

Cuối cùng phần lớn số cháo còn lại được Thẩm Ninh đút cho bệnh nhân Tang La, tất nhiên, đây đều là chuyện ngoài lề.

Đợi rửa xong cái bát kia, Tang La lọc hết nước lá còn lại trong nồi đất rồi đổ vào cái bát thứ hai, hai cái bát lớn đều được đổ đầy bảy phần. 

Thẩm Ninh nhìn nước lá màu xanh biếc khiến người yêu thích kia, quay đầu lại hỏi Tang La: "Cứ vậy mà uống?"

"Đương nhiên không phải." Tang La mỉm cười, dưới ánh mắt ngơ ngác trợn tròn của hai tiểu huynh muội mà khuấy nước tro than để ở một bên từ trước vào trong nước lá ép, đổ một lượng vừa đủ, không ngừng khuấy theo một hướng, mãi cho đến khi cảm giác tay có chút biến hoá, lúc này mới ngừng, sau đó vẫn dùng cách đó xử lý cái bát còn lại.

Thẩm An và Thẩm Ninh đều chết lặng, mặc dù cũng không tin nước lá có thể uống được, nhưng nếu đổ thêm nước tro than này vào thì chắc chắn không uống được......

Tang La bị biểu cảm của hai người chọc cười, mỉm cười: "Xong rồi, qua một canh giờ nữa lại qua xem."

Nhìn hai tiểu hài tử nhìn đồ vật trong hai cái bát mà lộ vẻ mặt sầu lo, nàng mỉm cười nói: "Đừng đứng đực ở đây nữa, chúng ta đi làm chút chuyện khác."

Sự chú ý của huynh muội Thẩm An nhanh chóng bị chuyển hướng, đồng thanh hỏi: "Đi làm gì?"

Tang La lấy một cái liềm nhỏ bên tường, đây là công cụ chứa sắt duy nhất mà khi Thẩm gia phân gia đưa cho đại phòng: "Đi cắt một ít cây đay mang về."

Vừa nghe là cắt đay, ánh mắt hai hài tử liền sáng lên! 

"Đệ biết ở chỗ nào, đệ dẫn đường!"

Thẩm Ninh cũng vui vẻ: "Muội đi lấy cây gậy, muội cũng biết đánh đay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau