Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 24:
"Cháu vừa mới chia nhà, không biết cũng là chuyện bình thường, nhưng về sau đừng hồ đồ như vậy nữa."
“Vâng, nhị bá.”
Bó củi ướt dầm dề xám xịt đột nhiên được đốt cháy.
Có cái bậc thang này, những người khác cũng dễ mở miệng nói chuyện hơn.
"Thúc Hiền Đông, thúc xây nhà tại sao lại không thông báo cho ta biết? Hay là thúc cho rằng phụ thân ta bận, ta không thể làm việc được?"
Con trai của tộc trưởng là Lý Tín Hoà lên tiếng trước, hắn ta nhỏ hơn Lý Hiền Đông một thế hệ:
“Hôm nay ta phải thể hiện tài năng của bản thân mới được.”
"Ha ha ha, ta nói này Tín Hoà, chút tài vặt của ngươi ở trước mặt thúc Hiền Đông, thật sự là không đủ xem. Lúc đó thúc Hiền Đông của ngươi giúp nhà ta xây nhà, nói không ngoa chứ việc gì nó cũng làm được."
Đường bá phụ Lý Quý Tiền bước tới, vỗ vào vai Lý Hiền Đông:
"Hiền Đông, nói cho đám nhãi ranh này biết, thế hệ chúng ta mới là lao động chính."
"Ha ha, thúc Quý Tiền, vậy để đám nhãi ranh này chứng minh cho thúc xem sự nhiệt huyết của người trẻ tuổi. Có đúng vậy không? Gia Kim đệ Gia Ngân đệ."
…
Trong một khoảng thời gian ngắn, bầu không khí đã sống động hẳn lên, Lý Tiểu Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, cuối cùng cũng giải quyết được.
Mời mọi người tới đây không phải chỉ để giúp đào móng, mà nàng còn sợ phụ thân mình sẽ bị cô lập, một người có tính cách quái gở và bị bắt nạt như vậy thực sự rất khó sống trong thời đại gia tộc.
"Nào, Hiền Đông, nói cho ta biết cháu muốn xây nhà kiểu gì, mọi người sẽ đào móng giúp cháu."
Thấy bầu không khí đã không còn âm u như trước, Lý Sinh Nghĩa lại quay trở về chủ đề chính.
Lý Hiền Đông chỉ về phía mặt đất, kết cấu là nhà ở phía trước và vườn rau phía sau, phía trước là bốn phòng chính và hai sương phòng ở phía đông và phía tây, có thể xây tất cả cùng một lúc hoặc nếu không có tiền thì có thể xây hai phòng trước, sau đó từ từ xây lên sau.
Hầu hết các ngôi nhà được xây dựng ở thôn Bình Sơn đều như vậy cả.
Suy nghĩ của Lý Hiền Đông là đặt giàn giáo trước, chờ đến lúc xây nhà, sẽ nhờ thợ xây có kinh nghiệm đến hỗ trợ.
Đến lúc đó phụ thân ông hỏi tiền ở đâu ra thì sẽ nói rõ ràng sau, dù sao lúc đấy cũng đã xây xong nhà rồi.
Khi đã có kế hoạch thì sẽ dễ làm hơn, mọi người cùng nhau cắt cỏ, đào mương.
Có hơn mười người, ai cũng giỏi làm việc, thế nên lúc bắt tay vào làm vô cùng nhanh nhẹn và ăn ý.
Nhưng trong lúc công việc đang bận rộn, Lý Tiểu Hàn lại lặng lẽ kéo Vương thị và Lý Hiền Đông sang một bên:
"Phụ thân, mẫu thân, bây giờ nhị bá tổ phụ đã mang người tới giúp, có phải chúng ta nên mời mọi người ăn trưa không ạ?"
Lý Hiền Đông và Vương thị giống như bị một cái búa đập tỉnh, liên tục nói:
"Đúng, đúng vậy, không sai, nhà ta phải mời mọi người ăn cơm."
Tuy nhiên, Vương thị lại hoảng hốt:
"Nhưng mà... nấu cơm thế nào? Chúng không có đồ ăn, không có thịt. Sao... phải làm sao đây?"
Trần thị vốn là người phụ trách công việc trong bếp, trước đây Vương thị chỉ nấu đồ ăn cho lợn, bây giờ đột nhiên được giao nhiệm vụ phụ trách nấu cho nhiều người ăn như vậy, bà thật sự là không thể nào làm được.
Nghe thấy lời Vương thị nói, Lý Hiền Đông cũng hoảng sợ - ông là đàn ông, ngày thường càng không quan tâm đến việc bếp núc.
"Phụ thân mẫu thân đừng lo lắng, cứ giao việc này cho con. Lúc gọi nhị bá tổ phụ tới đây con cũng đã nghĩ tới rồi, mẫu thân nghe theo con là được."
Thật ra là chưa chuẩn bị gì, nhưng làm một bữa con cũng khoongg phải là việc gì khó – lại không phải đãi rượu, không có nhiều yêu cầu phải chú trọng, chỉ cần mọi người ăn no là được.
Trải qua chuyện tam thất, Lý Tiểu Hàn đã có tiếng nói nhất định trước mặt Lý Hiền Đông và Vương thị, đặc biệt là vào lúc này, Lý Sinh Nghĩa là do Lý Tiểu Hàn mời tới, thế nên khi nàng vừa nói dứt câu, hai người lập tức không hề mảy may nghi ngờ.
“Vâng, nhị bá.”
Bó củi ướt dầm dề xám xịt đột nhiên được đốt cháy.
Có cái bậc thang này, những người khác cũng dễ mở miệng nói chuyện hơn.
"Thúc Hiền Đông, thúc xây nhà tại sao lại không thông báo cho ta biết? Hay là thúc cho rằng phụ thân ta bận, ta không thể làm việc được?"
Con trai của tộc trưởng là Lý Tín Hoà lên tiếng trước, hắn ta nhỏ hơn Lý Hiền Đông một thế hệ:
“Hôm nay ta phải thể hiện tài năng của bản thân mới được.”
"Ha ha ha, ta nói này Tín Hoà, chút tài vặt của ngươi ở trước mặt thúc Hiền Đông, thật sự là không đủ xem. Lúc đó thúc Hiền Đông của ngươi giúp nhà ta xây nhà, nói không ngoa chứ việc gì nó cũng làm được."
Đường bá phụ Lý Quý Tiền bước tới, vỗ vào vai Lý Hiền Đông:
"Hiền Đông, nói cho đám nhãi ranh này biết, thế hệ chúng ta mới là lao động chính."
"Ha ha, thúc Quý Tiền, vậy để đám nhãi ranh này chứng minh cho thúc xem sự nhiệt huyết của người trẻ tuổi. Có đúng vậy không? Gia Kim đệ Gia Ngân đệ."
…
Trong một khoảng thời gian ngắn, bầu không khí đã sống động hẳn lên, Lý Tiểu Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi ở trong lòng, cuối cùng cũng giải quyết được.
Mời mọi người tới đây không phải chỉ để giúp đào móng, mà nàng còn sợ phụ thân mình sẽ bị cô lập, một người có tính cách quái gở và bị bắt nạt như vậy thực sự rất khó sống trong thời đại gia tộc.
"Nào, Hiền Đông, nói cho ta biết cháu muốn xây nhà kiểu gì, mọi người sẽ đào móng giúp cháu."
Thấy bầu không khí đã không còn âm u như trước, Lý Sinh Nghĩa lại quay trở về chủ đề chính.
Lý Hiền Đông chỉ về phía mặt đất, kết cấu là nhà ở phía trước và vườn rau phía sau, phía trước là bốn phòng chính và hai sương phòng ở phía đông và phía tây, có thể xây tất cả cùng một lúc hoặc nếu không có tiền thì có thể xây hai phòng trước, sau đó từ từ xây lên sau.
Hầu hết các ngôi nhà được xây dựng ở thôn Bình Sơn đều như vậy cả.
Suy nghĩ của Lý Hiền Đông là đặt giàn giáo trước, chờ đến lúc xây nhà, sẽ nhờ thợ xây có kinh nghiệm đến hỗ trợ.
Đến lúc đó phụ thân ông hỏi tiền ở đâu ra thì sẽ nói rõ ràng sau, dù sao lúc đấy cũng đã xây xong nhà rồi.
Khi đã có kế hoạch thì sẽ dễ làm hơn, mọi người cùng nhau cắt cỏ, đào mương.
Có hơn mười người, ai cũng giỏi làm việc, thế nên lúc bắt tay vào làm vô cùng nhanh nhẹn và ăn ý.
Nhưng trong lúc công việc đang bận rộn, Lý Tiểu Hàn lại lặng lẽ kéo Vương thị và Lý Hiền Đông sang một bên:
"Phụ thân, mẫu thân, bây giờ nhị bá tổ phụ đã mang người tới giúp, có phải chúng ta nên mời mọi người ăn trưa không ạ?"
Lý Hiền Đông và Vương thị giống như bị một cái búa đập tỉnh, liên tục nói:
"Đúng, đúng vậy, không sai, nhà ta phải mời mọi người ăn cơm."
Tuy nhiên, Vương thị lại hoảng hốt:
"Nhưng mà... nấu cơm thế nào? Chúng không có đồ ăn, không có thịt. Sao... phải làm sao đây?"
Trần thị vốn là người phụ trách công việc trong bếp, trước đây Vương thị chỉ nấu đồ ăn cho lợn, bây giờ đột nhiên được giao nhiệm vụ phụ trách nấu cho nhiều người ăn như vậy, bà thật sự là không thể nào làm được.
Nghe thấy lời Vương thị nói, Lý Hiền Đông cũng hoảng sợ - ông là đàn ông, ngày thường càng không quan tâm đến việc bếp núc.
"Phụ thân mẫu thân đừng lo lắng, cứ giao việc này cho con. Lúc gọi nhị bá tổ phụ tới đây con cũng đã nghĩ tới rồi, mẫu thân nghe theo con là được."
Thật ra là chưa chuẩn bị gì, nhưng làm một bữa con cũng khoongg phải là việc gì khó – lại không phải đãi rượu, không có nhiều yêu cầu phải chú trọng, chỉ cần mọi người ăn no là được.
Trải qua chuyện tam thất, Lý Tiểu Hàn đã có tiếng nói nhất định trước mặt Lý Hiền Đông và Vương thị, đặc biệt là vào lúc này, Lý Sinh Nghĩa là do Lý Tiểu Hàn mời tới, thế nên khi nàng vừa nói dứt câu, hai người lập tức không hề mảy may nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất