Chương 4
Khách sạn đã được đặt online từ trước. Tiểu Chu, đàn chị và em nhỏ ở trong phòng dành cho gia đình, còn lại bốn người kia ở hai phòng, mỗi phòng hai người.
Không ngoài dự đoán, Trần Đông Lan ở cùng với Viên Uyên.
Cuối tuần, các phòng trong khách sạn cháy hàng, chỉ có phòng của đàn chị là phòng có view. Hai phòng còn lại cảnh sắc chẳng có gì đáng nói, nên cửa sổ cũng chỉ mở he hé.
Viên Uyên không quá hài lòng. Mãi mới được đi chơi một chuyến, không được ở phòng tốt thì hơi tiếc.
Còn Trần Đông Lan, hình như cậu rất hài lòng. Cậu vừa vào phòng đã nhắm ngay cái TV to bự bên trong, rất là bự, to gấp đôi cái trong nhà cũ.
“Đến đây là để ngắm núi non, không phải để xem TV đâu.”
“Tôi biết rồi.” Trần Đông Lan gật đầu. “Tôi vui lắm.”
Thế này chắc cũng giống tâm trạng của học sinh tiểu học được đi tham quan nhỉ? Viên Uyên tự hỏi.
Con gái của chị khóa trên tên Amy, là một bé công chúa tóc vàng. Cô sinh con khi còn ít tuổi, mặt lại baby, nhìn không ai nghĩ cô là mẹ của Amy.
Buổi tối mọi người đi ăn ở nhà hàng tây trong khách sạn, Amy chưa quen múi giờ, lúc ăn cơm cứ gà gật buồn ngủ, chị khóa trên đành phải bế em vào lòng.
“Xin lỗi… Bọn chị chiều nó quá.” Cô bóp bóp má Amy.
“Sao đâu chị, có con gái là để chiều mà.” Vu Lâm nói như thể Amy là con gái gã vậy, gã nháy mắt ra hiệu với em, cô bé chỉ chớp chớp mắt, ngọ nguậy chổng mông về phía gã.
Vì Amy không hào hứng nên buổi tối mọi người cũng chẳng chơi bời gì, ai nấy về phòng nghỉ ngơi.
Vừa về phòng Trần Đông Lan đã vội vàng bật TV lên xem. Đừng hỏi tại sao Viên Uyên biết cậu ấy “vội vàng”, hồi trước mỗi lần hai người về nhà cùng nhau, người đi sau đóng cửa luôn luôn là Trần Đông Lan nhưng hôm nay cậu lại giành một bước chạy thẳng đi xem TV.
Biết thế hắn đã mua cho Trần Đông Lan một cái khác to hơn cả cái này.
Dù sao cũng còn sớm, Viên Uyên liền ngồi xuống xem ti vi với cậu: “Bình thường cậu hay xem gì?”
Trần Đông Lan chăm chú dò kênh: “Gì cũng xem.”
Thật ra ở với nhau ba năm, Viên Uyên thừa biết cậu thích xem loạt kênh của CCTV nhất.
“Gần đây tôi đang theo một bộ phim truyền hình.” Trần Đông Lan giới thiệu với hắn.
Bộ phim cậu nói là một bộ phim kháng chiến, đang diễn đến đoạn nhân vật chính vốn là chiến thần của đội đang phải đối mặt với nguy cơ sống còn.
Viên Uyên ít cũng phải năm năm rồi không xem phim truyền hình, vậy mà tối nay lại ngồi xem chăm chú với Trần Đông Lan.
Một viên đạn bắn về phía nhân vật chính, bạn thân của gã chẳng biết từ đâu xông ra đỡ đạn thay gã. Máu tươi trào ra, bạn thân chết ngay tại chỗ. Nhân vật chính hét lên, giết sạch kẻ địch như có được sự giúp đỡ của thần linh, ôm thi thể bạn khóc nức nở.
Viên Uyên:…
Hắn đang tính đùa với Trần Đông Lan về sự bất hợp lí trong phân cảnh này thì thấy Trần Đông Lan… trông hơi đau lòng.
Viên Uyên nhìn đồng hồ mới thấy sắp 11h đến nơi, vội nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi, mai còn dậy sớm leo núi.”
Trần Đông Lan rất nghe lời, gật gật đầu rồi tắt ti vi.
Hai người đi rửa mặt rồi tắt đèn đi ngủ.
Một đêm an giấc.
Hôm sau, sáng sớm trên núi rất lạnh nên mọi người đều mặc áo dày. Mặt trời còn chưa ló dạng, nhưng vì đây là đường đi bộ ở thắng cảnh nổi tiếng nên vẫn sáng đèn, người cũng kha khá nên Amy không đến mức sợ trời tối. Sáu người còn lại thay phiên nhau cõng em, cứ đổi qua đổi lại làm em cười khanh khách mãi.
Tiểu Chu thì hơi thảm, chưa đến 4 giờ sáng Amy đã quậy như giặc, tra tấn cô mãi. Ngủ không đủ nên cả người cô cứ lơ ma lơ mơ.
Mọi người dự định là leo núi đến trưa, tầm trưa là đến địa diểm dùng bữa trong công viên, chọn một chỗ rồi ăn đồ nướng, nhưng chưa đi được nửa đường Tiểu Chu đã không chịu được, đi hai bước dừng ba bước.
Amy đang ngồi trên vai mẹ: “Chu, vô dụng!”
Cô “chậc” một tiếng, kéo kéo chân Amy, em mới chịu ngoan.
“Làm sao bây giờ? Hay bọn mình đi về nhé, nghỉ ngơi một lát rồi chiều lại đi.” Cô lo lắng.
Tiểu Chu thở hồng hộc: “Không… không cần đâu ạ, em còn đi được.”
… Nhìn cô như vậy mọi người còn thấy lo hơn.
Viên Uyên đang tra cứu bằng điện thoại: “Qua khu danh lam này là đễn chỗ thuê xe du lịch rồi, tôi cõng cô đến đó nhé.”
Tiểu Chu đỏ bừng mặt: “Thế… thế thì phiền Viên lão đại quá, em tự đi được.”
Viên Uyên đành chịu. Việc này mà bên nữ không ngại thì đơn giản thôi, một khi cô ấy xấu hổ, bầu không khí cũng thay đổi theo.
“Chu Chu xấu hổ cái gì thế?” Âu Dương trêu, “Không phải xưa giờ em vẫn ngưỡng mộ Viên lão đại nhất à?” Nói xong thì nhướn nhướn mày.
Vu Lâm thì chẳng bao giờ ngại đổ thêm dầu vào lửa: “Gì cơ, các cậu có chuyện gì mà tôi không biết à?”
Chị khóa trên cũng cười, đến tuổi này rồi, tất nhiên cô khoái mấy chuyện này lắm: “Vậy cũng tốt, trong mấy đứa các cậu có Viên Uyên đáng tin nhất, để cậu ấy cõng là ổn đấy.”
Mặt Tiểu Chu đỏ như nhỏ máu đến nơi, giọng yếu xìu: “Không phải mà… Em đâu có…”
Đang dùng dằng mãi không xong, Trần Đông Lan bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cõng cho.”
Tiểu Chu như được giải phóng, hơi thở cũng thuận hơn hẳn: “Được, phiền Đông Lan nhé!”
Cô xúc động đến mức gọi cả “Đông Lan”.
Thế cũng tốt. Viên Uyên lặng lẽ thụi hai thằng kia, thấy chúng nó đau mới bật cười: “Trần Đông Lan cõng cũng ổn thôi, Tiểu Chu cô cứ yên tâm.”
“Tôi nhất định không nghi ngờ gì đâu…” Nói thì nói thế nhưng Tiểu Chu vẫn là người da mặt mỏng, leo lên lưng Trần Đông Lan xong mặt còn hồng hồng.
Đợi mãi mới tới được điểm thuê xe du lịch, cô liền kêu lên: “Đến rồi đến rồi kìa, cảm ơn cậu, cảm ơn nhiều nhé, thả tôi ở đây được rồi.”
Trần Đông Lan thả cô đứng vững vàng trên đất.
“Bọn mình gặp ở chỗ nướng thịt sau nhé!” Tiểu Chu chạy vội đi tìm xe, vẫy vẫy tay rồi đi như một cơn gió.
Amy kéo kéo tóc mẹ: “My My cũng muốn đi xe…”
Đàn chị chẳng hơi đâu nói lý với em, chị đến gần Viên Uyên, thích chí hỏi: “Có phải Tiểu Chu có ý với em không?”
Viên Uyên tỉnh bơ: “Làm gì có đâu.”
Tất nhiên cô không tin: “Theo chị thấy á, hồi đi học con bé độc thân đã đành, bây giờ tốt nghiệp mấy năm rồi vẫn còn độc thân, không phải đang đợi em à?”
Viên Uyên sợ hãi trước trực giác nhanh nhạy của cô.
Thật ra lúc hắn học năm ba, Tiểu Chu từng tỏ tình với hắn.
Viên Uyên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương khi lên đại học, mà cũng không có tình cảm gì với Tiểu Chu nên lúc đó đã từ chối thẳng. Tiểu Chu không hề giận, chỉ mong sau này vẫn được làm bạn.
May mà Amy ngắt lời đúng lúc, vì mẹ không để ý đến mình, em cáu kỉnh: “My My cũng muốn xe, xe cơ!”
Đàn chị hết cách với em nhưng là do mình không để ý đến con trước: “Xin lỗi Amy nhé, nhưng con không thấy mẹ làm xe cho con xịn hơn à?”
Amy ngẫm nghĩ giây lát rồi kết luận “Not bad”.
Qua được đề tài vừa rồi, rốt cuộc mọi thứ cũng bình thường lại, mọi người nhanh chóng bị hấp dẫn bởi cảnh sắc trập trùng núi non ở nơi đây, vừa đi vừa nghỉ cũng đã đến đích. Rất nhiều người đến đây ăn đồ nướng, đây là một điểm hút khách của công viên, có khi đến muộn còn phải chờ mãi.
Vì Tiểu Chu tới trước nên chọn được chỗ tốt. Cô đợi ở đó hơn một tiếng, nhưng là ở phòng chờ có Internet, cô đã lại sức nhiều rồi.
Bốn cậu con trai ở đây có mỗi Trần Đông Lan biết làm cơm. Chuyện này Viên Uyên và Vu Lâm đều biết, còn những khác thì giờ mới biết.
Đàn chị nhìn Trần Đông Lan xử lí các nguyên liệu một cách thành thục mới cười bảo: “Bây giờ con trai biết nấu cơm ít lắm, trước giờ chị cứ nghĩ đội hùng biện mình chẳng có ai, không ngờ lại có em.”
Tiểu Chu cũng tự ti: “Thật sự, Trần Đông Lan giỏi quá đi…”
Trần Đông Lan nghe mấy cô nói thế thì hơi ngượng, tay buông dần mấy món đồ xuống: “Thật ra em cũng không biết làm…”
Chị khóa trên hỏi: “Đồ nướng thôi mà, nướng bừa đi, không có kĩ thuật cao siêu gì đâu. Em học nấu nướng của ai thế? Chị quen với kha khá cậu biết nấu ăn mà toàn là bị mẹ bắt đi học thôi.”
Trần Đông Lan lắc đầu: “Em học trên ti vi.”
Viên Uyên bỗng ngộ ra. Bảo sao có lúc Trần Đông Lan vừa xem ti vi vừa ghi chép lại, hóa ra là cậu đang học nấu ăn.
Nói đến đây, sự tò mò của cô lại bùng nổ, cô bắt đầu tra khảo từ Viên Uyên: “Mấy đứa các em đứa nào cũng độc thân hết à? Viên Uyên, em nói trước đi.”
Viên Uyên cười gượng: “Em chưa gặp được ai hợp ý ấy mà.”
Âu Dương giành quyền trả lời: “Em có bạn gái nè!”
Vu Lâm nhìn Âu Dương như trời đã sập.
Chỉ còn Trần Đông Lan chưa trả bài, cô nhìn cậu hiền hậu: “Trần Đông Lan thì sao?”
Trần Đông Lan chỉ lắc đầu.
Đàn chị thở dài: “Điều kiện của các em tốt thế cơ mà, sao mà… Có phải mấy đứa không vừa mắt các cô bên cạnh mình không? Chị thấy Tiểu Chu cũng xinh xẻo thế kia cơ mà.”
Mặt Tiểu Chu như bị ấn công tắc, nhoáng cái đỏ bừng.
Thấy cô xấu hổ thật, đàn chị đành bỏ qua chủ đề này, cũng để Viên Uyên được thở phào một hơi.
Nếu Tiểu Chu không còn tình cảm với hắn thì tốt. Nếu mà còn thì đúng là…
Gánh nặng.
Không ngoài dự đoán, Trần Đông Lan ở cùng với Viên Uyên.
Cuối tuần, các phòng trong khách sạn cháy hàng, chỉ có phòng của đàn chị là phòng có view. Hai phòng còn lại cảnh sắc chẳng có gì đáng nói, nên cửa sổ cũng chỉ mở he hé.
Viên Uyên không quá hài lòng. Mãi mới được đi chơi một chuyến, không được ở phòng tốt thì hơi tiếc.
Còn Trần Đông Lan, hình như cậu rất hài lòng. Cậu vừa vào phòng đã nhắm ngay cái TV to bự bên trong, rất là bự, to gấp đôi cái trong nhà cũ.
“Đến đây là để ngắm núi non, không phải để xem TV đâu.”
“Tôi biết rồi.” Trần Đông Lan gật đầu. “Tôi vui lắm.”
Thế này chắc cũng giống tâm trạng của học sinh tiểu học được đi tham quan nhỉ? Viên Uyên tự hỏi.
Con gái của chị khóa trên tên Amy, là một bé công chúa tóc vàng. Cô sinh con khi còn ít tuổi, mặt lại baby, nhìn không ai nghĩ cô là mẹ của Amy.
Buổi tối mọi người đi ăn ở nhà hàng tây trong khách sạn, Amy chưa quen múi giờ, lúc ăn cơm cứ gà gật buồn ngủ, chị khóa trên đành phải bế em vào lòng.
“Xin lỗi… Bọn chị chiều nó quá.” Cô bóp bóp má Amy.
“Sao đâu chị, có con gái là để chiều mà.” Vu Lâm nói như thể Amy là con gái gã vậy, gã nháy mắt ra hiệu với em, cô bé chỉ chớp chớp mắt, ngọ nguậy chổng mông về phía gã.
Vì Amy không hào hứng nên buổi tối mọi người cũng chẳng chơi bời gì, ai nấy về phòng nghỉ ngơi.
Vừa về phòng Trần Đông Lan đã vội vàng bật TV lên xem. Đừng hỏi tại sao Viên Uyên biết cậu ấy “vội vàng”, hồi trước mỗi lần hai người về nhà cùng nhau, người đi sau đóng cửa luôn luôn là Trần Đông Lan nhưng hôm nay cậu lại giành một bước chạy thẳng đi xem TV.
Biết thế hắn đã mua cho Trần Đông Lan một cái khác to hơn cả cái này.
Dù sao cũng còn sớm, Viên Uyên liền ngồi xuống xem ti vi với cậu: “Bình thường cậu hay xem gì?”
Trần Đông Lan chăm chú dò kênh: “Gì cũng xem.”
Thật ra ở với nhau ba năm, Viên Uyên thừa biết cậu thích xem loạt kênh của CCTV nhất.
“Gần đây tôi đang theo một bộ phim truyền hình.” Trần Đông Lan giới thiệu với hắn.
Bộ phim cậu nói là một bộ phim kháng chiến, đang diễn đến đoạn nhân vật chính vốn là chiến thần của đội đang phải đối mặt với nguy cơ sống còn.
Viên Uyên ít cũng phải năm năm rồi không xem phim truyền hình, vậy mà tối nay lại ngồi xem chăm chú với Trần Đông Lan.
Một viên đạn bắn về phía nhân vật chính, bạn thân của gã chẳng biết từ đâu xông ra đỡ đạn thay gã. Máu tươi trào ra, bạn thân chết ngay tại chỗ. Nhân vật chính hét lên, giết sạch kẻ địch như có được sự giúp đỡ của thần linh, ôm thi thể bạn khóc nức nở.
Viên Uyên:…
Hắn đang tính đùa với Trần Đông Lan về sự bất hợp lí trong phân cảnh này thì thấy Trần Đông Lan… trông hơi đau lòng.
Viên Uyên nhìn đồng hồ mới thấy sắp 11h đến nơi, vội nói: “Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi, mai còn dậy sớm leo núi.”
Trần Đông Lan rất nghe lời, gật gật đầu rồi tắt ti vi.
Hai người đi rửa mặt rồi tắt đèn đi ngủ.
Một đêm an giấc.
Hôm sau, sáng sớm trên núi rất lạnh nên mọi người đều mặc áo dày. Mặt trời còn chưa ló dạng, nhưng vì đây là đường đi bộ ở thắng cảnh nổi tiếng nên vẫn sáng đèn, người cũng kha khá nên Amy không đến mức sợ trời tối. Sáu người còn lại thay phiên nhau cõng em, cứ đổi qua đổi lại làm em cười khanh khách mãi.
Tiểu Chu thì hơi thảm, chưa đến 4 giờ sáng Amy đã quậy như giặc, tra tấn cô mãi. Ngủ không đủ nên cả người cô cứ lơ ma lơ mơ.
Mọi người dự định là leo núi đến trưa, tầm trưa là đến địa diểm dùng bữa trong công viên, chọn một chỗ rồi ăn đồ nướng, nhưng chưa đi được nửa đường Tiểu Chu đã không chịu được, đi hai bước dừng ba bước.
Amy đang ngồi trên vai mẹ: “Chu, vô dụng!”
Cô “chậc” một tiếng, kéo kéo chân Amy, em mới chịu ngoan.
“Làm sao bây giờ? Hay bọn mình đi về nhé, nghỉ ngơi một lát rồi chiều lại đi.” Cô lo lắng.
Tiểu Chu thở hồng hộc: “Không… không cần đâu ạ, em còn đi được.”
… Nhìn cô như vậy mọi người còn thấy lo hơn.
Viên Uyên đang tra cứu bằng điện thoại: “Qua khu danh lam này là đễn chỗ thuê xe du lịch rồi, tôi cõng cô đến đó nhé.”
Tiểu Chu đỏ bừng mặt: “Thế… thế thì phiền Viên lão đại quá, em tự đi được.”
Viên Uyên đành chịu. Việc này mà bên nữ không ngại thì đơn giản thôi, một khi cô ấy xấu hổ, bầu không khí cũng thay đổi theo.
“Chu Chu xấu hổ cái gì thế?” Âu Dương trêu, “Không phải xưa giờ em vẫn ngưỡng mộ Viên lão đại nhất à?” Nói xong thì nhướn nhướn mày.
Vu Lâm thì chẳng bao giờ ngại đổ thêm dầu vào lửa: “Gì cơ, các cậu có chuyện gì mà tôi không biết à?”
Chị khóa trên cũng cười, đến tuổi này rồi, tất nhiên cô khoái mấy chuyện này lắm: “Vậy cũng tốt, trong mấy đứa các cậu có Viên Uyên đáng tin nhất, để cậu ấy cõng là ổn đấy.”
Mặt Tiểu Chu đỏ như nhỏ máu đến nơi, giọng yếu xìu: “Không phải mà… Em đâu có…”
Đang dùng dằng mãi không xong, Trần Đông Lan bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cõng cho.”
Tiểu Chu như được giải phóng, hơi thở cũng thuận hơn hẳn: “Được, phiền Đông Lan nhé!”
Cô xúc động đến mức gọi cả “Đông Lan”.
Thế cũng tốt. Viên Uyên lặng lẽ thụi hai thằng kia, thấy chúng nó đau mới bật cười: “Trần Đông Lan cõng cũng ổn thôi, Tiểu Chu cô cứ yên tâm.”
“Tôi nhất định không nghi ngờ gì đâu…” Nói thì nói thế nhưng Tiểu Chu vẫn là người da mặt mỏng, leo lên lưng Trần Đông Lan xong mặt còn hồng hồng.
Đợi mãi mới tới được điểm thuê xe du lịch, cô liền kêu lên: “Đến rồi đến rồi kìa, cảm ơn cậu, cảm ơn nhiều nhé, thả tôi ở đây được rồi.”
Trần Đông Lan thả cô đứng vững vàng trên đất.
“Bọn mình gặp ở chỗ nướng thịt sau nhé!” Tiểu Chu chạy vội đi tìm xe, vẫy vẫy tay rồi đi như một cơn gió.
Amy kéo kéo tóc mẹ: “My My cũng muốn đi xe…”
Đàn chị chẳng hơi đâu nói lý với em, chị đến gần Viên Uyên, thích chí hỏi: “Có phải Tiểu Chu có ý với em không?”
Viên Uyên tỉnh bơ: “Làm gì có đâu.”
Tất nhiên cô không tin: “Theo chị thấy á, hồi đi học con bé độc thân đã đành, bây giờ tốt nghiệp mấy năm rồi vẫn còn độc thân, không phải đang đợi em à?”
Viên Uyên sợ hãi trước trực giác nhanh nhạy của cô.
Thật ra lúc hắn học năm ba, Tiểu Chu từng tỏ tình với hắn.
Viên Uyên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương khi lên đại học, mà cũng không có tình cảm gì với Tiểu Chu nên lúc đó đã từ chối thẳng. Tiểu Chu không hề giận, chỉ mong sau này vẫn được làm bạn.
May mà Amy ngắt lời đúng lúc, vì mẹ không để ý đến mình, em cáu kỉnh: “My My cũng muốn xe, xe cơ!”
Đàn chị hết cách với em nhưng là do mình không để ý đến con trước: “Xin lỗi Amy nhé, nhưng con không thấy mẹ làm xe cho con xịn hơn à?”
Amy ngẫm nghĩ giây lát rồi kết luận “Not bad”.
Qua được đề tài vừa rồi, rốt cuộc mọi thứ cũng bình thường lại, mọi người nhanh chóng bị hấp dẫn bởi cảnh sắc trập trùng núi non ở nơi đây, vừa đi vừa nghỉ cũng đã đến đích. Rất nhiều người đến đây ăn đồ nướng, đây là một điểm hút khách của công viên, có khi đến muộn còn phải chờ mãi.
Vì Tiểu Chu tới trước nên chọn được chỗ tốt. Cô đợi ở đó hơn một tiếng, nhưng là ở phòng chờ có Internet, cô đã lại sức nhiều rồi.
Bốn cậu con trai ở đây có mỗi Trần Đông Lan biết làm cơm. Chuyện này Viên Uyên và Vu Lâm đều biết, còn những khác thì giờ mới biết.
Đàn chị nhìn Trần Đông Lan xử lí các nguyên liệu một cách thành thục mới cười bảo: “Bây giờ con trai biết nấu cơm ít lắm, trước giờ chị cứ nghĩ đội hùng biện mình chẳng có ai, không ngờ lại có em.”
Tiểu Chu cũng tự ti: “Thật sự, Trần Đông Lan giỏi quá đi…”
Trần Đông Lan nghe mấy cô nói thế thì hơi ngượng, tay buông dần mấy món đồ xuống: “Thật ra em cũng không biết làm…”
Chị khóa trên hỏi: “Đồ nướng thôi mà, nướng bừa đi, không có kĩ thuật cao siêu gì đâu. Em học nấu nướng của ai thế? Chị quen với kha khá cậu biết nấu ăn mà toàn là bị mẹ bắt đi học thôi.”
Trần Đông Lan lắc đầu: “Em học trên ti vi.”
Viên Uyên bỗng ngộ ra. Bảo sao có lúc Trần Đông Lan vừa xem ti vi vừa ghi chép lại, hóa ra là cậu đang học nấu ăn.
Nói đến đây, sự tò mò của cô lại bùng nổ, cô bắt đầu tra khảo từ Viên Uyên: “Mấy đứa các em đứa nào cũng độc thân hết à? Viên Uyên, em nói trước đi.”
Viên Uyên cười gượng: “Em chưa gặp được ai hợp ý ấy mà.”
Âu Dương giành quyền trả lời: “Em có bạn gái nè!”
Vu Lâm nhìn Âu Dương như trời đã sập.
Chỉ còn Trần Đông Lan chưa trả bài, cô nhìn cậu hiền hậu: “Trần Đông Lan thì sao?”
Trần Đông Lan chỉ lắc đầu.
Đàn chị thở dài: “Điều kiện của các em tốt thế cơ mà, sao mà… Có phải mấy đứa không vừa mắt các cô bên cạnh mình không? Chị thấy Tiểu Chu cũng xinh xẻo thế kia cơ mà.”
Mặt Tiểu Chu như bị ấn công tắc, nhoáng cái đỏ bừng.
Thấy cô xấu hổ thật, đàn chị đành bỏ qua chủ đề này, cũng để Viên Uyên được thở phào một hơi.
Nếu Tiểu Chu không còn tình cảm với hắn thì tốt. Nếu mà còn thì đúng là…
Gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất