Chương 6: Linh Quan Thượng Môn
Mỗi tông môn sẽ có lịch trình khác nhau nên sáng nay tới cũng không thấy có nhiều người, vị tu luyện giả của Linh Quan Thượng Môn rất nhanh đã xuất hiện từ xa cùng với tam hoàng tử Đông Phương Danh và hoàng đế. Vì hoàng đế cũng là một tu luyện giả nên trông bề ngoài ông cũng chỉ như mới 30 mà thôi, thực tế có thể gấp đôi như vậy. Hoàng đế tiễn xong vị kia và con trai của mình thì cũng đứng từ xa quan sát bọn họ. Hai người Lạc Tư Thần đi tới bái kiến rồi cùng lên đường đến tông môn.
Linh Quan Thượng Môn nằm ở lục địa trung tâm, khí hậu quanh năm ôn hòa lại nhiều cảnh đẹp. Lạc Tư Thần đứng trên pháp khí là một cái thuyền của vị tu luyện giả kia bay trên trời nửa ngày mới tới được nơi này. Cảm giác so với đi máy bay còn muốn kích thích hơn, Linh Quan Thượng Môn nằm trên một đỉnh núi cao trọc trời, người thường rất khó để tới được nơi này, các tiên môn đều có sở thích như vậy, bảo sao thật khó để thấy được bọn họ tại nhân gian.
Pháp khí hạ xuống tại cổng lớn của Linh Quan Thượng Môn, Lạc Tư Thần ngơ ngác nhìn quanh bị cảnh đẹp trước mắt làm cho choáng ngợp, cổng vào chính được chạm khắc giống như một con rồng lớn khổng lồ, đàn hạc trắng bay qua trùng điệp núi non, khắp ngọn núi này trồng loại cây có lá màu trắng, lá cây rụng xuống phủ cả mảnh đất đều mang màu sắc như tuyết rơi mùa đông vô cùng mỹ miều.
Nhóm Lạc Tư Thần được dẫn tới một dãy nhà, vị tu luyện giả kia giải thích " Các ngươi trước tiên ở lại khu vực này, đợi những người được chiêu mộ từ các khu vực khác cùng tụ lại đây, qua nửa năm sau tông môn sẽ tổ chức khảo hạch các ngươi một lần nữa, những ai có thành tích tốt thì có thể được nhận làm đệ tự nội môn, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của các vị trưởng lão thì có thể được bái bọn họ làm sư, nhưng phải nhớ rằng ai thành tích không có phát triển sẽ phải tiếp tục ở lại nơi này làm đệ tử ngoại môn, qua thêm một kỳ khảo hạch nữa vẫn không tiến bộ thì sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn, các ngươi đã nghe rõ chưa?".
Cả ba người đồng thanh đáp lại " Nghe rõ rồi!". Vị kia nhắc nhở thêm một câu rồi rời đi ngay " Đồng phục của đệ tử ngoại môn chút nữa sẽ có người đem tới cho các ngươi, trong tông môn chỉ có đệ tử chân truyền của các vị trưởng lão mới được phép mặc y phục không đồng nhất, nhớ kỹ đừng gây sự với bọn họ".
Bộ truyện Cổ Đạo Thần Ký được tác giả đăng tải tại Noveltoon, đọc tại Noveltoon để ủng hộ và tương tác với tác giả.
Lạc Tư Thần chọn một căn phòng ở khá xa để tránh ồn ào, không ngờ trong tông môn lại nhiều quy tắc đến như vậy, y đọc cuốn môn quy kia nửa tiếng vẫn mông lung chưa hiểu lắm, không bằng tranh thủ thời gian tu luyện, nghĩ tới khảo hạch nửa năm sau sẽ quyết định vận mệnh của y, Lạc Tư Thần liền lập tức trở nên nghiêm túc. Khoảng nửa tiếng sau có người tới gõ cửa đưa tới hai bộ y phục màu trắng bằng chất liệu vải mềm mại, vạt áo thêu hoa văn hình lá của loài cây mọc khắp ngọn núi này. Lạc Tư Thần mặc thử xong cảm thấy cả người đều có phong thái tiên nhân hẳn lên, y soi mình qua tấm gương ở trong phòng học cách búi tóc của người cổ đại nhưng làm cách nào cũng không thể làm nó cố định chắc chắn ngay giữa đỉnh đầu được, y từ bỏ, dù sao cũng không thấy bọn họ yêu cầu đệ tử trong môn phái bắt buộc phải búi tóc, Lạc Tư Thần liền thả tóc ra tự nhiên cho dễ chịu, làm người mà! không nên quá gượng ép bản thân làm gì.
Lạc Tư Thần lại tiếp tục ngồi trên giường tu luyện, ở đây tuy cũng không có đồ đạc gì nhưng so với Tùy gia thì tốt hơn nhiều lắm, ngoài chiếc giường đơn giản ra thì còn có một bàn gương, một bộ bàn ghế gỗ, một tấm bình phong, lư hương và tủ đựng đồ. Nghe nói đãi ngộ của đệ tử nội môn còn cao hơn rất nhiều.
Tới trưa, Lạc Tư Thần cùng Nghê Hiên và tam hoàng tử Đông Phương Danh đi tới nhà ăn của đệ tử ngoại môn, các đệ tử nội môn đều ở Trúc cơ cảnh, căn bản không cần ăn uống, nơi này mở ra chủ yếu để phục vụ cho đệ tử ngoại môn, hơn nữa người tu tiên tránh ăn mặn nên nơi này toàn bộ đều là món chay, một người hiện đại nay vịt nướng mai uống rượu như Lạc Tư Thần căn bản không thể chịu được cảnh này nhưng y vẫn cố gắng ăn không để bụng bị đói.
Các đệ tử khác ai cũng có việc của mình nên không ai để ý sự tồn tại của nhóm ba người bọn họ, Lạc Tư Thần lấy một phần cơm rồi đi ra bàn ngồi ăn. Nghê Hiên ngồi bên cạnh y nói " Khi nãy vị sư huynh quản sự nói với ta nhắc nhở các ngươi, các đệ tử phải tới Sự Vụ Quản để nhận nhiệm vụ". Lạc Tư Thần ngạc nhiên xong lại thấy dễ hiểu, môn phái đâu thể để bọn họ nằm không một chỗ ăn không ngồi rồi được cơ chứ " Đạ tạ huynh đã nhắc nhở, chút nữa ta sẽ qua đó". Vị tam hoàng tử kia có chút kiệm lời chỉ đáp lại hai chữ " Đa tạ!".
Linh Quan Thượng Môn nằm ở lục địa trung tâm, khí hậu quanh năm ôn hòa lại nhiều cảnh đẹp. Lạc Tư Thần đứng trên pháp khí là một cái thuyền của vị tu luyện giả kia bay trên trời nửa ngày mới tới được nơi này. Cảm giác so với đi máy bay còn muốn kích thích hơn, Linh Quan Thượng Môn nằm trên một đỉnh núi cao trọc trời, người thường rất khó để tới được nơi này, các tiên môn đều có sở thích như vậy, bảo sao thật khó để thấy được bọn họ tại nhân gian.
Pháp khí hạ xuống tại cổng lớn của Linh Quan Thượng Môn, Lạc Tư Thần ngơ ngác nhìn quanh bị cảnh đẹp trước mắt làm cho choáng ngợp, cổng vào chính được chạm khắc giống như một con rồng lớn khổng lồ, đàn hạc trắng bay qua trùng điệp núi non, khắp ngọn núi này trồng loại cây có lá màu trắng, lá cây rụng xuống phủ cả mảnh đất đều mang màu sắc như tuyết rơi mùa đông vô cùng mỹ miều.
Nhóm Lạc Tư Thần được dẫn tới một dãy nhà, vị tu luyện giả kia giải thích " Các ngươi trước tiên ở lại khu vực này, đợi những người được chiêu mộ từ các khu vực khác cùng tụ lại đây, qua nửa năm sau tông môn sẽ tổ chức khảo hạch các ngươi một lần nữa, những ai có thành tích tốt thì có thể được nhận làm đệ tự nội môn, nếu may mắn lọt vào mắt xanh của các vị trưởng lão thì có thể được bái bọn họ làm sư, nhưng phải nhớ rằng ai thành tích không có phát triển sẽ phải tiếp tục ở lại nơi này làm đệ tử ngoại môn, qua thêm một kỳ khảo hạch nữa vẫn không tiến bộ thì sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn, các ngươi đã nghe rõ chưa?".
Cả ba người đồng thanh đáp lại " Nghe rõ rồi!". Vị kia nhắc nhở thêm một câu rồi rời đi ngay " Đồng phục của đệ tử ngoại môn chút nữa sẽ có người đem tới cho các ngươi, trong tông môn chỉ có đệ tử chân truyền của các vị trưởng lão mới được phép mặc y phục không đồng nhất, nhớ kỹ đừng gây sự với bọn họ".
Bộ truyện Cổ Đạo Thần Ký được tác giả đăng tải tại Noveltoon, đọc tại Noveltoon để ủng hộ và tương tác với tác giả.
Lạc Tư Thần chọn một căn phòng ở khá xa để tránh ồn ào, không ngờ trong tông môn lại nhiều quy tắc đến như vậy, y đọc cuốn môn quy kia nửa tiếng vẫn mông lung chưa hiểu lắm, không bằng tranh thủ thời gian tu luyện, nghĩ tới khảo hạch nửa năm sau sẽ quyết định vận mệnh của y, Lạc Tư Thần liền lập tức trở nên nghiêm túc. Khoảng nửa tiếng sau có người tới gõ cửa đưa tới hai bộ y phục màu trắng bằng chất liệu vải mềm mại, vạt áo thêu hoa văn hình lá của loài cây mọc khắp ngọn núi này. Lạc Tư Thần mặc thử xong cảm thấy cả người đều có phong thái tiên nhân hẳn lên, y soi mình qua tấm gương ở trong phòng học cách búi tóc của người cổ đại nhưng làm cách nào cũng không thể làm nó cố định chắc chắn ngay giữa đỉnh đầu được, y từ bỏ, dù sao cũng không thấy bọn họ yêu cầu đệ tử trong môn phái bắt buộc phải búi tóc, Lạc Tư Thần liền thả tóc ra tự nhiên cho dễ chịu, làm người mà! không nên quá gượng ép bản thân làm gì.
Lạc Tư Thần lại tiếp tục ngồi trên giường tu luyện, ở đây tuy cũng không có đồ đạc gì nhưng so với Tùy gia thì tốt hơn nhiều lắm, ngoài chiếc giường đơn giản ra thì còn có một bàn gương, một bộ bàn ghế gỗ, một tấm bình phong, lư hương và tủ đựng đồ. Nghe nói đãi ngộ của đệ tử nội môn còn cao hơn rất nhiều.
Tới trưa, Lạc Tư Thần cùng Nghê Hiên và tam hoàng tử Đông Phương Danh đi tới nhà ăn của đệ tử ngoại môn, các đệ tử nội môn đều ở Trúc cơ cảnh, căn bản không cần ăn uống, nơi này mở ra chủ yếu để phục vụ cho đệ tử ngoại môn, hơn nữa người tu tiên tránh ăn mặn nên nơi này toàn bộ đều là món chay, một người hiện đại nay vịt nướng mai uống rượu như Lạc Tư Thần căn bản không thể chịu được cảnh này nhưng y vẫn cố gắng ăn không để bụng bị đói.
Các đệ tử khác ai cũng có việc của mình nên không ai để ý sự tồn tại của nhóm ba người bọn họ, Lạc Tư Thần lấy một phần cơm rồi đi ra bàn ngồi ăn. Nghê Hiên ngồi bên cạnh y nói " Khi nãy vị sư huynh quản sự nói với ta nhắc nhở các ngươi, các đệ tử phải tới Sự Vụ Quản để nhận nhiệm vụ". Lạc Tư Thần ngạc nhiên xong lại thấy dễ hiểu, môn phái đâu thể để bọn họ nằm không một chỗ ăn không ngồi rồi được cơ chứ " Đạ tạ huynh đã nhắc nhở, chút nữa ta sẽ qua đó". Vị tam hoàng tử kia có chút kiệm lời chỉ đáp lại hai chữ " Đa tạ!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất