Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 30:
Cho hành và tỏi vào, trong nồi lập tức phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khiến Vương thị càng thêm tự tin.
“Mẫu thân, người có nhớ vừa rồi lúc luộc mì người vẫn chưa cho dầu vào không ạ? Vậy cũng không sao, bây giờ mỡ đã phi thơm rồi, người múc mì lên, bỏ một muỗng mỡ vào trộn là được. Đây ạ, để con đổ bớt nước trong đĩa ra cho người, như vậy sẽ ngon miệng hơn.”
…
Những người đang làm việc cách bếp đất quá xa nên không thể nhìn thấy hai mẹ con đang nấu món gì, họ cũng ngại đi hỏi, chỉ có thể nghe được tiếng xào nấu và ngửi thấy mùi thơm càng lúc càng nồng đượm.
Người nào người nấy đều nghe thấy tiếng bụng mình đang reo lên, tâm trí cũng vì thế mà càng lúc càng chờ mong.
Chẳng bao lâu, trong ngôi nhà mới của Lý Hiền Đông, hai đĩa rau dại lớn được đặt lên trên bàn, món ăn dù có chút thịt vụn nhưng chủ yếu vẫn là rau dại, bên cạnh là một chiếc nồi để cơm gạo lứt.
Bữa ăn này được làm trước mắt mọi người, thế nên hy vọng nhiều bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu.
Người thợ xây trẻ tuổi có chút bất mãn: Gạch xây của gia chủ quả thật không có chỗ nào để chê, nhưng tại sao đồ ăn lại lừa gạt người khác đến vậy chứ? Ngày đầu tiên khởi công xây dựng, đồ ăn không những không có thịt, đã vậy lại còn toàn là rau dại.
Với tư cách là gia chủ, Lý Hiền Đông tất nhiên là cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng ông cũng chỉ có thể cười gượng nói:
"Nào, mời mọi người, chúng ta ăn cơm thôi."
Lý Hiền Đông biết đồ ăn hôm nay có phần bủn xỉn, nhưng ông thực sự không muốn cúi đầu cầu xin mẫu thân kế.
Dù Lý Tiểu Hàn đã nói trước với bọn họ, nhưng lúc này cảm giác xấu hổ ngượng ngùng vẫn không thể tránh khỏi.
Ở trên bàn ăn, người của Lý gia đều biết rõ hoàn cảnh của gia đình Lý Hiền Đông, tất nhiên là vô cùng thông cảm với ông.
Chẳng qua người trong gia đình thì không thành vấn đề, nhưng trên bàn ăn vẫn còn người ngoài là hai vị thợ xây được mời tới từ phủ thành.
Quả nhiên, chỉ thấy khóe miệng của người thợ xây trẻ tuổi hơi cụp xuống, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Còn người thợ xây lớn tuổi lại không có biểu cảm gì nhiều, ông ấy nhìn hai đĩa rau dại ở trên bàn, sau đó chậm rãi hạ đũa.
Nhưng vừa ăn vào trong miệng, người thợ xây lớn tuổi lập tức cười nói:
“Món này không tồi, tay nghề của thê tử gia chủ đúng là tốt thật đấy.”
Nói xong, ông ấy bèn gắp một đũa lớn, tuỳ tiện tìm một tảng đá ngồi lên, sau đó bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Người thợ xây lớn tuổi vừa nói dứt câu, bầu không khí cũng bớt gượng gạo đi phần nào.
Mấy người Lý gia lần lượt gắp đồ ăn, sau đó rất nhanh đã bị đĩa rau dại trên bàn mê hoặc.
“Thì ra mì trộn bỏ thêm mỡ lại ngon như vậy, chua chua ngọt ngọt, đưa miệng vô cùng.”
Lý Đức Hữu lập tức ăn một miếng lớn.
“Món rau xào với thịt vụn cũng rất ngon, mùi thơm của thịt cứ quanh quẩn ở bên mũi.”
Lý Gia Ngân cũng nhanh chóng đưa ra lời nhận xét.
Người thợ xây trẻ tuổi thấy mọi người nói vậy cũng vội vàng gắp một đũa thức ăn, dù sao cũng không thể ăn cơm không được.
Chẳng qua vừa ăn thử một miếng, hắn đã không thể nào dừng lại được.
Nhìn thấy người thợ xây trẻ tuổi tỏ vẻ hài lòng, bấy giờ Lý Hiền Đông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nam nữ khác biệt, thế nên Vương thị và Lý Tiểu Hàn phải ăn riêng ở trong lều.
"Mẫu thân, trước đây con đã nói với người rồi, chuyện này không có vấn đề gì đâu, nhưng người lại không tin con."
Lý Tiểu Hàn vừa ăn vừa an ủi mẫu thân.
Vương thị gắp một đũa rau dại, cẩn thận nhai một hồi, bấy giờ mới tin lời Lý Tiểu Hàn nói, đúng là không có vấn đề gì.
Ăn trưa xong, Lý Hiền Nam mới vội vàng đi tới.
Thấy mọi người đã làm cả nửa ngày, bản thân là đệ đệ ruột mà buổi chiều mới vác mặt tới, Lý Hiền Nam không khỏi xấu hổ giải thích:
“Thật có lỗi quá, hồi sáng phụ thân mẫu thân có kêu đệ đi dựng mấy tảng đá để làm ranh giới chia rõ ruộng đồng, nên bây giờ đệ mới đến được."
“Mẫu thân, người có nhớ vừa rồi lúc luộc mì người vẫn chưa cho dầu vào không ạ? Vậy cũng không sao, bây giờ mỡ đã phi thơm rồi, người múc mì lên, bỏ một muỗng mỡ vào trộn là được. Đây ạ, để con đổ bớt nước trong đĩa ra cho người, như vậy sẽ ngon miệng hơn.”
…
Những người đang làm việc cách bếp đất quá xa nên không thể nhìn thấy hai mẹ con đang nấu món gì, họ cũng ngại đi hỏi, chỉ có thể nghe được tiếng xào nấu và ngửi thấy mùi thơm càng lúc càng nồng đượm.
Người nào người nấy đều nghe thấy tiếng bụng mình đang reo lên, tâm trí cũng vì thế mà càng lúc càng chờ mong.
Chẳng bao lâu, trong ngôi nhà mới của Lý Hiền Đông, hai đĩa rau dại lớn được đặt lên trên bàn, món ăn dù có chút thịt vụn nhưng chủ yếu vẫn là rau dại, bên cạnh là một chiếc nồi để cơm gạo lứt.
Bữa ăn này được làm trước mắt mọi người, thế nên hy vọng nhiều bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu.
Người thợ xây trẻ tuổi có chút bất mãn: Gạch xây của gia chủ quả thật không có chỗ nào để chê, nhưng tại sao đồ ăn lại lừa gạt người khác đến vậy chứ? Ngày đầu tiên khởi công xây dựng, đồ ăn không những không có thịt, đã vậy lại còn toàn là rau dại.
Với tư cách là gia chủ, Lý Hiền Đông tất nhiên là cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng ông cũng chỉ có thể cười gượng nói:
"Nào, mời mọi người, chúng ta ăn cơm thôi."
Lý Hiền Đông biết đồ ăn hôm nay có phần bủn xỉn, nhưng ông thực sự không muốn cúi đầu cầu xin mẫu thân kế.
Dù Lý Tiểu Hàn đã nói trước với bọn họ, nhưng lúc này cảm giác xấu hổ ngượng ngùng vẫn không thể tránh khỏi.
Ở trên bàn ăn, người của Lý gia đều biết rõ hoàn cảnh của gia đình Lý Hiền Đông, tất nhiên là vô cùng thông cảm với ông.
Chẳng qua người trong gia đình thì không thành vấn đề, nhưng trên bàn ăn vẫn còn người ngoài là hai vị thợ xây được mời tới từ phủ thành.
Quả nhiên, chỉ thấy khóe miệng của người thợ xây trẻ tuổi hơi cụp xuống, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
Còn người thợ xây lớn tuổi lại không có biểu cảm gì nhiều, ông ấy nhìn hai đĩa rau dại ở trên bàn, sau đó chậm rãi hạ đũa.
Nhưng vừa ăn vào trong miệng, người thợ xây lớn tuổi lập tức cười nói:
“Món này không tồi, tay nghề của thê tử gia chủ đúng là tốt thật đấy.”
Nói xong, ông ấy bèn gắp một đũa lớn, tuỳ tiện tìm một tảng đá ngồi lên, sau đó bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Người thợ xây lớn tuổi vừa nói dứt câu, bầu không khí cũng bớt gượng gạo đi phần nào.
Mấy người Lý gia lần lượt gắp đồ ăn, sau đó rất nhanh đã bị đĩa rau dại trên bàn mê hoặc.
“Thì ra mì trộn bỏ thêm mỡ lại ngon như vậy, chua chua ngọt ngọt, đưa miệng vô cùng.”
Lý Đức Hữu lập tức ăn một miếng lớn.
“Món rau xào với thịt vụn cũng rất ngon, mùi thơm của thịt cứ quanh quẩn ở bên mũi.”
Lý Gia Ngân cũng nhanh chóng đưa ra lời nhận xét.
Người thợ xây trẻ tuổi thấy mọi người nói vậy cũng vội vàng gắp một đũa thức ăn, dù sao cũng không thể ăn cơm không được.
Chẳng qua vừa ăn thử một miếng, hắn đã không thể nào dừng lại được.
Nhìn thấy người thợ xây trẻ tuổi tỏ vẻ hài lòng, bấy giờ Lý Hiền Đông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nam nữ khác biệt, thế nên Vương thị và Lý Tiểu Hàn phải ăn riêng ở trong lều.
"Mẫu thân, trước đây con đã nói với người rồi, chuyện này không có vấn đề gì đâu, nhưng người lại không tin con."
Lý Tiểu Hàn vừa ăn vừa an ủi mẫu thân.
Vương thị gắp một đũa rau dại, cẩn thận nhai một hồi, bấy giờ mới tin lời Lý Tiểu Hàn nói, đúng là không có vấn đề gì.
Ăn trưa xong, Lý Hiền Nam mới vội vàng đi tới.
Thấy mọi người đã làm cả nửa ngày, bản thân là đệ đệ ruột mà buổi chiều mới vác mặt tới, Lý Hiền Nam không khỏi xấu hổ giải thích:
“Thật có lỗi quá, hồi sáng phụ thân mẫu thân có kêu đệ đi dựng mấy tảng đá để làm ranh giới chia rõ ruộng đồng, nên bây giờ đệ mới đến được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất