Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì
Chương 21
_Cao Thệ: Tôi ác hay anh ác__
Cao Cố Sanh trợn mắt há hốc nhìn đống chén dĩa xếp chồng như núi trên bàn.
Ứng Bất Giải ăn xong một chén cơm, ngẩng đầu khỏi chén nhìn lên, Cao Cố Sanh nhìn mà hãi hùng, nhích mông ngồi nép vào người Cao Thệ.
[Sợ quá! Suýt chút nữa tưởng ổng định ăn mình luôn!]
Cao Thệ thuận tay đẩy dĩa giò heo qua: “Món này cũng ngon nè, nước hầm từ xương, có thể chan vào cơm ăn chung.”
Hai mắt của Ứng Bất Giải sáng lên, nghe theo Cao Thệ cho một đũa vào miệng, hạnh phúc híp mắt lại.
Động tác của Cao Thệ rất tự nhiên, giống như đã làm chuyện này hàng ngàn lần.
Từ sau khi nhận cuộc gọi của ông Cao, Cao Thệ bắt đầu gọi đồ ăn bên ngoài.
Thật ra Cao Thệ đã đặt một bàn ở nhà hàng Lưu Thủy cho Ứng Bất Giải, nhưng sau khi thấy sức ăn khủng bố của y thì quyết định gọi món bên ngoài.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, vì để Ứng Bất Giải được no bụng, Cao Thệ rưng rưng xóa số điện thoại gọi món ra khỏi danh bạ.
Sau khi số điện thoại gọi món nhắn tin nhắc nhở từ [Xin hãy đặt vừa đủ lượng thức ăn, tiết kiệm lương thực là quốc sách] đến [Kính chào quý khách, tài khoản của quý khách đặt thức ăn quá nhiều, nghi ngờ có hành vi gây rối, tạm khóa tài khoản trong ba tháng], Ứng Bất Giải mới được no bụng. thuyngu.wordpress.com
Hay lắm, bây giờ có thể nói chính sự.
Ngoài ý muốn là Cao Thệ vốn tưởng Ứng Bất Giải vì Sảng linh bị khiếm khuyết dẫn đến mất trí nhớ, sẽ có chút khó khăn trong việc giải quyết vấn đề của Cao Cố Sanh, nhưng nào ngờ Không Miểu nói không sai, những trận pháp này đối với Ứng Bất Giải mà nói giống như hít thở vậy, vừa sinh ra đã biết.
Cao Thệ nhìn Ứng Bất Giải và Cao Cố Sanh vào trong trận pháp, anh ngồi bên ngoài mở đồng hồ đeo tay lên.
[Tinh Tinh rất hân hạnh được phục vụ ngài ^V^!]
Mở ra tệp word tên ‘Cốt truyện’, bên trong là những tin tức mà Cao Thệ lụm nhặt được sau mấy lần bị đau đầu ngất xỉu.
Trong cột mục lục, bên cạnh tên Ôn Lương bị gõ một dấu chấm hỏi, bên dưới là hai chữ ‘Thiên sư’ được tô đỏ.
Trong giấc mơ lần trước, người đàn ông không nhìn rõ mặt mũi được người xưng là ‘Thiên sư Chương’.
Nói đến cũng buồn cười, lúc trước thằng con ngốc của anh nói cuộc gặp gỡ giữa anh và Ứng Bất Giải giống tình tiết trong mấy quyển ngôn tình chục năm trước, nhưng thật ra cuộc gặp gỡ giữa Cao Cố Sanh và thiên sự họ Chương kia mới giống hơn.
Đó là vào một đêm mưa.
Cao Thệ đứng giữa không trung, thấy Cao Cố Sanh với cơ thể đầy rẫy vết thương.
Bởi vì Cao Thệ chỉ có thể nhớ vài đoạn rời rạc nên không biết những vết thương trên người con trai mình là do đứa nào làm, anh chỉ thấy trên đùi phải của Cao Cố Sanh trông cong vẹo bất thường, cả người cậu bủn rủn vô lực, sắc mặt tái mét không miếng máu, yếu đến mức như cành liễu lay lắt trong gió. thuyngu.wordpress.com
Những vết thương không trí mạng này lại trở thành điểm hấp dẫn chết người, cậu giống như lớp tuyết trắng tinh dưới chân, khiến người ta muốn dẫm đạp tạo thành dấu vết trên đó.
Cao Thệ không khỏi nhíu mày.
…
Ngày hôm đó, mưa rơi như trút nước.
Đêm khuya, mưa phùn liên miên, mưa cuối thu lạnh thấu xương.
Cao Cố Sanh che dù đi cà nhắc trong ngõ hẻm.
Tán dù bị gãy một cây nên nước mưa trượt vào cổ áo hơi rộng của cậu, lạnh đến nỗi cậu rùng mình.
Cậu giơ điện thoại đang bật đèn pin lên soi sáng phía trước, bỗng nhìn thấy trước cửa nhà mình có thứ gì đó đang nằm.
Cậu vô thức lùi ra sau một bước, không biết nhớ ra gì đó mà cơ thể bắt đầu phát run, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không nói nên lời.
Cao Thệ nhìn vẻ mặt phờ phạc của cậu, trái tim không khỏi nhói lên.
Một lát sau, thứ kia vẫn không nhúc nhích, trên mặt Cao Cố Sanh từ từ hồng trở lại.
Cậu đánh liều đi tới thì thấy đó là một người đang nằm.
Cao Cố Sanh chọt nhẹ vào mặt gã đàn ông, phát hiện gã đã hôn mê bất tỉnh, nằm chìm trong vũng nước mưa lạnh lẽo, toàn thân như tảng băng, nếu để gã tiếp tục nằm như vậy sợ là sẽ mất mạng.
Sau lưng gã còn có một vết thương trí mạng, giống như bị thú dữ tấn công phía sau.
Cao Cố Sanh muốn gọi xe cứu thương, nhưng lúc này gã đàn ông đột nhiên tỉnh lại bắt lấy cổ tay cậu.
“Không muốn đi bệnh viện.”
Cậu do dự giây lát rồi đỡ gã đàn ông vào nhà mình.
Cao Thệ không thấy rõ mặt mũi của gã đàn ông kia, cũng không biết có phải là do thứ gọi là ‘cốt truyện’ bảo vệ gã không.
Cao Cố Sanh trong mơ băng bó vết thương và đút thuốc cho gã đàn ông.
Nửa đêm gã đàn ông sốt cao, Cao Cố Sanh thức trắng chăm sóc cho gã đến tận sáng.
Hôm sau mặt trời vừa ló dạng, mưa rả rích cả đêm đã tạnh, bầu trời quang đãng, Cao Cố Sanh sờ nhẹ lên trán gã đàn ông để thử nhiệt độ. thuyngu.wordpress.com
Ngay vào khoảnh khắc này, gã đàn ông mở mắt ra, va vào một cảnh sắc mùa thu ấm áp.
Dung mạo của thiếu niên rất xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, vì thức trắng đêm chăm sóc nên giọng nói hơi khàn nhưng không khó nghe, chỉ thấy giống như tiếng lá vàng bị gió thổi rơi xào xạt xuống đất.
“Anh tỉnh rồi.”
Ánh mắt giao nhau phảng phất như xuyên qua thời gian chuyển kiếp ngàn năm, gã đàn ông nghe tiếng tim mình đập vang, giống như chồi non đầu tiên mọc ra giữa trời xuân, được mưa xuân và gió xuân rót vào nhựa sống dồi dào, bắt đầu đập thình thịch.thuyngu.wordpress.com
Đây cũng là—
Lần đầu tiên chàng nông dân tốt bụng và con rắn ‘báo ơn’ gặp nhau.
***
Cao Thệ từ trong kí ức ngẩng đầu lên, ghi lại ba người trong tệp word ‘Cốt truyện’.
Ôn Lương.
Thiên sư Chương.
Cùng với người mà Cao Thệ tạm gọi là hợp đồng.
Hiện tại Ôn Lương đã ngồi tù, tên khốn vô liêm sỉ này ra tay với Nhạc Nhạc có chủ đích, nhìn máy quay để trong phòng là thừa biết gã muốn làm gì con anh.
Có điều thế sự vô thường, gã muốn quay video để đe dọa giờ nó lại trở thành bằng chứng buộc tội gã.
Có đầy đủ nhân chứng vật chứng, dù luật sư của nhà họ Ôn có thể nói dây cà ra dây muống thì chẳng thể vớt được Ôn Lương ra ngoài.
Không chỉ là xâm hại tình dục bất thành, mà còn chứng minh nhân phẩm thối nát của gã, khi từ chỗ hiện trường vụ án tìm ra máy quay giấu kín, sắc mặt của luật sự nhà họ Ôn như nuốt phải cứt chó.
Qua mấy ngày nữa là mở phiên tòa xét xử vụ án của Ôn Lương, vì phạm tội bất thành nên Ôn Lương có thể sẽ được xử nhẹ.
Nhưng dù được xử nhẹ, trên hồ sơ lý lịch của gã sẽ lưu lại vết nhơ.
Có lẽ tài lực của nhà họ Ôn sẽ không để ai dám khinh thường gã, nhưng khi giao dịch với đối tác ngang hàng, chắc chắn đối phương sẽ cân nhắc lại nhân phẩm của Ôn Lương.
Trong hợp tác sợ nhất là bị đối phương đâm cho một dao, cái mác ‘trong ngoài bất đồng’ đã dính chặt lên mặt Ôn Lương, sợ là cả đời cũng không gỡ xuống được.
Trong giấc mơ của Cao Thệ, vào tương lai Ôn Lương sẽ đi theo sự nghiệp nghiên cứu khoa học, gã nghiên cứu ra loại thuốc độc quyền của nhà họ Ôn, nhà họ Ôn nhờ vào lợi nhuận kếch xù mà đưa xí nghiệp lên đỉnh cao hoàng kim.
Sau đó nhà họ Ôn cho ráo riết thu mua những loại thuốc giá rẻ, cho dù là phá vỡ dây chuyền vốn hay marketing bẩn, tất cả thủ đoạn tồi tệ nào cũng đều dùng hết, sau khi ý đồ lũng đoạn thị trường thuốc của nhà họ Ôn dần dần lộ rõ ra, tất cả mọi người mới nhìn rõ bộ mặt thật đáng sợ dưới lớp ngụy trang đạo mạo của Ôn Lương.
Sau khi bị nhà họ Ôn lũng đoạn, thuốc có giá thành thấp đều bị ngưng sản xuất hàng loạt, rất ít xí nghiệp còn giữ lại được nhà máy sản xuất loại thuốc giá rẻ, các chi nhánh bán lẻ cũng bị đóng cửa, khi đó trên thị trường hầu như không còn bóng dáng của loại thuốc giá rẻ. thuyngu.wordpress.com
Giá thuốc cứ thế tăng đều trước sự bất lực của hàng ngàn người.
Lần này Ôn Lương vào ngồi bóc lịch ít nhất phải hai, ba năm, chắc chắn tương lai sau này sẽ có thay đổi, nhưng ít ra nhiều người không còn phải đem hết cả tài sản ra để mua một hộp thuốc.
Mà người kế tiếp, là thiên sư họ Chương kia.
Theo quy luật xuất hiện của giấc mơ, có lẽ thiên sư họ Chương kia đã bắt đầu chú ý đến Cao Cố Sanh, Cao Thệ suy đoán không chừng gã chính là kẻ chủ mưu khống chế Cao Cố Sanh hôm bữa. thuyngu.wordpress.com
Thuận tiện nhắc tới, Cao Thệ hỏi Ứng Bất Giải hôm đó y đã xử lý tay quỷ bắt thằng con xui xẻo nhà anh thế nào.
Đạo trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: “Quỷ có ác nghiệp, người có nghiệp chướng, vào địa ngục Nghiệt Kính ba trăm năm, địa ngục chảo dầu hai trăm năm, địa ngục chết oan ba trăm năm.”
Cao Thệ sửng sốt: “Nhưng bây giờ địa phủ đâu còn tồn tại?”
Đạo trưởng gật đầu nói: “Nên bần đạo làm theo quy tắc của trời đất, để ả tan biến.”
Cao Thệ: …Xuất sắc, từ chịu cực hình tám trăm năm trực tiếp biến thành hồn phi phách tán.
Cao Cố Sanh trợn mắt há hốc nhìn đống chén dĩa xếp chồng như núi trên bàn.
Ứng Bất Giải ăn xong một chén cơm, ngẩng đầu khỏi chén nhìn lên, Cao Cố Sanh nhìn mà hãi hùng, nhích mông ngồi nép vào người Cao Thệ.
[Sợ quá! Suýt chút nữa tưởng ổng định ăn mình luôn!]
Cao Thệ thuận tay đẩy dĩa giò heo qua: “Món này cũng ngon nè, nước hầm từ xương, có thể chan vào cơm ăn chung.”
Hai mắt của Ứng Bất Giải sáng lên, nghe theo Cao Thệ cho một đũa vào miệng, hạnh phúc híp mắt lại.
Động tác của Cao Thệ rất tự nhiên, giống như đã làm chuyện này hàng ngàn lần.
Từ sau khi nhận cuộc gọi của ông Cao, Cao Thệ bắt đầu gọi đồ ăn bên ngoài.
Thật ra Cao Thệ đã đặt một bàn ở nhà hàng Lưu Thủy cho Ứng Bất Giải, nhưng sau khi thấy sức ăn khủng bố của y thì quyết định gọi món bên ngoài.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, vì để Ứng Bất Giải được no bụng, Cao Thệ rưng rưng xóa số điện thoại gọi món ra khỏi danh bạ.
Sau khi số điện thoại gọi món nhắn tin nhắc nhở từ [Xin hãy đặt vừa đủ lượng thức ăn, tiết kiệm lương thực là quốc sách] đến [Kính chào quý khách, tài khoản của quý khách đặt thức ăn quá nhiều, nghi ngờ có hành vi gây rối, tạm khóa tài khoản trong ba tháng], Ứng Bất Giải mới được no bụng. thuyngu.wordpress.com
Hay lắm, bây giờ có thể nói chính sự.
Ngoài ý muốn là Cao Thệ vốn tưởng Ứng Bất Giải vì Sảng linh bị khiếm khuyết dẫn đến mất trí nhớ, sẽ có chút khó khăn trong việc giải quyết vấn đề của Cao Cố Sanh, nhưng nào ngờ Không Miểu nói không sai, những trận pháp này đối với Ứng Bất Giải mà nói giống như hít thở vậy, vừa sinh ra đã biết.
Cao Thệ nhìn Ứng Bất Giải và Cao Cố Sanh vào trong trận pháp, anh ngồi bên ngoài mở đồng hồ đeo tay lên.
[Tinh Tinh rất hân hạnh được phục vụ ngài ^V^!]
Mở ra tệp word tên ‘Cốt truyện’, bên trong là những tin tức mà Cao Thệ lụm nhặt được sau mấy lần bị đau đầu ngất xỉu.
Trong cột mục lục, bên cạnh tên Ôn Lương bị gõ một dấu chấm hỏi, bên dưới là hai chữ ‘Thiên sư’ được tô đỏ.
Trong giấc mơ lần trước, người đàn ông không nhìn rõ mặt mũi được người xưng là ‘Thiên sư Chương’.
Nói đến cũng buồn cười, lúc trước thằng con ngốc của anh nói cuộc gặp gỡ giữa anh và Ứng Bất Giải giống tình tiết trong mấy quyển ngôn tình chục năm trước, nhưng thật ra cuộc gặp gỡ giữa Cao Cố Sanh và thiên sự họ Chương kia mới giống hơn.
Đó là vào một đêm mưa.
Cao Thệ đứng giữa không trung, thấy Cao Cố Sanh với cơ thể đầy rẫy vết thương.
Bởi vì Cao Thệ chỉ có thể nhớ vài đoạn rời rạc nên không biết những vết thương trên người con trai mình là do đứa nào làm, anh chỉ thấy trên đùi phải của Cao Cố Sanh trông cong vẹo bất thường, cả người cậu bủn rủn vô lực, sắc mặt tái mét không miếng máu, yếu đến mức như cành liễu lay lắt trong gió. thuyngu.wordpress.com
Những vết thương không trí mạng này lại trở thành điểm hấp dẫn chết người, cậu giống như lớp tuyết trắng tinh dưới chân, khiến người ta muốn dẫm đạp tạo thành dấu vết trên đó.
Cao Thệ không khỏi nhíu mày.
…
Ngày hôm đó, mưa rơi như trút nước.
Đêm khuya, mưa phùn liên miên, mưa cuối thu lạnh thấu xương.
Cao Cố Sanh che dù đi cà nhắc trong ngõ hẻm.
Tán dù bị gãy một cây nên nước mưa trượt vào cổ áo hơi rộng của cậu, lạnh đến nỗi cậu rùng mình.
Cậu giơ điện thoại đang bật đèn pin lên soi sáng phía trước, bỗng nhìn thấy trước cửa nhà mình có thứ gì đó đang nằm.
Cậu vô thức lùi ra sau một bước, không biết nhớ ra gì đó mà cơ thể bắt đầu phát run, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không nói nên lời.
Cao Thệ nhìn vẻ mặt phờ phạc của cậu, trái tim không khỏi nhói lên.
Một lát sau, thứ kia vẫn không nhúc nhích, trên mặt Cao Cố Sanh từ từ hồng trở lại.
Cậu đánh liều đi tới thì thấy đó là một người đang nằm.
Cao Cố Sanh chọt nhẹ vào mặt gã đàn ông, phát hiện gã đã hôn mê bất tỉnh, nằm chìm trong vũng nước mưa lạnh lẽo, toàn thân như tảng băng, nếu để gã tiếp tục nằm như vậy sợ là sẽ mất mạng.
Sau lưng gã còn có một vết thương trí mạng, giống như bị thú dữ tấn công phía sau.
Cao Cố Sanh muốn gọi xe cứu thương, nhưng lúc này gã đàn ông đột nhiên tỉnh lại bắt lấy cổ tay cậu.
“Không muốn đi bệnh viện.”
Cậu do dự giây lát rồi đỡ gã đàn ông vào nhà mình.
Cao Thệ không thấy rõ mặt mũi của gã đàn ông kia, cũng không biết có phải là do thứ gọi là ‘cốt truyện’ bảo vệ gã không.
Cao Cố Sanh trong mơ băng bó vết thương và đút thuốc cho gã đàn ông.
Nửa đêm gã đàn ông sốt cao, Cao Cố Sanh thức trắng chăm sóc cho gã đến tận sáng.
Hôm sau mặt trời vừa ló dạng, mưa rả rích cả đêm đã tạnh, bầu trời quang đãng, Cao Cố Sanh sờ nhẹ lên trán gã đàn ông để thử nhiệt độ. thuyngu.wordpress.com
Ngay vào khoảnh khắc này, gã đàn ông mở mắt ra, va vào một cảnh sắc mùa thu ấm áp.
Dung mạo của thiếu niên rất xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng, vì thức trắng đêm chăm sóc nên giọng nói hơi khàn nhưng không khó nghe, chỉ thấy giống như tiếng lá vàng bị gió thổi rơi xào xạt xuống đất.
“Anh tỉnh rồi.”
Ánh mắt giao nhau phảng phất như xuyên qua thời gian chuyển kiếp ngàn năm, gã đàn ông nghe tiếng tim mình đập vang, giống như chồi non đầu tiên mọc ra giữa trời xuân, được mưa xuân và gió xuân rót vào nhựa sống dồi dào, bắt đầu đập thình thịch.thuyngu.wordpress.com
Đây cũng là—
Lần đầu tiên chàng nông dân tốt bụng và con rắn ‘báo ơn’ gặp nhau.
***
Cao Thệ từ trong kí ức ngẩng đầu lên, ghi lại ba người trong tệp word ‘Cốt truyện’.
Ôn Lương.
Thiên sư Chương.
Cùng với người mà Cao Thệ tạm gọi là hợp đồng.
Hiện tại Ôn Lương đã ngồi tù, tên khốn vô liêm sỉ này ra tay với Nhạc Nhạc có chủ đích, nhìn máy quay để trong phòng là thừa biết gã muốn làm gì con anh.
Có điều thế sự vô thường, gã muốn quay video để đe dọa giờ nó lại trở thành bằng chứng buộc tội gã.
Có đầy đủ nhân chứng vật chứng, dù luật sư của nhà họ Ôn có thể nói dây cà ra dây muống thì chẳng thể vớt được Ôn Lương ra ngoài.
Không chỉ là xâm hại tình dục bất thành, mà còn chứng minh nhân phẩm thối nát của gã, khi từ chỗ hiện trường vụ án tìm ra máy quay giấu kín, sắc mặt của luật sự nhà họ Ôn như nuốt phải cứt chó.
Qua mấy ngày nữa là mở phiên tòa xét xử vụ án của Ôn Lương, vì phạm tội bất thành nên Ôn Lương có thể sẽ được xử nhẹ.
Nhưng dù được xử nhẹ, trên hồ sơ lý lịch của gã sẽ lưu lại vết nhơ.
Có lẽ tài lực của nhà họ Ôn sẽ không để ai dám khinh thường gã, nhưng khi giao dịch với đối tác ngang hàng, chắc chắn đối phương sẽ cân nhắc lại nhân phẩm của Ôn Lương.
Trong hợp tác sợ nhất là bị đối phương đâm cho một dao, cái mác ‘trong ngoài bất đồng’ đã dính chặt lên mặt Ôn Lương, sợ là cả đời cũng không gỡ xuống được.
Trong giấc mơ của Cao Thệ, vào tương lai Ôn Lương sẽ đi theo sự nghiệp nghiên cứu khoa học, gã nghiên cứu ra loại thuốc độc quyền của nhà họ Ôn, nhà họ Ôn nhờ vào lợi nhuận kếch xù mà đưa xí nghiệp lên đỉnh cao hoàng kim.
Sau đó nhà họ Ôn cho ráo riết thu mua những loại thuốc giá rẻ, cho dù là phá vỡ dây chuyền vốn hay marketing bẩn, tất cả thủ đoạn tồi tệ nào cũng đều dùng hết, sau khi ý đồ lũng đoạn thị trường thuốc của nhà họ Ôn dần dần lộ rõ ra, tất cả mọi người mới nhìn rõ bộ mặt thật đáng sợ dưới lớp ngụy trang đạo mạo của Ôn Lương.
Sau khi bị nhà họ Ôn lũng đoạn, thuốc có giá thành thấp đều bị ngưng sản xuất hàng loạt, rất ít xí nghiệp còn giữ lại được nhà máy sản xuất loại thuốc giá rẻ, các chi nhánh bán lẻ cũng bị đóng cửa, khi đó trên thị trường hầu như không còn bóng dáng của loại thuốc giá rẻ. thuyngu.wordpress.com
Giá thuốc cứ thế tăng đều trước sự bất lực của hàng ngàn người.
Lần này Ôn Lương vào ngồi bóc lịch ít nhất phải hai, ba năm, chắc chắn tương lai sau này sẽ có thay đổi, nhưng ít ra nhiều người không còn phải đem hết cả tài sản ra để mua một hộp thuốc.
Mà người kế tiếp, là thiên sư họ Chương kia.
Theo quy luật xuất hiện của giấc mơ, có lẽ thiên sư họ Chương kia đã bắt đầu chú ý đến Cao Cố Sanh, Cao Thệ suy đoán không chừng gã chính là kẻ chủ mưu khống chế Cao Cố Sanh hôm bữa. thuyngu.wordpress.com
Thuận tiện nhắc tới, Cao Thệ hỏi Ứng Bất Giải hôm đó y đã xử lý tay quỷ bắt thằng con xui xẻo nhà anh thế nào.
Đạo trưởng suy nghĩ một chút rồi nói: “Quỷ có ác nghiệp, người có nghiệp chướng, vào địa ngục Nghiệt Kính ba trăm năm, địa ngục chảo dầu hai trăm năm, địa ngục chết oan ba trăm năm.”
Cao Thệ sửng sốt: “Nhưng bây giờ địa phủ đâu còn tồn tại?”
Đạo trưởng gật đầu nói: “Nên bần đạo làm theo quy tắc của trời đất, để ả tan biến.”
Cao Thệ: …Xuất sắc, từ chịu cực hình tám trăm năm trực tiếp biến thành hồn phi phách tán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất