Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 9: Bị cắn

Trước Sau
" phật" trong giây phút cẩn kề thì một mũi tên xé gió cấm thẳng vào đầu con tang thi đang bổ nhào muốn cán y.

Máu văng lên cả người và mặt y, cái đầu của nó lăn tới dừng ở chân của y nữa.Lúc này lại có tiếng vó ngựa chạy đến, hàng loạt mũi tên lao đến phía y, ghim thẳng vào đầu của những con tang thi khác.

" A Vũ..." Y mở to mắt mà nhìn nam nhân đang trên ngựa lao về phía y, tay rút kiếm ra chém vào những con gần đó.Một đường điên cuồng lao về phía y.

Cuối cùng Tư Duệ Kỳ Vũ cùng người của hắn cũng đã giết sạch đám quái vật này.Hắn điên cuồng mà chạy về phía y, nhảy xuống ngựa ôm lấy hai người Tiểu Nguyên vào lòng.

" xin lỗi, xin lỗi ta về trễ "

Vòng tay ấm áp của hắn, rộng lớn mà ôm trọn y vào lòng.Tiểu Nguyên âm thầm rơi nước mắt, còn Tiểu Phong khi thấy đại ca của mình liền òa khóc lên.Thằng bé rất sợ hãi, rốt cuộc ca ca cũng trở về,như vậy đại tẩu cũng không phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

" đại ca xấu...oa oa... lâu như vậy không về oa oa"

Tư Duệ Kỳ Vũ biết bản thân có lỗi với người nhà, nhất là với người phu lang này.Y đã thay hắn chăm sóc cả gia đình lớn bé, nếu là người khác nhất định đã bỏ hắn lâu rồi.

Tư Duệ Phong đi ra, cậu bé để không gian lại cho hai người.Quay lưng đi về phía phụ mẫu mình, mạnh mẽ mà lấy tay thô bạo lau nước mắt.

Còn y úp mặt vào vai hắn bã vai run run cứ im lặng như thế chảy nước mắt,hai tay y còn run lên đây này.Y thật sự rất sợ, không biết vì lí do gì khi nhìn thấy hắn liền an tâm, mỗi sự uất ức liền bộc phát ra.Như lũ tràn bờ đê khóc đến không kiểm soát được.

" Nguyên nhi là ta có lỗi với em " Hắn chỉ biết ôm y và lập lại câu nói này.

" hức hức..." Y nắm lấy vạt áo hắn mà nức nở.

Vẫn là mẹ Lí nhìn không nổi nữa, bà đau lòng khi người con dâu này khóc.Lí thị đi đến đánh một cú vào đầu nhi tử nhà mình.

" thằng nghịch tử này cuối cùng cũng về, mày xem mấy năm nay Tiểu Nguyên cực khổ lo cho cái nhà này như thế nào "

" mẹ con..." hắn xoa xoa chỗ bị đánh muốn nói nhưng lại bị bà chặn trước.

" muốn nói gì thì tìm chỗ nào an toàn một chút, còn để Tiểu Nguyên nghỉ ngơi nữa ".

Cũng may đứa con này còn nghe lời người mẹ là bà nói, Tư Duệ Kỳ Vũ nhìn y một lát rồi quyết định bế y lên như kiểu công chúa.Việc này khiến cho Dương Tiểu Nguyên rất ngượng, nhưng y sẽ không kêu để mình xuống, được người khác bế như vậy thích lắm vì sao lại thà xuống.



Y mới không làm như vậy, dù sao cả hai cũng là phu thê mà.

Mặt y úp vào vai hắn, nên mấy huynh đệ đằng phía sau cũng chẳng biết được dung mạo y ra sao.Nhưng nhìn dáng vẻ này cũng là một mỹ nhân đi.

" nhìn xem tướng quân dịu dàng chưa kìa?"

" ta lại muốn xem dung mạo phu nhân tướng quân"

" đúng a, thật là tò mò người như thế nào mà làm tướng quân mê như vậy chứ?"

" đúng đó, ngay cả công chúa Ngọc An xinh đẹp như vậy mà ngài ấy còn từ chối và ý muốn ban hôn của bệ hạ cũng không làm lung lay được mà"

Đương nhiên thứ không nên nói bọn họ nhiều lời cũng đã nói ra rồi.Mà cái gì không nên nghe Dương Tiểu Nguyên cần đều đã nghe thấy cả rồi.

Y càng dụi đầu vào sâu trong lòng hắn hơn, đi một chút nữa, cả đám người quyết định dừng chân ở một bãi đất trống.Tư Duệ Kỳ Vũ bế y xuống, hắn nhẹ nhàng đặt y xuống đất, lấy khăn tay mà lau đi máu trên mặt y.

" au " nhưng chân vừa chạm đất y đã hít khí một ngụm, cmnl bị trật chân rồi a.

" sao vậy?" hắn liền lo lắng hỏi.

" ta bị trật chân rồi " y nói, bình sinh Tiểu Nguyên sợ nhất là đau.

Hắn nghe vậy liền bế y lên đặt y ngồi lên tảng đá gần đó, bản thân thì cuối xuống vén ống quần y lên.Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn đã bị xưng tím lên trong thật sự rất dọa người.

Nhìn như vậy Kỳ Vũ thật sự rất xóa, hắn nhẹ nhàng nhất có thể mà xoa nắn chỉnh lại cổ chân cho y.Bên đây đám anh em binh lính kia cuối cùng đã được nhìn mặt y như mong muốn.

Không khỏi suýt xoa một tiếng, âm thầm chặc lưỡi, dung mạo này thật sự không tầm thường chút nào.Bọn họ cũng nhìn qua không ít mỹ nhân, nhưng y thật sự có gì đó rất đặc biệt.

Nói khó nghe một chút công chúa so với y thật sự không có điểm để đứng cùng, y đè bẹp nàng luôn a.Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được vì sao tướng quân lại chỉ chung tình với phu nhân rồi.

" A Vũ ta nghe bọn họ nói, ở Kinh Thành chàng được công chúa ái mộ "



Hắn đang xoa nắn chân cho y liền dừng lại, ngước lên nhìn y khó hiểu nói " đúng là vậy, nhưng ta không thích nàng "

" vậy sao? nghe bảo công chúa rất xinh đẹp" y lại chỉ mỉm cười nói.

" công chúa đúng là đẹp, nhưng không bằng phu lang " hắn rất tự nhiên đáp, không để tâm nói.

" nếu chàng không lấy ta có đồng ý với nàng không? hay là hoàng thượng ban hôn chành có chấp nhận?" y cười nói, tay lại sờ sờ cổ tay bên trái của mình.

" ý em là gì? vì sao lại hỏi vấn đề này " Hắn ngẩn đầu lên nhìn y hỏi, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

" ta bị cắn rồi " y khẽ cười, đưa tay trái ra trước mặt hắn.

Khi nhìn đến cổ tay trắng nõn lại có một vết cắn đáng sợ đang còn chảy máu trước mặt, đôi đồng tử của hắn mở lớn.Dáng vẻ vô cùng kích động nhìn y.

" sao...sao có thể?" hắn lắp bắp không tin được nói.

Thấy hắn như vậy, y cũng rất đau lòng.Đối với Dương Tiểu Nguyên ngay từ ngày đầu tiên Lí thị cho mai mối, y liền lập tức đồng ý.Vì y cũng yêu thích hắn, mặc dù trước đó không có tiếp xúc.Nhưng y thích người nam nhân cao lớn này, mỗi lần nhìn hắn y liền có cảm giác an toàn, cho y sự quen thuộc khó tả.

Cho dù thành thân không bao lâu hắn tòng quân, y cũng nguyện chờ hắn.Chỉ vì y yêu hắn, đơn giản là bản thân Tiểu Nguyên muốn có một gia đình bình thường, phu quân hằng ngày đi làm về, y sẽ chờ hắn trước cổng, cả hai bình dị sống từng ngày.

Đêm tân hôn đó, y định là người của hắn thì suốt đời vẫn vậy.Còn với việc Tư Duệ Kỳ Vũ đối với y thế nào thì Tiểu Nguyên cũng không quan tâm, mà cái y biết là hắn đối với y rất rất tốt.

Dương Tiểu Nguyên đưa tay sờ mắt hắn, y khẽ cười nói " nếu ta biến thành quái vật, chàng cứ giết ta đi.Nể tình mấy năm nay nhờ chàng lo cho gia đình của ta"

" phu quân, thật ra ta yêu chàng lắm, cũng không hiểu vì sao nữa.Sau này chàng đừng quên ta được không?"

Thấy y không trách mắng mình nữa lời, lại còn mỉm cười như vậy.Trong lòng hắn càng đau hơn,như có ai đó khoét sâu vào trong ngực hắn một lỗ.Đau đến không nói thành lời, nó cứ nghẹn ứ lại âm ỉ đến khó chịu.

Cuối cùng nổi đau đó hóa thành những giọt nước lặng lẽ rơi.Người cứng cỏi như hắn lại rơi lệ, việc này khiến những người khác kể cả y cũng giật mình.

" chàng khóc cái gì chứ? đại trưởng phu mà khóc nhè à? xấu hổ quá đi mất" y buồn cười mà lau nước mắt trên mặt hắn.

" sẽ không,Nguyên nhi sẽ không sao đâu" hắn ôm y thật chặt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau