Cổ Đại: Ta Dựa Vào Gieo Trồng Dược Liệu Để Làm Giàu
Chương 31:
Mọi người nghe xong, đều cảm thấy đây cũng không phải vấn đề gì lớn.
Huynh đệ ruột vẫn nên tính toán rõ ràng, mục đích của việc dựng mấy tảng đá chia ranh giới khi vừa ra ở riêng là để tránh về sau lại vì một phân, một tấc đất mà huynh đệ tranh cãi nhau.
"Không sao, chỉ là đệ tới muộn quá, nên không được nếm thử tay nghề của tẩu tử đệ rồi."
Lý Hiền Đông cười nói.
Giờ nghĩ lại, sau khi tách ra thành hai nhà, mấy chuyện này dường như cũng không còn quan trọng nữa.
“Đúng vậy, Hiền Nam ca đến muộn quá, trưa nay chúng ta mới phát hiện ra tay nghề nấu nướng của tẩu tử nhà Hiền Đông ca thật sự rất tuyệt. Nhưng cũng không sao, đến buổi tối Hiền Nam ca vẫn có cơ hội để nếm thử."
Lý Đức Hữu cười hớn hở nói.
"Nhất định, nhất định."
Lý Hiền Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ta cũng chỉ cho rằng mọi người đang nói mấy lời khách sáo mà thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, mấy người đàn ông lại tiếp tục làm việc.
Thời tiết khá tốt, nắng gắt nên nền móng của ngôi nhà sẽ trở nên vô cùng vững chắc.
Nếu chẳng may gặp phải mưa lớn thì chỉ có thể tạm dừng công việc, thế nên, khi thời tiết tốt, bọn họ sẽ phải tranh thủ thời gian.
Vương thị và Lý Tiểu Hàn ở một bên, rửa chén đũa bằng tro than.
Buổi trưa được mọi người khen ngợi đã khiến Vương thị tự tin hơn rất nhiều, buổi chiều bà bèn xách rổ ra đồng đi hái rau cải dại.
Về cách chế biến rau cải dại, Lý Tiểu Hàn nói như thế này:
“Mẫu thân ơi, mọi người làm việc nặng nhọc như vậy, ai nấy đều đổ mồ hôi nhiều và rất khát nước. Con nghĩ tối nay người nên nấu canh rau cải đi ạ.”
“Nhưng nếu chỉ dùng rau cải để nấu canh thôi thì lại đơn giản quá. Hay là chúng ta bỏ thêm trứng gà vào, nấu thành canh rau cải trứng gà ạ?”
Vì vậy, bữa tối hôm nay có món rau cải trộn và canh rau cải trứng gà.
Đã được trải nghiệm hai món rau dại vào buổi trưa, thế nên dù nhìn thấy bữa tối vẫn là rau dại, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Chỉ cần nấu ngon, thì có phải là rau dại hay không cũng không quan trọng.
"Chậc, loại rau cải dại này ngon lắm, ăn vào vô cùng tươi mát, lại giòn giòn thơm thơm. Thời tiết này mà uống vài ngụm canh rau cải trứng gà cũng rất tốt cho dạ dày."
Lý Đức Hữu vừa ăn vừa rung đùi nhận xét.
"Thích thì ăn nhiều vào."
Lý Hiền Đông nói với vẻ mặt vui mừng.
Ông cẩn thận đánh giá sắc mặt của mọi người, những người khác mặc dù không thẳng thắn như Lý Đức Hữu, nhưng tốc độ hạ đũa cũng không chậm.
Đặc biệt là người thợ xây trẻ tuổi kia, trên mặt không hề có một tia oán giận nào.
Người thợ xây lớn tuổi cũng cúi đầu ăn một cách hung mãnh.
Lý Hiền Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra ông đã vượt qua cửa ải này.
Sau khi dùng bữa xong, Vương thị và Lý Tiểu Hàn thu dọn bát đĩa, đốt một nắm ngải cứu để đuổi muỗi,
Tối nay Lý Hiền Đông phải ở lại nhà mới để trông coi, Vương thị và Lý Tiểu Hàn thì trở về nhà cũ.
Lúc trở về nhà cũ, mọi người cũng vừa mới ăn cơm xong.
Khi Lý Tiểu Hàn và Vương thị bước vào nhà, cả nhà đang ngồi hóng mát ở trong sân.
Nhìn thấy hai mẹ con trở về, Trần thị bèn ngước mắt lên nhìn bọn họ, trong mắt không giấu nổi cười nhạo, còn có một chút tò mò - hôm nay lúc Trần thị ra ngoài, bà ta đã cố ý khóa cửa bếp để ngăn không cho chuyện lần trước xảy ra thêm một lần nào nữa.
Hiện giờ bọn họ ngồi chờ ở đây, mục đích cũng chỉ là để xem Lý Tiểu Hàn và Vương thị xấu mặt thôi.
Đáng tiếc Lý Tiểu Hàn cũng không thỏa mãn bà ta, chỉ khẽ mỉm cười nói:
"Tổ phụ, tổ mẫu, bận rộn cả một ngày, con và mẫu thân cũng mệt mỏi rồi, hai mẹ con con xin phép đi tắm rửa rồi đi ngủ trước ạ."
"Được, hai đứa đi đi."
Lý Sinh Lễ thản nhiên nói, chỉ cần không tới tìm ông ta thì sao cũng được.
Chẳng qua lời này lại khiến Trần thị vô cùng uất nghẹn ở trong lòng, muốn nói rồi lại không biết phải nói gì.
Huynh đệ ruột vẫn nên tính toán rõ ràng, mục đích của việc dựng mấy tảng đá chia ranh giới khi vừa ra ở riêng là để tránh về sau lại vì một phân, một tấc đất mà huynh đệ tranh cãi nhau.
"Không sao, chỉ là đệ tới muộn quá, nên không được nếm thử tay nghề của tẩu tử đệ rồi."
Lý Hiền Đông cười nói.
Giờ nghĩ lại, sau khi tách ra thành hai nhà, mấy chuyện này dường như cũng không còn quan trọng nữa.
“Đúng vậy, Hiền Nam ca đến muộn quá, trưa nay chúng ta mới phát hiện ra tay nghề nấu nướng của tẩu tử nhà Hiền Đông ca thật sự rất tuyệt. Nhưng cũng không sao, đến buổi tối Hiền Nam ca vẫn có cơ hội để nếm thử."
Lý Đức Hữu cười hớn hở nói.
"Nhất định, nhất định."
Lý Hiền Nam thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ta cũng chỉ cho rằng mọi người đang nói mấy lời khách sáo mà thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, mấy người đàn ông lại tiếp tục làm việc.
Thời tiết khá tốt, nắng gắt nên nền móng của ngôi nhà sẽ trở nên vô cùng vững chắc.
Nếu chẳng may gặp phải mưa lớn thì chỉ có thể tạm dừng công việc, thế nên, khi thời tiết tốt, bọn họ sẽ phải tranh thủ thời gian.
Vương thị và Lý Tiểu Hàn ở một bên, rửa chén đũa bằng tro than.
Buổi trưa được mọi người khen ngợi đã khiến Vương thị tự tin hơn rất nhiều, buổi chiều bà bèn xách rổ ra đồng đi hái rau cải dại.
Về cách chế biến rau cải dại, Lý Tiểu Hàn nói như thế này:
“Mẫu thân ơi, mọi người làm việc nặng nhọc như vậy, ai nấy đều đổ mồ hôi nhiều và rất khát nước. Con nghĩ tối nay người nên nấu canh rau cải đi ạ.”
“Nhưng nếu chỉ dùng rau cải để nấu canh thôi thì lại đơn giản quá. Hay là chúng ta bỏ thêm trứng gà vào, nấu thành canh rau cải trứng gà ạ?”
Vì vậy, bữa tối hôm nay có món rau cải trộn và canh rau cải trứng gà.
Đã được trải nghiệm hai món rau dại vào buổi trưa, thế nên dù nhìn thấy bữa tối vẫn là rau dại, mọi người cũng không có ý kiến gì.
Chỉ cần nấu ngon, thì có phải là rau dại hay không cũng không quan trọng.
"Chậc, loại rau cải dại này ngon lắm, ăn vào vô cùng tươi mát, lại giòn giòn thơm thơm. Thời tiết này mà uống vài ngụm canh rau cải trứng gà cũng rất tốt cho dạ dày."
Lý Đức Hữu vừa ăn vừa rung đùi nhận xét.
"Thích thì ăn nhiều vào."
Lý Hiền Đông nói với vẻ mặt vui mừng.
Ông cẩn thận đánh giá sắc mặt của mọi người, những người khác mặc dù không thẳng thắn như Lý Đức Hữu, nhưng tốc độ hạ đũa cũng không chậm.
Đặc biệt là người thợ xây trẻ tuổi kia, trên mặt không hề có một tia oán giận nào.
Người thợ xây lớn tuổi cũng cúi đầu ăn một cách hung mãnh.
Lý Hiền Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra ông đã vượt qua cửa ải này.
Sau khi dùng bữa xong, Vương thị và Lý Tiểu Hàn thu dọn bát đĩa, đốt một nắm ngải cứu để đuổi muỗi,
Tối nay Lý Hiền Đông phải ở lại nhà mới để trông coi, Vương thị và Lý Tiểu Hàn thì trở về nhà cũ.
Lúc trở về nhà cũ, mọi người cũng vừa mới ăn cơm xong.
Khi Lý Tiểu Hàn và Vương thị bước vào nhà, cả nhà đang ngồi hóng mát ở trong sân.
Nhìn thấy hai mẹ con trở về, Trần thị bèn ngước mắt lên nhìn bọn họ, trong mắt không giấu nổi cười nhạo, còn có một chút tò mò - hôm nay lúc Trần thị ra ngoài, bà ta đã cố ý khóa cửa bếp để ngăn không cho chuyện lần trước xảy ra thêm một lần nào nữa.
Hiện giờ bọn họ ngồi chờ ở đây, mục đích cũng chỉ là để xem Lý Tiểu Hàn và Vương thị xấu mặt thôi.
Đáng tiếc Lý Tiểu Hàn cũng không thỏa mãn bà ta, chỉ khẽ mỉm cười nói:
"Tổ phụ, tổ mẫu, bận rộn cả một ngày, con và mẫu thân cũng mệt mỏi rồi, hai mẹ con con xin phép đi tắm rửa rồi đi ngủ trước ạ."
"Được, hai đứa đi đi."
Lý Sinh Lễ thản nhiên nói, chỉ cần không tới tìm ông ta thì sao cũng được.
Chẳng qua lời này lại khiến Trần thị vô cùng uất nghẹn ở trong lòng, muốn nói rồi lại không biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất