Chương 67: Ấu trĩ
Thấy anh tiến vào, Hứa Huy cười gọi, “Lại đây!”
Mặc dù còn chút khúc mắc, Ngô Cảnh An cũng không nhăn nhó, gật đầu chào hỏi vài người ngồi đó một chút, an vị ngồi bên cạnh Hứa Huy.
Hứa Huy ở trước mặt những người này diễn hai suất diễn còn có thể thản nhiên tự nhiên, quả nhiên da mặt và năng lực là có quan hệ trực tiếp.
Mới vừa ngồi xuống, Hứa Huy liền dán khuôn mặt tươi cười tới, “Đi dạo một buổi chiều, mua quà gì vậy?”
Ngô Cảnh An lấy từ trong túi áo khoác ra một túi quà đã gói cẩn thận đưa tới, “Thắt lưng, không phải của hãng nổi tiếng gì, anh chấp nhận dùng đi.”
Lòng tràn đầy hưng phấn của Hứa Huy bị một câu của anh đánh tan, tay đưa ra đòi quà tạm dừng một chút, “Có người nói toạc ra như em sao, để anh bất ngờ một chút thì chết à!”
Ngô Cảnh An nhìn qua một cái núi nhỏ toàn quà trên bàn, một cái cũng chưa được mở ra, thật không rõ còn cái gì có thể làm người này bất ngờ.
Tóm lại, vẫn là không thành ý mà nhận lỗi, “Thật xin lỗi nha!”
Cũng không biết có phải định trêu cợt anh hay không, Hứa Huy tức giận mở gói quà, đứng lên ở trước mặt mọi người mở khóa thắt lưng, rút thắt lưng cũ ra.
Ngô Cảnh An trợn mắt há mồm nhìn gã, “Anh làm gì vậy?”
Hứa Huy không để ý tới anh, đeo cái thắt lưng mới kia vào, hung hăng đè xuống cái khóa thắt lưng một cái.
Một lần nữa ngồi xuống bên cạnh anh, hai mắt gắt gao trừng người, nói: “Em yên tâm, anh sẽ dùng cái thắt lưng không phải của hãng nổi tiếng này thật tốt”, cuối cùng còn nhấn thật mạnh ba chữ, “Cám ơn nha!”
Ngô Cảnh An quả thật hết chỗ nói với người này, “Anh còn có thể ấu trĩ hơn nữa không!”
Sau khi chứng kiến màn tỏ tình huênh hoang kia, hiện tại Hứa Huy còn nông cạn cái gì nữa cũng không làm bạn bè kinh ngạc. Mấy người chỉ cười cười, liền cùng người bên cạnh tán gẫu.
Ngô Cảnh An hỏi: “Lão Liêu đâu, hắn không phải cùng anh như hình với bóng sao?”
Hứa Huy bưng chén rượu lên nhấp một chút, “Ở dưới lầu, đang tán gái, nói là muốn đi bắt vài cô đẹp mắt trở về.”
Ngô Cảnh An tò mò hỏi: “Tất cả những người dưới lầu đều là bạn anh?”
Hứa Huy cười nói, “Sao có thể!”
“Không phải anh bao cả quán bar sao?”
“Thì do mấy người này đem cả thân thích bạn bè đồng nghiệp đều dẫn tới đây, nói cái gì mà nhiều người náo nhiệt, dù sao anh cũng không để ý, liền tùy bọn họ. Em có muốn xuống vui đùa một chút không?”Ngô Cảnh An xin miễn cho kẻ bất tài, “Không, em già rồi, việc này vẫn là để cho mấy người trẻ tuổi làm đi!”
Hứa Huy bưng chén rượu đưa cho anh, “Này, giường kia thế nào, màu sắc và kiểu dáng được chứ?”
Nhắc tới giường Ngô Cảnh An liền bực, vì đem cái giường cũ kia ra, anh thật sự là dùng hết cả sức bú sữa mẹ, rốt cuộc dịch đến phòng cho khách. Như thế cũng tốt, sau này lỡ như mẹ đến cũng có chỗ ngủ.
Mọi người hỏi vì sao anh không vứt đi? Vô nghĩa, anh lại không phải không có mắt, có thể làm ra chuyện phá của thế sao!
Thừa dịp Hứa Huy cùng người khác nói chuyện phiếm, Ngô Cảnh An đi tới bên cạnh Hách Thời, khách khí cười cười, “Gần đây thế nào?”
Hách Thời trả lời, “Cũng được”, sau đó nhìn thoáng qua Hứa Huy, “Hai người, đến với nhau?”
Ngô Cảnh An gật gật đầu, “Kỳ thật tôi cũng không biết như vậy có đúng hay không, nhưng mà, không muốn làm mình hối hận.”
“Không muốn hối hận sao?” Hách Thời vô nghĩa lặp lại lời anh.
“Tôi cũng từng nghĩ, có phải hắn lại đang chơi tôi hay không, cũng từng nghĩ, cái gọi là chân tâm của hắn có thể kiên trì được bao lâu. Cuối cùng, quyết đoán tất cả đều không nghĩ, không có ý nghĩa, nghĩ nhiều hơn nữa cũng không bằng tự mình thử một lần. Là giả cũng được, bị thương cũng được, dù sao, cũng không muốn bỏ qua phần tình cảm này, cũng không muốn tương lai lưu lại tiếc nuối hối hận gì.”
Lời Ngô Cảnh An lưu lại trong lòng Hách Thời dư âm thật mạnh, hai mắt hắn nhắm nghiền, trong lòng lặp đi lặp lại hai chữ hối hận.
Sẽ hối hận sao?
Là hôm nay, là mười năm sau, hay là một giây trước khi lâm chung kia?
Đáng tiếc, hắn chung quy vẫn chỉ là một kẻ nhu nhược chỉ có thể trốn trong cái xác của chính mình, vĩnh viễn không đi được.
Hứa Huy đi toilet, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt mang theo mỉm cười chào hỏi mọi người.
“Lão Hồ, trong số anh em chúng ta cậu là người thành công nhất nha, quán bar khí phái như vậy, thế nào, một ngày phải thu được một đấu vàng chứ!”
“Haiz, miễn cưỡng sống tạm, bác sĩ Phương, quán nhỏ của tôi sao có thể so với cậu, còn phải nhờ cậu nhiều.”
“Thôi đi!”
Sau vài câu vui đùa, người đàn ông họ Hồ đi về phía Ngô Cảnh An, khách sáo vươn tay, “Lão Ngô đúng không, nghe Hứa thiếu nhắc tới rồi, nhưng chúng ta là lần đầu gặp mặt nhỉ, có rảnh thường tới chơi!”
Ngô Cảnh An cũng khách sáo mỉm cười, bắt tay, hàn huyên hai câu.
Ngồi trở lại vị trí, anh nhìn nhìn người xung quanh, hầu như đều là bạn học Hứa Huy, mỗi người đều có vẻ lăn lộn không tồi.
Luật sư, bác sĩ, giám đốc, ông chủ, mỗi người đều có sự nghiệp của mình. Duy chỉ có Hứa Huy, lại cam nguyện làm một con sâu gạo, phú nhị đại không có việc gì.Coi như gia cảnh những người này cũng không bằng Hứa Huy, cuộc đời mỗi người đều yêu cầu dựa vào chính mình tự cố gắng, nhưng chẳng lẽ điều này có thể trở thành lý do gã không cần phấn đấu sao?
Cho dù chỉ là để thể hiện giá trị của bản thân cũng tốt, nhìn trước tên bạn học ngày xưa đều có một cái xưng hô sáng rọi, người kia thật sự không hề chú ý chút nào sao?
Ngô Cảnh An thở dài một tiếng, có thể cùng hoa hoa đại thiếu đi đến lúc nào cũng không biết, cần gì phải hao tâm tổn trí đi phiền não con đường nhân sinh của gã?
Người họ Hồ ngồi vào bên người Hách Thời, cười hỏi, “Sao không thấy Vi Vi nhà cậu? Không mang cô ấy theo?”
Hách Thời nói, “Cô ấy ngại ầm ĩ, không thích mấy trường hợp này.”
Người họ Hồ hơi ngạc nhiên nói: “Bây giờ còn có con gái không thích quán bar này nọ sao? Ha ha, Socola, cậu tốt số thật, tìm được vợ hiền nha! DJ vừa mới tới cậu gặp chưa, rất xinh đẹp, lại chịu chơi, còn đang quấn lấy Hứa thiếu không chịu thả đâu!”
Lời này làm Ngô Cảnh An thật không thoải mái, vừa mới đứng lên, cửa phòng đã mở, Hứa Huy vẻ mặt tươi cười đi tới, thấy Ngô Cảnh An đang đứng, hỏi, “Đi đâu?”
Trong lòng Ngô Cảnh An có vài phần không vui, nói câu “Toilet” liền đi ra ngoài.
Qua mười phút cũng không thấy trở về, Hứa Huy lấy di động ra gọi điện thoại cho anh, đã thấy một chiếc điện thoại sau bình rượu sáng lên.
Hứa Huy vừa trách anh sơ ý vừa cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình, cái tên hiển thị trên đó suýt làm gã nổ tung.
Hứa súc sinh! Hứa súc sinh!!!
Hứa Huy cố gắng, cố gắng, cố gắng áp trở lại, cuối cùng vẫn không ngăn chặn được lửa giận từ trong tim nhảy lên, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng bắt người.
Lúc này Ngô Cảnh An đang đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống, khoảng cách xa, ánh sáng lại không tốt, chỉ có thể nhìn thấy là một nữ DJ ăn diện đẹp đẽ, diện mạo lại nhìn không rõ.
Tóm lại, biết là một yêu tinh là được rồi!
Ngô Cảnh An xoay người vừa định đi trở về, quay lại liền thấy khuôn mặt sát khí đằng đằng của Hứa Huy, sợ tới mức theo bản năng lui về phía sau một bước, nghĩ lại, mình lại trêu chọc ma vương này lúc nào rồi, cẩn thận hỏi, “Làm sao vậy?”
Hứa Huy cắn răng căm giận mở nhật ký cuộc gọi, tên đầu tiên là Hứa súc sinh, gã đưa điện thoại tới trước mặt Ngô Cảnh An, lớn tiếng hỏi, “Đây là ai!”
Ngô Cảnh An làm chuyện đuối lý nhăn nhó, chậm rãi cầm lại di động từ trên tay gã, cẩn thận nói: “Em… em đánh nhầm chữ.”
Hứa Huy cười lạnh một tiếng, “Lý do nát như thế em cũng dám dùng”, nói xong, nheo mắt lại tiến lại gần anh, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng biểu thị nguy hiểm, “Họ Ngô, em giỏi lắm!”
Bỏ lại những lời này, gã đi nhanh ra ngoài.
Ngô Cảnh An cáu giận mắng chính mình một câu, xoay người theo sát gã ra khỏi quán bar, leo lên một chiếc xe taxi.Lái xe hỏi đi đâu, Hứa Huy xanh mặt không nói một lời, Ngô Cảnh An lo lắng lo lắng nhìn gã một cái sau đó báo địa chỉ nhà.
May mắn, người này còn đồng ý đi nhà anh, sự tình cũng không phải quá hỏng.
Một đường không nói chuyện, về đến nhà, Hứa Huy ôm cánh tay đứng ở phòng khách làm thần giữ cửa, Ngô Cảnh An nhìn vẻ trẻ con của gã bất giác lại cảm thấy có vài phần buồn cười, tiến lại dỗ hai câu, ai biết người nọ vẫn cương mặt đứng đằng kia không nhúc nhích.
Đến cuối cùng, Ngô Cảnh An cũng nóng nảy, “Ồn ào cái gì, một ngày cãi nhau đến tám trăm lần, tính tình anh cũng thật lớn, chuyện nhỏ này mà cũng ầm ĩ không xong!”
Không biết là những lời này chọt trúng khúc mắc gì của Hứa Huy, gã xoay đầu lại im lặng nhìn chăm chú Ngô Cảnh An một hồi lâu, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Ngô Cảnh An không ngờ được tốc độ thay đổi sắc mặt của gã, cảnh giác nhìn nhìn.
Hứa Huy cười nói: “Em nói đúng, là chuyện nhỏ. Thôi, anh cũng không giận nữa. Lúc nãy chưa ăn gì, giờ đã đói bụng, em đi nấu bát mì cho anh.”
Nghe gã nói như vậy, trong lòng Ngô Cảnh An vui như hoa nở, nghịch ngợm mà làm một cái lễ, “Tuân lệnh”, sau đó liền nhảy vào phòng bếp.
Thái rau, tráng nồi, đun nước, nấu mì, Ngô Cảnh An vừa bận việc vừa hạnh phúc hát ca.
“Tôi mỉm cười, một nụ cười thoải mái…” Cuối cùng đánh vào hai cái trứng gà, tắt lửa, múc ra bát, bày ra bàn, thêm rau sống.
Ngô Cảnh An còn đang nghi hoặc người này không ở phòng khách lại chạy đi đâu, di động trên bàn cơm vang lên.
Trong phòng vệ sinh truyền đến thanh âm, “Anh ở trong toilet, nghe điện thoại giúp anh một chút.”
Ngô Cảnh An đáp ứng một tiếng, cầm lấy di động, màn hình hiển thị ba chữ – Ngô gia súc.
Ngô gia súc.
Ngô Cảnh An buồn bực, đây là biệt danh phải không, giống Socola linh tinh, chẳng qua Hứa Huy cũng quá thất đức, sao lại đặt biệt danh này cho người ta.
Nghĩ nghĩ, anh lại cảm thấy không bình thường, không phải chứ…
Tuy có dự cảm không tốt, anh vẫn tiếp điện thoại, đặt bên lỗ tai, hoài nghi phát ra một tiếng, “Alo?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nam ác liệt, “Hừ hừ, xin chào, bạn học Ngô gia súc!” Trong đó, ba chữ “Ngô gia súc” được nhấn rất mạnh rất mạnh.
Ngô Cảnh An ôm di động dở khóc dở cười, người này, thật là!
Anh hướng về phòng vệ sinh la lớn, “Hứa Huy! Hứa thiếu! Hứa đại gia! Anh có thể thành thục chút không!”
Hứa đại gia cúp di động, cách một cánh cửa hô, “Hôm nay em còn không đem xưng hô kia sửa đổi, anh sẽ đem ba chữ Ngô gia súc dùng đến già! Dùng đến chết! Em quỳ trên mặt đất cầu xin anh anh cũng không thay đổi!”
Ngô Cảnh An khóc không ra nước mắt, Ngô Cảnh An hối hận rồi!
Ngô Cảnh An muốn trả vé, Ngô Cảnh An muốn hỏi ông trời một chút, có thể chơi người ta như vậy sao!Anh hiện tại rất có một cảm giác đem một bé shota về nhà, lại là bé shota hắc hóa, thật mẹ nó đen đủi! <ins class="adsbygoogle"
Mặc dù còn chút khúc mắc, Ngô Cảnh An cũng không nhăn nhó, gật đầu chào hỏi vài người ngồi đó một chút, an vị ngồi bên cạnh Hứa Huy.
Hứa Huy ở trước mặt những người này diễn hai suất diễn còn có thể thản nhiên tự nhiên, quả nhiên da mặt và năng lực là có quan hệ trực tiếp.
Mới vừa ngồi xuống, Hứa Huy liền dán khuôn mặt tươi cười tới, “Đi dạo một buổi chiều, mua quà gì vậy?”
Ngô Cảnh An lấy từ trong túi áo khoác ra một túi quà đã gói cẩn thận đưa tới, “Thắt lưng, không phải của hãng nổi tiếng gì, anh chấp nhận dùng đi.”
Lòng tràn đầy hưng phấn của Hứa Huy bị một câu của anh đánh tan, tay đưa ra đòi quà tạm dừng một chút, “Có người nói toạc ra như em sao, để anh bất ngờ một chút thì chết à!”
Ngô Cảnh An nhìn qua một cái núi nhỏ toàn quà trên bàn, một cái cũng chưa được mở ra, thật không rõ còn cái gì có thể làm người này bất ngờ.
Tóm lại, vẫn là không thành ý mà nhận lỗi, “Thật xin lỗi nha!”
Cũng không biết có phải định trêu cợt anh hay không, Hứa Huy tức giận mở gói quà, đứng lên ở trước mặt mọi người mở khóa thắt lưng, rút thắt lưng cũ ra.
Ngô Cảnh An trợn mắt há mồm nhìn gã, “Anh làm gì vậy?”
Hứa Huy không để ý tới anh, đeo cái thắt lưng mới kia vào, hung hăng đè xuống cái khóa thắt lưng một cái.
Một lần nữa ngồi xuống bên cạnh anh, hai mắt gắt gao trừng người, nói: “Em yên tâm, anh sẽ dùng cái thắt lưng không phải của hãng nổi tiếng này thật tốt”, cuối cùng còn nhấn thật mạnh ba chữ, “Cám ơn nha!”
Ngô Cảnh An quả thật hết chỗ nói với người này, “Anh còn có thể ấu trĩ hơn nữa không!”
Sau khi chứng kiến màn tỏ tình huênh hoang kia, hiện tại Hứa Huy còn nông cạn cái gì nữa cũng không làm bạn bè kinh ngạc. Mấy người chỉ cười cười, liền cùng người bên cạnh tán gẫu.
Ngô Cảnh An hỏi: “Lão Liêu đâu, hắn không phải cùng anh như hình với bóng sao?”
Hứa Huy bưng chén rượu lên nhấp một chút, “Ở dưới lầu, đang tán gái, nói là muốn đi bắt vài cô đẹp mắt trở về.”
Ngô Cảnh An tò mò hỏi: “Tất cả những người dưới lầu đều là bạn anh?”
Hứa Huy cười nói, “Sao có thể!”
“Không phải anh bao cả quán bar sao?”
“Thì do mấy người này đem cả thân thích bạn bè đồng nghiệp đều dẫn tới đây, nói cái gì mà nhiều người náo nhiệt, dù sao anh cũng không để ý, liền tùy bọn họ. Em có muốn xuống vui đùa một chút không?”Ngô Cảnh An xin miễn cho kẻ bất tài, “Không, em già rồi, việc này vẫn là để cho mấy người trẻ tuổi làm đi!”
Hứa Huy bưng chén rượu đưa cho anh, “Này, giường kia thế nào, màu sắc và kiểu dáng được chứ?”
Nhắc tới giường Ngô Cảnh An liền bực, vì đem cái giường cũ kia ra, anh thật sự là dùng hết cả sức bú sữa mẹ, rốt cuộc dịch đến phòng cho khách. Như thế cũng tốt, sau này lỡ như mẹ đến cũng có chỗ ngủ.
Mọi người hỏi vì sao anh không vứt đi? Vô nghĩa, anh lại không phải không có mắt, có thể làm ra chuyện phá của thế sao!
Thừa dịp Hứa Huy cùng người khác nói chuyện phiếm, Ngô Cảnh An đi tới bên cạnh Hách Thời, khách khí cười cười, “Gần đây thế nào?”
Hách Thời trả lời, “Cũng được”, sau đó nhìn thoáng qua Hứa Huy, “Hai người, đến với nhau?”
Ngô Cảnh An gật gật đầu, “Kỳ thật tôi cũng không biết như vậy có đúng hay không, nhưng mà, không muốn làm mình hối hận.”
“Không muốn hối hận sao?” Hách Thời vô nghĩa lặp lại lời anh.
“Tôi cũng từng nghĩ, có phải hắn lại đang chơi tôi hay không, cũng từng nghĩ, cái gọi là chân tâm của hắn có thể kiên trì được bao lâu. Cuối cùng, quyết đoán tất cả đều không nghĩ, không có ý nghĩa, nghĩ nhiều hơn nữa cũng không bằng tự mình thử một lần. Là giả cũng được, bị thương cũng được, dù sao, cũng không muốn bỏ qua phần tình cảm này, cũng không muốn tương lai lưu lại tiếc nuối hối hận gì.”
Lời Ngô Cảnh An lưu lại trong lòng Hách Thời dư âm thật mạnh, hai mắt hắn nhắm nghiền, trong lòng lặp đi lặp lại hai chữ hối hận.
Sẽ hối hận sao?
Là hôm nay, là mười năm sau, hay là một giây trước khi lâm chung kia?
Đáng tiếc, hắn chung quy vẫn chỉ là một kẻ nhu nhược chỉ có thể trốn trong cái xác của chính mình, vĩnh viễn không đi được.
Hứa Huy đi toilet, cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt mang theo mỉm cười chào hỏi mọi người.
“Lão Hồ, trong số anh em chúng ta cậu là người thành công nhất nha, quán bar khí phái như vậy, thế nào, một ngày phải thu được một đấu vàng chứ!”
“Haiz, miễn cưỡng sống tạm, bác sĩ Phương, quán nhỏ của tôi sao có thể so với cậu, còn phải nhờ cậu nhiều.”
“Thôi đi!”
Sau vài câu vui đùa, người đàn ông họ Hồ đi về phía Ngô Cảnh An, khách sáo vươn tay, “Lão Ngô đúng không, nghe Hứa thiếu nhắc tới rồi, nhưng chúng ta là lần đầu gặp mặt nhỉ, có rảnh thường tới chơi!”
Ngô Cảnh An cũng khách sáo mỉm cười, bắt tay, hàn huyên hai câu.
Ngồi trở lại vị trí, anh nhìn nhìn người xung quanh, hầu như đều là bạn học Hứa Huy, mỗi người đều có vẻ lăn lộn không tồi.
Luật sư, bác sĩ, giám đốc, ông chủ, mỗi người đều có sự nghiệp của mình. Duy chỉ có Hứa Huy, lại cam nguyện làm một con sâu gạo, phú nhị đại không có việc gì.Coi như gia cảnh những người này cũng không bằng Hứa Huy, cuộc đời mỗi người đều yêu cầu dựa vào chính mình tự cố gắng, nhưng chẳng lẽ điều này có thể trở thành lý do gã không cần phấn đấu sao?
Cho dù chỉ là để thể hiện giá trị của bản thân cũng tốt, nhìn trước tên bạn học ngày xưa đều có một cái xưng hô sáng rọi, người kia thật sự không hề chú ý chút nào sao?
Ngô Cảnh An thở dài một tiếng, có thể cùng hoa hoa đại thiếu đi đến lúc nào cũng không biết, cần gì phải hao tâm tổn trí đi phiền não con đường nhân sinh của gã?
Người họ Hồ ngồi vào bên người Hách Thời, cười hỏi, “Sao không thấy Vi Vi nhà cậu? Không mang cô ấy theo?”
Hách Thời nói, “Cô ấy ngại ầm ĩ, không thích mấy trường hợp này.”
Người họ Hồ hơi ngạc nhiên nói: “Bây giờ còn có con gái không thích quán bar này nọ sao? Ha ha, Socola, cậu tốt số thật, tìm được vợ hiền nha! DJ vừa mới tới cậu gặp chưa, rất xinh đẹp, lại chịu chơi, còn đang quấn lấy Hứa thiếu không chịu thả đâu!”
Lời này làm Ngô Cảnh An thật không thoải mái, vừa mới đứng lên, cửa phòng đã mở, Hứa Huy vẻ mặt tươi cười đi tới, thấy Ngô Cảnh An đang đứng, hỏi, “Đi đâu?”
Trong lòng Ngô Cảnh An có vài phần không vui, nói câu “Toilet” liền đi ra ngoài.
Qua mười phút cũng không thấy trở về, Hứa Huy lấy di động ra gọi điện thoại cho anh, đã thấy một chiếc điện thoại sau bình rượu sáng lên.
Hứa Huy vừa trách anh sơ ý vừa cầm lấy điện thoại, nhìn màn hình, cái tên hiển thị trên đó suýt làm gã nổ tung.
Hứa súc sinh! Hứa súc sinh!!!
Hứa Huy cố gắng, cố gắng, cố gắng áp trở lại, cuối cùng vẫn không ngăn chặn được lửa giận từ trong tim nhảy lên, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng bắt người.
Lúc này Ngô Cảnh An đang đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống, khoảng cách xa, ánh sáng lại không tốt, chỉ có thể nhìn thấy là một nữ DJ ăn diện đẹp đẽ, diện mạo lại nhìn không rõ.
Tóm lại, biết là một yêu tinh là được rồi!
Ngô Cảnh An xoay người vừa định đi trở về, quay lại liền thấy khuôn mặt sát khí đằng đằng của Hứa Huy, sợ tới mức theo bản năng lui về phía sau một bước, nghĩ lại, mình lại trêu chọc ma vương này lúc nào rồi, cẩn thận hỏi, “Làm sao vậy?”
Hứa Huy cắn răng căm giận mở nhật ký cuộc gọi, tên đầu tiên là Hứa súc sinh, gã đưa điện thoại tới trước mặt Ngô Cảnh An, lớn tiếng hỏi, “Đây là ai!”
Ngô Cảnh An làm chuyện đuối lý nhăn nhó, chậm rãi cầm lại di động từ trên tay gã, cẩn thận nói: “Em… em đánh nhầm chữ.”
Hứa Huy cười lạnh một tiếng, “Lý do nát như thế em cũng dám dùng”, nói xong, nheo mắt lại tiến lại gần anh, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng biểu thị nguy hiểm, “Họ Ngô, em giỏi lắm!”
Bỏ lại những lời này, gã đi nhanh ra ngoài.
Ngô Cảnh An cáu giận mắng chính mình một câu, xoay người theo sát gã ra khỏi quán bar, leo lên một chiếc xe taxi.Lái xe hỏi đi đâu, Hứa Huy xanh mặt không nói một lời, Ngô Cảnh An lo lắng lo lắng nhìn gã một cái sau đó báo địa chỉ nhà.
May mắn, người này còn đồng ý đi nhà anh, sự tình cũng không phải quá hỏng.
Một đường không nói chuyện, về đến nhà, Hứa Huy ôm cánh tay đứng ở phòng khách làm thần giữ cửa, Ngô Cảnh An nhìn vẻ trẻ con của gã bất giác lại cảm thấy có vài phần buồn cười, tiến lại dỗ hai câu, ai biết người nọ vẫn cương mặt đứng đằng kia không nhúc nhích.
Đến cuối cùng, Ngô Cảnh An cũng nóng nảy, “Ồn ào cái gì, một ngày cãi nhau đến tám trăm lần, tính tình anh cũng thật lớn, chuyện nhỏ này mà cũng ầm ĩ không xong!”
Không biết là những lời này chọt trúng khúc mắc gì của Hứa Huy, gã xoay đầu lại im lặng nhìn chăm chú Ngô Cảnh An một hồi lâu, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Ngô Cảnh An không ngờ được tốc độ thay đổi sắc mặt của gã, cảnh giác nhìn nhìn.
Hứa Huy cười nói: “Em nói đúng, là chuyện nhỏ. Thôi, anh cũng không giận nữa. Lúc nãy chưa ăn gì, giờ đã đói bụng, em đi nấu bát mì cho anh.”
Nghe gã nói như vậy, trong lòng Ngô Cảnh An vui như hoa nở, nghịch ngợm mà làm một cái lễ, “Tuân lệnh”, sau đó liền nhảy vào phòng bếp.
Thái rau, tráng nồi, đun nước, nấu mì, Ngô Cảnh An vừa bận việc vừa hạnh phúc hát ca.
“Tôi mỉm cười, một nụ cười thoải mái…” Cuối cùng đánh vào hai cái trứng gà, tắt lửa, múc ra bát, bày ra bàn, thêm rau sống.
Ngô Cảnh An còn đang nghi hoặc người này không ở phòng khách lại chạy đi đâu, di động trên bàn cơm vang lên.
Trong phòng vệ sinh truyền đến thanh âm, “Anh ở trong toilet, nghe điện thoại giúp anh một chút.”
Ngô Cảnh An đáp ứng một tiếng, cầm lấy di động, màn hình hiển thị ba chữ – Ngô gia súc.
Ngô gia súc.
Ngô Cảnh An buồn bực, đây là biệt danh phải không, giống Socola linh tinh, chẳng qua Hứa Huy cũng quá thất đức, sao lại đặt biệt danh này cho người ta.
Nghĩ nghĩ, anh lại cảm thấy không bình thường, không phải chứ…
Tuy có dự cảm không tốt, anh vẫn tiếp điện thoại, đặt bên lỗ tai, hoài nghi phát ra một tiếng, “Alo?”
Trong điện thoại truyền ra giọng nam ác liệt, “Hừ hừ, xin chào, bạn học Ngô gia súc!” Trong đó, ba chữ “Ngô gia súc” được nhấn rất mạnh rất mạnh.
Ngô Cảnh An ôm di động dở khóc dở cười, người này, thật là!
Anh hướng về phòng vệ sinh la lớn, “Hứa Huy! Hứa thiếu! Hứa đại gia! Anh có thể thành thục chút không!”
Hứa đại gia cúp di động, cách một cánh cửa hô, “Hôm nay em còn không đem xưng hô kia sửa đổi, anh sẽ đem ba chữ Ngô gia súc dùng đến già! Dùng đến chết! Em quỳ trên mặt đất cầu xin anh anh cũng không thay đổi!”
Ngô Cảnh An khóc không ra nước mắt, Ngô Cảnh An hối hận rồi!
Ngô Cảnh An muốn trả vé, Ngô Cảnh An muốn hỏi ông trời một chút, có thể chơi người ta như vậy sao!Anh hiện tại rất có một cảm giác đem một bé shota về nhà, lại là bé shota hắc hóa, thật mẹ nó đen đủi! <ins class="adsbygoogle"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất