Có Hai Hào Môn Tranh Nhau Cho Tôi Kế Thừa Gia Nghiệp
Chương 1: Bị "xanh" rồi
Trong khách sạn Lệ Đô, Hứa Kiêu Bạch đang ở quầy lễ tân lấy chứng minh thư của mình ra rồi cẩn thận giao cho nhân viên trực quầy.
Nội tâm của cậu có chút nhảy nhót, còn có chút khẩn trương.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu, nói cách khác, đêm nay cậu có thể hợp pháp có tiếp xúc thân mật với bạn trai đã quen được hai năm nắm tay đơn thuần nói chuyện yêu đương rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Kiêu Bạch liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên.
Trần Trình là một trong những diễn viên khoa biểu diễn của đại học H, được công nhận là minh tinh mới đầy hứa hẹn nhất. Hai năm nay hắn đối với cậu tỉ mỉ che chở có thừa, săn sóc mà không mất đi sự lãng mạn, cường thế lại không mất ôn nhu. Có được người bạn trai như vậy, trong mắt thiếu niên Hứa Kiêu Bạch có thể nói là viên mãn đầy đủ.
Nửa tháng trước, Trần Trình liền hỏi cậu muốn nhận quà gì, ngoài miệng cậu nói là tùy tiện nhưng trong lòng đã sớm có kế hoạch.
Cùng Trần Trình yêu đương hai năm, tất cả những lãng mạn nên có giữa các cặp đôi họ đều có. Cũng chỉ còn thiếu một cước lâm môn một 'cây' vào 'động' nữa là xong.
Kế hoạch của cậu chính là vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám này đem chính mình triệt để giao cho hắn. Cậu đã lên kế hoạch cho nửa tháng nay và cuối cùng liền tiến hành hành động vào ngày hôm nay.
Sau khi nhân viên quầy lễ tân nhập xong thông tin, trả lại chứng minh thư cho Hứa Kiêu Bạch, cậu cười cười với nữ nhân viên rồi thu hồi chứng minh thư của mình lại.
Hai má lúm đồng tiền ở hai bên trái phải nhẹ hiện lên cùng với mái tóc màu lanh, dưới ánh đèn có vẻ mềm mại và vô hại. Mặt mũi xinh đẹp khiến cho tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân liên tiếp chú ý đến cậu, phỏng đoán đây là tiểu minh tinh của công ty nào còn chưa ra mắt?
Sau khi đưa chìa khóa cho Hứa Kiêu Bạch, nhân viên lễ tân vô cùng lễ phép nói với cậu: "Phòng 1503, mời cậu rẽ trái rồi lên tầng 15."
Hứa Kiêu Bạch nhận lấy thẻ phòng, cảm ơn tiểu thư lễ tân rồi đi vào thang máy. Cậu nhịn không được, huýt sáo tiến vào thang máy ấn số tầng.
Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm, Hứa Kiêu Bạch đi ra khỏi thang máy, lại nghe thấy thang máy bên cạnh cũng đi theo đến tầng mười lăm. Trên thang máy có một đôi nam nam ôm nhau, hiển nhiên cũng là tới thuê phòng, trong đó một bên rõ ràng có chút khẩn cấp, ôm lấy thanh niên cao lớn bên cạnh đang hôn nhau.
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được muốn cười, người trẻ tuổi bây giờ đúng thật là... Chờ đã...
Sau khi thấy rõ bộ dáng thanh niên cao lớn kia, mi tâm Hứa Kiêu Bạch nhíu lại.
Trên người người nọ mặc áo khoác PU màu nâu nhạt mà tháng trước cậu vừa mua cho hắn, mái tóc dài chăm chút thời thượng chỉnh tề, chiều cao gần 180 khiến cho hắn vốn đã đẹp trai lại tăng thêm vài phần cứng rắn.
Người đó chính là bạn trai Trần Trình mà cậu tâm tâm niệm niệm.
Máu trong thân thể Hứa Kiêu Bạch phảng phất như trong dầu nóng nhỏ vào một giọt nước đá, bùng nổ một tiếng. Hô hấp của cậu bắt đầu trở nên nặng nề, trơ mắt nhìn hai người ôm nhau rẽ vào hành lang đi về phía căn phòng cuối cùng.
Loại tình huống này không cần đoán cũng biết là có ý gì, nhưng Hứa Kiêu Bạch vẫn gọi điện lại xác nhận một lần.
Trải qua một phen đắn đo kịch liệt, Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại di động ra, ấn gọi số điện thoại quen thuộc kia.
Cậu ở trong góc nhìn Trần Trình nhận điện thoại, thập phần bình tĩnh hỏi: "Trình ca, anh đang ở đâu vậy?"
Trần Trình đẩy thanh niên trong ngực ra, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Tiểu Bạch sao? Anh... Anh đang chọn quà cho em trong trung tâm mua sắm. Không phải hôm nay chính là sinh nhật em sao? Anh muốn chọn cho em một món quà hợp ý. Dù sap bây giờ em cũng gọi cho anh vậy em nói đi, em muốn anh tặng quà gì nào?"
Hứa Kiêu Bạch nở nụ cười vô tung, cậu chậm rãi từ trong góc đi ra, nói với Trần Trình: "À, Trình ca, vậy anh quay đầu lại nhìn tôi đi."
Trần Trình xoay người, vừa vặn nhìn thấy Hứa Kiêu Bạch đang bình tĩnh nhìn hắn.
Sắc mặt Trần Trình trong nháy mắt liền có chút khó coi, hắn tiến lên chột dạ hỏi: "Tiểu Bạch? Sao em lại ở đây?"
Hứa Kiêu Bạch cười lạnh một tiếng nói: "Sao tôi lại ở đây? Người nên hỏi không phải là tôi sao? Anh có nên giải thích cho tôi xem chuyện gì đang xảy ra ở đây không?" Nói đến câu phía sau, thanh âm Hứa Kiêu Bạch nhịn không được cao lên không ít.
Không nghĩ tới người thứ ba của Trần Trình lại khinh miệt cười tiến lên nói: "Cậu chính là Hứa Kiêu Bạch? Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là Vệ Hồng, chú tôi là Chủ tịch tập đoàn Trạch An- Vệ Trạch An. Đúng vậy, chính là ánh sáng của giới kinh doanh thành phố H mà các người thường nghe được trong tin tức đấy. À, có thể các người không hiểu giới tài chính, vậy giải trí Kỳ Lân có lẽ là nghe nói qua đi? Tôi có thể giải quyết vấn đề công việc sau khi tốt nghiệp cho Trần Trình, cậu có thể cho anh ấy cái gì? Đừng nghĩ rằng cậu trông hơi đẹp trai liền có thể giam cầm được anh ấy, tiền đôi khi quan trọng hơn bất cứ thứ gì đấy."
Hứa Kiêu Bạch không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trần Trình nói: "Cho nên, anh vì muốn chỗ thực tập của công ty Kỳ Lân nên xả thân bồi cháu trai tổng giám đốc lên giường?"
Lúc trước cậu đã nghe Trần Trình nhắc tới truyền thông Kỳ Lân sẽ tuyển vài thực tập sinh ở khoa biểu diễn đại học H, các học trưởng và đàn chị gần tốt nghiệp cũng đều đâm đầu vào đó.
Trần Trình nhíu mày, sắc mặt trở nên cực kỳ mất tự nhiên nói: "Cũng không cần nói khó nghe như vậy, anh cùng Vệ Hồng... Đã xác nhận quan hệ. Vốn định hai ngày này sẽ nói cho em biết, không nghĩ tới hôm nay lại để em thấy được. Em nhìn thấy cũng tốt, xin lỗi Tiểu Bạch, chúng ta chia tay đi! Đây là lỗi của anh, anh không thể thực hiện lời hứa của mình."
"Tuy rằng chú Hứa đã giúp anh, nhưng mà bây giờ chú ấy cũng đang thất nghiệp. Em biết đấy, công việc bây giờ cũng rất khó tìm, tình trạng cắt giảm nhân viên ở khắp nơi. Nhìn vào toàn bộ thành phố H, tất cả các tầng lớp xã hội đều không thể không suy thoái."
"Hơn nữa ngành học khoa diễn xuất như chúng ta lại càng không dễ tìm đường. Vòng diễn giải bây giờ tuy nhìn huy hoàng nhưng thực tế lại thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chân chính có thể xuất đầu có mấy người? Tiểu Bạch, chúng ta cũng đã yêu đương lâu như vậy, bởi vì quan hệ của chú Hứa, anh cũng rất tôn trọng em. Em nói không thích hôn hôn ôm ấp, anh cũng không có đi quá giới hạn. Lại nói tiếp, hai chúng ta cái này cũng không tính là thật sự đang yêu đương, chẳng qua chỉ là tiểu hài tử qua nhà nhau chơi mà thôi. Em vẫn còn nhỏ, sau này có rất nhiều cơ hội."
"À đúng rồi... Thật ra trước đó có một đạo diễn hỏi thăm anh về em, hôm nào anh sẽ gửi danh thiếp của đạo diễn cho em, anh sẽ nói chuyện với ông ta. Nói không chừng còn có cơ hội. Hiện tại chú Hứa thất nghiệp, em cũng đã trưởng thành, em nên chia sẻ với chú một chút."
Vệ Hồng đứng bên cạnh vẻ mặt khinh thường nói: "Được rồi Trần Trình, anh còn cùng cậu ta giải thích cái gì? Hôm nay em đã mua bộ đồ lót tình dục mới đấy, chúng ta thử chơi đi! Dây dưa không ngớt với loại người này có ý nghĩa gì?"
Sau khi nghe được lý do của Trần Trình, Hứa Kiêu Bạch thật sự bị ghê tởm. Còn có người tên Vệ Hồng kia, hắn sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Từ nhỏ đến lớn Hứa Kiêu Bạch chưa từng chịu qua loại ủy khuất như vậy, tuy rằng cậu lớn lên trong gia đình đơn thân nhưng cũng là đứa trẻ được ba nuôi trong lòng bàn tay mà lớn, làm sao có thể vô duyên vô cớ bị đôi cẩu nam nam này nhục nhã?
Cậu vẻ mặt khinh miệt cười cười, tiến lên nói: "Trần Trình, đừng nói kiểu đường hoàng như vậy. Anh không phải là vì cơ hội vào vòng giải trí mà đi trở thành trai nuôi của người giàu sao? Vậy anh thật sự có thể bằng bất cứ giá nào mà trả giá, yêu tiền như vậy sao anh không đi bán thân đi? Làm vịt* miễn phí cho cháu trai tổng thống luôn đi?"
*Trai bao
"Còn có anh, anh cũng đủ không biết xấu hổ! Làm người thứ ba còn không biết xấu hổ nói tôi lấy tư sắc mê hoặc hắn, cũng may anh còn không mù, dựa vào tư sắc của tôi loại nam nhân nào không phải ngoắc ngoắc ngón tay là có thể đến tay! Phạm phải dây dưa không ngớt vì hàng hóa như vậy?"
"Nhưng anh nhớ kỹ, hôm nay hắn có thể vì tiền mà ngoại tình với anh, ngày mai cũng có thể vì lợi ích mà ngoại tình với người khác. Anh nhìn vẻ mặt như hư thận của hắn kìa. Nói chuyện với tôi hai năm cũng không thể lên được giường của tôi, đến lúc đó lần làm tính bằng giây đừng trách tôi không nhắc trước. Cẩu nam nam! Rác rưởi! Tôi nhổ vào!"
Nói xong lời này Hứa Kiêu Bạch xoay người xuống lầu, cậu không bao giờ muốn nhìn thấy đôi cẩu nam này nữa!
Nhưng vừa ra khỏi khách sạn lên taxi, nước mắt Hứa Kiêu Bạch liền nhịn không được bắt đầu chảy ra ngoài.
Hai năm rồi, Trần Trình đối với cậu tỉ mỉ chu đáo có thừa. Gió mưa cũng không cản trở mà đưa cậu đến trường, cũng mua bữa ăn sáng và đồ ăn nhẹ cho cậu. Ngày lễ giúp cậu học thêm và đưa cậu đi xem phim. Ngoại trừ không lên giường, về cơ bản tất cả đều là hành động thường có của các cặp đôi đang yêu nhau.
Vừa khóc liền sụp đổ, nước mắt giống như hạt châu đứt dây. Hứa Kiêu Bạch đau khổ muốn chết, vì sao lại biến thành như vậy?
Cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bạn tốt Sở Vi, Sở Vi vừa nghe lập tức liền đá đối tượng hẹn hò rồi chạy đi, hẹn gặp cậu trước một quán bar.
Âm thanh xập xình chấn động tai của nhạc cùng cách ăn mặc mát mẻ của nam nữ, hai người vừa uống rượu vừa nhâm nhi cùng chung mối thù.
Sở Vi an ủi cậu một lát liền mắng: "Trần Trình tên chó chết đó sao lại như thế? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng! Rõ ràng là súc sinh kia theo đuổi cậu trước, lúc ấy cậu mới mười sáu tuổi hắn liền viết thư tình cho cậu. Mỗi ngày tặng một bông hồng, gửi đồ ăn nhẹ bữa sáng đến lớp học! Chú Hứa cũng biết, mẹ Trần Trình cũng biết, ở dưới mí mắt cha mẹ yêu đương hai năm, cậu cứ như vậy phủi mông rời đi?"
"Cái gì gọi là tiểu hài tử qua nhà nhau chơi? Có đứa trẻ nào từng sống như vậy trong nhà? Đây là kiểu đùa bỡn tình cảm trước nay chưa từng thấy lại còn làm cho mình như là đường hoàng lắm, hóa thành mình vô tội, đúng là một đóa đại bạch liên trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn mà! Làm cặn bã nam còn lập bài phường, mà lúc trước chú Hứa còn giúp hắn như vậy! Lương tâm hắn đúng là để chó ăn rồi!"
Hứa Kiêu Bạch mắt đỏ ửng nói: "Còn không phải vì tiền sao, tôi không nghĩ tới anh ta là loại người vì tiền mà vứt bỏ tình cảm."
Nhà Hứa Kiêu Bạch đúng là không có bối cảnh gì, ba đơn thân, ba cậu là kế toán, có một căn nhà ba phòng còn đang trả góp.
Sau đó, cậu tiếp tục khóc.
Sở Vi hận sắt không thành thép nói: "Đừng để tôi xem thường cậu nha. Khóc vì loại người này có đáng không?"
Hứa Kiêu Bạch không khóc, cậu nấc lên một tiếng nói: "Tôi đâu phải khóc vì hắn? Tôi khóc cho hai năm thanh xuân qua đi này của mình! Trả giá cho trái tim và tâm huyết! Nếu là cậu cậu không oan sao? Bồi ăn bồi chơi cùng nói chuyện phiếm, bồi đến cuối cùng tên hỗn đản kia phủi mông rời đi, nếu là cậu cậu không khóc sao?"
Sở Vi thay cậu suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Nếu là tôi tôi không chỉ khóc, mà còn có thể giết hắn."
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được ác hàn từng trận, nhưng vừa nghĩ đến đoạn tình cảm dài nhất của Sở Vi không quá ba tháng, lập tức liền thoải mái, hẳn là không nháo ra được mạng người.
Hứa Kiêu Bạch từ trong ba lô của mình lấy ra vật tư bôi trơn và đồ dùng đã chuẩn bị từ trước của mình, vừa thở dài vừa nói: "Tôi vốn đã lên kế hoạch sau khi trưởng thành sẽ tặng mình ra ngoài, trước đây cậu còn hâm mộ tôi có bạn trai. Bây giờ thì xong rồi đấy, những thứ này mua đều phí phạm. Cậu có biết Trần Trình vừa nói gì không? Hắn nói có một đạo diễn coi trọng tôi, ý hắn ta có phải là tôi nên dựa vào việc bán mông để đổi lấy vai diễn? Tôi nhổ vào! Hắn cho rằng mỗi người đều giống như hắn sao!"
Sở Vi nhìn bộ dáng này của cậu lập tức yên tâm, nhìn bộ dạng này bị thương cũng không đến mức quá sâu. Dù sao lúc cậu và Trần Trình ở cùng một chỗ mới mười sáu tuổi, nít ranh thì hiểu cái gì?
Ngay khi Sở Vi thở phào nhẹ nhõm, Hứa Kiêu Bạch lại đập bàn nói: "Tôi là trêu ai chọc ai cơ chứ! Vừa trưởng thành đã bị đời quật rồi!"
Sở Vi sợ Hứa Kiêu Bạch nghĩ không thông liền đùa giỡn giật gân nói: "Làm sao có thể mua không được? Cậu có biết đây là đâu không? Đây là câu lạc bộ Cánh Buồm! Tầng dưới là quầy bar, tầng trên là phòng riêng. Cậu muốn đưa mình ra ngoài không phải là quá dễ dàng sao? Nơi này đều là 'vịt' cao cấp không đấy, muốn chơi còn không đơn giản sao?" Nói xong hắn chỉ chỉ vào góc nói: "Thấy chưa? Từ lúc vừa mới vào cửa tôi đã chú ý tới cực phẩm này rồi!"
Hứa Kiêu Bạch nhìn về phía người nọ, quả nhiên nhìn thấy một soái ca thành thục ổn trọng anh tuấn dị thường ở trong góc.
Trong quán bar không ít ánh mắt đều tụ tập trên người soái ca kia, chỉ là đối phương phảng phất có tâm sự, khí tràng quanh thân xa cách lãnh đạm, bộ dáng như kiểu người lạ không được đến gần. Âm nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, nhưng duy chỉ có người nọ ngồi một mình, như một kẻ đứng ngoài cuộc siêu nhiên, khiến cho cả người hắn đều tỏa ra một cỗ phong cách cao cấp.
Cậu gật đầu nói: "Ừ, tôi thấy rồi. Hắn có phải là người mẫu nam không? Trông không giống cho lắm."
Sở Vi nói: "Cái này cậu cũng không hiểu à? Người mẫu nam bây giờ đều không có khí chất phong trần, nhìn qua ưu nhã lại có khí chất, còn so với Trần Trình đẹp trai gấp mấy lần. Đều giống như minh tinh, còn có thể làm người tự ý chơi đùa, tên này nói không chừng phong cách đi theo con đường tổng tài bá đạo tinh anh trong giới kinh doanh. Đi, tôi đưa cậu đi uống rượu nhảy nhót. Say rượu rồi thì ngủ người mẫu nam! Mặc kệ cậu thất tình hay không thất tình, sau khi tỉnh rượu liền đem chúng quên đi!"
Nội tâm của cậu có chút nhảy nhót, còn có chút khẩn trương.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của cậu, nói cách khác, đêm nay cậu có thể hợp pháp có tiếp xúc thân mật với bạn trai đã quen được hai năm nắm tay đơn thuần nói chuyện yêu đương rồi.
Nghĩ tới đây, Hứa Kiêu Bạch liền nhịn không được khóe miệng nhếch lên.
Trần Trình là một trong những diễn viên khoa biểu diễn của đại học H, được công nhận là minh tinh mới đầy hứa hẹn nhất. Hai năm nay hắn đối với cậu tỉ mỉ che chở có thừa, săn sóc mà không mất đi sự lãng mạn, cường thế lại không mất ôn nhu. Có được người bạn trai như vậy, trong mắt thiếu niên Hứa Kiêu Bạch có thể nói là viên mãn đầy đủ.
Nửa tháng trước, Trần Trình liền hỏi cậu muốn nhận quà gì, ngoài miệng cậu nói là tùy tiện nhưng trong lòng đã sớm có kế hoạch.
Cùng Trần Trình yêu đương hai năm, tất cả những lãng mạn nên có giữa các cặp đôi họ đều có. Cũng chỉ còn thiếu một cước lâm môn một 'cây' vào 'động' nữa là xong.
Kế hoạch của cậu chính là vào ngày sinh nhật lần thứ mười tám này đem chính mình triệt để giao cho hắn. Cậu đã lên kế hoạch cho nửa tháng nay và cuối cùng liền tiến hành hành động vào ngày hôm nay.
Sau khi nhân viên quầy lễ tân nhập xong thông tin, trả lại chứng minh thư cho Hứa Kiêu Bạch, cậu cười cười với nữ nhân viên rồi thu hồi chứng minh thư của mình lại.
Hai má lúm đồng tiền ở hai bên trái phải nhẹ hiện lên cùng với mái tóc màu lanh, dưới ánh đèn có vẻ mềm mại và vô hại. Mặt mũi xinh đẹp khiến cho tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân liên tiếp chú ý đến cậu, phỏng đoán đây là tiểu minh tinh của công ty nào còn chưa ra mắt?
Sau khi đưa chìa khóa cho Hứa Kiêu Bạch, nhân viên lễ tân vô cùng lễ phép nói với cậu: "Phòng 1503, mời cậu rẽ trái rồi lên tầng 15."
Hứa Kiêu Bạch nhận lấy thẻ phòng, cảm ơn tiểu thư lễ tân rồi đi vào thang máy. Cậu nhịn không được, huýt sáo tiến vào thang máy ấn số tầng.
Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm, Hứa Kiêu Bạch đi ra khỏi thang máy, lại nghe thấy thang máy bên cạnh cũng đi theo đến tầng mười lăm. Trên thang máy có một đôi nam nam ôm nhau, hiển nhiên cũng là tới thuê phòng, trong đó một bên rõ ràng có chút khẩn cấp, ôm lấy thanh niên cao lớn bên cạnh đang hôn nhau.
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được muốn cười, người trẻ tuổi bây giờ đúng thật là... Chờ đã...
Sau khi thấy rõ bộ dáng thanh niên cao lớn kia, mi tâm Hứa Kiêu Bạch nhíu lại.
Trên người người nọ mặc áo khoác PU màu nâu nhạt mà tháng trước cậu vừa mua cho hắn, mái tóc dài chăm chút thời thượng chỉnh tề, chiều cao gần 180 khiến cho hắn vốn đã đẹp trai lại tăng thêm vài phần cứng rắn.
Người đó chính là bạn trai Trần Trình mà cậu tâm tâm niệm niệm.
Máu trong thân thể Hứa Kiêu Bạch phảng phất như trong dầu nóng nhỏ vào một giọt nước đá, bùng nổ một tiếng. Hô hấp của cậu bắt đầu trở nên nặng nề, trơ mắt nhìn hai người ôm nhau rẽ vào hành lang đi về phía căn phòng cuối cùng.
Loại tình huống này không cần đoán cũng biết là có ý gì, nhưng Hứa Kiêu Bạch vẫn gọi điện lại xác nhận một lần.
Trải qua một phen đắn đo kịch liệt, Hứa Kiêu Bạch lấy điện thoại di động ra, ấn gọi số điện thoại quen thuộc kia.
Cậu ở trong góc nhìn Trần Trình nhận điện thoại, thập phần bình tĩnh hỏi: "Trình ca, anh đang ở đâu vậy?"
Trần Trình đẩy thanh niên trong ngực ra, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Tiểu Bạch sao? Anh... Anh đang chọn quà cho em trong trung tâm mua sắm. Không phải hôm nay chính là sinh nhật em sao? Anh muốn chọn cho em một món quà hợp ý. Dù sap bây giờ em cũng gọi cho anh vậy em nói đi, em muốn anh tặng quà gì nào?"
Hứa Kiêu Bạch nở nụ cười vô tung, cậu chậm rãi từ trong góc đi ra, nói với Trần Trình: "À, Trình ca, vậy anh quay đầu lại nhìn tôi đi."
Trần Trình xoay người, vừa vặn nhìn thấy Hứa Kiêu Bạch đang bình tĩnh nhìn hắn.
Sắc mặt Trần Trình trong nháy mắt liền có chút khó coi, hắn tiến lên chột dạ hỏi: "Tiểu Bạch? Sao em lại ở đây?"
Hứa Kiêu Bạch cười lạnh một tiếng nói: "Sao tôi lại ở đây? Người nên hỏi không phải là tôi sao? Anh có nên giải thích cho tôi xem chuyện gì đang xảy ra ở đây không?" Nói đến câu phía sau, thanh âm Hứa Kiêu Bạch nhịn không được cao lên không ít.
Không nghĩ tới người thứ ba của Trần Trình lại khinh miệt cười tiến lên nói: "Cậu chính là Hứa Kiêu Bạch? Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là Vệ Hồng, chú tôi là Chủ tịch tập đoàn Trạch An- Vệ Trạch An. Đúng vậy, chính là ánh sáng của giới kinh doanh thành phố H mà các người thường nghe được trong tin tức đấy. À, có thể các người không hiểu giới tài chính, vậy giải trí Kỳ Lân có lẽ là nghe nói qua đi? Tôi có thể giải quyết vấn đề công việc sau khi tốt nghiệp cho Trần Trình, cậu có thể cho anh ấy cái gì? Đừng nghĩ rằng cậu trông hơi đẹp trai liền có thể giam cầm được anh ấy, tiền đôi khi quan trọng hơn bất cứ thứ gì đấy."
Hứa Kiêu Bạch không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Trần Trình nói: "Cho nên, anh vì muốn chỗ thực tập của công ty Kỳ Lân nên xả thân bồi cháu trai tổng giám đốc lên giường?"
Lúc trước cậu đã nghe Trần Trình nhắc tới truyền thông Kỳ Lân sẽ tuyển vài thực tập sinh ở khoa biểu diễn đại học H, các học trưởng và đàn chị gần tốt nghiệp cũng đều đâm đầu vào đó.
Trần Trình nhíu mày, sắc mặt trở nên cực kỳ mất tự nhiên nói: "Cũng không cần nói khó nghe như vậy, anh cùng Vệ Hồng... Đã xác nhận quan hệ. Vốn định hai ngày này sẽ nói cho em biết, không nghĩ tới hôm nay lại để em thấy được. Em nhìn thấy cũng tốt, xin lỗi Tiểu Bạch, chúng ta chia tay đi! Đây là lỗi của anh, anh không thể thực hiện lời hứa của mình."
"Tuy rằng chú Hứa đã giúp anh, nhưng mà bây giờ chú ấy cũng đang thất nghiệp. Em biết đấy, công việc bây giờ cũng rất khó tìm, tình trạng cắt giảm nhân viên ở khắp nơi. Nhìn vào toàn bộ thành phố H, tất cả các tầng lớp xã hội đều không thể không suy thoái."
"Hơn nữa ngành học khoa diễn xuất như chúng ta lại càng không dễ tìm đường. Vòng diễn giải bây giờ tuy nhìn huy hoàng nhưng thực tế lại thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chân chính có thể xuất đầu có mấy người? Tiểu Bạch, chúng ta cũng đã yêu đương lâu như vậy, bởi vì quan hệ của chú Hứa, anh cũng rất tôn trọng em. Em nói không thích hôn hôn ôm ấp, anh cũng không có đi quá giới hạn. Lại nói tiếp, hai chúng ta cái này cũng không tính là thật sự đang yêu đương, chẳng qua chỉ là tiểu hài tử qua nhà nhau chơi mà thôi. Em vẫn còn nhỏ, sau này có rất nhiều cơ hội."
"À đúng rồi... Thật ra trước đó có một đạo diễn hỏi thăm anh về em, hôm nào anh sẽ gửi danh thiếp của đạo diễn cho em, anh sẽ nói chuyện với ông ta. Nói không chừng còn có cơ hội. Hiện tại chú Hứa thất nghiệp, em cũng đã trưởng thành, em nên chia sẻ với chú một chút."
Vệ Hồng đứng bên cạnh vẻ mặt khinh thường nói: "Được rồi Trần Trình, anh còn cùng cậu ta giải thích cái gì? Hôm nay em đã mua bộ đồ lót tình dục mới đấy, chúng ta thử chơi đi! Dây dưa không ngớt với loại người này có ý nghĩa gì?"
Sau khi nghe được lý do của Trần Trình, Hứa Kiêu Bạch thật sự bị ghê tởm. Còn có người tên Vệ Hồng kia, hắn sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?
Từ nhỏ đến lớn Hứa Kiêu Bạch chưa từng chịu qua loại ủy khuất như vậy, tuy rằng cậu lớn lên trong gia đình đơn thân nhưng cũng là đứa trẻ được ba nuôi trong lòng bàn tay mà lớn, làm sao có thể vô duyên vô cớ bị đôi cẩu nam nam này nhục nhã?
Cậu vẻ mặt khinh miệt cười cười, tiến lên nói: "Trần Trình, đừng nói kiểu đường hoàng như vậy. Anh không phải là vì cơ hội vào vòng giải trí mà đi trở thành trai nuôi của người giàu sao? Vậy anh thật sự có thể bằng bất cứ giá nào mà trả giá, yêu tiền như vậy sao anh không đi bán thân đi? Làm vịt* miễn phí cho cháu trai tổng thống luôn đi?"
*Trai bao
"Còn có anh, anh cũng đủ không biết xấu hổ! Làm người thứ ba còn không biết xấu hổ nói tôi lấy tư sắc mê hoặc hắn, cũng may anh còn không mù, dựa vào tư sắc của tôi loại nam nhân nào không phải ngoắc ngoắc ngón tay là có thể đến tay! Phạm phải dây dưa không ngớt vì hàng hóa như vậy?"
"Nhưng anh nhớ kỹ, hôm nay hắn có thể vì tiền mà ngoại tình với anh, ngày mai cũng có thể vì lợi ích mà ngoại tình với người khác. Anh nhìn vẻ mặt như hư thận của hắn kìa. Nói chuyện với tôi hai năm cũng không thể lên được giường của tôi, đến lúc đó lần làm tính bằng giây đừng trách tôi không nhắc trước. Cẩu nam nam! Rác rưởi! Tôi nhổ vào!"
Nói xong lời này Hứa Kiêu Bạch xoay người xuống lầu, cậu không bao giờ muốn nhìn thấy đôi cẩu nam này nữa!
Nhưng vừa ra khỏi khách sạn lên taxi, nước mắt Hứa Kiêu Bạch liền nhịn không được bắt đầu chảy ra ngoài.
Hai năm rồi, Trần Trình đối với cậu tỉ mỉ chu đáo có thừa. Gió mưa cũng không cản trở mà đưa cậu đến trường, cũng mua bữa ăn sáng và đồ ăn nhẹ cho cậu. Ngày lễ giúp cậu học thêm và đưa cậu đi xem phim. Ngoại trừ không lên giường, về cơ bản tất cả đều là hành động thường có của các cặp đôi đang yêu nhau.
Vừa khóc liền sụp đổ, nước mắt giống như hạt châu đứt dây. Hứa Kiêu Bạch đau khổ muốn chết, vì sao lại biến thành như vậy?
Cậu lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bạn tốt Sở Vi, Sở Vi vừa nghe lập tức liền đá đối tượng hẹn hò rồi chạy đi, hẹn gặp cậu trước một quán bar.
Âm thanh xập xình chấn động tai của nhạc cùng cách ăn mặc mát mẻ của nam nữ, hai người vừa uống rượu vừa nhâm nhi cùng chung mối thù.
Sở Vi an ủi cậu một lát liền mắng: "Trần Trình tên chó chết đó sao lại như thế? Đúng là biết người biết mặt không biết lòng! Rõ ràng là súc sinh kia theo đuổi cậu trước, lúc ấy cậu mới mười sáu tuổi hắn liền viết thư tình cho cậu. Mỗi ngày tặng một bông hồng, gửi đồ ăn nhẹ bữa sáng đến lớp học! Chú Hứa cũng biết, mẹ Trần Trình cũng biết, ở dưới mí mắt cha mẹ yêu đương hai năm, cậu cứ như vậy phủi mông rời đi?"
"Cái gì gọi là tiểu hài tử qua nhà nhau chơi? Có đứa trẻ nào từng sống như vậy trong nhà? Đây là kiểu đùa bỡn tình cảm trước nay chưa từng thấy lại còn làm cho mình như là đường hoàng lắm, hóa thành mình vô tội, đúng là một đóa đại bạch liên trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn mà! Làm cặn bã nam còn lập bài phường, mà lúc trước chú Hứa còn giúp hắn như vậy! Lương tâm hắn đúng là để chó ăn rồi!"
Hứa Kiêu Bạch mắt đỏ ửng nói: "Còn không phải vì tiền sao, tôi không nghĩ tới anh ta là loại người vì tiền mà vứt bỏ tình cảm."
Nhà Hứa Kiêu Bạch đúng là không có bối cảnh gì, ba đơn thân, ba cậu là kế toán, có một căn nhà ba phòng còn đang trả góp.
Sau đó, cậu tiếp tục khóc.
Sở Vi hận sắt không thành thép nói: "Đừng để tôi xem thường cậu nha. Khóc vì loại người này có đáng không?"
Hứa Kiêu Bạch không khóc, cậu nấc lên một tiếng nói: "Tôi đâu phải khóc vì hắn? Tôi khóc cho hai năm thanh xuân qua đi này của mình! Trả giá cho trái tim và tâm huyết! Nếu là cậu cậu không oan sao? Bồi ăn bồi chơi cùng nói chuyện phiếm, bồi đến cuối cùng tên hỗn đản kia phủi mông rời đi, nếu là cậu cậu không khóc sao?"
Sở Vi thay cậu suy nghĩ một chút, cắn răng nói: "Nếu là tôi tôi không chỉ khóc, mà còn có thể giết hắn."
Hứa Kiêu Bạch nhịn không được ác hàn từng trận, nhưng vừa nghĩ đến đoạn tình cảm dài nhất của Sở Vi không quá ba tháng, lập tức liền thoải mái, hẳn là không nháo ra được mạng người.
Hứa Kiêu Bạch từ trong ba lô của mình lấy ra vật tư bôi trơn và đồ dùng đã chuẩn bị từ trước của mình, vừa thở dài vừa nói: "Tôi vốn đã lên kế hoạch sau khi trưởng thành sẽ tặng mình ra ngoài, trước đây cậu còn hâm mộ tôi có bạn trai. Bây giờ thì xong rồi đấy, những thứ này mua đều phí phạm. Cậu có biết Trần Trình vừa nói gì không? Hắn nói có một đạo diễn coi trọng tôi, ý hắn ta có phải là tôi nên dựa vào việc bán mông để đổi lấy vai diễn? Tôi nhổ vào! Hắn cho rằng mỗi người đều giống như hắn sao!"
Sở Vi nhìn bộ dáng này của cậu lập tức yên tâm, nhìn bộ dạng này bị thương cũng không đến mức quá sâu. Dù sao lúc cậu và Trần Trình ở cùng một chỗ mới mười sáu tuổi, nít ranh thì hiểu cái gì?
Ngay khi Sở Vi thở phào nhẹ nhõm, Hứa Kiêu Bạch lại đập bàn nói: "Tôi là trêu ai chọc ai cơ chứ! Vừa trưởng thành đã bị đời quật rồi!"
Sở Vi sợ Hứa Kiêu Bạch nghĩ không thông liền đùa giỡn giật gân nói: "Làm sao có thể mua không được? Cậu có biết đây là đâu không? Đây là câu lạc bộ Cánh Buồm! Tầng dưới là quầy bar, tầng trên là phòng riêng. Cậu muốn đưa mình ra ngoài không phải là quá dễ dàng sao? Nơi này đều là 'vịt' cao cấp không đấy, muốn chơi còn không đơn giản sao?" Nói xong hắn chỉ chỉ vào góc nói: "Thấy chưa? Từ lúc vừa mới vào cửa tôi đã chú ý tới cực phẩm này rồi!"
Hứa Kiêu Bạch nhìn về phía người nọ, quả nhiên nhìn thấy một soái ca thành thục ổn trọng anh tuấn dị thường ở trong góc.
Trong quán bar không ít ánh mắt đều tụ tập trên người soái ca kia, chỉ là đối phương phảng phất có tâm sự, khí tràng quanh thân xa cách lãnh đạm, bộ dáng như kiểu người lạ không được đến gần. Âm nhạc trong quán bar đinh tai nhức óc, nhưng duy chỉ có người nọ ngồi một mình, như một kẻ đứng ngoài cuộc siêu nhiên, khiến cho cả người hắn đều tỏa ra một cỗ phong cách cao cấp.
Cậu gật đầu nói: "Ừ, tôi thấy rồi. Hắn có phải là người mẫu nam không? Trông không giống cho lắm."
Sở Vi nói: "Cái này cậu cũng không hiểu à? Người mẫu nam bây giờ đều không có khí chất phong trần, nhìn qua ưu nhã lại có khí chất, còn so với Trần Trình đẹp trai gấp mấy lần. Đều giống như minh tinh, còn có thể làm người tự ý chơi đùa, tên này nói không chừng phong cách đi theo con đường tổng tài bá đạo tinh anh trong giới kinh doanh. Đi, tôi đưa cậu đi uống rượu nhảy nhót. Say rượu rồi thì ngủ người mẫu nam! Mặc kệ cậu thất tình hay không thất tình, sau khi tỉnh rượu liền đem chúng quên đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất