Chương 34:
Trường THPT Minh Quang tọa lạc tại trung tâm thành phố, cách thôn trong thành một đoạn đường. Ngôi trường được xây dựng ở một nơi yên tĩnh giữa lòng thành phố, diện tích rất rộng.
Trở lại trường học nơi mình công tác, đứng trước cổng trường nhìn bốn chữ "Trường THPT Minh Quang" sáng bóng, cùng với vô số đoạn phim dày đặc xung quanh, tuy chỉ mới bảy tám ngày không đến, nhưng Hà Điềm Điềm lại có cảm giác như đã trải qua cả một đời.
Chính tại nơi này, cô đã bị ngã, cũng chính tại nơi này, cô đã có được năng lực thần toán.
Bây giờ quay trở lại đây, tuy cô vẫn là Hà Điềm Điềm, nhưng đã có sự khác biệt rất lớn, có hệ thống trong tay, cô nhất định có thể trở thành một giáo viên giỏi.
1100 điểm tích lũy ban đầu, cộng thêm hơn 1000 điểm tích lũy có được từ việc cứu Ngô Viêm Linh, hiện tại Hà Điềm Điềm đã lên một cấp.
Thể lực sẽ thay đổi theo số điểm tích lũy tăng lên, bây giờ cô không chỉ khỏe mạnh và dẻo dai hơn rất nhiều, mà ngay cả da cũng trở nên đẹp hơn, ngũ quan trông càng thêm xinh đẹp. Sau khi lên cấp, trình độ giảng dạy và sức hút cũng được cải thiện tương ứng, tuy vẫn chưa thử qua sự thay đổi này, nhưng Hà Điềm Điềm cảm thấy, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Vừa vui vẻ nghĩ đến hệ thống, Hà Điềm Điềm đã bước vào tòa nhà dạy học.
Lúc này tiết tự học buổi sáng vừa mới bắt đầu, học sinh cơ bản đã đến đông đủ. Cô đến lớp 10/3 trước, còn chưa vào lớp đã nghe thấy tiếng ồn ào. Cô đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, không thấy bóng dáng Hàn Kỳ đâu, hơn nữa, bàn học của cậu ấy trống trơn, rõ ràng hôm nay không đến.
Hà Điềm Điềm hơi ngạc nhiên, lúc này mới để ý thấy các học sinh đã im lặng, không còn dám nói chuyện rôm rả như lúc nãy nữa.
"Đây là giờ tự học đúng không? Sao lại nói chuyện riêng hết vậy?"
Những cậu ấm cô chiêu này tuy bình thường hơi khó quản, nhưng đều rất lễ phép, biết kính thầy yêu bạn. Vì vậy, giờ tự học bình thường sẽ không công khai vi phạm kỷ luật, hôm nay lại phá lệ tụ tập buôn chuyện, thậm chí còn không đọc sách, thật là kỳ lạ!
Hà Điềm Điềm không nhịn được bước vào lớp nhắc nhở một câu.
Học sinh nhìn nhau, sau đó mới chậm chạp cầm sách lên, đọc được vài câu lại ngưng. Chỉ là ánh mắt lơ đãng của rất nhiều người đã thể hiện rõ ràng tâm trí của bọn họ không đặt vào việc học.
Hà Điềm Điềm nhíu mày, gọi lớp trưởng ra ngoài.
"Các bạn học đang bàn tán chuyện gì vậy? Sao cô thấy các em hào hứng thế?"
Không giống di chứng sau kỳ nghỉ lễ!
"Thưa cô, cô vừa mới đến trường nên chưa biết."
Lớp trưởng Ngô Tử Vi là một nữ sinh rất ngoan ngoãn, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hà Điềm Điềm, vội vàng giải thích cho cô.
"Hôm nay Hàn Kỳ xin nghỉ không đến lớp, mấy bạn hỏi thăm thì mới biết, hôm đó Hàn Kỳ đi đánh bóng rổ bị xe tông, bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn đang nằm viện, nghe nói bị mưu sát. Mẹ và cậu của cậu ấy vô cùng tức giận, đang tìm người ra tay..."
Hà Điềm Điềm càng thêm ngơ ngác.
Hàn Kỳ bị tai nạn xe? Sao cô không biết gì vậy?
Không đúng, thư ký Triệu nói Hàn Kỳ không sao. Sao lại có tin đồn như vậy được?
Nghĩ không ra thì thôi, Hà Điềm Điềm cảm thấy lát nữa gọi điện thoại hỏi lại cho chắc ăn. Sau khi cho Ngô Tử Vi về lớp, Hà Điềm Điềm cũng không còn tâm trạng xem đoạn phim của học sinh trong lớp nữa, cô lập tức đi đến văn phòng.
Kết cấu của mỗi tòa nhà dạy học đều giống nhau, một tầng hai lớp, lớp 10/3 và lớp 10/4 cùng một tầng, giáo viên hai lớp dùng chung một văn phòng.
Lúc này, các giáo viên trong văn phòng đã đến gần hết, Hà Điềm Điềm chào hỏi đồng nghiệp xong, mang tâm trạng nặng nề ngồi vào bàn làm việc của mình.
Các giáo viên cũng đang bàn tán về chuyện của Hàn Kỳ, mọi người đều biết sơ sơ về vụ tai nạn xe. Hà Điềm Điềm nghe một lúc, cảm thấy cũng không khác gì những gì Ngô Tử Vi nói, nên cũng không muốn nghe nữa, cô lấy bút ra chuẩn bị tiếp tục soạn giáo án.
Kết quả giáo án còn chưa kịp mở ra, thì có người gõ cửa, ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là hiệu trưởng đích thân đến.
Trở lại trường học nơi mình công tác, đứng trước cổng trường nhìn bốn chữ "Trường THPT Minh Quang" sáng bóng, cùng với vô số đoạn phim dày đặc xung quanh, tuy chỉ mới bảy tám ngày không đến, nhưng Hà Điềm Điềm lại có cảm giác như đã trải qua cả một đời.
Chính tại nơi này, cô đã bị ngã, cũng chính tại nơi này, cô đã có được năng lực thần toán.
Bây giờ quay trở lại đây, tuy cô vẫn là Hà Điềm Điềm, nhưng đã có sự khác biệt rất lớn, có hệ thống trong tay, cô nhất định có thể trở thành một giáo viên giỏi.
1100 điểm tích lũy ban đầu, cộng thêm hơn 1000 điểm tích lũy có được từ việc cứu Ngô Viêm Linh, hiện tại Hà Điềm Điềm đã lên một cấp.
Thể lực sẽ thay đổi theo số điểm tích lũy tăng lên, bây giờ cô không chỉ khỏe mạnh và dẻo dai hơn rất nhiều, mà ngay cả da cũng trở nên đẹp hơn, ngũ quan trông càng thêm xinh đẹp. Sau khi lên cấp, trình độ giảng dạy và sức hút cũng được cải thiện tương ứng, tuy vẫn chưa thử qua sự thay đổi này, nhưng Hà Điềm Điềm cảm thấy, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Vừa vui vẻ nghĩ đến hệ thống, Hà Điềm Điềm đã bước vào tòa nhà dạy học.
Lúc này tiết tự học buổi sáng vừa mới bắt đầu, học sinh cơ bản đã đến đông đủ. Cô đến lớp 10/3 trước, còn chưa vào lớp đã nghe thấy tiếng ồn ào. Cô đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, không thấy bóng dáng Hàn Kỳ đâu, hơn nữa, bàn học của cậu ấy trống trơn, rõ ràng hôm nay không đến.
Hà Điềm Điềm hơi ngạc nhiên, lúc này mới để ý thấy các học sinh đã im lặng, không còn dám nói chuyện rôm rả như lúc nãy nữa.
"Đây là giờ tự học đúng không? Sao lại nói chuyện riêng hết vậy?"
Những cậu ấm cô chiêu này tuy bình thường hơi khó quản, nhưng đều rất lễ phép, biết kính thầy yêu bạn. Vì vậy, giờ tự học bình thường sẽ không công khai vi phạm kỷ luật, hôm nay lại phá lệ tụ tập buôn chuyện, thậm chí còn không đọc sách, thật là kỳ lạ!
Hà Điềm Điềm không nhịn được bước vào lớp nhắc nhở một câu.
Học sinh nhìn nhau, sau đó mới chậm chạp cầm sách lên, đọc được vài câu lại ngưng. Chỉ là ánh mắt lơ đãng của rất nhiều người đã thể hiện rõ ràng tâm trí của bọn họ không đặt vào việc học.
Hà Điềm Điềm nhíu mày, gọi lớp trưởng ra ngoài.
"Các bạn học đang bàn tán chuyện gì vậy? Sao cô thấy các em hào hứng thế?"
Không giống di chứng sau kỳ nghỉ lễ!
"Thưa cô, cô vừa mới đến trường nên chưa biết."
Lớp trưởng Ngô Tử Vi là một nữ sinh rất ngoan ngoãn, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hà Điềm Điềm, vội vàng giải thích cho cô.
"Hôm nay Hàn Kỳ xin nghỉ không đến lớp, mấy bạn hỏi thăm thì mới biết, hôm đó Hàn Kỳ đi đánh bóng rổ bị xe tông, bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn đang nằm viện, nghe nói bị mưu sát. Mẹ và cậu của cậu ấy vô cùng tức giận, đang tìm người ra tay..."
Hà Điềm Điềm càng thêm ngơ ngác.
Hàn Kỳ bị tai nạn xe? Sao cô không biết gì vậy?
Không đúng, thư ký Triệu nói Hàn Kỳ không sao. Sao lại có tin đồn như vậy được?
Nghĩ không ra thì thôi, Hà Điềm Điềm cảm thấy lát nữa gọi điện thoại hỏi lại cho chắc ăn. Sau khi cho Ngô Tử Vi về lớp, Hà Điềm Điềm cũng không còn tâm trạng xem đoạn phim của học sinh trong lớp nữa, cô lập tức đi đến văn phòng.
Kết cấu của mỗi tòa nhà dạy học đều giống nhau, một tầng hai lớp, lớp 10/3 và lớp 10/4 cùng một tầng, giáo viên hai lớp dùng chung một văn phòng.
Lúc này, các giáo viên trong văn phòng đã đến gần hết, Hà Điềm Điềm chào hỏi đồng nghiệp xong, mang tâm trạng nặng nề ngồi vào bàn làm việc của mình.
Các giáo viên cũng đang bàn tán về chuyện của Hàn Kỳ, mọi người đều biết sơ sơ về vụ tai nạn xe. Hà Điềm Điềm nghe một lúc, cảm thấy cũng không khác gì những gì Ngô Tử Vi nói, nên cũng không muốn nghe nữa, cô lấy bút ra chuẩn bị tiếp tục soạn giáo án.
Kết quả giáo án còn chưa kịp mở ra, thì có người gõ cửa, ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là hiệu trưởng đích thân đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất