Cô Giáo Của Tôi Là Thần Toán

Chương 3:

Trước Sau
Hàn Kỳ ôm quả bóng rổ đi ra khỏi sân thể thao, một chiếc xe van đột nhiên lao ra từ làn đường bên cạnh, đâm thẳng vào người Hàn Kỳ, cố tình đâm mấy lần, sau đó cán qua người Hàn Kỳ đang nằm sõng soài trên đất, máu chảy lênh láng...

Ở góc phải phía trên video còn ghi rõ thời gian: 17 giờ 27 phút, ngày 3 tháng 10 năm 2018.

Toàn bộ video phát khoảng 10 giây, sau đó video biến mất, màn hình trong suốt biến thành bảng thông tin: Bên trái bảng thông tin là ảnh của Hàn Kỳ, bên phải là rất nhiều mục lựa chọn. Hà Điềm Điềm nhìn qua, có vẻ là thông tin giới thiệu về Hàn Kỳ.

Nhưng lúc này, Hà Điềm Điềm không còn tâm trạng để ý đến những thông tin giới thiệu đó nữa, cô chỉ chú ý đến đoạn video kia.

Sự thật là bởi vì, video quá đẫm máu, vụ tai nạn xe hơi quá kinh hoàng, hơn nữa video rất rõ nét và mượt mà, trừ khi có người quay phim từ trước, nếu không thì Hàn Kỳ trong video chắc chắn là cậu ấy, không có khả năng là giả.

Không chỉ như vậy, màn hình trong suốt đó vẫn luôn lơ lửng trên đỉnh đầu Hàn Kỳ, mỗi lần Hà Điềm Điềm nhắm mắt rồi mở mắt ra, video lại xuất hiện, sau khi phát xong thì dừng lại ở giao diện bảng thông tin, như đang chờ Hà Điềm Điềm nhấp vào vậy.

Hà Điềm Điềm là một người yêu thích tiểu thuyết, cô đã đọc rất nhiều truyện ma quỷ, nên khả năng tiếp nhận cũng rất cao. Cô nhắm mắt rồi mở mắt ra, nhìn Hàn Kỳ mấy lần, video cũng xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Kỳ mấy lần... Hà Điềm Điềm bèn mạnh dạn phỏng đoán: Đây căn bản không phải trò đùa của ai đó, trò đùa không thể nào chân thật đến mức này được; cũng không giống như di chứng sau khi bị ngã đập đầu... Có lẽ, đây là một loại dị năng cho phép cô biết trước tương lai?

Và đoạn video mà cô nhìn thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn thảm kịch sẽ xảy ra với Hàn Kỳ sau bốn ngày nữa.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Hà Điềm Điềm lại càng thêm trắng bệch.

Mọi người trong phòng thấy Hà Điềm Điềm cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Kỳ, chớp mắt rồi lại nhắm mắt, sau đó sắc mặt ngày càng tái nhợt, trong lòng đều ‘thịch’ một tiếng: Chẳng lẽ con gái mình/cô Hà bị ngã đập đầu đến mức hỏng não rồi chứ?

Nhưng mà vừa nãy vẫn còn bình thường mà?



Chẳng lẽ di chứng đến muộn như vậy sao?

"Điềm Điềm, con sao vậy?"

"Cô Hà... Cô Hà..."

Mọi người gọi mấy tiếng, Hà Điềm Điềm mới hoàn hồn.

Thấy Hà Điềm Điềm lại nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Hàn Kỳ, cau mày, trong lòng Hàn Kỳ cảm thấy không được tự nhiên, bố mẹ Hà thì tràn ngập lo lắng, còn Chu Diệu Niên lại có một cảm giác rất kỳ lạ.

Cô ấy nhìn theo ánh mắt của Hà Điềm Điềm, nhưng lại không nhìn thấy gì cả, bèn nhíu mày hỏi: "Cô Hà, cô không sao chứ? Vừa nãy cô cứ nhìn chằm chằm vào Hàn Kỳ, cô... cô đang nhìn gì vậy?"

Nghe thấy câu hỏi, Hà Điềm Điềm cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, trong lòng có chút do dự.

Cô hiểu rõ, nếu nói thật, chắc chắn sẽ bị người ta cho rằng mình bị điên. Hơn nữa, tai nạn giao thông không phải chuyện gì tốt đẹp, nói ra chẳng khác nào nguyền rủa người ta chết cả, nếu khiến Chu Diệu Niên tức giận, với năng lực của anh em nhà họ Chu, có khi Hà Điềm Điềm còn mất việc như chơi.

Nhưng nếu không nhắc nhở, nếu tai nạn giao thông thực sự xảy ra, dựa theo đoạn video vừa rồi, Hàn Kỳ không chết cũng bị thương nặng… Nhìn học sinh gặp chuyện mà không quan tâm, Hà Điềm Điềm chắc chắn sẽ hối hận cả đời.

Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng đưa ra quyết định, trong lòng khẽ động, tìm cho mình một cái cớ đường hoàng.

"Vừa rồi tôi xem tướng mạo của Hàn Kỳ, thấy cậu ấy sắp gặp nạn huyết quang, hơn nữa thời gian chính là bốn ngày sau. Vào khoảng 5-6 giờ chiều ngày 3 tháng 10, Hàn Kỳ sẽ gặp tai nạn giao thông sau khi từ sân thể thao Anh Đông ra, vụ tai nạn rất nghiêm trọng, nhẹ thì bị liệt, nặng thì mất mạng."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau