Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 5: Thẩm Ninh 2
Đương nhiên, hiện tại thật ra nàng cũng không thể để ý. Nước lạnh chui vào bụng, nàng lại uống quá nhanh, cảm giác lạnh lẽo này giống như thấm vào linh hồn, Tang La khó chịu ngồi xổm xuống, “phịch’, ngồi xổm xuống mặt đất, hơn phân nửa lượng nước trong ấm sành đổ lên quần áo nàng, ấm sành cũng lăn lông lốc xuống mặt đất.
Cơ thể Tang La run lên, dựa vào tường đất thở dốc, còn cảm thấy khó chịu hơn cả lúc trước khi uống nước nữa.
Thẩm Ninh thấy nàng ngã cũng giật nảy mình, bước nhanh xông đến: “Đại tẩu, đại tẩu, tẩu làm sao thế?”
Cô bé vừa hỏi vừa muốn đi lên đỡ Tang La dậy.
Nhưng mà tuy rằng tiểu cô nương đã chín tuổi, nhưng mới sinh ra đã không có mẹ, hơn nữa còn được sinh ra trên đường chạy nạn, sau đó lại sống chung với chú thím, từ nhỏ đã không thể ăn uống đầy đủ. Mấy năm nay huynh trưởng lại không ở nhà, Lý Thị cắt xén thức ăn rất nhiều, sau khi phân gia lại lên núi sống cuộc sống thắt lưng buộc bụng, thậm chí là ăn bữa hôm lo bữa mai với nguyên chủ suốt ba tháng, vóc dáng cũng chẳng khác mấy đứa bé sáu bảy tuổi chút nào.
Giống hệt như một người dân chạy nạn, làm sao có thể đỡ được Tang La mười lăm tuổi chứ.
Thẩm Ninh dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể kéo trưởng tẩu lên được, sốt ruột đến đỏ cả mắt, từng tiếng gọi đại tẩu cũng mang theo vẻ nức nở.
Tang La lắc đầu, ra hiệu cho cô bé tiết kiệm sức lực, đừng đụng vào nàng nữa, nàng nghỉ ngơi một lúc mới nói: “Tỷ bị đó, A Ninh, muội nấu ít nước nóng cho tỷ được không?”
Hiện tại nước nóng là thứ duy nhất có thể bỏ vào bụng trong nhà này, nếu như lúc nãy ấm sành bị đổ nhưng vẫn còn chưa đổ hết nước ra ngoài.
Thẩm Ninh gật đầu lia lịa, vừa lau nước mắt vừa ôm ấm sành trên mặt đất lên.
Mặt đất trong nhà là bùn đất, ấm sành lăn dưới đất một vòng, nước ở bên trong chỉ còn lại chút xíu, Thẩm Ninh cũng bất chấp miệng ấm sành có sạch hay không, ôm ấm sành lập tức chạy đến bệ bếp cách bàn không xa.
Nói là bệ bếp, thật ra đó cũng chỉ là một cái “bếp” giản dị dùng mấy tảng đá dựng lên, mà cái ấm sành bị mẻ một góc trong lòng ngực Thẩm Ninh hiện tại đã được đặt lên trên bệ bếp giản dị kia.
Bình thường thì ấm sành này sẽ là bình đựng nước, khi nấu cơm sẽ biến hành nồi, ngoại trừ ba cái chén ra, nó chính là thứ duy nhất có thể đựng đồ trong nhà.
Tuy rằng Thẩm Ninh vẫn còn nhỏ nhưng làm việc đã rất nhanh nhẹn, nhóm lửa nấu nước cũng không có bất cứ vấn đề gì, nếu như cô bé không thỉnh thoảng thoảng lau nước mắt thì sẽ càng ổn hơn.
Đại tẩu bị bệnh, là đói đến sinh bệnh, thật ra trong lòng Thẩm Ninh đều biết rõ, nhất là sáng ngày hôm nay, trạng thái của đại tẩu rất tệ, cô bé và nhị ca đến nhà tam thúc lại không xin được thức ăn, lúc nấu canh rau dại bưng đến cho đại tẩu, đại tẩu đã không thể nuốt vào được nữa.
Hai huynh muội sợ muốn chết, tối hôm nay không dám ngủ, vẫn luôn canh chừng ở mép giường, nhưng mà vẫn cứ nhìn thấy sắc mặt của đại tẩu càng lúc càng xám trắng, hơi thở cũng càng lúc càng yếu, cô bé và nhị ca cũng bất chấp hiện tại là nửa đêm canh ba, chạy đi ra ngoài nghỉ cách.
Nghĩ cách!
Đúng rồi, cô bé đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người thò tay vào túi áo móc ra một nhúm quả dại màu đỏ nhạt đưa đến trước mặt Tang La: “Đại tẩu, muội tìm được mấy quả dại, tỷ mau ăn đi.”
Nói xong mới ý thức được cơ thể của Tang La vẫn còn đang run rẩy, vội vàng đặt quả dại vào trong lòng bàn tay của Tang La, cô bé thì dùng hai tay lột một quả dại ra đưa đến trong miệng Tang La.
Cơ thể Tang La run lên, dựa vào tường đất thở dốc, còn cảm thấy khó chịu hơn cả lúc trước khi uống nước nữa.
Thẩm Ninh thấy nàng ngã cũng giật nảy mình, bước nhanh xông đến: “Đại tẩu, đại tẩu, tẩu làm sao thế?”
Cô bé vừa hỏi vừa muốn đi lên đỡ Tang La dậy.
Nhưng mà tuy rằng tiểu cô nương đã chín tuổi, nhưng mới sinh ra đã không có mẹ, hơn nữa còn được sinh ra trên đường chạy nạn, sau đó lại sống chung với chú thím, từ nhỏ đã không thể ăn uống đầy đủ. Mấy năm nay huynh trưởng lại không ở nhà, Lý Thị cắt xén thức ăn rất nhiều, sau khi phân gia lại lên núi sống cuộc sống thắt lưng buộc bụng, thậm chí là ăn bữa hôm lo bữa mai với nguyên chủ suốt ba tháng, vóc dáng cũng chẳng khác mấy đứa bé sáu bảy tuổi chút nào.
Giống hệt như một người dân chạy nạn, làm sao có thể đỡ được Tang La mười lăm tuổi chứ.
Thẩm Ninh dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể kéo trưởng tẩu lên được, sốt ruột đến đỏ cả mắt, từng tiếng gọi đại tẩu cũng mang theo vẻ nức nở.
Tang La lắc đầu, ra hiệu cho cô bé tiết kiệm sức lực, đừng đụng vào nàng nữa, nàng nghỉ ngơi một lúc mới nói: “Tỷ bị đó, A Ninh, muội nấu ít nước nóng cho tỷ được không?”
Hiện tại nước nóng là thứ duy nhất có thể bỏ vào bụng trong nhà này, nếu như lúc nãy ấm sành bị đổ nhưng vẫn còn chưa đổ hết nước ra ngoài.
Thẩm Ninh gật đầu lia lịa, vừa lau nước mắt vừa ôm ấm sành trên mặt đất lên.
Mặt đất trong nhà là bùn đất, ấm sành lăn dưới đất một vòng, nước ở bên trong chỉ còn lại chút xíu, Thẩm Ninh cũng bất chấp miệng ấm sành có sạch hay không, ôm ấm sành lập tức chạy đến bệ bếp cách bàn không xa.
Nói là bệ bếp, thật ra đó cũng chỉ là một cái “bếp” giản dị dùng mấy tảng đá dựng lên, mà cái ấm sành bị mẻ một góc trong lòng ngực Thẩm Ninh hiện tại đã được đặt lên trên bệ bếp giản dị kia.
Bình thường thì ấm sành này sẽ là bình đựng nước, khi nấu cơm sẽ biến hành nồi, ngoại trừ ba cái chén ra, nó chính là thứ duy nhất có thể đựng đồ trong nhà.
Tuy rằng Thẩm Ninh vẫn còn nhỏ nhưng làm việc đã rất nhanh nhẹn, nhóm lửa nấu nước cũng không có bất cứ vấn đề gì, nếu như cô bé không thỉnh thoảng thoảng lau nước mắt thì sẽ càng ổn hơn.
Đại tẩu bị bệnh, là đói đến sinh bệnh, thật ra trong lòng Thẩm Ninh đều biết rõ, nhất là sáng ngày hôm nay, trạng thái của đại tẩu rất tệ, cô bé và nhị ca đến nhà tam thúc lại không xin được thức ăn, lúc nấu canh rau dại bưng đến cho đại tẩu, đại tẩu đã không thể nuốt vào được nữa.
Hai huynh muội sợ muốn chết, tối hôm nay không dám ngủ, vẫn luôn canh chừng ở mép giường, nhưng mà vẫn cứ nhìn thấy sắc mặt của đại tẩu càng lúc càng xám trắng, hơi thở cũng càng lúc càng yếu, cô bé và nhị ca cũng bất chấp hiện tại là nửa đêm canh ba, chạy đi ra ngoài nghỉ cách.
Nghĩ cách!
Đúng rồi, cô bé đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người thò tay vào túi áo móc ra một nhúm quả dại màu đỏ nhạt đưa đến trước mặt Tang La: “Đại tẩu, muội tìm được mấy quả dại, tỷ mau ăn đi.”
Nói xong mới ý thức được cơ thể của Tang La vẫn còn đang run rẩy, vội vàng đặt quả dại vào trong lòng bàn tay của Tang La, cô bé thì dùng hai tay lột một quả dại ra đưa đến trong miệng Tang La.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất