Chương 56: Dây dưa
Sáng sớm hôm sau, Hứa Huy mua điểm tâm, quen thuộc đi vào nhà Ngô Cảnh An.Trời còn hơi sớm, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy người nọ đưa lưng về phía gã nằm nghiêng trên giường, ngủ say sưa.
Khóe miệng Hứa Huy hơi gợi lên một nụ cười, nhẹ tay nhẹ chân vào phòng, bỏ dép ôm cánh tay tựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn người đang đưa lưng về phía gã nọ.
Tóc ngắn thoải mái, từ góc độ của gã chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt. Mặc áo ngủ trắng viền xanh, cánh tay lộ ra bên ngoài, Ngô Cảnh An yên tĩnh như vậy, khiến trong lòng Hứa Huy không tự chủ sinh ra chút ấm áp mơ màng.
Muốn ở cạnh người này, mỗi sáng sớm tỉnh lại, nhẹ nhàng hôn một cái, một ly cà phê thơm nồng, trước khi ra cửa nói một câu “Buổi tối gặp lại!”. Cuộc sống như vậy, dường như cũng rất tốt.
Đoạn tưởng tượng ngắn ngủi này, làm Hứa Huy kinh ngạc.
Trước đây nhiều phụ nữ như vậy cũng chưa bao giờ khiến gã sinh ra ý tưởng thèm một gia đình như vậy, lại bởi vì một Ngô Cảnh An mà cam tâm tình nguyện gieo xuống mầm mống.
Có người nói cây củ cải rau xanh cũng có người thích, có người nói là mắt rùa nhìn đậu xanh, đại khái chính là để hình dung tình huống của gã và Ngô Cảnh An đi!
(mắt rùa nhìn đậu xanh: Lời xưa kể lại rằng có một con Rùa, đang đi lang thang, bất chợt nó phát hiện ra một hạt Đậu xanh. Rùa rất lấy làm lạ, vì có một thứ nhỏ như mắt của nó vậy, Rùa liền tới gần hạt Đậu xanh và ngắm nhìn nó, vì nhìn gần và mắt Rùa bằng hạt đậu nên nó chỉ thấy một mầu xanh. Rùa nhìn rất lâu, chớp mắt đã ngàn năm trôi qua. Câu này dùng để chỉ hai người hợp nhãn, ý hợp tâm đầu, cũng có khi còn để chỉ tình yêu lâu bền, vĩnh cửu)
Nhắc tới ưu điểm của người này, gã cũng thật không thể nói rõ được.
Tính cách tốt? Rộng rãi? Thân mật? Bằng cấp cao?
Cái rắm, một cái cũng không có!
Vậy mày thích anh ta ở điểm nào?
Nếu thật sự nói ra được thích điểm nào sẽ còn thích sao?
Giống như một câu danh ngôn một cô bạn gái cũ từng nói với gã: có thể nói rõ được, thì không phải là yêu.
Trước kia gã không tin, hiện tại, lại không thể không tin.
Người đàn ông đưa lưng về phía gã ngủ say nhúc nhích tỉnh lại, chầm chậm xoay người, đôi mắt nửa khép, miệng đang ngáp được một nửa đột nhiên dừng lại, trừng lớn hai mắt xem xét gã.
Rất nhanh, trong mắt kia đã chứa đầy hơi nước.
Rất là mê người.
Hứa Huy cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành! Ngủ có ngon không?”
Ngô Cảnh An hoang mang trừng mắt nhìn gã một hồi lâu mới đem những lời hôm qua của gã tiến vào đầu.
Tốt lành em gái cậu!
(cũng giống như là bên mình hay nói tốt ông nội mày, tốt mẹ mày ấy, nhưng vì để tránh nhắc đến trưởng bối nên câu này nhẹ nhàng hơn một chút)Ngô Cảnh An thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn, hất chăn xuống giường.
Hứa Huy theo ở phía sau nói: “Vệ sinh cá nhân xong đi ra luôn nha, điểm tâm không biết có nguội không.”
Ngô Cảnh An dừng bước, trong ngực nổi lên vô số tức giận, mãnh liệt xoay người, vừa định phát tác đã thấy người nào đó vừa cướp binh đoạt chủ đã ra khỏi phòng ngủ.
Rửa mặt xong, Ngô Cảnh An thay quần áo ra phòng ngủ, cố hết sức không chớp mắt đi ra huyền quan, cố gắng không để ý tới gã đang thét to như người bán cơm, đi giày, mở cửa, chạy lấy người.
Ăn! Có mà ăn cứt ấy!
Ra khỏi tiểu khu, mua một phần tiểu lung bao nhân tôm thịt ở quán bánh bao đối diện đường cái, hơi mắc chút, nhưng vì thăm dò tình hình quân địch, chút đầu tư ấy cũng đáng.
(tiểu lung bao: hay còn gọi là một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ chứa nhân thịt và nước súp)
Bên này anh vừa mới gắp một cái tiểu lung bao lên, đầu kia bàn đã có người vươn đũa ra kẹp đi một cái, đặt bên miệng thổi thổi, thật lâu sau mới nhét vào miệng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Thì ra cậu thích vị này, được, ngày mai mua cho cậu.”
Ngô Cảnh An cắn răng soàn soạt hướng về phía Hứa súc sinh.
Một ngụm nghẹn ở yết hầu không thể đi xuống, ăn xong điểm tâm, hai người đi bộ ở sân thể dục gần đó.
Ngô Cảnh An thật không muốn thừa nhận cách nói hai người này, anh đi một mình, chẳng qua bất đắc dĩ phía sau có một kẻ theo đuôi da mặt dày không có giới hạn.
Anh cũng chẳng muốn đuổi, có đuổi cũng chẳng được, chỉ có thể mặc gã đi theo.
Cũng đúng, đường này đâu phải anh mở, cây không phải anh trồng, anh có cái lông lý do gì không cho người ta đi!
Phạm pháp đấy!
Quẹo vào sân thể dục, Ngô Cảnh An chọn một chỗ mát mẻ hút một điếu thuốc nhìn hai người trẻ tuổi đánh cầu lông.
Chỉ chốc lát, chỗ bên cạnh anh cũng bị người chiếm.
Chơi bóng là một nam một nữ, có lẽ là một đôi tình nhân, quả bóng bay nhẹ nhàng khỏi tay người này, người kia lại vung vợt lên, quả bóng lại vô lực bay trở lại trong ngực người nọ.
Ở giữa chen vào vô số tiếng cười vui, hờn dỗi, nắm tay, lời ngon tiếng ngọt.
Ngô Cảnh An nhàm chán ngáp một cái, lại tiếp tục nhìn, có lẽ sắp ngủ mất.
Người bên cạnh anh bị ngáp lây, không thú vị nói: “Mệt cậu cũng ngồi xem được, con của cô tôi cũng có thể đánh mạnh hơn bọn họ, hai người này định diễn phim Hàn đấy à, thật làm người ta chán ngấy.”
Ngô Cảnh An nghĩ, diễn phim Hàn ai cũng không thể sánh bằng cậu đâu Hứa thiếu, muốn thâm tình có thâm tình, muốn ngược có ngược, giây trước vừa mới ngọt nhạt, nhớ tôi không, giây tiếp theo đã hỏi người ta ba sáu chín cậu ở tầng nào, tốc độ trở mặt này mới thật là khảo nghiệm diễn xuất!Một đứa trẻ không lớn không nhỏ đạp xe đạp ba bánh vụt nhanh qua, người mẹ đi theo phía sau lo lắng la lên, “Chậm một chút, đi nhanh như thế làm gì, nói con đi chậm một chút có nghe hay không, được lắm, con chạy đi, mẹ đem tất cả sữa Vượng Vượng của con cho em gái uống.”
Đứa trẻ nghe xong vội vàng bóp phanh, quay đầu xe vừa đạp về vừa kinh hoảng hô lớn, “Không được, để con uống, tất cả đều để con uống, đó là sữa Vượng Vượng của con, là của con, con muốn uống sữa, con muốn uống sữa!”
Thấy cảnh này, Hứa công tử mừng rỡ nhìn theo, xong còn nằm úp sấp nói thầm vào bên tai Ngô Cảnh An, “Aiz, khi còn bé có phải cậu cũng ồn ào đòi uống sữa như vậy không?”
Ngô Cảnh An nghĩ, miếng cao da chó này càng lúc càng lớn gan, vừa chậm một chút, đã dán lên trên mặt.
Trên đường trở về, anh quẹo vào chợ mua chút đậu hũ, thêm một xửng trứng gà so là đủ làm một bữa.
Hứa Huy bất mãn than thở, “Tôi không thích ăn đậu hũ, mua cái khác được không?”
Ngô Cảnh An thanh toán tiền, xoay mặt chạy lấy người.
Hứa Huy nhận lấy một mũi bụi, phẫn nộ theo sát.
Thừa dịp giữa trưa ít người, Ngô Cảnh An đến ngân hàng gửi tiền trả cho mẹ.
Hứa Huy ngồi xuống bên cạnh, thăm dò nhìn thẻ tài khoản trong tay anh xem xét, “Bên trong có bao nhiêu tiền? Aiz, cậu đi làm lâu như vậy, hẳn cũng tiết kiệm được không ít!” Nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, lắc đầu, bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, “Không đúng, tiền lương của cậu đáng thương đến nỗi không đủ nhét kẽ răng, khẳng định còn phải phụ thêm tài sản vào. Aiz, cậu không phải là ở bên ngoài vay nợ thật nhiều chứ? Aiz, cùng cậu tôi cũng thật mệt, còn phải giúp đỡ cậu trả nợ.”
Một em gái xinh đẹp bên cạnh chuyên tâm nhìn di động cũng tò mò mà liếc bọn họ một cái.
Ngô Cảnh An nghĩ ông trời sao còn không cho một đạo sét đánh chết tên rùa con này đi!
Ngẫm lại, vẫn là không được, đánh chết gã còn liên lụy mình ngồi một bên, vẫn là thôi.
Cái kia, aiz aiz aiz, người mặc đồ bảo vệ kia, mắt mọc chỗ nào rồi, nhìn không thấy kẻ tạp vụ không vay không trả không làm bất cứ nghiệp vụ gì chỉ ngồi trên băng ghế nghỉ chân kia sao! Còn không đuổi đi! Thật là thất trách, coi chừng tôi góp ý cậu!
Gửi tiền xong Ngô Cảnh An về đến nhà mở cửa mới nhớ tới một việc rất trọng yếu, cũng bởi vì anh sơ suất, vẫn luôn quên đổi khóa nên tên này mới có thể ra vào tự nhiên như vào nhà mình.
Vào nhà thả đậu hũ xuống, anh liền gọi cho lão Vương trông cửa tiểu khu, để hắn tìm Lý Tưởng Nhân bên cạnh đổi giúp mình ổ khóa.
Thời điểm bận bịu trong bếp, Hứa Huy lảo đảo tiến vào, liếc mắt nhìn khối đậu hũ trên thớt, rất là bất mãn.
“Đậu hũ có gì mà ngon, có mùi là lạ, dù sao tôi cũng ăn không quen, cậu không cần chuẩn bị phần kia cho tôi.”
Ngô Cảnh An không phản ứng gã.
Cắt xong đậu hũ, đánh trứng gà, đang định mở bếp, chuông cửa vang lên. Ngô Cảnh An vội đi ra mở cửa, là Lý Tưởng Nhân đến đổi khóa.”Đã làm phiền bác rồi.”
“Không có việc gì, một chút là xong, có việc thì cứ làm đi, xong bác gọi.” Đều ở cùng một tiểu khu, gặp mặt cũng sẽ gật đầu chào hỏi một tiếng, bác Lý tủm tỉm cười nói xong, thả thùng dụng cụ xuống, nửa ngồi xổm bận việc mình.
Hứa Huy chuyển tới mép sô pha nhìn thoáng qua phía huyền quan, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Ngô Cảnh An nhìn bác Lý bận việc, thình thoảng nói chuyện vài câu, thời gian cũng qua rất nhanh.
Thấy ổ khóa sắp đổi xong, Hứa Huy lê dép lê tiến lại.
“Cảnh An, bác Lý đã bận bịu nửa ngày, sao không rót cho bác chén trà nóng?”
Chẳng biết tại sao, nghe thấy giọng nói này, lông mày Ngô Cảnh An chợt giật giật vài cái.
Một phút im lặng, bác Lý xấu hổ cười nói: “Không cần không cần, một chút nữa là xong rồi.”
Ngô Cảnh An nhìn bác Lý một cái, bất đắc dĩ đứng dậy, nhanh chóng vọt vào phòng bếp, lấy ra cái chén duy nhất, rót từ máy lọc nước một chén nước ấm, nâng chén nước, anh đi về phía huyền quan.
Chỉ thấy Hứa Huy vẻ mặt gian xảo đang cùng bác Lý thu dọn đồ đạc tán gẫu ngất trời.
“Bác Lý đúng không, đừng về vội, ở lại ăn đi, có rượu có đồ ăn, chỉ thêm một đôi đũa thôi mà.”
“Không, trong nhà đã nấu xong cơm rồi, còn đang chờ bác về đấy!”
“Vâng ạ, con cũng không miễn cưỡng, có rảnh bác đến chơi, đừng khách khí, cứ thoải mái như nhà mình thôi ạ.”
“Đi đây, các con làm việc của mình đi, bác đi đây.”
“Bác đi thong thả!”
Mắt thấy người nào đó cười đến như hồ ly tiễn bác Lý, Ngô Cảnh An còn ngây ngốc duy trì tư thế bưng nước đưa trà.
Mãi đến khi dưới lầu truyền ra tiếng động cơ xe máy của bác Lý nổ “bùm bùm”, anh mới tỉnh ngộ, không đúng, cái chìa khóa! Quan trọng nhất là cái chìa khóa còn chưa đưa mà! Bác Lý, tiền, tiền, bác quên lấy tiền rồi!”
Ngô Cảnh An vừa định chạy ra ngoài, thần giữ cửa Hứa Huy “Cạch” một tiếng khép cửa, cười nhìn anh.
Ngô Cảnh An nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia như là nụ cười xấu xa khi gian kế thực hiện được.
Hứa Huy vươn tay đem một xâu chìa khóa tới trước mặt anh, “Tiền tôi trả rồi, đây là chìa khóa, cầm!”
Ngô Cảnh An nhận chìa khóa, vẻ mặt hồ nghi nhìn gã.
Hứa Huy rộng lượng trả lời ngay trước khi Ngô Cảnh An đặt câu hỏi.
“Tôi nói với bác ấy, hai chúng ta sống với nhau, cho nên bác ấy đem chìa khóa cho tôi. Đương nhiên, để cho tiện ra vào, tôi cầm một cái, tôi nghĩ, cậu sẽ không để ý phải không! Ấy, nếu cậu thật sự để ý, có thể đổi một cái khóa khác, kỳ thật, tôi chỉ muốn nói, loại chuyện nhỏ như lấy được chìa khóa này đối với tôi rất dễ dàng, chẳng qua, nếu cậu không chê lãng phí tiền, có thể mỗi ngày đổi một cái, như vậy có lẽ sẽ đề phòng được tôi. Thật sự, đây là đề nghị thật lòng của tôi.”Nhẹ nhàng bỏ lại những lời này, Hứa Huy vẻ mặt vô hại đi dạo đến bên mép sô pha, biếng nhác nằm xuống sô pha chờ ăn cơm.
Đối với người như thế, Ngô Cảnh An còn có thể nói cái gì, nắm chặt cái chìa khóa trong tay, anh oán giận đi vào bếp.
Giữa trưa lúc ăn cơm, trước mặt Ngô Cảnh An đặt một chén cơm, một bàn đậu hũ xào trứng gà. Trước mặt Hứa Huy đặt một chén cơm, một bàn “Mãn Hán toàn tịch”. <ins class="adsbygoogle"
Khóe miệng Hứa Huy hơi gợi lên một nụ cười, nhẹ tay nhẹ chân vào phòng, bỏ dép ôm cánh tay tựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn người đang đưa lưng về phía gã nọ.
Tóc ngắn thoải mái, từ góc độ của gã chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt. Mặc áo ngủ trắng viền xanh, cánh tay lộ ra bên ngoài, Ngô Cảnh An yên tĩnh như vậy, khiến trong lòng Hứa Huy không tự chủ sinh ra chút ấm áp mơ màng.
Muốn ở cạnh người này, mỗi sáng sớm tỉnh lại, nhẹ nhàng hôn một cái, một ly cà phê thơm nồng, trước khi ra cửa nói một câu “Buổi tối gặp lại!”. Cuộc sống như vậy, dường như cũng rất tốt.
Đoạn tưởng tượng ngắn ngủi này, làm Hứa Huy kinh ngạc.
Trước đây nhiều phụ nữ như vậy cũng chưa bao giờ khiến gã sinh ra ý tưởng thèm một gia đình như vậy, lại bởi vì một Ngô Cảnh An mà cam tâm tình nguyện gieo xuống mầm mống.
Có người nói cây củ cải rau xanh cũng có người thích, có người nói là mắt rùa nhìn đậu xanh, đại khái chính là để hình dung tình huống của gã và Ngô Cảnh An đi!
(mắt rùa nhìn đậu xanh: Lời xưa kể lại rằng có một con Rùa, đang đi lang thang, bất chợt nó phát hiện ra một hạt Đậu xanh. Rùa rất lấy làm lạ, vì có một thứ nhỏ như mắt của nó vậy, Rùa liền tới gần hạt Đậu xanh và ngắm nhìn nó, vì nhìn gần và mắt Rùa bằng hạt đậu nên nó chỉ thấy một mầu xanh. Rùa nhìn rất lâu, chớp mắt đã ngàn năm trôi qua. Câu này dùng để chỉ hai người hợp nhãn, ý hợp tâm đầu, cũng có khi còn để chỉ tình yêu lâu bền, vĩnh cửu)
Nhắc tới ưu điểm của người này, gã cũng thật không thể nói rõ được.
Tính cách tốt? Rộng rãi? Thân mật? Bằng cấp cao?
Cái rắm, một cái cũng không có!
Vậy mày thích anh ta ở điểm nào?
Nếu thật sự nói ra được thích điểm nào sẽ còn thích sao?
Giống như một câu danh ngôn một cô bạn gái cũ từng nói với gã: có thể nói rõ được, thì không phải là yêu.
Trước kia gã không tin, hiện tại, lại không thể không tin.
Người đàn ông đưa lưng về phía gã ngủ say nhúc nhích tỉnh lại, chầm chậm xoay người, đôi mắt nửa khép, miệng đang ngáp được một nửa đột nhiên dừng lại, trừng lớn hai mắt xem xét gã.
Rất nhanh, trong mắt kia đã chứa đầy hơi nước.
Rất là mê người.
Hứa Huy cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành! Ngủ có ngon không?”
Ngô Cảnh An hoang mang trừng mắt nhìn gã một hồi lâu mới đem những lời hôm qua của gã tiến vào đầu.
Tốt lành em gái cậu!
(cũng giống như là bên mình hay nói tốt ông nội mày, tốt mẹ mày ấy, nhưng vì để tránh nhắc đến trưởng bối nên câu này nhẹ nhàng hơn một chút)Ngô Cảnh An thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn, hất chăn xuống giường.
Hứa Huy theo ở phía sau nói: “Vệ sinh cá nhân xong đi ra luôn nha, điểm tâm không biết có nguội không.”
Ngô Cảnh An dừng bước, trong ngực nổi lên vô số tức giận, mãnh liệt xoay người, vừa định phát tác đã thấy người nào đó vừa cướp binh đoạt chủ đã ra khỏi phòng ngủ.
Rửa mặt xong, Ngô Cảnh An thay quần áo ra phòng ngủ, cố hết sức không chớp mắt đi ra huyền quan, cố gắng không để ý tới gã đang thét to như người bán cơm, đi giày, mở cửa, chạy lấy người.
Ăn! Có mà ăn cứt ấy!
Ra khỏi tiểu khu, mua một phần tiểu lung bao nhân tôm thịt ở quán bánh bao đối diện đường cái, hơi mắc chút, nhưng vì thăm dò tình hình quân địch, chút đầu tư ấy cũng đáng.
(tiểu lung bao: hay còn gọi là một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ chứa nhân thịt và nước súp)
Bên này anh vừa mới gắp một cái tiểu lung bao lên, đầu kia bàn đã có người vươn đũa ra kẹp đi một cái, đặt bên miệng thổi thổi, thật lâu sau mới nhét vào miệng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Thì ra cậu thích vị này, được, ngày mai mua cho cậu.”
Ngô Cảnh An cắn răng soàn soạt hướng về phía Hứa súc sinh.
Một ngụm nghẹn ở yết hầu không thể đi xuống, ăn xong điểm tâm, hai người đi bộ ở sân thể dục gần đó.
Ngô Cảnh An thật không muốn thừa nhận cách nói hai người này, anh đi một mình, chẳng qua bất đắc dĩ phía sau có một kẻ theo đuôi da mặt dày không có giới hạn.
Anh cũng chẳng muốn đuổi, có đuổi cũng chẳng được, chỉ có thể mặc gã đi theo.
Cũng đúng, đường này đâu phải anh mở, cây không phải anh trồng, anh có cái lông lý do gì không cho người ta đi!
Phạm pháp đấy!
Quẹo vào sân thể dục, Ngô Cảnh An chọn một chỗ mát mẻ hút một điếu thuốc nhìn hai người trẻ tuổi đánh cầu lông.
Chỉ chốc lát, chỗ bên cạnh anh cũng bị người chiếm.
Chơi bóng là một nam một nữ, có lẽ là một đôi tình nhân, quả bóng bay nhẹ nhàng khỏi tay người này, người kia lại vung vợt lên, quả bóng lại vô lực bay trở lại trong ngực người nọ.
Ở giữa chen vào vô số tiếng cười vui, hờn dỗi, nắm tay, lời ngon tiếng ngọt.
Ngô Cảnh An nhàm chán ngáp một cái, lại tiếp tục nhìn, có lẽ sắp ngủ mất.
Người bên cạnh anh bị ngáp lây, không thú vị nói: “Mệt cậu cũng ngồi xem được, con của cô tôi cũng có thể đánh mạnh hơn bọn họ, hai người này định diễn phim Hàn đấy à, thật làm người ta chán ngấy.”
Ngô Cảnh An nghĩ, diễn phim Hàn ai cũng không thể sánh bằng cậu đâu Hứa thiếu, muốn thâm tình có thâm tình, muốn ngược có ngược, giây trước vừa mới ngọt nhạt, nhớ tôi không, giây tiếp theo đã hỏi người ta ba sáu chín cậu ở tầng nào, tốc độ trở mặt này mới thật là khảo nghiệm diễn xuất!Một đứa trẻ không lớn không nhỏ đạp xe đạp ba bánh vụt nhanh qua, người mẹ đi theo phía sau lo lắng la lên, “Chậm một chút, đi nhanh như thế làm gì, nói con đi chậm một chút có nghe hay không, được lắm, con chạy đi, mẹ đem tất cả sữa Vượng Vượng của con cho em gái uống.”
Đứa trẻ nghe xong vội vàng bóp phanh, quay đầu xe vừa đạp về vừa kinh hoảng hô lớn, “Không được, để con uống, tất cả đều để con uống, đó là sữa Vượng Vượng của con, là của con, con muốn uống sữa, con muốn uống sữa!”
Thấy cảnh này, Hứa công tử mừng rỡ nhìn theo, xong còn nằm úp sấp nói thầm vào bên tai Ngô Cảnh An, “Aiz, khi còn bé có phải cậu cũng ồn ào đòi uống sữa như vậy không?”
Ngô Cảnh An nghĩ, miếng cao da chó này càng lúc càng lớn gan, vừa chậm một chút, đã dán lên trên mặt.
Trên đường trở về, anh quẹo vào chợ mua chút đậu hũ, thêm một xửng trứng gà so là đủ làm một bữa.
Hứa Huy bất mãn than thở, “Tôi không thích ăn đậu hũ, mua cái khác được không?”
Ngô Cảnh An thanh toán tiền, xoay mặt chạy lấy người.
Hứa Huy nhận lấy một mũi bụi, phẫn nộ theo sát.
Thừa dịp giữa trưa ít người, Ngô Cảnh An đến ngân hàng gửi tiền trả cho mẹ.
Hứa Huy ngồi xuống bên cạnh, thăm dò nhìn thẻ tài khoản trong tay anh xem xét, “Bên trong có bao nhiêu tiền? Aiz, cậu đi làm lâu như vậy, hẳn cũng tiết kiệm được không ít!” Nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, lắc đầu, bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ, “Không đúng, tiền lương của cậu đáng thương đến nỗi không đủ nhét kẽ răng, khẳng định còn phải phụ thêm tài sản vào. Aiz, cậu không phải là ở bên ngoài vay nợ thật nhiều chứ? Aiz, cùng cậu tôi cũng thật mệt, còn phải giúp đỡ cậu trả nợ.”
Một em gái xinh đẹp bên cạnh chuyên tâm nhìn di động cũng tò mò mà liếc bọn họ một cái.
Ngô Cảnh An nghĩ ông trời sao còn không cho một đạo sét đánh chết tên rùa con này đi!
Ngẫm lại, vẫn là không được, đánh chết gã còn liên lụy mình ngồi một bên, vẫn là thôi.
Cái kia, aiz aiz aiz, người mặc đồ bảo vệ kia, mắt mọc chỗ nào rồi, nhìn không thấy kẻ tạp vụ không vay không trả không làm bất cứ nghiệp vụ gì chỉ ngồi trên băng ghế nghỉ chân kia sao! Còn không đuổi đi! Thật là thất trách, coi chừng tôi góp ý cậu!
Gửi tiền xong Ngô Cảnh An về đến nhà mở cửa mới nhớ tới một việc rất trọng yếu, cũng bởi vì anh sơ suất, vẫn luôn quên đổi khóa nên tên này mới có thể ra vào tự nhiên như vào nhà mình.
Vào nhà thả đậu hũ xuống, anh liền gọi cho lão Vương trông cửa tiểu khu, để hắn tìm Lý Tưởng Nhân bên cạnh đổi giúp mình ổ khóa.
Thời điểm bận bịu trong bếp, Hứa Huy lảo đảo tiến vào, liếc mắt nhìn khối đậu hũ trên thớt, rất là bất mãn.
“Đậu hũ có gì mà ngon, có mùi là lạ, dù sao tôi cũng ăn không quen, cậu không cần chuẩn bị phần kia cho tôi.”
Ngô Cảnh An không phản ứng gã.
Cắt xong đậu hũ, đánh trứng gà, đang định mở bếp, chuông cửa vang lên. Ngô Cảnh An vội đi ra mở cửa, là Lý Tưởng Nhân đến đổi khóa.”Đã làm phiền bác rồi.”
“Không có việc gì, một chút là xong, có việc thì cứ làm đi, xong bác gọi.” Đều ở cùng một tiểu khu, gặp mặt cũng sẽ gật đầu chào hỏi một tiếng, bác Lý tủm tỉm cười nói xong, thả thùng dụng cụ xuống, nửa ngồi xổm bận việc mình.
Hứa Huy chuyển tới mép sô pha nhìn thoáng qua phía huyền quan, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Ngô Cảnh An nhìn bác Lý bận việc, thình thoảng nói chuyện vài câu, thời gian cũng qua rất nhanh.
Thấy ổ khóa sắp đổi xong, Hứa Huy lê dép lê tiến lại.
“Cảnh An, bác Lý đã bận bịu nửa ngày, sao không rót cho bác chén trà nóng?”
Chẳng biết tại sao, nghe thấy giọng nói này, lông mày Ngô Cảnh An chợt giật giật vài cái.
Một phút im lặng, bác Lý xấu hổ cười nói: “Không cần không cần, một chút nữa là xong rồi.”
Ngô Cảnh An nhìn bác Lý một cái, bất đắc dĩ đứng dậy, nhanh chóng vọt vào phòng bếp, lấy ra cái chén duy nhất, rót từ máy lọc nước một chén nước ấm, nâng chén nước, anh đi về phía huyền quan.
Chỉ thấy Hứa Huy vẻ mặt gian xảo đang cùng bác Lý thu dọn đồ đạc tán gẫu ngất trời.
“Bác Lý đúng không, đừng về vội, ở lại ăn đi, có rượu có đồ ăn, chỉ thêm một đôi đũa thôi mà.”
“Không, trong nhà đã nấu xong cơm rồi, còn đang chờ bác về đấy!”
“Vâng ạ, con cũng không miễn cưỡng, có rảnh bác đến chơi, đừng khách khí, cứ thoải mái như nhà mình thôi ạ.”
“Đi đây, các con làm việc của mình đi, bác đi đây.”
“Bác đi thong thả!”
Mắt thấy người nào đó cười đến như hồ ly tiễn bác Lý, Ngô Cảnh An còn ngây ngốc duy trì tư thế bưng nước đưa trà.
Mãi đến khi dưới lầu truyền ra tiếng động cơ xe máy của bác Lý nổ “bùm bùm”, anh mới tỉnh ngộ, không đúng, cái chìa khóa! Quan trọng nhất là cái chìa khóa còn chưa đưa mà! Bác Lý, tiền, tiền, bác quên lấy tiền rồi!”
Ngô Cảnh An vừa định chạy ra ngoài, thần giữ cửa Hứa Huy “Cạch” một tiếng khép cửa, cười nhìn anh.
Ngô Cảnh An nhìn thế nào cũng thấy nụ cười kia như là nụ cười xấu xa khi gian kế thực hiện được.
Hứa Huy vươn tay đem một xâu chìa khóa tới trước mặt anh, “Tiền tôi trả rồi, đây là chìa khóa, cầm!”
Ngô Cảnh An nhận chìa khóa, vẻ mặt hồ nghi nhìn gã.
Hứa Huy rộng lượng trả lời ngay trước khi Ngô Cảnh An đặt câu hỏi.
“Tôi nói với bác ấy, hai chúng ta sống với nhau, cho nên bác ấy đem chìa khóa cho tôi. Đương nhiên, để cho tiện ra vào, tôi cầm một cái, tôi nghĩ, cậu sẽ không để ý phải không! Ấy, nếu cậu thật sự để ý, có thể đổi một cái khóa khác, kỳ thật, tôi chỉ muốn nói, loại chuyện nhỏ như lấy được chìa khóa này đối với tôi rất dễ dàng, chẳng qua, nếu cậu không chê lãng phí tiền, có thể mỗi ngày đổi một cái, như vậy có lẽ sẽ đề phòng được tôi. Thật sự, đây là đề nghị thật lòng của tôi.”Nhẹ nhàng bỏ lại những lời này, Hứa Huy vẻ mặt vô hại đi dạo đến bên mép sô pha, biếng nhác nằm xuống sô pha chờ ăn cơm.
Đối với người như thế, Ngô Cảnh An còn có thể nói cái gì, nắm chặt cái chìa khóa trong tay, anh oán giận đi vào bếp.
Giữa trưa lúc ăn cơm, trước mặt Ngô Cảnh An đặt một chén cơm, một bàn đậu hũ xào trứng gà. Trước mặt Hứa Huy đặt một chén cơm, một bàn “Mãn Hán toàn tịch”. <ins class="adsbygoogle"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất