Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 32: Thứ Tộc 2
Lúc trước, mặc dù hai huynh muội và Tang gia sống nương tựa vào nhau, nhưng thật ra trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy đại tẩu không làm gì cả, núi không dám vào, sông không dám xuống, trồng rau thì rau chết, lúc đầu ngay cả nhóm lửa giặt giũ cũng không làm thuần thục được.
Chỉ có thể vào chút lương thực mà Tam thúc phân cho mà sống, nói thật, năng lực sinh tồn còn không bằng hai huynh muội bọn họ.
Nhưng nếu như đại tẩu lúc trước chính là tiểu thư được nuôi dưỡng chiều chuộng của nhà đại hộ, vậy từ các loại chuyện lúc trước, những chỗ bọn họ cảm thấy không đúng, nếu như đặt thân phận này vào thì hoàn toàn có thể hiểu được.
Lời nói dối cao siêu nhất là lời nói dối mang bảy phần thật ba phần giả.
Thân thế, nhận thức, giáo dưỡng của nguyên nhân, những thứ này đều là thật, thứ bị giấu đi và uốn cong chỉ có chuyện Tang La xuyên qua, và nguồn gốc của những tay nghề kia.
Mục đích của Tang La đã đạt được một nửa, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm: "Đi đến bờ vực sự sống và cái chết một lần, ta cũng suy nghĩ thông, bây giờ phụ mẫu người thân đều không còn, càng đừng nói đến gia tộc ngoài kia và những lễ giáo kia, có thể sống là chuyện rất không dễ dàng rồi, hà cớ gì cứ để tâm nhiều thứ như vậy."
Cho dù Thẩm An có cảnh giác đến đâu, thật ra cũng chỉ là một hài tử chín tuổi mụ, còn là mụ hai tuổi.
Lúc này, sự cảnh giác của cậu bé hoàn toàn buông xuống.
Đứng trên phương diện của đại tẩu nhà mình mà suy nghĩ, xuất thân ban đầu tốt như vậy, gặp phải thiên tai thảm họa, người trong nhà đều chết hết, đại tẩu lại lưu lạc đến cảnh phải bán mình đổi lấy nửa bao lương thực…
Được rồi, hoàn toàn đồng tình và đau lòng.
Trong lòng thậm chí càng thầm hận chính mình lúc trước đã đặt điều đủ thứ về đại tẩu.
Hai tiểu hài tử nhất thời tràn đầy lòng yêu mến.
"Đại tẩu, tẩu ăn thêm nhiều cá một chút, chăm thân thể cho tốt."
"Đại tẩu đừng buồn, sau này tẩu còn có ta và A Ninh."
Hiệu quả dường như tốt hơn dự kiến, không chỉ hoàn toàn loại bỏ lòng nghi ngờ của Thẩm An, hai tiểu hài tử không lớn bao nhiêu này, từ lúc này về sau liền vô cùng chăm sóc Tang La.
~
Một bữa cơm tối ấm áp.
Sau bữa tối, dư lại hơn mấy chục con cá và nửa bát lớn tôm chưa xử lý.
Không sai, một ngày có thể ăn ba bữa, buổi tối có đậu phụ thần tiên, rau sam trộn, còn nấu hai con cá lớn nhất mà hôm nay bắt được.
Này đối với hai oa nhi trải qua một thời gian ăn bữa nay không biết bữa mai mà nói, đây có thể coi là thịnh yến.
Những con cá còn dư lại, hai hài tử rất có ý thức trữ lương đều chủ trương muốn tiết kiệm lại để sau này ăn.
Tang La cũng rất tán thành, sinh hoạt và bổ sung dinh dưỡng là một chuyện lâu dài, đặc biệt là điều dưỡng cơ thể, chú trọng nhất chính là kiên trì tỉ mỉ, so với cuộc sống như dân tị nạn trước đây, phần dinh dưỡng ngày hôm nay đã rất tốt rồi.
Bây giờ cái nhà nhỏ này cần cái gì cũng không có, nhưng số cá tôm này là đồ tốt, làm thành cá khô và tôm khô có thể giữ được rất lâu, không những có thể làm lương thực dự trữ cho mùa đông, khi không có đồ mặn mỗi ngày ăn một chút bồi bổ chất dinh dưỡng hay can-xi cũng không thành vấn đề.
Lúc nhấc sọt cá về sắc trời cũng không còn sớm, không thể phơi nắng mặt trời, dứt khoát đợi ăn cơm tối xong, mới đem cá tôm đã xử lý xong mang đi nấu, lại ra bên ngoài dạo quanh nửa ngày, tìm được một phiến đá mỏng, chà rửa sạch sẽ, hong cá tôm trên phiến đá.
Chỉ có thể vào chút lương thực mà Tam thúc phân cho mà sống, nói thật, năng lực sinh tồn còn không bằng hai huynh muội bọn họ.
Nhưng nếu như đại tẩu lúc trước chính là tiểu thư được nuôi dưỡng chiều chuộng của nhà đại hộ, vậy từ các loại chuyện lúc trước, những chỗ bọn họ cảm thấy không đúng, nếu như đặt thân phận này vào thì hoàn toàn có thể hiểu được.
Lời nói dối cao siêu nhất là lời nói dối mang bảy phần thật ba phần giả.
Thân thế, nhận thức, giáo dưỡng của nguyên nhân, những thứ này đều là thật, thứ bị giấu đi và uốn cong chỉ có chuyện Tang La xuyên qua, và nguồn gốc của những tay nghề kia.
Mục đích của Tang La đã đạt được một nửa, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm: "Đi đến bờ vực sự sống và cái chết một lần, ta cũng suy nghĩ thông, bây giờ phụ mẫu người thân đều không còn, càng đừng nói đến gia tộc ngoài kia và những lễ giáo kia, có thể sống là chuyện rất không dễ dàng rồi, hà cớ gì cứ để tâm nhiều thứ như vậy."
Cho dù Thẩm An có cảnh giác đến đâu, thật ra cũng chỉ là một hài tử chín tuổi mụ, còn là mụ hai tuổi.
Lúc này, sự cảnh giác của cậu bé hoàn toàn buông xuống.
Đứng trên phương diện của đại tẩu nhà mình mà suy nghĩ, xuất thân ban đầu tốt như vậy, gặp phải thiên tai thảm họa, người trong nhà đều chết hết, đại tẩu lại lưu lạc đến cảnh phải bán mình đổi lấy nửa bao lương thực…
Được rồi, hoàn toàn đồng tình và đau lòng.
Trong lòng thậm chí càng thầm hận chính mình lúc trước đã đặt điều đủ thứ về đại tẩu.
Hai tiểu hài tử nhất thời tràn đầy lòng yêu mến.
"Đại tẩu, tẩu ăn thêm nhiều cá một chút, chăm thân thể cho tốt."
"Đại tẩu đừng buồn, sau này tẩu còn có ta và A Ninh."
Hiệu quả dường như tốt hơn dự kiến, không chỉ hoàn toàn loại bỏ lòng nghi ngờ của Thẩm An, hai tiểu hài tử không lớn bao nhiêu này, từ lúc này về sau liền vô cùng chăm sóc Tang La.
~
Một bữa cơm tối ấm áp.
Sau bữa tối, dư lại hơn mấy chục con cá và nửa bát lớn tôm chưa xử lý.
Không sai, một ngày có thể ăn ba bữa, buổi tối có đậu phụ thần tiên, rau sam trộn, còn nấu hai con cá lớn nhất mà hôm nay bắt được.
Này đối với hai oa nhi trải qua một thời gian ăn bữa nay không biết bữa mai mà nói, đây có thể coi là thịnh yến.
Những con cá còn dư lại, hai hài tử rất có ý thức trữ lương đều chủ trương muốn tiết kiệm lại để sau này ăn.
Tang La cũng rất tán thành, sinh hoạt và bổ sung dinh dưỡng là một chuyện lâu dài, đặc biệt là điều dưỡng cơ thể, chú trọng nhất chính là kiên trì tỉ mỉ, so với cuộc sống như dân tị nạn trước đây, phần dinh dưỡng ngày hôm nay đã rất tốt rồi.
Bây giờ cái nhà nhỏ này cần cái gì cũng không có, nhưng số cá tôm này là đồ tốt, làm thành cá khô và tôm khô có thể giữ được rất lâu, không những có thể làm lương thực dự trữ cho mùa đông, khi không có đồ mặn mỗi ngày ăn một chút bồi bổ chất dinh dưỡng hay can-xi cũng không thành vấn đề.
Lúc nhấc sọt cá về sắc trời cũng không còn sớm, không thể phơi nắng mặt trời, dứt khoát đợi ăn cơm tối xong, mới đem cá tôm đã xử lý xong mang đi nấu, lại ra bên ngoài dạo quanh nửa ngày, tìm được một phiến đá mỏng, chà rửa sạch sẽ, hong cá tôm trên phiến đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất