Cô Đơn

Chương 10

Trước Sau
Sau khi Trần Đông Lan dọn đến, cuộc sống trở về với hình hài vốn có.

Trần Đông Lan đã thỏa mãn rồi.

Sáng sớm hôm nay, Trần Đông Lan nhận được cuộc gọi của Tiểu Đức. Sợ đánh thức Viên Uyên đang ngủ nên cậu ra ngoài ban công, đóng cửa kín mít mới dám ấn nhận.

Mặt trời còn chưa mọc, gió lùa trên ban công rất lạnh.

“Tiểu Đức?”

“Anh à?” Giọng Tiểu Đức vẫn trong và nhẹ, hệt như ngày cậu bé di cư khi còn học cấp 2.

“Anh à, chắc 10 giờ đêm em với bạn mới về nước, mẹ cứ bắt em gọi điện cho anh trước khi lên máy bay, bảo anh ra đón bọn em.”

“Ừ được.” Trần Đông Lan ôm lấy cánh tay vì lạnh, “Chín giờ anh ở đó chờ em.”

Tiểu Đức lẩm bẩm bên kia đầu dây: “Em thấy anh không cần đi đón cũng được…”

“Anh vẫn nên đi đón thì hơn, đây là lần đầu tiên em đến thành phố T, mà cũng lâu rồi em không về nước, lỡ có chuyện gì anh cũng khó ăn nói với mẹ và chú Hứa.” Bình thường Trần Đông Lan ít nói, nhưng hễ chuyện trò với Tiểu Đức là lại dài dòng.

Tiểu Đức tuyệt đối không được xảy ra bất kì chuyện gì khi ở đây với cậu.

“Được rồi được rồi, cảm ơn anh.” Hình như Tiểu Đức bị bạn trêu, cậu nói cảm ơn rất hời hợt.

Trần Đông Lan cúp điện thoại. Cậu với em trai không có tiếng nói chung, từ nhỏ đã chẳng thân thiết mấy. Nhiều năm rồi không gặp, đôi bên lại càng không hiểu nhau, vốn là chẳng có gì để nói.

Về phòng, Trần Đông Lan lại không ngủ được, thẫn thờ nhìn trần nhà.

Buổi tối, Trần Đông Lan mặc quần áo ra ngoài sớm, gọi xe đến sân bay cũng mất nhiều thời gian, lỡ muộn thì không hay.

Có lẽ Viên Uyên cũng chẳng quan tâm tới chuyện của cậu, song cậu vẫn gõ cửa phòng Viên Uyên: “Viên Uyên, tôi ra ngoài một lát nhé.”

“Ừ…” Viên Uyên cố gắng rời mắt khỏi đống tài liệu, “Đi đâu thế?”

Trần Đông Lan không muốn nói cho hắn biết chuyện Tiểu Đức, mà Viên Uyên đã hỏi, cậu không muốn nói dối, đành úp mở: “Có người thân về nước, tôi ra sân bay đón.”

Việc này hấp dẫn sự chú ý của Viên Uyên: “Ra sân bay đón? Cậu không có xe mà, sao lại bắt cậu đi đón?”

Trần Đông Lan đành phải nói thẳng: “Em trai tôi.”

Viên Uyên ngây ra, bây giờ hắn mới biết Trần Đông Lan có em trai: “Vậy cậu lái xe tôi đi đi.”

Trần Đông Lan lúng túng: “Tôi không có bằng lái.”

Kể cũng xấu hổ, là một người đàn ông mà Trần Đông Lan chẳng hề hứng thú gì với xe cộ. Cậu nghĩ đi tàu điện ngầm với xe bus cũng không sao cả, không thì đi bộ cũng được, không tiện thì đi taxi, trong đầu chưa bao giờ có ý định thi bằng lái.

Chắc sau này phải dành ra ít thời gian thi bằng lái mới được, nếu thế sẽ không phiền Viên Uyên đưa đi đón về.

Viên Uyên đóng cặp tài liệu lại: “Để tôi đi với cậu.”

Trần Đông Lan ngạc nhiên, cậu cảm thấy rất khó hiểu. Chuyện này thì khác, Viên Uyên hoàn toàn không quen Tiểu Đức, hơn nữa Tiểu Đức còn về nước chơi rất lâu, có lần một e sẽ còn lần hai lần ba, điều này không được.

Viên Uyên nhìn là biết cậu muốn từ chối. Trong nhận thức của hắn, nếu là Trần Đông Lan thì chút việc nhỏ này hắn chẳng hiềm gì.

“Tôi gọi xe đi là được.” Đúng là Trần Đông Lan từ chối thật, “Hơn nữa em trai tôi còn dẫn theo mấy đứa bạn, một xe cũng không ngồi hết.”

Viên Uyên không ép. Dù sao cũng là cuộc sum vầy của gia đình người ta, nếu người ta không thích có người ngoài góp mặt thì đúng là hắn vô lễ rồi.

Trần Đông Lan ngồi taxi ra đón, đứng trong sảnh đón tiếp của sân bay giơ bảng ghi “Hứa Minh Đức”. Lúc đợi cậu hơi căng thẳng, đã tám năm rồi không gặp nhau.

Chuyến bay của Tiểu Đức bị trễ giờ, Trần Đông Lan đợi từ chín giờ đến mười một giờ mới gặp được em trai.

Không phải một nhóm thiếu niên trẻ măng như trong tưởng tượng mà chỉ có một đôi tình nhân bước về phía Trần Đông Lan, cô bé đi đôi cao gót hồng phấn, nắm tay cậu đầy thân mật.

“Anh à?” Tiểu Đức không chắc lắm.



Cô bé thì niềm nở, cười chào Trần Đông Lan: “Chào anh ạ.” Giọng cô ngọt ngào.

Tiểu Đức ngượng nghịu giới thiệu với cậu: “Đây là bạn gái em, Olivia.”

Trần Đông Lan cũng đã ngờ ngợ điều này, có lẽ Tiểu Đức lừa ba mẹ, đưa bạn gái về nước chơi. Cậu chẳng dám xen vào chuyện của em trai, chỉ hỏi hai đứa: “Các em đặt khách sạn chưa?”

Olivia lắc đầu, đôi tình nhân này chẳng biết nghĩ trước nghĩ sau gì, ngây ngô nhìn Trần Đông Lan.

Gọi taxi xong, Trần Đông Lan đặt cho hai đứa một khách sạn ở trung tâm thành phố, Olivia lại ỏn ẻn hỏi cậu: “Anh ơi, sao bọn em không được ở nhà anh?”

Tiểu Đức cũng tò mò: “Anh, anh chưa mua nhà với xe à? Ở bên kia ngày nào em cũng lái xe đi học đấy.”

Cậu còn chưa dứt lời, Olivia đã ôm cậu, khen bằng tiếng Anh: “Lúc lái xe siêu quyến rũ luôn.”

Trần Đông Lan chẳng cần phải giấu giếm, cậu nói thẳng: “Anh chưa mua xe, giờ đang thuê chung nhà với bạn, không tiện để các em ở cùng.”

Olivia bĩu môi: “Thế cũng không sao đâu, bọn em ngoan mà.”

Trần Đông Lan không vừa ý: “Bạn anh không thích có người quấy rầy.”

Olivia không hài lòng lắm, đang định nói gì đã bị Tiểu Đức véo véo má an ủi.

Lúc sắp xếp xong khách sạn đã quá 12 giờ đêm, Tiểu Đức bảo bọn em còn chưa ăn gì, Trần Đông Lan liền dẫn hai đứa đến nhà hàng Tây.

Tiểu Đức với Olivia gọi rượu ngoại, Trần Đông Lan không hiểu nên cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Mẹ với chú Hứa cho em uống rượu à?”

Olivia bĩu môi: “Em còn tưởng anh trai là thanh niên thì sẽ không quản tụi em chứ.”

Tiểu Đức cũng cười: “Mẹ không cho, chỉ có ba cho thôi, nhưng mãi em mới được đi chơi một lần, anh coi như không thấy nhé.”

Trần Đông Lan đau đầu. Cậu chưa bao giờ quản Tiểu Đức chuyện gì, không biết phải làm sao, đành kệ hai đứa.

Sau khi ăn xong, Trần Đông Lan đưa hai đứa về khách sạn rồi mới về nhà, đêm đã khuya, cậu đứng bên đường mãi mới gọi được xe.

Cậu hơi lo chuyện của Tiểu Đức, dù đã đặt hai phòng đơn nhưng tụi nó còn nhỏ, lại thích nhau, đêm có xảy ra chuyện gì hay không cũng khó nói.

Về đến nhà thì Viên Uyên đã ngủ. Cậu cố gắng đóng mở cửa thật nhẹ nhàng, cũng không dám bật đèn, đứng ở ngoài một lát cho quen với bóng tối mới bước vào trong.

Lẽ ra cậu nên rửa mặt đi ngủ ngay, ngày mai vẫn phải đi làm, tan ca còn tiếp đãi Tiểu Đức với Olivia khó chiều. Nhưng Tiểu Đức tới, đồng nghĩa với việc cửa ải cuối năm sắp đến, Viên Uyên sẽ vắng mặt một thời gian.

Được ở chung là cậu vui lòng rồi. Mỗi sáng, người đầu tiên được nhìn thấy Viên Uyên là cậu; mỗi tối, người được nói chúc ngủ ngon với Viên Uyên cũng là cậu. Mấy hôm nay, hai người đã đi siêu thị với nhau biết bao lần, cùng ăn biết bao bữa cơm.

Nhưng mà…

Khi Trần Đông Lan đi ngang qua căn phòng của Viên Uyên, cuối cùng vẫn không bước vào.

Nằm xuống giường, Trần Đông Lan thầm chửi mình.

Trên đời sao lại có người vô dụng như mình?

Đến cả nhìn lén hắn một lần cũng không dám.

Hôm sau Trần Đông Lan tan ca sớm, đến khách sạn Tiểu Đức ở, kết quả lại bị cho leo cây. Gọi điện thoại hỏi mới biết Olivia không biết từ đâu lấy được bằng lái trong nước, hai đứa thuê một chiếc xe, lái xe dạo khắp xung quanh, vui quá quên mất không nói với Trần Đông Lan.

Trần Đông Lan còn tưởng Tiểu Đức xảy ra chuyện, biết cậu bé không sao, chẳng hơi đâu mà tức với tối, chỉ lo lắng bảo: “Bằng lái của Olivia là thế nào, em ấy biết lái xe thật à?”

“Anh đừng lo, bọn em đang chơi vui lắm, cúp đây.”

“Tiểu Đức…” Trần Đông Lan vội gọi cậu lại, “Đừng chơi hăng quá, em ở bên này làm gì cũng phải có sự đồng ý của mẹ với chú Hứa đấy, có biết không?”

Giọng Tiểu Đức hơi mất vui: “Anh, anh còn chẳng quan tâm ba mẹ ngày nào, cả năm không được lấy một cuộc điện thoại, sao biết ba mẹ có cho em chơi không?”

Trần Đông Lan ngây ra hai giây, suýt chút nữa không nói ra lời: “Anh…”

Cậu chẳng nói gì được nữa.

Bất giác Tiểu Đức cũng nhận ra mình quá đáng. Bao năm rồi cậu không gặp anh, đôi bên không thân, anh sẽ không nuông chiều cậu vô điều kiện như ba mẹ, bèn hòa hoãn: “Anh, anh cứ để bọn em chơi thoải mái đi, em cam đoan không có chuyện gì đâu.”



Trần Đông Lan không biết phải nói gì thêm: “Ừ, em tự biết chừng mực là được.”

Cậu cúp điện thoại, hồi lâu sau không lấy lại được sức lực.

Cậu cứ nghĩ mình sẽ chẳng còn đau lòng vì người nhà nữa.

Rời khỏi khách sạn. Trần Đông Lan đi mua đồ ăn. Cậu xách mấy túi to về nhà, Viên Uyên đang định gọi đồ ăn ngoài thấy thế thì ngạc nhiên: “Cậu không đi ăn với em trai à?”

Trần Đông Lan xách đồ vào bếp: “Thanh niên tụi nó thích tự đi ăn với nhau.”

Viên Uyên cũng theo chân vào: “Em cậu kém cậu bao nhiêu tuổi?”

Nói đoạn nhìn mấy túi đồ cậu mua, lấy hai củ khoai tây ra đặt vào bồn rửa: “Khoai tây kho thịt à, thế này đủ chưa?”

“Ừ, thêm một củ nhỏ nữa đi.” Trần Đông Lan mở van nước cho hắn, nghĩ ngợi một lát: “Chắc là… nhỏ hơn tầm ba tuổi.”

Viên Uyên rửa khoai tây: “Thế tuổi hai người cũng xấp xỉ nhau mà, sao lại bị liệt vào hàng ngũ thanh niên rồi?”

Trần Đông Lan chưa nghĩ đã nói: “Chắc là do tính tôi khép kín quá.”

Viên Uyên: …

Mặc dù nói vậy cũng không sai, nhưng ai lại thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm của bản thân như thế? Cậu ấy còn chẳng lấy làm xấu hổ.

Nhưng với Trần Đông Lan mà nói, hướng nội chẳng có gì không tốt cả.

Rửa khoai tây một hồi, Viên Uyên đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, tôi sẽ về thành phố A sớm hơn, mai là đi rồi.”

Trong phòng chỉ còn tiếng nước chảy rào rào, Trần Đông Lan thoáng thẫn thờ, hồi lâu sau chưa đáp.

“Trần Đông Lan à?” Viên Uyên khó hiểu nhìn cậu, “Cậu nghe thấy không?”

“Tôi nghe rồi.” Trần Đông Lan như choàng tỉnh mộng, “Tôi nghe thấy rồi, mai cậu sẽ về nhà, sao lại về sớm thế?”

“Tranh thủ được thêm hai ngày nghỉ.” Để khoai tây ráo nước xong, Viên Uyên hỏi cậu, “Có cần gọt vỏ không? Tôi nghĩ không gọt cũng được.”

“Có, để tôi gọt cho, cậu để đó đi.” Trần Đông Lan lấy khoai tây từ tay hắn, vội vã lấy nạo trong tủ xuống. Động tác cậu vẫn nhanh nhẹn, mà hình như dùng từ cuống quýt thì hợp hơn.

Viên Uyên thấy cậu kì lạ mà không biết cụ thể là chỗ nào.

Lúc ăn cơm, Trần Đông Lan đã bình thường trở lại.

“Đúng rồi, bắt đầu từ mai tôi không ở nhà nữa, cậu có muốn tiếp đãi em cậu với các bạn của nó ở đây không?” Viên Uyên hỏi.

Trần Đông Lan giật mình suýt rơi đũa: “Sao tôi lại làm thế được?”

Viên Uyên cảm thấy cậu rất kì quặc.

“Ngày nào cậu cũng nấu cơm cho tôi, em trai từ xa tới lại không được ăn lấy một bữa, có ai làm anh như cậu không?” Viên Uyên buồn cười.

Trần Đông Lan lắc đầu: “Hai chuyện này khác nhau?”

Có gì khác nhau?

“Em trai cậu thích ăn ngoài hàng à?” Viên Uyên nghĩ ra mỗi lý do này.

Trần Đông Lan cầm chặt đôi đũa, ngầm thừa nhận lời Viên Uyên.

Cậu không muốn có người thứ ba xuất hiện trong căn nhà này, cho dù đó là Tiểu Đức, là người thân của cậu.

Nếu có ai đó vào đây, cậu sẽ chẳng thể tự lừa mình rằng đây là ngôi nhà của hai người nữa.

Họ chỉ là những người thuê chung.

Chỉ là hai người bạn vừa khéo ở chung với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau