Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn (Bản Dịch)

Chương 2: Bị Lừa Xuyên Qua (2)

Trước Sau
Mẹ Đại Nha nào dám trốn, chỉ rụt cổ lại chịu đòn, đau đến mức hai mắt đỏ bừng.

Cha Đại Nha nóng nảy, không dám đi can ngăn nhưng lại đau lòng khi vợ mình bị đánh. Hắn chỉ đành che chở vợ mình, cùng chịu đòn.

Cố Phán Nhi liếc mắt qua khe cửa nhìn ba người, khuôn mặt nhỏ nhắn đen gầy của nàng run rẩy!

Đây chính là người nhà của nguyên thân!

Trong lòng nàng vô cùng buồn bực, không nhịn được đạp mạnh cửa.

Rầm!

Bà lão bị tiếng vang làm giật mình dừng lại, hơi hoảng sợ nhìn cánh cửa vẫn đang run rẩy, trong lòng lo lắng, nha đầu ngốc này bị quỷ nhập sao?

Sao... sao nhìn giống như bị điên vậy?

Nhiều năm như thế nàng không ném nha đầu ngốc này đi cũng bởi vì nha đầu ngốc này chỉ ngốc chứ không điên, chỉ biết vùi đầu làm việc. Nhưng xung quanh không phải là không có kẻ điên, một khi phát điên sẽ ra tay tàn nhẫn, đánh cả người già trẻ em, bà lão cũng sợ Đại Nha ngu ngốc sẽ nổi điên đánh người.

Mình vừa đánh mẹ của Đại Nha, ai biết Đại Nha ngốc này có báo thù cho mẹ nàng hay không. Vừa rồi nàng đã ném bà già này ra ngoài, nếu dùng thêm chút sức thì không biết sẽ bị ném thành thế nào.

Cố Phán Nhi ở trong phòng đạp xong một cước thì đi thẳng về giường, cứng ngắc mà ngã xuống giường, mở to mắt nhìn lên nóc phòng, vẻ mặt như bị sét đánh.

Sao lại xuyên qua chứ? Còn trùng tên trùng họ, đến cả tên mụ cũng giống nhau.

Có thể cuộc sống hằng ngày của cha mẹ nguyên chủ rất cực khổ cho nên vẻ mặt của hai người vô cùng khắc khổ. Cố Phán Nhi nhìn vậy trong lòng đắng ngắt, dứt khoát nhắm mắt lại, mắt không thấy tim không đau. An ủi rằng dù sao đây cũng là cha mẹ nguyên chủ, có liên quan gì đến nàng đâu. Thân thể này của nguyên chủ đã sớm bị ép gả qua đây, đang đội khăn voan, không biết là bị ai đập cho một gậy, đánh đến hồn phi phách tán, sau đó bị nàng chim cưu chiếm tổ chim khách.



Nàng sờ đỉnh đầu, trên đó có một cục u to như cái bánh bao, có thể thấy người này ra tay tàn nhẫn thế nào.

Yên tĩnh chỉ được một lát, không lâu sau bên ngoài lại trở nên ồn ào. Ngay cả tiểu tướng công và mẹ chồng nàng cũng gặp chuyện. Tuy rằng Cố Phán Nhi vẫn làm bộ như không nghe thấy gì, nhưng tiếng gào thét bên ngoài càng lúc càng lớn, không ngừng lọt vào tai nàng, khiến người ta phiền không chịu nổi, chỉ muốn tát một cái chết bà già kia.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, bà già này họ Chu, là bà nội của nguyên chủ, là một nhân vật ích kỷ lại thiên vị không có điểm dừng. Nguyên chủ đã chịu không ít đòn từ nàng.

Nàng gả cho ông nội của nguyên chủ, sinh được bảy người con, sống được năm người, một con gái và bốn con trai. Cha nguyên chủ đứng thứ hai trong số bốn người con trai.

Con gái là Cố Đại Hoa, lớn tuổi nhất, đã xuất giá từ lâu, sinh được hai con trai một con gái. Con trai lớn Cố Lai Kim năm nay mười chín, lấy vợ là Hồ thị, sinh được một con gái; con trai thứ hai Cố Lai Ngân mười sáu tuổi; con trai thứ ba Cố Lai Tài mười hai tuổi; con gái Nhị Nha, mười lăm tuổi.

Con trai thứ hai Cố Đại Hải, ba mươi bảy tuổi, lấy vợ là Lý thị, chỉ sinh được một đứa con là Cố Lai Điền, mười bốn tuổi.

Con trai thứ ba Cố Đại Hà, ba mươi bốn tuổi, cha ruột của nguyên chủ, vợ là Trương thị, sinh được sáu đứa con, sống bốn, nguyên chủ Cố Phán Nhi, tên mụ là Đại Nha, là con cả, mười sáu tuổi, Tam Nha Vọng Nhi mười một tuổi, Tứ Nha Lưu Nhi chín tuổi, nhỏ nhất là con trai sáu tuổi, vốn tên là Cố Lai Tiền, nhưng nhà Trương thị xuất thân tú tài sống chết không để cho con trai nhỏ mang tên này, đổi thành Cố Lai Bảo, lại còn đặt đại danh cho ba con gái nên bị mẹ chồng Chu thị ghi hận.

Con trai thứ tư Cố Đại Hồ là con có lúc về già, mới mười tám tuổi, vợ là Liễu thị, sinh được một con trai là Cố Lai Văn, chưa đầy một tuần.

Ngoài cửa vẫn vang lên tiếng gào thét, cha mẹ nguyên chủ khuyên một câu sẽ bị bà lão chỉ vào mặt mắng mười câu, chửi tới mắng lui cũng chỉ là ham ăn biếng làm, đồ xui xẻo, xấu xa, lời nói rất thô bỉ. Bà lão rất cừ, sau khi mắng xong một vòng vẫn có thể lặp lại mấy lời thô tục, sức chiến đấu cũng không tầm thường.

Ngày hôm qua nguyên chủ đội khăn voan, bọc vải đỏ cũ bị gả đến nhà này.

Nói ra cũng buồn cười, nguyên chủ là một người đầu óc không được lanh lợi, nghe nói lúc Trương thị sắp sinh còn bị bà lão sai đi cắt cỏ heo, còn chưa cắt xong cỏ heo đã sinh. Lúc nguyên chủ ra đời không ai đỡ, bị rơi đập gáy xuống đất. Nàng mười sáu tuổi cũng không có ai đến cầu hôn, sức nàng lớn, tham ăn, có khi ăn không đủ no sẽ phải tranh giành thức ăn, thường xuyên bị đánh. Cũng vì đầu óc nàng không được lanh lợi nên đã bị người ngoài chê cười không ít lần, nên trong nhà nghĩ đến nhà nào không cưới nổi vợ bèn gả nàng đi.

Nhà cách vách cũng họ Cố, cô nhi quả mẫu, dựa vào việc thêu thùa của An quả phụ mà sống qua ngày. Cộng thêm con trai Cố Thanh vì sinh non nên sức khỏe không tốt, cuộc sống hàng ngày cũng khó khăn túng thiếu. Vất vả lắm con trai Cố Thanh đến mười ba tuổi, An quả phụ mệt mỏi sinh bệnh, cộng với Cố Thanh cũng lo lắng sinh bệnh, hai mẹ con đã cảm thấy không còn hy vọng sống nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau