Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày

Chương 30: Dò Xét 2

Trước Sau
Tang La không muốn vừa sống lại đã phải trải nghiệm cách chết vừa kinh khủng lại đau khổ như vậy, hơn nữa lại chết một lần, ông trời còn có thể cho nàng xuyên lần nữa sao?

Trân trọng cuộc sống, giấu kỹ áo choàng.

Đáng may mắn chính là, sau khi nguyên thân đến thôn Thập Lý không ra khỏi nhà, trầm mặc ít nói, ngoại trừ hai tiểu huynh muội ra, cho dù nhà Thẩm Tam và Lý thị lúc đầu cùng sống chung với nàng nửa tháng cũng không tính là hiểu rõ.

Mà con người trước gặp phải một sự thay đổi lớn, sau đó lại đi của cánh cửa sinh tử một lần, tính tình thay đổi là điều hết sức bình thường, nàng cũng không cần cố ý mô phòng theo cách làm việc của nguyên thân làm gì.

~

Trong lòng Thẩm An lúc này còn lâu mới bình tĩnh như Tang La nghĩ.

Đúng như Tang La nghĩ, cậu bé quả thật triển khai suy nghĩ theo hướng linh dị, khác biệt duy nhất chính ngoại trừ vừa suy nghĩ sơn dã tinh quái và cô hồn dã quỷ ban đầu, còn nghĩ đến thần tiên các loại.

Bởi vì hôm nay Tang La dẫn bọn họ dùng lá làm thành đồ ăn, Tang La nói tên của nó là cây thần tiên, đậu phụ thần tiên, hai từ này đều có chữ thần tiên.

Sau khi qua cơn ngạc nhiên và nghi ngờ ban đầu, suy nghĩ của Thẩm An từ từ chuyển sang hướng cứu rỗi, thấy hắn và muội muội quá khổ sở, có tiên nhân tốt bụng đến giúp đỡ họ.

Tất nhiên, ý tưởng này không vững được.

Trong số câu chuyện mà người lớn kể cho hài tử được đám hài tử truyền miệng trong thôn cũng không thiếu yêu ma quỷ quái dùng chỗ tốt để lừa lọc.

Cho nên, đây vẫn là đại tẩu của nguyên bản của cậu bé sao? Nếu như không phải, là tới đây giúp cậu bé và muội muội, hay là đến để hại cậu bé và muội muội?

Trong lòng rối rắm trăm vàn, nhưng lại không dám lộ ra sắc mặt, muốn thăm dò lại không dám thăm dò, không thăm dò lại sợ thật sự là yêu ma quỷ quái, mặt trời vừa lặn, sắc trời vừa đen, liệu có...? ?



Không dám tiếp tục nghĩ về cảnh tượng phía sau, lòng dạ nóng như lửa đốt, làm sao chịu được dày vò như vậy.

~

Thẩm An và Tang La suy nghĩ khác nhau, duy chỉ có Thẩm Ninh là hạnh phúc thuần túy.

Tiểu cô nương ngồi xổm bên bếp nhìn canh cá đang dần chuyển sang màu trắng sữa trong nồi đất, nghe tiếng canh cá sôi sùng sục trong nồi đất, vừa ngửi mùi thơm của canh cá liền nuốt ngụm nước miếng, vừa ngóng trông về kế hoạch chuẩn bị kiếm tiền cho phiên chợ ngày mai. 

Đôi mắt, cái tai, cái mũi và cái miệng không cái nào không bận.

Tang La lén nhìn Thẩm Ninh, thật sự cảm khái, đây mới là dáng vẻ một oa nhi bảy tám tuổi nên có.

Tại sao oa nhi cùng sinh vào một ngày, Thẩm An lại lớn lên giống người có tám trăm cái tâm nhãn vậy chứ.

Thấy màu canh đã gần được, liền cho một phần hành dại đã rửa từ trước vào trong canh, lại đợi một lúc, cắt rau sam và một nửa hành dại thành từng khúc dài bằng đốt ngón tay rồi cho vào trong nồi đất.

Hành dại cho vào canh nóng, mùi hành chớp mắt tràn ngập căn phòng.

Thẩm Ninh say sưa hít sâu một hơi, miệng cười không khép lại được nhìn về phía canh cá màu trắng trong nồi đất: "Canh cá đại tẩu làm thơm quá!"

Tang La dập cho lửa trong bếp nhỏ lại, đang đưa tay ra lấy bát chuẩn bị múc canh cá lên, nghe được câu này, động tác tay của nàng treo trên không khẽ dừng một lát.

Còn may, nguyên thân trước giờ chưa từng nấu canh cá cho hai tiểu huynh muội ăn.



Nàng bình tĩnh cầm bát lên, dùng thìa gỗ múc con cá to bằng lòng bàn tay từ dưới nồi đất lên, đưa bát cho Thẩm Ninh: "Bỏ hành vào tất nhiên sẽ thơm, canh còn nóng, ăn cá với rau sam trước, con cá này muội với nhị ca muội chia nhau ăn đi."

Thẩm Ninh cười đến mặt mày hớn hở: "Cảm ơn đại tẩu!"

Tang La mỉm cười, lấy bát của mình, múc một con cá nhỏ hơn một chút cũng cho vào bát, cầm lấy đũa gỡ cá từ từ ăn.

Thẩm An không khỏi lại đánh giá.

Yêu quái quỷ hồn cái gì đó, không thể ăn cơm ăn đồ ăn giống con người đi?

~

Tang La thực sự đau đầu.

Chỗ này đánh giá chỗ kia đánh giá, còn không bằng hỏi ra miệng.

Nàng dứt khoát quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Thẩm An, hỏi cậu bé: "Thịt cá thế nào? Có ngon không?"

Thẩm An còn đang thầm nghĩ xem Tang La là loại yêu ma quỷ quái nào, đột nhiên bị hỏi, có chút chột dạ, chỉ là không hiểu sao sản sinh ra ý thăm dò và to gan, gật đầu tiếp lời của Tang La: "Ngon lắm, sao lúc trước đại tẩu không dẫn chúng ta đi bắt cá?"

Tại sao không vặt lá cây làm đậu phụ thần tiên kia?

Có hai món nghề như vậy, làm sao sẽ rơi vào cảnh bệnh đói mà chết?

Nhưng cậu bé đã giấu đi mũi nhọn, thậm chí rất nỗ lực nặn ra một nụ cười hồn nhiên mà một hài tử chín tuổi nên có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau