Chương 4:
Xin lỗi bố, con phải mượn danh tiếng bán tiên của bố một chút.
Mọi người trong phòng nghe Hà Điềm Điềm nói xong, sắc mặt đều thay đổi.
Nhất là Chu Diệu Niên, trên khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa, lúc này hiện lên vẻ tức giận.
Đúng như Hà Điềm Điềm dự đoán, là một người mẹ, nghe thấy cô nói con trai mình sắp gặp tai nạn thậm chí là chết, dù thế nào cũng không thể vui vẻ được. Hơn nữa, là một nữ doanh nhân có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, Chu Diệu Niên tuyệt đối không phải là người mê tín dị đoan, thậm chí còn rất phản cảm.
Trước khi vào phòng bệnh, lời nói của bố Hà đã khiến Chu Diệu Niên cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ấy cũng không để bụng, dù sao thì bố là bố, con gái là con gái. Nhưng những lời này từ miệng Hà Điềm Điềm nói ra, lại mang ý nghĩa khác, khiến Chu Diệu Niên không khỏi nghi ngờ trình độ tuyển chọn giáo viên của trường THPT Minh Quang.
"Cô Hà, cô có biết mình đang nói gì không? Là một giáo viên, vậy mà lại tin vào mê tín dị đoan, điều này khiến tôi rất nghi ngờ trình độ giảng dạy của cô, cũng không thể yên tâm giao con trai mình cho cô được."
Chu Diệu Niên cau mày, chút hảo cảm vừa rồi dành cho Hà Điềm Điềm đã tan biến, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, thậm chí còn không dùng kính ngữ nữa.
"Nếu cô có mục đích gì, muốn kiếm tiền từ tôi hoặc muốn có được lợi ích gì. Tôi nói cho cô biết, không có khả năng đâu, tôi không phải là kẻ ngốc nghếch đi tin lời mấy kẻ xem bói ngu xuẩn đâu."
Lời này rất khó nghe.
Nói xong, cô ấy còn liếc nhìn bố Hà một cái, rõ ràng đang xếp Hà Điềm Điềm và bố Hà vào cùng một loại người - thầy bói lừa đảo.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đây... đây..."
Chu Diệu Niên hùng hổ dọa người, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Mẹ Hà định lên tiếng hòa giải, nhưng lại không biết nói gì.
Ngay cả bà, một người mẹ, cũng cảm thấy con gái mình hôm nay có chút kỳ quái.
Chẳng phải bình thường con bé rất phản cảm với mấy thứ mê tín dị đoan này sao?
"Cô Chu, tôi nói đều là sự thật, không có ý lừa gạt cô."
Nhìn thấy mình bị coi là thầy bói lừa đảo, Hà Điềm Điềm dở khóc dở cười. Nhưng nhìn thấy đoạn video liên tục xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Kỳ, cô càng thêm lo lắng.
Cô nghiêm túc, chân thành nói: "Cô có thể không tin tôi. Nhưng tôi nghĩ, đối với cô mà nói, ngăn Hàn Kỳ ra ngoài vào ngày hôm đó, hoặc phái người bảo vệ cậu ấy, phòng bệnh hơn chữa bệnh, hẳn là chuyện rất dễ dàng. Sau này cô có gặp tôi hay không tôi cũng không quan tâm, thậm chí muốn cho Hàn Kỳ chuyển lớp hoặc chuyển trường cũng được, nhưng tôi hy vọng cô có thể ghi nhớ những lời tôi vừa nói, 5-6 giờ chiều ngày 3 tháng 10, sân thể thao Anh Đông."
Chu Diệu Niên rõ ràng không phải là người dễ dàng bị thuyết phục. Những lời khó tin như vậy, nếu không phải Hà Điềm Điềm đang muốn lấy lui làm tiến, thì cô ấy bị ngã đập đầu đến mức hỏng não rồi.
Sắc mặt cô ấy sa sầm, không nhìn Hà Điềm Điềm nữa, mà quay sang nói với mẹ Hà: "Dì này, đây là số điện thoại của Tiểu Triệu - trợ lý của tôi, có việc gì thì cứ gọi cho cô ấy. Tôi khuyên dì nên tìm một bác sĩ khoa thần kinh để kiểm tra kỹ cho cô Hà, tiền tôi sẽ trả."
Nói xong, cô ấy gật đầu chào bố mẹ Hà, sau đó xoay người kéo Hàn Kỳ ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Kỳ từ nãy đến giờ vẫn im lặng, Chu Diệu Niên chỉ lo tức giận, cũng không để ý đến cậu ấy, đến khi kéo con trai lên xe, Chu Diệu Niên mới nhận ra sắc mặt cậu ấy có chút khác thường.
"Hàn Kỳ, con sao vậy?"
Chu Diệu Niên sờ trán con trai, không bị sốt. Cô ấy lại quan sát con trai từ trên xuống dưới, lúc này mới nhận ra sắc mặt Hàn Kỳ tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ.
"Bị dọa à? Không sao đâu, cô ta chỉ là một kẻ lừa đảo thôi, sau khi khai giảng, mẹ sẽ nói Tiểu Triệu đến gặp hiệu trưởng, không thể để con học lớp của cô ta nữa..."
Nói đến đây, Chu Diệu Niên vẫn còn tức giận.
Mọi người trong phòng nghe Hà Điềm Điềm nói xong, sắc mặt đều thay đổi.
Nhất là Chu Diệu Niên, trên khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa, lúc này hiện lên vẻ tức giận.
Đúng như Hà Điềm Điềm dự đoán, là một người mẹ, nghe thấy cô nói con trai mình sắp gặp tai nạn thậm chí là chết, dù thế nào cũng không thể vui vẻ được. Hơn nữa, là một nữ doanh nhân có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay, Chu Diệu Niên tuyệt đối không phải là người mê tín dị đoan, thậm chí còn rất phản cảm.
Trước khi vào phòng bệnh, lời nói của bố Hà đã khiến Chu Diệu Niên cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ấy cũng không để bụng, dù sao thì bố là bố, con gái là con gái. Nhưng những lời này từ miệng Hà Điềm Điềm nói ra, lại mang ý nghĩa khác, khiến Chu Diệu Niên không khỏi nghi ngờ trình độ tuyển chọn giáo viên của trường THPT Minh Quang.
"Cô Hà, cô có biết mình đang nói gì không? Là một giáo viên, vậy mà lại tin vào mê tín dị đoan, điều này khiến tôi rất nghi ngờ trình độ giảng dạy của cô, cũng không thể yên tâm giao con trai mình cho cô được."
Chu Diệu Niên cau mày, chút hảo cảm vừa rồi dành cho Hà Điềm Điềm đã tan biến, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, thậm chí còn không dùng kính ngữ nữa.
"Nếu cô có mục đích gì, muốn kiếm tiền từ tôi hoặc muốn có được lợi ích gì. Tôi nói cho cô biết, không có khả năng đâu, tôi không phải là kẻ ngốc nghếch đi tin lời mấy kẻ xem bói ngu xuẩn đâu."
Lời này rất khó nghe.
Nói xong, cô ấy còn liếc nhìn bố Hà một cái, rõ ràng đang xếp Hà Điềm Điềm và bố Hà vào cùng một loại người - thầy bói lừa đảo.
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đây... đây..."
Chu Diệu Niên hùng hổ dọa người, bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Mẹ Hà định lên tiếng hòa giải, nhưng lại không biết nói gì.
Ngay cả bà, một người mẹ, cũng cảm thấy con gái mình hôm nay có chút kỳ quái.
Chẳng phải bình thường con bé rất phản cảm với mấy thứ mê tín dị đoan này sao?
"Cô Chu, tôi nói đều là sự thật, không có ý lừa gạt cô."
Nhìn thấy mình bị coi là thầy bói lừa đảo, Hà Điềm Điềm dở khóc dở cười. Nhưng nhìn thấy đoạn video liên tục xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Kỳ, cô càng thêm lo lắng.
Cô nghiêm túc, chân thành nói: "Cô có thể không tin tôi. Nhưng tôi nghĩ, đối với cô mà nói, ngăn Hàn Kỳ ra ngoài vào ngày hôm đó, hoặc phái người bảo vệ cậu ấy, phòng bệnh hơn chữa bệnh, hẳn là chuyện rất dễ dàng. Sau này cô có gặp tôi hay không tôi cũng không quan tâm, thậm chí muốn cho Hàn Kỳ chuyển lớp hoặc chuyển trường cũng được, nhưng tôi hy vọng cô có thể ghi nhớ những lời tôi vừa nói, 5-6 giờ chiều ngày 3 tháng 10, sân thể thao Anh Đông."
Chu Diệu Niên rõ ràng không phải là người dễ dàng bị thuyết phục. Những lời khó tin như vậy, nếu không phải Hà Điềm Điềm đang muốn lấy lui làm tiến, thì cô ấy bị ngã đập đầu đến mức hỏng não rồi.
Sắc mặt cô ấy sa sầm, không nhìn Hà Điềm Điềm nữa, mà quay sang nói với mẹ Hà: "Dì này, đây là số điện thoại của Tiểu Triệu - trợ lý của tôi, có việc gì thì cứ gọi cho cô ấy. Tôi khuyên dì nên tìm một bác sĩ khoa thần kinh để kiểm tra kỹ cho cô Hà, tiền tôi sẽ trả."
Nói xong, cô ấy gật đầu chào bố mẹ Hà, sau đó xoay người kéo Hàn Kỳ ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Kỳ từ nãy đến giờ vẫn im lặng, Chu Diệu Niên chỉ lo tức giận, cũng không để ý đến cậu ấy, đến khi kéo con trai lên xe, Chu Diệu Niên mới nhận ra sắc mặt cậu ấy có chút khác thường.
"Hàn Kỳ, con sao vậy?"
Chu Diệu Niên sờ trán con trai, không bị sốt. Cô ấy lại quan sát con trai từ trên xuống dưới, lúc này mới nhận ra sắc mặt Hàn Kỳ tái nhợt, vẻ mặt hoảng sợ.
"Bị dọa à? Không sao đâu, cô ta chỉ là một kẻ lừa đảo thôi, sau khi khai giảng, mẹ sẽ nói Tiểu Triệu đến gặp hiệu trưởng, không thể để con học lớp của cô ta nữa..."
Nói đến đây, Chu Diệu Niên vẫn còn tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất