Cổ Đại Sơn Cư, Làm Ruộng Dưỡng Oa Hằng Ngày
Chương 9: Mượn Đồ Ăn 3
Trần bà tử thoát khỏi nạn đói, bà ấy đã từng thấy người đang sống sờ sờ chết đói hoặc chết khát.
Vừa nghe lời này liền đoán là đói sắp chết.
Cũng đúng, Tang thị kia vốn dĩ là chạy nạn tới đây, trên đường bên trong thân thể hẳn là đã bị dày vò đến hỏng rồi.
"Cháu đợi ta, ta vào núi với cháu một chuyến." Trần bà tử cũng không nói nhiều, xoay người vào nhà lấy thức ăn.
Trần lão hán ở bên trong nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người, sau đó cũng đi ra ngoài: "Ta đưa hai người đi."
Thấy lão bà tử nhà mình đi vào trong phòng, nghĩ một lúc rồi nói một câu: "Lấy một ít đường mạch nha."
Trần bà tử gật đầu, nếu thật sự là đói bụng, muối và đường hoà vào nước uống xuống có thể có chút tác dụng, bà ấy quay đầu hỏi Thẩm An: "Trong nhà các cháu có muối không?"
Thẩm An vội vàng gật đầu: "Có ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Trần bà tử vào phòng, mở thùng gạo ra đong một nắm gạo, nghĩ đến trưởng tôn lúc trước mỗi ngày đều chạy theo sau lưng Thẩm Liệt, chớp mắt một cái cả hai đứa đều không quay trở lại, hốc mắt Trần bà tử chua xót, cắn răng lại đong nhiều thêm một nắm, sau đó đậy thùng gạo lại, lúc này mới mở tủ ra lấy hai miếng kẹo mạch nha mà bình thường ở nhà cũng không nỡ ăn, vội vàng ra khỏi phòng.
Trần lão hán cầm một cây gậy trúc dùng để đập cỏ cho lão bà tử, mình tự rút một cây, đóng cửa viện, ba người bọn họ bước nhanh lên núi.
Trần bà tử vừa đi vừa hỏi Thẩm An về tình hình trong nhà, càng nghe lòng bà ấy càng lo thay cho tiểu huynh muội, Thẩm Liệt đã đi rồi, tức phụ Tang La mà Lý thị tìm được này căn bản không làm được gì, ba hài tử sau khi sống cùng nhau làm sao có thể sống nổi.
~
Nhà tranh trên núi, Thẩm Ninh đang múc từng thìa từng thìa nước nóng cho đại tẩu nhà mình.
Tang La vừa uống nước, vừa phát sầu ở trong lòng, không phải sầu vì ngày tháng sau này nên sống như thế nào, mà là nàng nhất thời nên kiếm gì để ăn.
Xung quanh đỉnh núi nhà bọn họ ở này không có gì trông ngóng, trừ khi nàng đi ăn lá cây… ừm, gần núi quả thật có lá cây là có thể làm thành đồ ăn, nhưng nàng đảo loạn ký ức của nguyên thân, nhất thời hoàn toàn không nghĩ ra đã từng thấy ở nơi nào.
Tam thúc tam tẩu của hai đứa nhỏ kia cũng không có gì trông ngóng, đừng nói nửa đêm chưa chắc mượn được đồ ăn, cho dù cho, dựa theo cách làm việc của Lý thị, cũng chỉ cho đủ hai đứa nhỏ giữ mệnh.
Nàng cần phải nhanh chóng tích luỹ sức lực, có thể ra ngoài tìm đồ ăn, nếu không đừng nói là nàng, hai hài tử này cứ tiếp tục như vậy một đoạn thời gian, chỉ sợ thân thể cũng bị huỷ hoại.
Nếu lại có một lần đói đến mức không đi được như này, đặc biệt là nếu như ba người đều đói thành như vậy… Tang La cảm thấy mình chưa chắc đã có may mắn như lần này, còn có thể có một tiểu nha đầu lương thiện nửa đêm cho dù có ánh trăng cũng đi vào núi tìm quả dại duy trì mạng sống cho nàng, có một tiểu gia hoả vào thôn mượn thức ăn cứu nàng.
Tang La nghĩ đến đây lại có chút đau lòng, thật ra, người hai tiểu gia hoả muốn cứu đã mất rồi.
Nàng mượn thân thể của nguyên thân mới có thể sống lại một lần tất nhiên là may mắn, mà nguyên thân trải qua nạn đói, vốn dĩ cho rằng theo Lý thị về là có thể có con đường sống, kết quả vẫn là vì bệnh đói mà chết, đấy lại là bất hạnh.
Tang La là người được lợi, giờ khắc này cảm thấy chính mình đau buồn thay nguyên thân cũng có vẻ giả tạo.
Cảm xúc vừa có chút sa sút, bên ngoài nhà tranh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, người chưa tới nhưng giọng đã tới trước: "A Ninh, ta mượn được đồ ăn rồi!"
Cánh cửa bị đẩy ra, tiểu nam hài gầy như que củi lại lao vào bên trong như đạn pháo.
Vừa nghe lời này liền đoán là đói sắp chết.
Cũng đúng, Tang thị kia vốn dĩ là chạy nạn tới đây, trên đường bên trong thân thể hẳn là đã bị dày vò đến hỏng rồi.
"Cháu đợi ta, ta vào núi với cháu một chuyến." Trần bà tử cũng không nói nhiều, xoay người vào nhà lấy thức ăn.
Trần lão hán ở bên trong nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai người, sau đó cũng đi ra ngoài: "Ta đưa hai người đi."
Thấy lão bà tử nhà mình đi vào trong phòng, nghĩ một lúc rồi nói một câu: "Lấy một ít đường mạch nha."
Trần bà tử gật đầu, nếu thật sự là đói bụng, muối và đường hoà vào nước uống xuống có thể có chút tác dụng, bà ấy quay đầu hỏi Thẩm An: "Trong nhà các cháu có muối không?"
Thẩm An vội vàng gật đầu: "Có ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Trần bà tử vào phòng, mở thùng gạo ra đong một nắm gạo, nghĩ đến trưởng tôn lúc trước mỗi ngày đều chạy theo sau lưng Thẩm Liệt, chớp mắt một cái cả hai đứa đều không quay trở lại, hốc mắt Trần bà tử chua xót, cắn răng lại đong nhiều thêm một nắm, sau đó đậy thùng gạo lại, lúc này mới mở tủ ra lấy hai miếng kẹo mạch nha mà bình thường ở nhà cũng không nỡ ăn, vội vàng ra khỏi phòng.
Trần lão hán cầm một cây gậy trúc dùng để đập cỏ cho lão bà tử, mình tự rút một cây, đóng cửa viện, ba người bọn họ bước nhanh lên núi.
Trần bà tử vừa đi vừa hỏi Thẩm An về tình hình trong nhà, càng nghe lòng bà ấy càng lo thay cho tiểu huynh muội, Thẩm Liệt đã đi rồi, tức phụ Tang La mà Lý thị tìm được này căn bản không làm được gì, ba hài tử sau khi sống cùng nhau làm sao có thể sống nổi.
~
Nhà tranh trên núi, Thẩm Ninh đang múc từng thìa từng thìa nước nóng cho đại tẩu nhà mình.
Tang La vừa uống nước, vừa phát sầu ở trong lòng, không phải sầu vì ngày tháng sau này nên sống như thế nào, mà là nàng nhất thời nên kiếm gì để ăn.
Xung quanh đỉnh núi nhà bọn họ ở này không có gì trông ngóng, trừ khi nàng đi ăn lá cây… ừm, gần núi quả thật có lá cây là có thể làm thành đồ ăn, nhưng nàng đảo loạn ký ức của nguyên thân, nhất thời hoàn toàn không nghĩ ra đã từng thấy ở nơi nào.
Tam thúc tam tẩu của hai đứa nhỏ kia cũng không có gì trông ngóng, đừng nói nửa đêm chưa chắc mượn được đồ ăn, cho dù cho, dựa theo cách làm việc của Lý thị, cũng chỉ cho đủ hai đứa nhỏ giữ mệnh.
Nàng cần phải nhanh chóng tích luỹ sức lực, có thể ra ngoài tìm đồ ăn, nếu không đừng nói là nàng, hai hài tử này cứ tiếp tục như vậy một đoạn thời gian, chỉ sợ thân thể cũng bị huỷ hoại.
Nếu lại có một lần đói đến mức không đi được như này, đặc biệt là nếu như ba người đều đói thành như vậy… Tang La cảm thấy mình chưa chắc đã có may mắn như lần này, còn có thể có một tiểu nha đầu lương thiện nửa đêm cho dù có ánh trăng cũng đi vào núi tìm quả dại duy trì mạng sống cho nàng, có một tiểu gia hoả vào thôn mượn thức ăn cứu nàng.
Tang La nghĩ đến đây lại có chút đau lòng, thật ra, người hai tiểu gia hoả muốn cứu đã mất rồi.
Nàng mượn thân thể của nguyên thân mới có thể sống lại một lần tất nhiên là may mắn, mà nguyên thân trải qua nạn đói, vốn dĩ cho rằng theo Lý thị về là có thể có con đường sống, kết quả vẫn là vì bệnh đói mà chết, đấy lại là bất hạnh.
Tang La là người được lợi, giờ khắc này cảm thấy chính mình đau buồn thay nguyên thân cũng có vẻ giả tạo.
Cảm xúc vừa có chút sa sút, bên ngoài nhà tranh truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, người chưa tới nhưng giọng đã tới trước: "A Ninh, ta mượn được đồ ăn rồi!"
Cánh cửa bị đẩy ra, tiểu nam hài gầy như que củi lại lao vào bên trong như đạn pháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất