Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì
Chương 3: __Cao Thệ: Cốt truyện chó má, Ôn Lương chó chết!__
Sau khi trải qua cú sốc, ba mẹ Cao nhanh chóng bình tĩnh lại.
Trận tai nạn giao thông kỳ quái vào hai năm trước đã để ba mẹ Cao biết được trên thế giới này, có lẽ tồn tại một ít sự vật và tình huống mà mọi người chưa biết tới.
Ví dụ như camera hành trình không thể quay lại bóng trắng, hoặc ví dụ như đứa bé trước mắt này.
Lúc đó ông Cao cầm di động liên lạc với đạo nhân Không Miểu.
Đạo nhân Không Miểu và nhà họ Cao quen biết nhau được hai năm.
Lúc đầu, Cao Thệ ngủ mê man không tỉnh, nhà họ Cao từ trên xuống dưới đều lo sốt vó, nhà họ Cao nào giờ luôn không tin vào quỷ thần vì đứa con bị bệnh nặng khó chữa mà bắt đầu hỏi người quen bạn bè về tin tức của các vị nhân sĩ thần bí, bấy giờ có một vị đạo nhân già tới gõ cửa nhà họ Cao.
Vị đạo nhân già này râu tóc đều bạc phơ, da mặt lại hồng hào căng bóng, mặc một thân đạo bào xanh nhạt, tay cầm phất trần, trông cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Cửa vừa mở, ông đã nói: “Lão hủ thấy nơi này có chỗ khác thường.”
(Lão hủ: cách xưng hô khiêm tốn.)
Đạo nhân Không Miểu được nhà họ Cao đang lo lắng mời vào nhà, ông thấy Cao Thệ nằm trên giường, sau khi hỏi bát tự liền nghiêm túc lấy ra bảy đồng xu rồi tung lên cao.
Một giây sau, đôi mắt đang nhắm nghiền của ông đột nhiên chảy ra hai hàng huyết lệ.
Người nhà họ Cao rối rít đi tới, lão đạo nhân chỉ phất tay nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Ông để lại thời gian Cao Thệ tỉnh lại và số liên lạc của mình cho nhà họ Cao rồi nhanh chóng rời đi.
Ba ngày sau, quả nhiên Cao Thệ tỉnh lại.
Từ đó, nhà họ Cao hoàn toàn tin vào quỷ thần.
Mà bây giờ nhìn thấy đứa bé không rõ lai lịch, phản ứng đầu tiên của mọi người là liên lạc với đạo nhân Không Miểu.
Đạo nhân Không Miểu đến rất nhanh, vừa truyền tin ra ngoài là một lát sau cửa bị gõ, thật giống như đạo nhân Không Miểu sớm biết được tình huống của nhà họ Cao nên đã chờ sẵn ngoài cửa.
Nhưng khi đạo nhân Không Miểu nhìn thấy đứa bé liền kinh hãi.
Ông lại lấy đồng xu ra muốn bói một quẻ cho đứa bé, nhưng chẳng khác gì hai năm trước, hai mắt lại chảy xuống huyết lệ.
Đạo nhân Không Miểu nói, đứa bé này có duyên với nhà họ Cao, lại càng có duyên phụ tử với Cao Thệ.
Sau mấy lần suy nghĩ cân nhắc, đứa bé này được ở lại nhà họ Cao.
Còn Cao Thệ bất ngờ làm ba khi còn nhỏ tuổi thì muốn được đặt tên cho thằng con của mình.
Thật ra nhà họ Cao không mặn mà với việc đặt tên cho con cháu, nhưng dù sao Cao Thệ mới còn nhỏ, người họ Cao rất lo lắng anh sẽ đặt mấy cái tên như ‘Cao Tròn Tròn’ hay ‘Cao Lão Niên’ các kiểu.
Không ngờ Cao Thệ suy tư một lát rồi ngửa đầu nói: “Tên chính thức là Cao Cố Sanh, tên mụ là Nhạc Nhạc, ba mẹ thấy sao?”
Khoảnh khắc nói ra cái tên, anh lại nghĩ tới thiếu niên trong mơ kia.
Mặc dù không còn nhớ rõ tình tiết cụ thể trong mơ, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu niên trong mơ chưa bao giờ nở một nụ cười thật lòng.
Vậy thì gọi cậu là Nhạc Nhạc, từ nay về sau vui vui vẻ vẻ.
…
Cao Thệ ngậm điếu thuốc, gõ nội dung một đoạn giấc mơ đột nhiên xuất hiện trong đầu vào máy tính.
Tốc độ gõ phím của anh rất nhanh, tay áo sơ mi được xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Sau khi anh tỉnh lại, thỉnh thoảng trong đầu sẽ xuất hiện một vài đoạn giấc mơ rời rạc, hồi đầu cách năm sáu năm mới xuất hiện một lần, theo Cao Cố Sanh dần dần lớn lên, số lần xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn.
Tệp word này ghi lại toàn bộ giấc mơ đứt quãng của anh.
Mà thời gian đã chứng minh, ác mộng đó không chỉ đơn giản là một giấc mơ, mà còn là tương lai báo trước của nhân vật chính Cao Cố Sanh.
Toàn bộ thế giới này, dường như là một quyển sách.
Giấc mơ báo trước của anh thật ra chính là ‘cốt truyện’ được spoil.
Cốt truyện…
Chó má cốt truyện.
Cao Thệ cười gằn một tiếng, đọc lại nội dung đoạn văn bản mà mình đã gõ từ giấc mơ rời rạc.
Mà ở dòng đầu của đoạn văn bản có hai chữ in hoa to đùng.
Ôn Lương.
***
“Đội trưởng! Ăn cơm trưa không?”
“Sếp ơi, em đã sửa lại hồ sơ nhiệm vụ lần trước, sếp kiểm tra giúp em.”
“Đội trưởng, thành phố A bên kia có tin tức gì không?”…
Vừa vào cửa, đám chó con trong đội ngồi tại chỗ rối rít ngẩng đầu lên, Cao Thệ tiện tay cầm nửa bịch snack khoai tây chiên được Thường Dương dâng cúng: “Tạm thời không có chuyện gì, viết xong báo cáo ra sân huấn luyện rèn luyện một chút đi, thể lực của cậu quá kém, hai mươi lần hít xà đơn và năm mươi lần gập bụng.”
Nhiễm Thu rên rỉ: “Sếp à, chân em còn chưa hết đau.”
Cao Thệ cầm một miếng khoai tây chiên lên, gật đầu nói: “Ừ, nên mới chờ chân cậu hết đau rồi thêm mười vòng chạy chậm và năm mươi lần bật cóc, mới có đi quét mại dâm ở khách sạn thôi mà đã đụng gãy chân, chỉ có mình cậu thôi đó.”
Cao Thệ ngó lơ tiếng kêu thảm thiết của Nhiễm Thu, bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, nhai hai cái liền nhíu mày ngó xuống cái bịch: “Vị hạt dẻ? Đây là vị quái đản gì thế?”
Thường Dương cười hê hê nói: “Sếp à, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có miếng khoai chiên phải chia sẻ cho nhau chứ, anh giúp em ăn hết nó đi, lãng phí thức ăn không tốt lắm đâu.”
Cao Thệ ném nửa bịch snack còn lại vào người Thường Dương, nói: “Cậu nói đúng, lãng phí lương thực là không tốt, nên xét thấy cậu chưa ăn xong, tôi sẽ lấy chai rượu vị hoa đào cậu mua lần trước để ăn mừng đổ hết vào miệng cậu.”
Đám chó con bị Thường Dương bắt ép ăn một đống thức ăn kinh khủng lập tức hoan hô: “Đội trưởng vạn tuế!”
“Vị nguyên bản mới là số một!”
“Tôi khỏi phải ăn khoai tây chiên vị rau hẹ nữa!”
Trong khi mọi người cười đùa, Hoàng Sam hỏi nhỏ: “Đội trưởng, Nhạc Nhạc sao rồi?”
Cao Thệ cực kỳ nhạy bén, đám người kia thoạt nhìn như đang cười giỡn ầm ĩ, nhưng đứa nào đều dựng đứng hai lỗ tai lên lắng nghe, anh cũng biết mọi người rất quan tâm Nhạc Nhạc, dứt khoát không nói nhỏ tiếng.
“Nhạc Nhạc không có chuyện gì, chỉ là bị chút kinh sợ.”
Mọi người thấy vẻ mặt của Cao Thệ thản nhiên liền biết Cao Cố Sanh không có gì đáng lo, bầu không khí hơi căng thẳng lập tức sôi động trở lại.
“Cũng đúng, thằng nhóc họ Ôn kia chỉ là thùng rỗng kêu to, sao có cửa đánh lại Nhạc Nhạc của chúng ta.”
“Không ngờ thằng đó trông người ngợm cũng rất ra gì mà lại không bằng súc sinh.”
Nhiễm Thu đột nhiên nhíu mày cắt ngang mọi người đang nói chuyện: “Sếp, nhà họ Ôn đã ra tay, muốn vớt Ôn Lương ra ngoài.”
Trang Hưu Hưu vừa mới quay lại ban ngành làm việc nghe vậy ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Nhà họ Ôn là sao?”
Sáng sớm hôm nay cô vừa kết thúc nhiệm vụ trở về, chỉ biết Nhạc Nhạc suýt xảy ra chuyện.
Hoàng Sam giải thích: “Ôn Lương là người của nhà họ Ôn, là nhà họ Ôn ở thành phố B đó.”
Nhiễm Thu nhanh chóng nhấp chuột mở ra một khung chat, mười ngón tay gõ phím nhanh đến nỗi chỉ thấy bóng mờ: “Có lẽ nhà họ Ôn không liên lạc được với Nhạc Nhạc, muốn dùng tiền giải quyết.”
Cao Thệ đi tới sau lưng Nhiễm Thu, nhìn hình ảnh qua CCTV, cười lạnh.
“Nhà họ Ôn.”
“Cứ để bọn họ vớt, tôi xem bọn họ định vớt Ôn Lương ra kiểu gì.”
Ngay ngày hôm qua, anh nhớ lại một phần nội dung của ác mộng liên quan đến Ôn Lương.
Ôn Lương là khởi đầu cơn ác mộng.
Bắt đầu giấc mơ, Cao Cố Sanh giống như hồi anh nhặt được cậu, một đứa bé nho nhỏ nằm co ro ngủ say trong bụi cỏ hoang ở Lăng Sơn, cậu bị một nhóm ăn mày nhặt được, trở thành một thành viên của đường dây chăn dắt ăn mày.
Nhóm ăn mày này đặc biệt chọn con nít để đi ăn xin, một phần là bị bọn họ nhặt được, một phần thì bị tật nguyền không thể bán đi.
Những đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi không bị đánh gãy chân thì cũng bị móc mắt, dùng vẻ ngoài khuyết tật đánh vào lòng thương của mọi người, vì thế đường dây ăn mày của bọn họ liên tục kiếm được rất nhiều tiền.
Cao Cố Sanh hồi nhỏ quá may mắn chẳng khác gì bùa đổi vận, để cậu đi ăn xin còn kiếm bộn tiền hơn là đem bán cậu.
Vì vậy Cao Cố Sanh ở trong cái đội ăn mày đó chật vật sống tới năm sáu tuổi.
May mắn trong bất hạnh, vì Cao Cố Sanh thông minh đấu trí với tên cầm đầu đường dây chăn dắt nên nhiều lần khiến đối phương từ bỏ tà niệm, miễn cưỡng bảo vệ thân thể.
Năm sáu tuổi, đường dây chăn dắt bị phá, cậu được đưa đến viện mồ côi, viện trưởng và các cô các dì ở đây đối xử với cậu rất tốt, Cao Cố Sanh được ăn một bữa cơm no đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay.
Nhưng mà trong thời gian từ sáu tuổi đến tám tuổi, Cao Cố Sanh cũng không được yên bình bao nhiêu, trong hai năm ngắn ngủi này cậu từng bị bắt cóc, cũng từng bị tổ chức tội phạm nhận nuôi, dung mạo xinh đẹp của cậu trở thành lưỡi dao sắc bén chỉa thẳng vào mình.
Một đường nhấp nhô mãi đến khi cậu mười sáu tuổi, trong hai năm từ mười sáu đến mười tám tuổi, dường như trời cao cuối cùng cũng chịu tha cho cậu, những người kia tưởng chừng cả đời không gặp lại cũng buông tha cho cậu.
Cậu vừa làm việc vặt kiếm tiền đóng học phí vừa đi học, có lúc cậu vì kiếm tiền mà một ngày chỉ có ba tiếng, cha mẹ nuôi ở viện mồ côi đau lòng cậu, lặng lẽ nhét thêm đồ ăn vào cặp cho cậu, nhưng viện mồ côi không có tiền, thỉnh thoảng lén đưa thêm thức ăn cho cậu cũng chỉ có củ khoai tây hay nửa miếng chân giò hun khói.
Lúc này cậu gầy như que củi, bắp đùi còn không to bằng cánh tay của bạn học, gầy đến mức tưởng như gió thổi là bay đi mất.
Nhưng trong khoảng thời gian đó lại là những giây phút sống vui vẻ nhất của cậu.
Nổ lực học tập bấy lâu rốt cuộc cũng hái được quả ngọt, mười tám tuổi năm ấy cậu thi đậu đại học, được trường học miễn học phí, trường cấp ba cũ còn quyên tặng cậu một phần học bổng.
Tương lai đầy triển vọng.
Mãi đến khi cậu gặp Ôn Lương.
Ôn Lương chuốc say cưỡng gian cậu, hôm sau tỉnh lại thì giả mù sa mưa xin lỗi, cũng chính thức theo đuổi cậu, toàn bộ trường ai cũng biết, hotboy nổi tiếng của bọn họ, đàn anh Ôn Lương của bọn họ đã có người thích, và đang theo đuổi người ta.
Ai nấy đều rất tò mò, rốt cuộc đó là người thế nào mà có thể làm Ôn Lương khúm núm tỏ tình.
Sau khi Cao Cố Sanh bị đào ra, mọi người liền thất vọng.
Một thằng mồ côi không cha không mẹ sao có thể xứng với ánh trăng sáng của bọn họ?
Không ai điều tra ngọn nguồn sự việc, không ai quan tâm ý nguyện của Cao Cố Sanh, cũng không ai tìm hiểu nhân phẩm của Cao Cố Sanh, càng không có ai chịu nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo mang theo sợ hãi của cậu dưới tóc mái dày cộm.
Bọn họ chỉ thấy nếu người này có thể lọt vào mắt xanh của Ôn Lương, vậy thì bản thân họ càng có thể.
Đa số người chỉ thấy khá bất ngờ với chuyện này, nhưng luôn có một phần nhỏ người lại cực đoan và ngạo mạn, bọn họ trút xả toàn bộ bất mãn lên người Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh bị người chặn đánh trong hẻm nhỏ, bị Hội trưởng hội học sinh lợi dụng chức quyền hủy bỏ học bổng học sinh nghèo vượt khó của cậu, tài liệu thi đua được cậu nộp lên bị làm khó dễ đủ đường, còn có người ở ngoài trường chặn cậu ở góc tối nói cậu không xứng với đàn anh Ôn Lương của bọn họ.
Những chuyện trên chưa là gì.
Đề tài của cậu bị tố cáo đạo văn.
Bỗng chốc chúng bạn liền sôi trào.
Toàn bộ trường học giống như truy cùng giết tận cậu.
Dưới sự chửi bới chế giễu trong tối lẫn sáng, thành tích mà Cao Cố Sanh lấy làm kiêu ngạo tựa như rơi thẳng xuống vực sâu, giáo viên cũng thất vọng xóa tên cậu khỏi nhóm luận đề.
Ngay lúc Cao Cố Sanh hoàn toàn tuyệt vọng lảo đảo bước ra khỏi phòng giáo viên.
Cậu đụng phải Ôn Lương.
Đàn anh Ôn Lương dịu dàng tốt bụng, đứng ngược ánh mặt trời, trên mặt đều là vẻ lo lắng và ân cần.
Hắn nhẹ nhàng ôm Cao Cố Sanh vào lòng một cách cực kỳ quý trọng.
“Đừng sợ, em còn có anh.”
===Hết chương 2===
Trận tai nạn giao thông kỳ quái vào hai năm trước đã để ba mẹ Cao biết được trên thế giới này, có lẽ tồn tại một ít sự vật và tình huống mà mọi người chưa biết tới.
Ví dụ như camera hành trình không thể quay lại bóng trắng, hoặc ví dụ như đứa bé trước mắt này.
Lúc đó ông Cao cầm di động liên lạc với đạo nhân Không Miểu.
Đạo nhân Không Miểu và nhà họ Cao quen biết nhau được hai năm.
Lúc đầu, Cao Thệ ngủ mê man không tỉnh, nhà họ Cao từ trên xuống dưới đều lo sốt vó, nhà họ Cao nào giờ luôn không tin vào quỷ thần vì đứa con bị bệnh nặng khó chữa mà bắt đầu hỏi người quen bạn bè về tin tức của các vị nhân sĩ thần bí, bấy giờ có một vị đạo nhân già tới gõ cửa nhà họ Cao.
Vị đạo nhân già này râu tóc đều bạc phơ, da mặt lại hồng hào căng bóng, mặc một thân đạo bào xanh nhạt, tay cầm phất trần, trông cực kỳ tiên phong đạo cốt.
Cửa vừa mở, ông đã nói: “Lão hủ thấy nơi này có chỗ khác thường.”
(Lão hủ: cách xưng hô khiêm tốn.)
Đạo nhân Không Miểu được nhà họ Cao đang lo lắng mời vào nhà, ông thấy Cao Thệ nằm trên giường, sau khi hỏi bát tự liền nghiêm túc lấy ra bảy đồng xu rồi tung lên cao.
Một giây sau, đôi mắt đang nhắm nghiền của ông đột nhiên chảy ra hai hàng huyết lệ.
Người nhà họ Cao rối rít đi tới, lão đạo nhân chỉ phất tay nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Ông để lại thời gian Cao Thệ tỉnh lại và số liên lạc của mình cho nhà họ Cao rồi nhanh chóng rời đi.
Ba ngày sau, quả nhiên Cao Thệ tỉnh lại.
Từ đó, nhà họ Cao hoàn toàn tin vào quỷ thần.
Mà bây giờ nhìn thấy đứa bé không rõ lai lịch, phản ứng đầu tiên của mọi người là liên lạc với đạo nhân Không Miểu.
Đạo nhân Không Miểu đến rất nhanh, vừa truyền tin ra ngoài là một lát sau cửa bị gõ, thật giống như đạo nhân Không Miểu sớm biết được tình huống của nhà họ Cao nên đã chờ sẵn ngoài cửa.
Nhưng khi đạo nhân Không Miểu nhìn thấy đứa bé liền kinh hãi.
Ông lại lấy đồng xu ra muốn bói một quẻ cho đứa bé, nhưng chẳng khác gì hai năm trước, hai mắt lại chảy xuống huyết lệ.
Đạo nhân Không Miểu nói, đứa bé này có duyên với nhà họ Cao, lại càng có duyên phụ tử với Cao Thệ.
Sau mấy lần suy nghĩ cân nhắc, đứa bé này được ở lại nhà họ Cao.
Còn Cao Thệ bất ngờ làm ba khi còn nhỏ tuổi thì muốn được đặt tên cho thằng con của mình.
Thật ra nhà họ Cao không mặn mà với việc đặt tên cho con cháu, nhưng dù sao Cao Thệ mới còn nhỏ, người họ Cao rất lo lắng anh sẽ đặt mấy cái tên như ‘Cao Tròn Tròn’ hay ‘Cao Lão Niên’ các kiểu.
Không ngờ Cao Thệ suy tư một lát rồi ngửa đầu nói: “Tên chính thức là Cao Cố Sanh, tên mụ là Nhạc Nhạc, ba mẹ thấy sao?”
Khoảnh khắc nói ra cái tên, anh lại nghĩ tới thiếu niên trong mơ kia.
Mặc dù không còn nhớ rõ tình tiết cụ thể trong mơ, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu niên trong mơ chưa bao giờ nở một nụ cười thật lòng.
Vậy thì gọi cậu là Nhạc Nhạc, từ nay về sau vui vui vẻ vẻ.
…
Cao Thệ ngậm điếu thuốc, gõ nội dung một đoạn giấc mơ đột nhiên xuất hiện trong đầu vào máy tính.
Tốc độ gõ phím của anh rất nhanh, tay áo sơ mi được xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Sau khi anh tỉnh lại, thỉnh thoảng trong đầu sẽ xuất hiện một vài đoạn giấc mơ rời rạc, hồi đầu cách năm sáu năm mới xuất hiện một lần, theo Cao Cố Sanh dần dần lớn lên, số lần xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn.
Tệp word này ghi lại toàn bộ giấc mơ đứt quãng của anh.
Mà thời gian đã chứng minh, ác mộng đó không chỉ đơn giản là một giấc mơ, mà còn là tương lai báo trước của nhân vật chính Cao Cố Sanh.
Toàn bộ thế giới này, dường như là một quyển sách.
Giấc mơ báo trước của anh thật ra chính là ‘cốt truyện’ được spoil.
Cốt truyện…
Chó má cốt truyện.
Cao Thệ cười gằn một tiếng, đọc lại nội dung đoạn văn bản mà mình đã gõ từ giấc mơ rời rạc.
Mà ở dòng đầu của đoạn văn bản có hai chữ in hoa to đùng.
Ôn Lương.
***
“Đội trưởng! Ăn cơm trưa không?”
“Sếp ơi, em đã sửa lại hồ sơ nhiệm vụ lần trước, sếp kiểm tra giúp em.”
“Đội trưởng, thành phố A bên kia có tin tức gì không?”…
Vừa vào cửa, đám chó con trong đội ngồi tại chỗ rối rít ngẩng đầu lên, Cao Thệ tiện tay cầm nửa bịch snack khoai tây chiên được Thường Dương dâng cúng: “Tạm thời không có chuyện gì, viết xong báo cáo ra sân huấn luyện rèn luyện một chút đi, thể lực của cậu quá kém, hai mươi lần hít xà đơn và năm mươi lần gập bụng.”
Nhiễm Thu rên rỉ: “Sếp à, chân em còn chưa hết đau.”
Cao Thệ cầm một miếng khoai tây chiên lên, gật đầu nói: “Ừ, nên mới chờ chân cậu hết đau rồi thêm mười vòng chạy chậm và năm mươi lần bật cóc, mới có đi quét mại dâm ở khách sạn thôi mà đã đụng gãy chân, chỉ có mình cậu thôi đó.”
Cao Thệ ngó lơ tiếng kêu thảm thiết của Nhiễm Thu, bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, nhai hai cái liền nhíu mày ngó xuống cái bịch: “Vị hạt dẻ? Đây là vị quái đản gì thế?”
Thường Dương cười hê hê nói: “Sếp à, chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có miếng khoai chiên phải chia sẻ cho nhau chứ, anh giúp em ăn hết nó đi, lãng phí thức ăn không tốt lắm đâu.”
Cao Thệ ném nửa bịch snack còn lại vào người Thường Dương, nói: “Cậu nói đúng, lãng phí lương thực là không tốt, nên xét thấy cậu chưa ăn xong, tôi sẽ lấy chai rượu vị hoa đào cậu mua lần trước để ăn mừng đổ hết vào miệng cậu.”
Đám chó con bị Thường Dương bắt ép ăn một đống thức ăn kinh khủng lập tức hoan hô: “Đội trưởng vạn tuế!”
“Vị nguyên bản mới là số một!”
“Tôi khỏi phải ăn khoai tây chiên vị rau hẹ nữa!”
Trong khi mọi người cười đùa, Hoàng Sam hỏi nhỏ: “Đội trưởng, Nhạc Nhạc sao rồi?”
Cao Thệ cực kỳ nhạy bén, đám người kia thoạt nhìn như đang cười giỡn ầm ĩ, nhưng đứa nào đều dựng đứng hai lỗ tai lên lắng nghe, anh cũng biết mọi người rất quan tâm Nhạc Nhạc, dứt khoát không nói nhỏ tiếng.
“Nhạc Nhạc không có chuyện gì, chỉ là bị chút kinh sợ.”
Mọi người thấy vẻ mặt của Cao Thệ thản nhiên liền biết Cao Cố Sanh không có gì đáng lo, bầu không khí hơi căng thẳng lập tức sôi động trở lại.
“Cũng đúng, thằng nhóc họ Ôn kia chỉ là thùng rỗng kêu to, sao có cửa đánh lại Nhạc Nhạc của chúng ta.”
“Không ngờ thằng đó trông người ngợm cũng rất ra gì mà lại không bằng súc sinh.”
Nhiễm Thu đột nhiên nhíu mày cắt ngang mọi người đang nói chuyện: “Sếp, nhà họ Ôn đã ra tay, muốn vớt Ôn Lương ra ngoài.”
Trang Hưu Hưu vừa mới quay lại ban ngành làm việc nghe vậy ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Nhà họ Ôn là sao?”
Sáng sớm hôm nay cô vừa kết thúc nhiệm vụ trở về, chỉ biết Nhạc Nhạc suýt xảy ra chuyện.
Hoàng Sam giải thích: “Ôn Lương là người của nhà họ Ôn, là nhà họ Ôn ở thành phố B đó.”
Nhiễm Thu nhanh chóng nhấp chuột mở ra một khung chat, mười ngón tay gõ phím nhanh đến nỗi chỉ thấy bóng mờ: “Có lẽ nhà họ Ôn không liên lạc được với Nhạc Nhạc, muốn dùng tiền giải quyết.”
Cao Thệ đi tới sau lưng Nhiễm Thu, nhìn hình ảnh qua CCTV, cười lạnh.
“Nhà họ Ôn.”
“Cứ để bọn họ vớt, tôi xem bọn họ định vớt Ôn Lương ra kiểu gì.”
Ngay ngày hôm qua, anh nhớ lại một phần nội dung của ác mộng liên quan đến Ôn Lương.
Ôn Lương là khởi đầu cơn ác mộng.
Bắt đầu giấc mơ, Cao Cố Sanh giống như hồi anh nhặt được cậu, một đứa bé nho nhỏ nằm co ro ngủ say trong bụi cỏ hoang ở Lăng Sơn, cậu bị một nhóm ăn mày nhặt được, trở thành một thành viên của đường dây chăn dắt ăn mày.
Nhóm ăn mày này đặc biệt chọn con nít để đi ăn xin, một phần là bị bọn họ nhặt được, một phần thì bị tật nguyền không thể bán đi.
Những đứa trẻ tầm bốn, năm tuổi không bị đánh gãy chân thì cũng bị móc mắt, dùng vẻ ngoài khuyết tật đánh vào lòng thương của mọi người, vì thế đường dây ăn mày của bọn họ liên tục kiếm được rất nhiều tiền.
Cao Cố Sanh hồi nhỏ quá may mắn chẳng khác gì bùa đổi vận, để cậu đi ăn xin còn kiếm bộn tiền hơn là đem bán cậu.
Vì vậy Cao Cố Sanh ở trong cái đội ăn mày đó chật vật sống tới năm sáu tuổi.
May mắn trong bất hạnh, vì Cao Cố Sanh thông minh đấu trí với tên cầm đầu đường dây chăn dắt nên nhiều lần khiến đối phương từ bỏ tà niệm, miễn cưỡng bảo vệ thân thể.
Năm sáu tuổi, đường dây chăn dắt bị phá, cậu được đưa đến viện mồ côi, viện trưởng và các cô các dì ở đây đối xử với cậu rất tốt, Cao Cố Sanh được ăn một bữa cơm no đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay.
Nhưng mà trong thời gian từ sáu tuổi đến tám tuổi, Cao Cố Sanh cũng không được yên bình bao nhiêu, trong hai năm ngắn ngủi này cậu từng bị bắt cóc, cũng từng bị tổ chức tội phạm nhận nuôi, dung mạo xinh đẹp của cậu trở thành lưỡi dao sắc bén chỉa thẳng vào mình.
Một đường nhấp nhô mãi đến khi cậu mười sáu tuổi, trong hai năm từ mười sáu đến mười tám tuổi, dường như trời cao cuối cùng cũng chịu tha cho cậu, những người kia tưởng chừng cả đời không gặp lại cũng buông tha cho cậu.
Cậu vừa làm việc vặt kiếm tiền đóng học phí vừa đi học, có lúc cậu vì kiếm tiền mà một ngày chỉ có ba tiếng, cha mẹ nuôi ở viện mồ côi đau lòng cậu, lặng lẽ nhét thêm đồ ăn vào cặp cho cậu, nhưng viện mồ côi không có tiền, thỉnh thoảng lén đưa thêm thức ăn cho cậu cũng chỉ có củ khoai tây hay nửa miếng chân giò hun khói.
Lúc này cậu gầy như que củi, bắp đùi còn không to bằng cánh tay của bạn học, gầy đến mức tưởng như gió thổi là bay đi mất.
Nhưng trong khoảng thời gian đó lại là những giây phút sống vui vẻ nhất của cậu.
Nổ lực học tập bấy lâu rốt cuộc cũng hái được quả ngọt, mười tám tuổi năm ấy cậu thi đậu đại học, được trường học miễn học phí, trường cấp ba cũ còn quyên tặng cậu một phần học bổng.
Tương lai đầy triển vọng.
Mãi đến khi cậu gặp Ôn Lương.
Ôn Lương chuốc say cưỡng gian cậu, hôm sau tỉnh lại thì giả mù sa mưa xin lỗi, cũng chính thức theo đuổi cậu, toàn bộ trường ai cũng biết, hotboy nổi tiếng của bọn họ, đàn anh Ôn Lương của bọn họ đã có người thích, và đang theo đuổi người ta.
Ai nấy đều rất tò mò, rốt cuộc đó là người thế nào mà có thể làm Ôn Lương khúm núm tỏ tình.
Sau khi Cao Cố Sanh bị đào ra, mọi người liền thất vọng.
Một thằng mồ côi không cha không mẹ sao có thể xứng với ánh trăng sáng của bọn họ?
Không ai điều tra ngọn nguồn sự việc, không ai quan tâm ý nguyện của Cao Cố Sanh, cũng không ai tìm hiểu nhân phẩm của Cao Cố Sanh, càng không có ai chịu nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo mang theo sợ hãi của cậu dưới tóc mái dày cộm.
Bọn họ chỉ thấy nếu người này có thể lọt vào mắt xanh của Ôn Lương, vậy thì bản thân họ càng có thể.
Đa số người chỉ thấy khá bất ngờ với chuyện này, nhưng luôn có một phần nhỏ người lại cực đoan và ngạo mạn, bọn họ trút xả toàn bộ bất mãn lên người Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh bị người chặn đánh trong hẻm nhỏ, bị Hội trưởng hội học sinh lợi dụng chức quyền hủy bỏ học bổng học sinh nghèo vượt khó của cậu, tài liệu thi đua được cậu nộp lên bị làm khó dễ đủ đường, còn có người ở ngoài trường chặn cậu ở góc tối nói cậu không xứng với đàn anh Ôn Lương của bọn họ.
Những chuyện trên chưa là gì.
Đề tài của cậu bị tố cáo đạo văn.
Bỗng chốc chúng bạn liền sôi trào.
Toàn bộ trường học giống như truy cùng giết tận cậu.
Dưới sự chửi bới chế giễu trong tối lẫn sáng, thành tích mà Cao Cố Sanh lấy làm kiêu ngạo tựa như rơi thẳng xuống vực sâu, giáo viên cũng thất vọng xóa tên cậu khỏi nhóm luận đề.
Ngay lúc Cao Cố Sanh hoàn toàn tuyệt vọng lảo đảo bước ra khỏi phòng giáo viên.
Cậu đụng phải Ôn Lương.
Đàn anh Ôn Lương dịu dàng tốt bụng, đứng ngược ánh mặt trời, trên mặt đều là vẻ lo lắng và ân cần.
Hắn nhẹ nhàng ôm Cao Cố Sanh vào lòng một cách cực kỳ quý trọng.
“Đừng sợ, em còn có anh.”
===Hết chương 2===
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất