Chương 7:
Người đàn ông kia hiển nhiên cũng không ngờ tới Hà Điềm Điềm lại đột nhiên xuất hiện, nhìn nắm đấm vừa mới đánh phụ nữ, cả người sững sờ tại chỗ.
"Điềm Điềm... Con không sao chứ, tay con thế nào rồi, có đau không?"
Bố Hà hoảng hốt, vừa nói vừa vén tay áo khoác của Hà Điềm Điềm lên, chỉ thấy chỗ bị đánh trên cánh tay đã hơi sưng lên, còn hơi tím bầm.
Mẹ Hà nhìn thấy những vết thương này, giận đến mức không nói nên lời. Bà cũng không quan tâm gì nữa, xoay người lao vào cào cấu mặt người đàn ông kia.
"Cậu bị điên à, tôi liều mạng với cậu, đồ xui xẻo, tôi cho cậu đánh chồng tôi này, tôi cho cậu đánh con gái tôi..."
Mẹ Hà mở tiệm tạp hóa, tuy ngày thường hay cười nói vui vẻ, nhưng cũng là người phụ nữ rất mạnh mẽ. Thêm nữa, người đàn ông gây chuyện kia dường như rất kiêng dè việc đánh phụ nữ, mặc dù bị mẹ Hà tấn công nhiều lần, nhưng chỉ né tránh trái phải, không hề đánh trả.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt và cổ người đàn ông đã đầy vết thương, những vết xước do manh tay hằn rõ trên da thịt, trông rất thảm hại.
Hà Điềm Điềm và bố Hà phản ứng kịp, vội vàng tách hai người ra, Hà Điềm Điềm nói: "Mẹ, con không sao, mẹ đừng đánh nữa."
Rồi cô quay sang người đàn ông: "Anh vừa đến đã lớn tiếng muốn đánh bố tôi, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ, thẩm phán tuyên án còn phải cho tội phạm cơ hội bào chữa nữa. Bố tôi ngày thường hiền lành, chưa từng xảy ra mâu thuẫn với hàng xóm láng giềng, anh vừa đến đã muốn đánh người, mẹ tôi đánh anh mấy cái cũng không oan uổng chút nào."
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hà Điềm Điềm lại có chút nghi hoặc.
Cô vẫn còn nhớ lời người đàn ông kia vừa nói, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là khách hàng bị bố Hà xem bói sai nên đến gây chuyện? Dù sao bố Hà cũng chỉ là thầy bói nửa mùa, như ông tự nói, cũng chỉ học lỏm được chút kinh dịch bát quái rồi bày quầy hàng, thật ra cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Trước đây cũng từng xảy ra chuyện ông xem bói sai, nhưng phần lớn đều là những lỗi nhỏ nhặt. Nhưng phản ứng của người đàn ông này lại gay gắt như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra sai sót lớn? Nếu thực sự là như vậy, cho dù bố Hà có là bố ruột của cô, thì Hà Điềm Điềm cũng không có mặt mũi nào mà ngăn cản.
Nghe Hà Điềm Điềm nhắc đến vết thương, người đàn ông đột nhiên cảm thấy vết thương trên mặt càng đau hơn.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn bố Hà, gằn giọng hỏi: "Hà Ứng Khôn, ông còn nhớ tôi không?"
Bố Hà cẩn thận quan sát người đàn ông, một lúc sau mới nhớ ra: "Là anh à? Mùa hè năm nay, anh đến xem bói cho con trai phải không?"
Hà Điềm Điềm giật mình: "Bố, bố còn xem bói cho trẻ con nữa sao? Chẳng phải bố vẫn luôn nói, trẻ con không thể xem bói sao?"
Tuy Hà Điềm Điềm không đồng tình với việc làm mê tín dị đoan của bố Hà, nhưng ngày thường cô hay nghe ông lẩm bẩm, nên cũng biết được một số quy định và điều cấm kỵ khi xem bói. Trong đó có một điều là: Không xem bói cho trẻ con.
Nghe nói điều này cũng có điển tích: Thời xưa, có một gia đình mời thầy tướng số đến xem bói cho con trai, thầy tướng số phán đứa trẻ này có số mệnh phú quý. Nhà kia vui mừng khôn xiết, từ đó nâng niu đứa trẻ như nâng trứng, chiều chuộng hết mực. Trẻ con vốn dĩ đã không có chính kiến, lại thêm bố mẹ nuông chiều, muốn gì được nấy, suốt ngày rong chơi lêu lổng, dần dần trở thành một tên công tử bột, sau đó còn bị người ta đánh chết vì tranh giành phụ nữ.
Trẻ con như tờ giấy trắng. Nếu nói số mệnh của đứa trẻ không tốt, chắc chắn bố mẹ sẽ không vui, thất vọng quá mức, cũng sẽ ít quan tâm và kỳ vọng vào đứa trẻ hơn, ảnh hưởng đến sự trưởng thành và phát triển của trẻ; còn nếu nói tốt, nhỡ đâu bố mẹ lại dương dương tự đắc, có khi lại nuôi dưỡng ra một đứa trẻ ngỗ ngược, vì vậy mới có quy định này.
"Điềm Điềm... Con không sao chứ, tay con thế nào rồi, có đau không?"
Bố Hà hoảng hốt, vừa nói vừa vén tay áo khoác của Hà Điềm Điềm lên, chỉ thấy chỗ bị đánh trên cánh tay đã hơi sưng lên, còn hơi tím bầm.
Mẹ Hà nhìn thấy những vết thương này, giận đến mức không nói nên lời. Bà cũng không quan tâm gì nữa, xoay người lao vào cào cấu mặt người đàn ông kia.
"Cậu bị điên à, tôi liều mạng với cậu, đồ xui xẻo, tôi cho cậu đánh chồng tôi này, tôi cho cậu đánh con gái tôi..."
Mẹ Hà mở tiệm tạp hóa, tuy ngày thường hay cười nói vui vẻ, nhưng cũng là người phụ nữ rất mạnh mẽ. Thêm nữa, người đàn ông gây chuyện kia dường như rất kiêng dè việc đánh phụ nữ, mặc dù bị mẹ Hà tấn công nhiều lần, nhưng chỉ né tránh trái phải, không hề đánh trả.
Chỉ trong chớp mắt, trên mặt và cổ người đàn ông đã đầy vết thương, những vết xước do manh tay hằn rõ trên da thịt, trông rất thảm hại.
Hà Điềm Điềm và bố Hà phản ứng kịp, vội vàng tách hai người ra, Hà Điềm Điềm nói: "Mẹ, con không sao, mẹ đừng đánh nữa."
Rồi cô quay sang người đàn ông: "Anh vừa đến đã lớn tiếng muốn đánh bố tôi, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ, thẩm phán tuyên án còn phải cho tội phạm cơ hội bào chữa nữa. Bố tôi ngày thường hiền lành, chưa từng xảy ra mâu thuẫn với hàng xóm láng giềng, anh vừa đến đã muốn đánh người, mẹ tôi đánh anh mấy cái cũng không oan uổng chút nào."
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hà Điềm Điềm lại có chút nghi hoặc.
Cô vẫn còn nhớ lời người đàn ông kia vừa nói, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là khách hàng bị bố Hà xem bói sai nên đến gây chuyện? Dù sao bố Hà cũng chỉ là thầy bói nửa mùa, như ông tự nói, cũng chỉ học lỏm được chút kinh dịch bát quái rồi bày quầy hàng, thật ra cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Trước đây cũng từng xảy ra chuyện ông xem bói sai, nhưng phần lớn đều là những lỗi nhỏ nhặt. Nhưng phản ứng của người đàn ông này lại gay gắt như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra sai sót lớn? Nếu thực sự là như vậy, cho dù bố Hà có là bố ruột của cô, thì Hà Điềm Điềm cũng không có mặt mũi nào mà ngăn cản.
Nghe Hà Điềm Điềm nhắc đến vết thương, người đàn ông đột nhiên cảm thấy vết thương trên mặt càng đau hơn.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn bố Hà, gằn giọng hỏi: "Hà Ứng Khôn, ông còn nhớ tôi không?"
Bố Hà cẩn thận quan sát người đàn ông, một lúc sau mới nhớ ra: "Là anh à? Mùa hè năm nay, anh đến xem bói cho con trai phải không?"
Hà Điềm Điềm giật mình: "Bố, bố còn xem bói cho trẻ con nữa sao? Chẳng phải bố vẫn luôn nói, trẻ con không thể xem bói sao?"
Tuy Hà Điềm Điềm không đồng tình với việc làm mê tín dị đoan của bố Hà, nhưng ngày thường cô hay nghe ông lẩm bẩm, nên cũng biết được một số quy định và điều cấm kỵ khi xem bói. Trong đó có một điều là: Không xem bói cho trẻ con.
Nghe nói điều này cũng có điển tích: Thời xưa, có một gia đình mời thầy tướng số đến xem bói cho con trai, thầy tướng số phán đứa trẻ này có số mệnh phú quý. Nhà kia vui mừng khôn xiết, từ đó nâng niu đứa trẻ như nâng trứng, chiều chuộng hết mực. Trẻ con vốn dĩ đã không có chính kiến, lại thêm bố mẹ nuông chiều, muốn gì được nấy, suốt ngày rong chơi lêu lổng, dần dần trở thành một tên công tử bột, sau đó còn bị người ta đánh chết vì tranh giành phụ nữ.
Trẻ con như tờ giấy trắng. Nếu nói số mệnh của đứa trẻ không tốt, chắc chắn bố mẹ sẽ không vui, thất vọng quá mức, cũng sẽ ít quan tâm và kỳ vọng vào đứa trẻ hơn, ảnh hưởng đến sự trưởng thành và phát triển của trẻ; còn nếu nói tốt, nhỡ đâu bố mẹ lại dương dương tự đắc, có khi lại nuôi dưỡng ra một đứa trẻ ngỗ ngược, vì vậy mới có quy định này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất