Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì
Chương 17
__Cao Thệ: Người đâu??!~__
Cao Thệ bới chén cơm thứ năm cho đạo bào.
Xung quanh khẽ vang lên tiếng trầm trồ.
“Đây là chén thứ năm phải không?? Quái vật!”
“Này là vua dạ dày hàng thật nè, tôi còn tưởng vua dạ dày là giả vờ ăn thôi chứ.”
“Đang phát sóng trực tiếp hả? Đẹp trai quá, không biết đang phát sóng trực tiếp trên kênh nào.”
Thanh niên mặc đạo bào ngồi đối diện rũ mắt, chăm chú ăn chén cơm chất đầy thịt bò xào với cà chua và rau thơm, tư thái ăn cơm của y rất tao nhã, nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, thật sự khiến người ta không biết thức ăn vào miệng của y kiểu gì trong khi mỗi đũa đều gắp có tí cơm. thuyngu.wordpress.com
Mới đó mà đạo bào đã ăn sạch chén cơm thứ năm.
Cao Thệ đẩy chén thứ sáu tới trước mặt y, lần này đạo bào không ăn nữa.
“No rồi?”
Mọi người rối rít căng tai ra nghe.
No rồi?
Đạo bào gật đầu.
Đồng tử của y rất đen, ánh mắt trong veo, nhìn y gật đầu như vậy thấy y ngoan ngoãn một cách không biết phải tả thế nào.
Cao Thệ kéo chén thứ sáu về trước mặt mình, sau đó đẩy ly trà qua cho đạo bào, đạo bào cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà một lúc rồi bưng lên uống một hớp. thuyngu.wordpress.com
Bây giờ Cao Thệ không còn tâm trạng ăn cơm, gói cơm thừa đem về.
Sau đó anh hỏi: “Là Ứng Bất Giải, đạo trưởng Ứng sao?”
Thật ra Cao Thệ cũng biết không cần thiết phải hỏi cái này, dù sao ngay khi đối phương xuất hiện là anh liền biết đối phương chính là Ứng Bất Giải, hôm nay hỏi lại lần nữa chẳng qua là theo thói quen nghề nghiệp.
Không ngờ đáp án lại ngoài ý muốn, thanh niên mặc đạo bào ngồi đối diện chỉ chầm chậm chớp mắt một cái.
“Quên mất.”
Cái này mà cũng quên??
Trong lòng Cao Thệ dâng lên dự cảm xấu: “Anh có nhớ tôi không?”
“Không nhớ.” Đạo bào khựng lại giây lát rồi bổ sung: “Nhưng có cảm giác rất quen thuộc.”
Cao Thệ nhìn ánh mắt vô tội của đạo bào, chỉ thấy đầu đau như búa bổ: “Anh còn nhớ gì nữa không? Có nhớ Không Miểu không? Có nhớ mình lên máy bay kiểu gì không?”
Đạo bào nghiêng đầu trông có vẻ đang cẩn thận suy nghĩ, một hồi lâu sau y lắc đầu nói: “Không nhớ gì cả.”
Có lẽ thấy vẻ mặt của Cao Thệ hằm hằm đáng sợ nên y nhỏ giọng bổ sung thêm: “Xin lỗi.”
Cao Thệ lấy di động ra gọi cho Không Miểu, vẫn không có ai bắt máy.
Anh nhìn đạo bào ngoan ngoãn ngồi trước mặt, lần thứ hai nảy sinh cảm giác bất lực không biết phải làm sao.
Lần đầu tiên là phát hiện mình có thằng con hai tuổi.
Dù gần như đã xác định người trước mặt này Ứng Bất Giải, nhưng trước khi hoàn toàn xác định một cách chính xác, anh sẽ không thể để bất kỳ một nhân tố khả nghi nào đến gần Cao Cố Sanh.
Chỉ có thể kêu Ngân Linh tới dẫn người đi.
Người của Huyền môn cũng cần phải đến Sở Dị Quản trình diện và cung cấp một luồng linh khí của bản thân để làm giấy tờ tùy thân, giống như người bình thường đi làm căn cước công dân vậy.
Và cũng chỉ có Sở Linh Quản là có thể xác nhận thân phận của đối phương.
Cùng lắm thì trong khi chờ đợi xác nhận thân phận, anh sẽ canh chừng con trai mình 24/7, không tin làm tới mức này mà còn có thứ chán sống dám động vào thằng bé. thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ nói: “Lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi xác nhận thân phận.”
Y ngẩng đầu nhìn Cao Thệ, ánh mắt sạch sẽ trong veo như trẻ thơ.
“Ừ.”
Nếu quan sát kỹ có thể nhìn ra động tác của y hình như hơi chậm nửa nhịp so với người bình thường, có lẽ do Sảng linh bị khiếm khuyết nên mới tạo thành ảnh hưởng như vậy.
Thế nhưng cũng ngoài ý muốn là ngay từ lúc đầu không có ai phát hiện ra sự khác thường này của y, không biết nên nói là y chững chạc trầm ổn, dù bị mất trí nhớ cũng không hoảng loạn, hay là tập thể bọn họ bị khí độ ung dung của người này làm mờ mắt, không nhìn ra đối phương bối rối.
Cũng chẳng ai nhận ra người này đang mất trí nhớ.
Tuy nói thiếu khuyết Sảng linh sẽ gây ra nhiều thứ bất tiện, bao gồm cả việc dễ hay quên, nhưng chưa từng nghe nói có người lại quên sạch bách như thế.
Anh nhớ tới quẻ bói mà Không Miểu bói cho Ứng Bất Giải trước khi y lên đường, ánh mắt hơi tối.
Chẳng lẽ, lại do ‘cốt truyện’ ảnh hưởng?
Có lẽ chỉ khi ‘ngồi máy bay’ mới bị kích hoạt ‘mất trí nhớ’?
Đạo bào ngồi im lặng tại chỗ, tay bưng ly trà nhâm nhi, Ngân Linh vẫn chưa tới, Cao Thệ đứng dậy đi thanh toán trước.
Trong lúc ngồi đợi, Cao Thệ quay đầu nhìn, đạo bào cũng đúng lúc nhìn sang.
Cao Thệ nhìn vào ánh mắt của y, chỉ thấy hai kiểu người.
Một là em bé mới ra đời, chưa trải qua sóng gió vùi dập.
Hai là vị cao tăng đắc đạo nhìn thấu hồng trần thế tục, già dặn kinh nghiệm.
Trước quầy tính tiền ít người nên rất nhanh tới lượt anh, Cao Thệ vừa tính tiền xong di động liền reo lên.
“A lô? Anh Cao, em đến rồi, các anh đang ở đâu thế?”
Cao Thệ quay đầu: “Chúng tôi đang ở…”
Anh nói giữa chừng bỗng im bặt.
Đạo bào biến mất.
***
Tóc gáy của Cao Cố Sanh dựng đứng hết lên.
Tiếng gõ cửa giống như bùa đòi mạng, vang lên không ngừng, giống như chắc nịch trong nhà có người, nếu không mở ra thì cánh cửa sẽ bị gõ đến khi trật bản lề ngã xuống mới thôi. thuyngu.wordpress.com
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
Cao Cố Sanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cẩn thận lùi từng bước ra sau, lặng lẽ lấy di động bấm vào phím gọi tắt.
Số điện thoại của Cao Thệ hiện trên màn hình.
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Số điện thoại của Cao Thệ sao có thể là số không tồn tại.
Trong lòng Cao Cố Sanh lạnh toát, ngón tay đặt trên màn hình thuận tiện quẹt một cái, đồng thời cẩn thận đi lùi ra sau tới bên cạnh tủ sách, kéo ra một quyển sách có cái bìa dày cộm.
Toàn bộ biệt thự giống như cự thú bị đánh thức, khắp ngõ ngách phát ra tiếng vang nhỏ.
Cửa chống trộm khóa kín, tất cả cửa sổ đồng loạt hạ xuống lớp cửa chống trộm siêu dày, đèn chùm trên đỉnh đầu khép lại, có thể thấy đèn chùm không chỉ là bóng đèn, mà còn là cơ quan tinh vi giống như ám khí.
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Một trăm bảy mươi chính camera theo dõi gắn khắp cả biệt thự đồng loạt được khởi động, tia hồng ngoại mà mắt thường không thể thấy giăng đầy khắp ngõ ngách, máy điều hòa đang rè rè chuyển động, tranh treo tường đang xoay chuyển, bình hoa trang trí đặt ở chính giữa bàn ăn hé ra họng súng trói hồn đen ngòm. thuyngu.wordpress.com
Trong phòng ngủ của Cao Cố Sanh, tủ sách tự động di chuyển, lộ ra một đường hầm bí mật.
Bên trong là trận pháp do tự tay Không Miểu bố trí.
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Trên người Cao Cố Sanh lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng, adrenalin tăng cao làm hai má cậu đỏ hây hây, đồng tử đen nhánh tỏa sáng lấp lánh, cậu di chuyển nhanh nhẹn trong bóng tối, giống như tiểu yêu tinh xinh đẹp động lòng người dưới màn đêm.
Nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!
Cổ áo bị banh rộng, lộ ra xương quai xanh sạch sẽ xinh đẹp, da thịt nhẵn nhụi trắng ngần dù ở trong tối vẫn óng ánh như ngọc.
Thứ ngoài cửa hình như đã phát hiện ra ý đồ của cậu, tiếng gõ cửa dần trở nên hối hả dữ dội hơn.
“Cốc cốc cốc!”
“Cốc cốc cốc!”
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Tay của Cao Cố Sanh đã nắm được chốt cửa phòng mình.
Ổn rồi, chỉ cần nhanh chóng vào trong trận pháp…
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Cao Cố Sanh bỗng đờ ra.
Khoan đã.
Cậu nhớ mình đã tắt cuộc gọi rồi mà.
Tại sao điện thoại vẫn phát ra tiếng?
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách khách khách khách khặc khặc khặc khặc—!!]
[Vui lòng gọi lại sau.]
Cao Thệ bới chén cơm thứ năm cho đạo bào.
Xung quanh khẽ vang lên tiếng trầm trồ.
“Đây là chén thứ năm phải không?? Quái vật!”
“Này là vua dạ dày hàng thật nè, tôi còn tưởng vua dạ dày là giả vờ ăn thôi chứ.”
“Đang phát sóng trực tiếp hả? Đẹp trai quá, không biết đang phát sóng trực tiếp trên kênh nào.”
Thanh niên mặc đạo bào ngồi đối diện rũ mắt, chăm chú ăn chén cơm chất đầy thịt bò xào với cà chua và rau thơm, tư thái ăn cơm của y rất tao nhã, nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, thật sự khiến người ta không biết thức ăn vào miệng của y kiểu gì trong khi mỗi đũa đều gắp có tí cơm. thuyngu.wordpress.com
Mới đó mà đạo bào đã ăn sạch chén cơm thứ năm.
Cao Thệ đẩy chén thứ sáu tới trước mặt y, lần này đạo bào không ăn nữa.
“No rồi?”
Mọi người rối rít căng tai ra nghe.
No rồi?
Đạo bào gật đầu.
Đồng tử của y rất đen, ánh mắt trong veo, nhìn y gật đầu như vậy thấy y ngoan ngoãn một cách không biết phải tả thế nào.
Cao Thệ kéo chén thứ sáu về trước mặt mình, sau đó đẩy ly trà qua cho đạo bào, đạo bào cúi đầu nhìn chằm chằm ly trà một lúc rồi bưng lên uống một hớp. thuyngu.wordpress.com
Bây giờ Cao Thệ không còn tâm trạng ăn cơm, gói cơm thừa đem về.
Sau đó anh hỏi: “Là Ứng Bất Giải, đạo trưởng Ứng sao?”
Thật ra Cao Thệ cũng biết không cần thiết phải hỏi cái này, dù sao ngay khi đối phương xuất hiện là anh liền biết đối phương chính là Ứng Bất Giải, hôm nay hỏi lại lần nữa chẳng qua là theo thói quen nghề nghiệp.
Không ngờ đáp án lại ngoài ý muốn, thanh niên mặc đạo bào ngồi đối diện chỉ chầm chậm chớp mắt một cái.
“Quên mất.”
Cái này mà cũng quên??
Trong lòng Cao Thệ dâng lên dự cảm xấu: “Anh có nhớ tôi không?”
“Không nhớ.” Đạo bào khựng lại giây lát rồi bổ sung: “Nhưng có cảm giác rất quen thuộc.”
Cao Thệ nhìn ánh mắt vô tội của đạo bào, chỉ thấy đầu đau như búa bổ: “Anh còn nhớ gì nữa không? Có nhớ Không Miểu không? Có nhớ mình lên máy bay kiểu gì không?”
Đạo bào nghiêng đầu trông có vẻ đang cẩn thận suy nghĩ, một hồi lâu sau y lắc đầu nói: “Không nhớ gì cả.”
Có lẽ thấy vẻ mặt của Cao Thệ hằm hằm đáng sợ nên y nhỏ giọng bổ sung thêm: “Xin lỗi.”
Cao Thệ lấy di động ra gọi cho Không Miểu, vẫn không có ai bắt máy.
Anh nhìn đạo bào ngoan ngoãn ngồi trước mặt, lần thứ hai nảy sinh cảm giác bất lực không biết phải làm sao.
Lần đầu tiên là phát hiện mình có thằng con hai tuổi.
Dù gần như đã xác định người trước mặt này Ứng Bất Giải, nhưng trước khi hoàn toàn xác định một cách chính xác, anh sẽ không thể để bất kỳ một nhân tố khả nghi nào đến gần Cao Cố Sanh.
Chỉ có thể kêu Ngân Linh tới dẫn người đi.
Người của Huyền môn cũng cần phải đến Sở Dị Quản trình diện và cung cấp một luồng linh khí của bản thân để làm giấy tờ tùy thân, giống như người bình thường đi làm căn cước công dân vậy.
Và cũng chỉ có Sở Linh Quản là có thể xác nhận thân phận của đối phương.
Cùng lắm thì trong khi chờ đợi xác nhận thân phận, anh sẽ canh chừng con trai mình 24/7, không tin làm tới mức này mà còn có thứ chán sống dám động vào thằng bé. thuyngu.wordpress.com
Cao Thệ nói: “Lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi xác nhận thân phận.”
Y ngẩng đầu nhìn Cao Thệ, ánh mắt sạch sẽ trong veo như trẻ thơ.
“Ừ.”
Nếu quan sát kỹ có thể nhìn ra động tác của y hình như hơi chậm nửa nhịp so với người bình thường, có lẽ do Sảng linh bị khiếm khuyết nên mới tạo thành ảnh hưởng như vậy.
Thế nhưng cũng ngoài ý muốn là ngay từ lúc đầu không có ai phát hiện ra sự khác thường này của y, không biết nên nói là y chững chạc trầm ổn, dù bị mất trí nhớ cũng không hoảng loạn, hay là tập thể bọn họ bị khí độ ung dung của người này làm mờ mắt, không nhìn ra đối phương bối rối.
Cũng chẳng ai nhận ra người này đang mất trí nhớ.
Tuy nói thiếu khuyết Sảng linh sẽ gây ra nhiều thứ bất tiện, bao gồm cả việc dễ hay quên, nhưng chưa từng nghe nói có người lại quên sạch bách như thế.
Anh nhớ tới quẻ bói mà Không Miểu bói cho Ứng Bất Giải trước khi y lên đường, ánh mắt hơi tối.
Chẳng lẽ, lại do ‘cốt truyện’ ảnh hưởng?
Có lẽ chỉ khi ‘ngồi máy bay’ mới bị kích hoạt ‘mất trí nhớ’?
Đạo bào ngồi im lặng tại chỗ, tay bưng ly trà nhâm nhi, Ngân Linh vẫn chưa tới, Cao Thệ đứng dậy đi thanh toán trước.
Trong lúc ngồi đợi, Cao Thệ quay đầu nhìn, đạo bào cũng đúng lúc nhìn sang.
Cao Thệ nhìn vào ánh mắt của y, chỉ thấy hai kiểu người.
Một là em bé mới ra đời, chưa trải qua sóng gió vùi dập.
Hai là vị cao tăng đắc đạo nhìn thấu hồng trần thế tục, già dặn kinh nghiệm.
Trước quầy tính tiền ít người nên rất nhanh tới lượt anh, Cao Thệ vừa tính tiền xong di động liền reo lên.
“A lô? Anh Cao, em đến rồi, các anh đang ở đâu thế?”
Cao Thệ quay đầu: “Chúng tôi đang ở…”
Anh nói giữa chừng bỗng im bặt.
Đạo bào biến mất.
***
Tóc gáy của Cao Cố Sanh dựng đứng hết lên.
Tiếng gõ cửa giống như bùa đòi mạng, vang lên không ngừng, giống như chắc nịch trong nhà có người, nếu không mở ra thì cánh cửa sẽ bị gõ đến khi trật bản lề ngã xuống mới thôi. thuyngu.wordpress.com
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
“Cốc cốc cốc.”
Cao Cố Sanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cẩn thận lùi từng bước ra sau, lặng lẽ lấy di động bấm vào phím gọi tắt.
Số điện thoại của Cao Thệ hiện trên màn hình.
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Số điện thoại của Cao Thệ sao có thể là số không tồn tại.
Trong lòng Cao Cố Sanh lạnh toát, ngón tay đặt trên màn hình thuận tiện quẹt một cái, đồng thời cẩn thận đi lùi ra sau tới bên cạnh tủ sách, kéo ra một quyển sách có cái bìa dày cộm.
Toàn bộ biệt thự giống như cự thú bị đánh thức, khắp ngõ ngách phát ra tiếng vang nhỏ.
Cửa chống trộm khóa kín, tất cả cửa sổ đồng loạt hạ xuống lớp cửa chống trộm siêu dày, đèn chùm trên đỉnh đầu khép lại, có thể thấy đèn chùm không chỉ là bóng đèn, mà còn là cơ quan tinh vi giống như ám khí.
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Một trăm bảy mươi chính camera theo dõi gắn khắp cả biệt thự đồng loạt được khởi động, tia hồng ngoại mà mắt thường không thể thấy giăng đầy khắp ngõ ngách, máy điều hòa đang rè rè chuyển động, tranh treo tường đang xoay chuyển, bình hoa trang trí đặt ở chính giữa bàn ăn hé ra họng súng trói hồn đen ngòm. thuyngu.wordpress.com
Trong phòng ngủ của Cao Cố Sanh, tủ sách tự động di chuyển, lộ ra một đường hầm bí mật.
Bên trong là trận pháp do tự tay Không Miểu bố trí.
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Trên người Cao Cố Sanh lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng, adrenalin tăng cao làm hai má cậu đỏ hây hây, đồng tử đen nhánh tỏa sáng lấp lánh, cậu di chuyển nhanh nhẹn trong bóng tối, giống như tiểu yêu tinh xinh đẹp động lòng người dưới màn đêm.
Nhanh lên, nhanh thêm chút nữa!
Cổ áo bị banh rộng, lộ ra xương quai xanh sạch sẽ xinh đẹp, da thịt nhẵn nhụi trắng ngần dù ở trong tối vẫn óng ánh như ngọc.
Thứ ngoài cửa hình như đã phát hiện ra ý đồ của cậu, tiếng gõ cửa dần trở nên hối hả dữ dội hơn.
“Cốc cốc cốc!”
“Cốc cốc cốc!”
“Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!”
Tay của Cao Cố Sanh đã nắm được chốt cửa phòng mình.
Ổn rồi, chỉ cần nhanh chóng vào trong trận pháp…
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
Cao Cố Sanh bỗng đờ ra.
Khoan đã.
Cậu nhớ mình đã tắt cuộc gọi rồi mà.
Tại sao điện thoại vẫn phát ra tiếng?
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.]
[Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách khách khách khách khặc khặc khặc khặc—!!]
[Vui lòng gọi lại sau.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất